Chương 7: Nước Mắt Dưới Hoàng Lăng

Sau khi Đại Cảnh hồi phục phần nào, Mặc Dương quyết định thực hiện ột việc long trọng ,đưa mộ Hoàng hậu về Hoàng Lăng của Đại Hạo, khôi phục lại tất cả danh vị và nghi thức Hoàng hậu.
Trước buổi lễ chính thức, Mặc Dương dẫn Lư Đại Cảnh đến khu vực Hoàng Lăng đã được chuẩn bị. Ngôi mộ của Hoàng hậu, mẹ Đại Cảnh, nằm ở vị trí cao quý nhất.
Khi đến trước ngôi mộ mới, Đại Cảnh dừng lại. Cậu quay sang Mặc Dương, ánh mắt kiên quyết và lạnh lùng.
"Hoàng thượng, ta biết ngươi đã làm điều này vì Mẫu hậu và vì sự chuộc lỗi. Ta biết ơn điều đó. Nhưng... xin ngươi. Hãy để ta ở đây một mình. Ta có điều muốn nói với Mẫu hậu. Ngươi không có quyền nghe."
Mặc Dương nhìn vào sự đau khổ tuyệt vọng trong mắt con trai, biết rằng đây là khoảnh khắc riêng tư và thiêng liêng nhất của cậu. Ông gật đầu, lùi lại một khoảng cách xa, chỉ kịp dặn dò: "Đừng ở lâu quá. Trời lạnh."
Lư Đại Cảnh bước đến trước mộ mẹ. Cậu tự tay bày biện lễ vật: một bầu rượu ngon nhất, một chén cơm trắng và một đĩa rau luộc đơn giản—những món ăn quen thuộc nhất của mẹ con cậu trong những ngày lưu lạc.
Cậu quỳ xuống, dập đầu ba lạy, nước mắt lặng lẽ rơi.
"Mẫu hậu..." Giọng cậu khản đặc. "Con về rồi. Con xin lỗi vì đã về muộn."
Cậu nhấp một ngụm rượu, vị cay nồng xé họng. Cậu bắt đầu thổ lộ, kể lại mọi thứ trong suốt mười năm qua, như một đứa trẻ tâm sự với mẹ.
"Sau khi Mẫu hậu mất, con đã rất hận. Con lang thang, bị đói, bị đánh, nhưng con không dám chết. Vì con đã thề, con sẽ sống để trả thù."
"Mẫu hậu yên tâm, ông trời thương xót con. Quốc vương nước Lạc đã cứu con. Người và Hoàng hậu Lạc đã thương con như con ruột, cho con họ Lư, cho con đi học, dạy con binh pháp, cho con làm tướng quân. Con đã sống một cuộc đời vinh quang, không hề hổ thẹn với Mẫu hậu."
Đại Cảnh ngửa cổ, tu một ngụm rượu lớn, giọng nghẹn lại: "Con đã đánh bại quân đội của tên Hoàng đế đó, đã bắt sống hắn, đã cứu mạng hắn. Con đã đối xử với hắn như một người xa lạ. Con đã giữ lời hứa, Mẫu hậu. Con không yếu đuối, không bị đánh gục."
Cậu đưa chén rượu lên, đặt trước mộ mẹ: "Uống đi, Mẫu hậu. Con hứa, con sẽ không về Đại Hạo. Con sẽ là Lư Đại Cảnh của nước Lạc, cho đến khi con dẹp yên tất cả hận thù trong lòng. Con sẽ không để hắn ta mua chuộc bằng ngôi vị Thái tử. Con sẽ chiến đấu vì sự công bằng của Người."
Vừa nói, Đại Cảnh vừa đưa tay lên xoa bóp cái chân trái đang đau nhức dữ dội. Thời tiết lạnh, lại thêm sự xúc động mạnh và rượu mạnh, cái chân tật nguyền của cậu bắt đầu co thắt. Cơn đau tái phát, đau đến thấu xương. Đại Cảnh cắn răng chịu đựng, không muốn phát ra tiếng động nào, nhưng cơ thể cậu bắt đầu run lên bần bật.
Cậu cố gắng đứng dậy để bước đi, nhưng cái chân không còn sức lực, khiến cậu khuỵu xuống. Cậu cố gắng bò ra khỏi khu mộ.
Đúng lúc đó, cơn sốt ập đến, và Đại Cảnh ngất lịm ngay bên cạnh mộ bia, cơ thể bắt đầu co giật nhẹ.
Mặc Dương, sau khi đợi quá lâu đã cảm thấy lo lắng tột độ, cuối cùng ông không giữ được bình tĩnh. Ông bước nhanh vào. Cảnh tượng đập vào mắt ông là con trai mình nằm bất động dưới đất lạnh.
"Cảnh Nhi!"
Mặc Dương hoảng loạn chạy đến, bế thốc con trai lên. Cảm nhận được thân nhiệt nóng ran và sự co giật nhẹ, ông gần như mất trí. Ông ôm chặt Đại Cảnh, dùng hết tốc độ chạy về cung.
Ông tỉ mỉ chăm sóc cậu như báu vật dễ vỡ .Mặc Dương đích thân cởi bỏ quân phục ướt đẫm mồ hôi của Đại Cảnh, thay bằng tẩm bào lụa ấm. Ông liên tục dùng nước ấm lau người, thay khăn lạnh, nắm tay Đại Cảnh, truyền hơi ấm vào cơ thể đang co thắt của cậu.
"Là lỗi của ta, là lỗi của ta... Cha xin lỗi, Cảnh Nhi. Đáng lẽ cha không nên để con một mình!"
Mặc Dương không chỉ chăm sóc thể xác, mà còn chăm sóc tinh thần. Ông nhẹ nhàng vuốt ve vết sẹo trên chân cậu, thì thầm những lời an ủi, dỗ dành bằng giọng nói khàn đặc, đầy sự hối lỗi.
"Không sao, con trai. Cha ở đây. Ngủ đi. Cha sẽ không rời xa con nữa."
Dưới sự chăm sóc tận tụy của Mặc Dương và sự túc trực lo lắng của nội ngoại, cơn sốt của Đại Cảnh dần lui. Khi cậu mở mắt, nhìn thấy gương mặt tiều tụy, không ngủ của Mặc Dương, cậu lại nhớ đến hình ảnh ông đút thuốc cho cậu. Cậu nhắm mắt lại, mặc kệ sự chăm sóc của ông.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro