Chương 5: Hành Trình Về Cố Hương
Đoàn người rời khỏi kinh đô nước Lạc trong sự kín đáo. Lư Đại Cảnh, với trang phục của một Đại tướng quân nước Lạc, cưỡi trên một con chiến mã đen tuyền. Mặc Dương đi cùng đoàn, nhưng ông không ngồi kiệu rồng như thường lệ. Ông cho chuẩn bị một chiếc kiệu dành riêng cho Thái tử, với lụa là và đệm gấm tốt nhất, và một bộ trang phục hoàng tử được may riêng, mang tông màu của Hoàng gia Đại Hạo.
Ngay khi Đại Cảnh nhìn thấy chiếc kiệu và bộ y phục đặt trang trọng trong lều riêng, cậu đã thể hiện sự giận dữ lạnh lùng.
"Hoàng thượng," Đại Cảnh nói, giọng trầm và nguy hiểm. "Ngươi đã hứa. Ta về đây với tư cách Lư Đại Cảnh, tướng quân nước Lạc, không phải Trần Đại Cảnh bị ruồng bỏ của Đại Hạo. Thu hồi ngay chiếc kiệu và bộ quần áo này."
Mặc Dương, đã chuẩn bị tinh thần cho sự kháng cự này, nhẹ nhàng đáp: "Kiệu đó là để con nghỉ ngơi thoải mái, không phải vì danh phận. Ta sợ con đường xa xôi, cái chân trái của con sẽ chịu không nổi."
"Chân ta là do ngươi ban tặng," Đại Cảnh lạnh lùng đáp. "Nó đã quen với sự đau đớn. Ta không cần sự thương hại. Ta sẽ cưỡi ngựa."
Mặc Dương đau đớn, nhưng không ép buộc. Ông lập tức ra lệnh cất kiệu đi, chỉ giữ lại một chiếc kiệu đơn giản cho mình. Suốt chặng đường, Lư Đại Cảnh luôn cưỡi ngựa, giữ khoảng cách một thân ngựa với Mặc Dương, không hề nhìn ông dù chỉ một lần.
Mặc Dương chỉ có thể quan sát con trai từ xa, lòng lo lắng không nguôi. Ông biết, một tướng quân cưỡi ngựa cả ngày sẽ rất mệt mỏi, đặc biệt là với vết thương cũ.
Đến bữa ăn, Mặc Dương tự mình chuẩn bị thức ăn cho Đại Cảnh. Ông dặn dò ngự trù phải nấu những món thanh đạm, dễ tiêu hóa, và luôn mang đến cho Đại Cảnh một chén canh bổ dưỡng, giúp giảm đau và tăng cường khí huyết.
Khi đoàn nghỉ lại ở một trạm dịch hẻo lánh, Mặc Dương thường tìm Đại Cảnh để chăm sóc cậu, Đại Cảnh đang ở trong phòng riêng thì Mặc Dương gõ cửa.
"Ta có thể vào không?" Giọng Mặc Dương nhẹ nhàng, đầy sự cầu thị.
Đại Cảnh không trả lời. Mặc Dương đẩy cửa bước vào, tay cầm một bình nước ấm và một chiếc khăn bông sạch.
"Đại Cảnh, con đường hôm nay rất xấu, trời lại mưa," Mặc Dương chậm rãi nói. "Cái chân của con chắc chắn sẽ đau."
Ông bước đến bên Đại Cảnh, không nói một lời, quỳ xuống.
"Ngươi đang làm gì?" Đại Cảnh giật mình, cố gắng đứng dậy.
"Đừng nhúc nhích," Mặc Dương kiên quyết. Ông nhẹ nhàng vén ống quần của Đại Cảnh lên, để lộ vết sẹo dài, lồi lõm trên bắp chân trái. Vết sẹo đã lành, nhưng vẫn còn đỏ và có vẻ sưng nhẹ.
Mặc Dương run rẩy chạm vào vết sẹo đó. Cậu bé 7 tuổi gào thét vì đau đớn, tiếng xương gãy "rắc" kinh hoàng lại vang lên trong tâm trí ông.
"Cha xin lỗi," Mặc Dương thầm thì, nước mắt lăn dài trên má. "Cha xin lỗi, Cảnh Nhi..."
Ông lấy chiếc khăn bông ấm, nhẹ nhàng lau và xoa bóp chân cho Đại Cảnh. Động tác của ông tỉ mỉ, cẩn thận, như thể đang chạm vào một món bảo vật dễ vỡ.
Lư Đại Cảnh cứng đờ. Cậu đã cố gắng chống cự, cố gắng rút chân lại, nhưng sự đau đớn từ vết sẹo và sự chăm sóc quá đỗi chân thành của Mặc Dương đã khiến cậu không thể cử động.
"Đủ rồi!" Đại Cảnh rít lên, giọng nghẹn lại. Cậu mạnh mẽ rút chân ra. "Ngươi đừng làm trò này nữa! Ngươi nghĩ hành động giả tạo này có thể xóa bỏ được tội ác của ngươi sao?"
"Không thể," Mặc Dương thừa nhận, đứng dậy, khuôn mặt ướt đẫm nước mắt. "Nhưng ta sẽ không dừng lại. Ta sẽ chăm sóc vết sẹo này mỗi ngày. Ta sẽ chăm sóc con cho đến khi con tha thứ cho chính mình, và cho ta."
Mặc Dương để lại chén canh thuốc giảm đau đã được hâm nóng trên bàn. Ông không dám nhìn thẳng vào Đại Cảnh nữa, lặng lẽ rời khỏi phòng.
Lư Đại Cảnh ngồi đó, nhìn chén canh và cánh cửa đóng lại, cảm thấy một sự hỗn loạn chưa từng có trong tim. Sự hận thù vẫn còn đó, dữ dội, nhưng nó đang bị xé toạc bởi một cảm xúc lạ lẫm, ấm áp và khó hiểu. Tại sao, tại sao ông ta lại phải chịu đựng sự hắt hủi của cậu như vậy?
Sáng hôm sau, khi Đại Cảnh chuẩn bị lên ngựa, Mặc Dương bước tới, đưa cho cậu một chiếc đệm yên ngựa đặc biệt.
"Ta đã dặn người làm riêng. Nó sẽ giúp giảm bớt áp lực lên chân trái của con," Mặc Dương nói. "Ta biết con sẽ không ngồi kiệu, nhưng ít nhất hãy chăm sóc tốt cho bản thân. Đây là... một món quà của một người bạn đồng hành."
Đại Cảnh nhìn chằm chằm vào chiếc đệm yên, rồi nhìn vào đôi mắt đầy lo lắng của Mặc Dương. Cậu không nói gì, không cự tuyệt, nhưng cũng không cảm ơn. Cậu nhận lấy, đặt lên lưng ngựa, rồi phi nước đại.
Mặc Dương nhìn theo bóng con trai, biết rằng mỗi bước tiến của Đại Cảnh trên con đường đầy chông gai này cũng là một bước tiến nhỏ bé trong hành trình chuộc lỗi đầy tuyệt vọng của ông. Cậu vẫn kháng cự, nhưng sự kháng cự đó đã bắt đầu trở nên mệt mỏi và mâu thuẫn.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro