Chương 9: Liều Thuốc Đắng

Dù bị Lư Đại Cảnh bài xích và đối xử lạnh nhạt, Mặc Dương vẫn không hề nản lòng. Ông kiên nhẫn như một tảng đá, dùng sự dịu dàng và tỉ mỉ của mình để bao bọc con trai.
Mỗi buổi sáng, ông đích thân chọn hoa tươi, đặt bên cửa sổ phòng Đại Cảnh. Mỗi bữa ăn, ông nếm thử từng món, đảm bảo không có bất kỳ hương vị nào mà cậu ghét, và luôn chuẩn bị một chén canh giảm đau chân bí truyền.
Mặc Dương không cố gắng nói chuyện hay giải thích thêm. Ông chỉ thể hiện sự yêu chiều qua hành động: khi Đại Cảnh đọc sách, ông sẽ im lặng châm trà; khi Đại Cảnh nhăn mặt vì đau chân, ông sẽ quỳ xuống, nhẹ nhàng xoa bóp, bất chấp sự hắt hủi. Sự kiên nhẫn của Mặc Dương không phải là sự mua chuộc, mà là sự sám hối bằng hành động, là lời thề lặng lẽ sẽ không bao giờ làm tổn thương con trai nữa.
Quá trình điều trị vết thương cũ ở chân của Lư Đại Cảnh bắt đầu. Các danh y đã dùng phương pháp châm cứu, đắp thuốc và xoa bóp bằng thảo dược mạnh để kích thích kinh mạch bị tổn thương. Quá trình này vô cùng đau đớn.
Lần điều trị đầu tiên, Đại Cảnh cắn chặt răng, trán lấm tấm mồ hôi. Cậu nghiến răng chịu đựng, không để bất kỳ tiếng rên rỉ nào thoát ra. Cậu làm điều đó để chứng minh sự kiên cường và để bày tỏ sự khinh miệt đối với người cha đã gây ra vết thương này.
Mặc Dương đứng bên cạnh, nhìn con trai mình chịu đựng nỗi đau mà ông đã gây ra mười năm trước, trái tim như bị xé nát. Ông nắm chặt tay, máu rỉ ra từ lòng bàn tay.
"Nếu đau quá, con cứ cắn vào tay ta," Mặc Dương thì thầm, đưa tay ra trước mặt Đại Cảnh.
Đại Cảnh mở mắt, nhìn bàn tay săn chắc của Mặc Dương, rồi nhìn vào vết sẹo trên chân mình, đôi mắt bùng lên sự khinh miệt: "Ta không cần sự thương hại đó. Nỗi đau này là do ngươi ban tặng, ta sẽ tự mình gánh chịu!"
Nhưng đến buổi điều trị thứ ba, cơn đau quá khủng khiếp. Khi các mũi kim châm sâu vào những huyệt đạo bị tắc nghẽn, Đại Cảnh không thể chịu đựng được nữa.
Cậu bắt đầu gào lên, những tiếng kêu đau đớn bị kìm nén suốt mười năm. Cậu khóc nức nở, tiếng khóc của một đứa trẻ bị bỏ rơi và bị hành hạ. Cậu khóc không phải vì yếu đuối, mà vì sự giải tỏa của nỗi uất hận.
"Mẫu hậu... cứu con!"
Đến cuối buổi, Lư Đại Cảnh ngất lịm vì đau đớn và kiệt sức. Cậu tỉnh dậy, lập tức rơi vào tuyệt vọng và sự giận dữ.
Cậu bắt đầu tuyệt thực.
"Ta sẽ chết đói ở đây. Để ngươi thấy, sự giam cầm và thuốc men của ngươi không thể chiến thắng được ta!"
Tin tức Thái tử tuyệt thực lập tức làm chấn động cung cấm và phủ Quốc Công.
Thái Hoàng Thái Hậu và Thái Thượng Hoàng tức tốc đến biệt viện. Bà nội ôm chặt lấy Đại Cảnh, khóc lóc: "Cảnh Nhi! Cháu đừng hành hạ mình như thế! Cháu như này bà sống sao đây? Là lỗi của bà, là lỗi của Mặc Dương, nhưng cháu hãy nghĩ cho bản thân mình ,đừng tự hành hạ bản thân như thế!"
Ông bà ngoại cũng đến. Trương Quốc Công, người chỉ biết cầm gươm, cũng lúng túng dùng những lời lẽ vụng về nhất để dỗ dành cháu trai.
"Đại Cảnh, ăn một chút thôi, cháu trai. Cháu muốn cái gì, ông sẽ tìm cho cháu. Cháu muốn giết Mặc Dương, ông cũng có thể giúp cháu... nhưng cháu phải giữ mạng sống!"
Cả nội ngoại thay phiên nhau túc trực, mang những món ăn ngon nhất, những vật phẩm yêu thích nhất, cố gắng đút cho cậu từng thìa nhỏ. Họ nói về những kỷ niệm cũ, về những ngày tháng hạnh phúc của mẹ cậu, chỉ để níu kéo cậu.
Mặc Dương không dám lại gần, chỉ đứng ở góc phòng, nhìn con trai mình gầy đi từng ngày. Sự tuyệt thực này là cách Đại Cảnh tự hành hạ, và cũng là cách để trừng phạt ông.
Cuối cùng, Mặc Dương quỳ xuống trước mặt con trai.
"Cảnh Nhi, con hãy ăn một chút đi. Nếu con không ăn, ta sẽ tự phế đi chân kia của mình, để con thấy được sự công bằng," Mặc Dương nói, giọng nói khản đặc, đầy sự tuyệt vọng. "Ta xin con. Con sống là sự chuộc lỗi duy nhất của ta."
Lư Đại Cảnh nhìn vào đôi mắt đỏ hoe, đầy đau khổ của cha. Cậu thấy sự chân thành trong lời đe dọa điên rồ của ông. Cậu biết, Mặc Dương sẽ làm thật.
Cậu hận ông, nhưng cậu không muốn nhìn thấy thêm sự đau đớn hay tội lỗi nào nữa do mình gây ra. Cậu nhắm mắt lại, khẽ gật đầu.
Từ đó, Đại Cảnh chịu ăn uống, nhưng vẫn kiên quyết xa lánh Mặc Dương và tất cả mọi người. Cậu không nói chuyện, chỉ giao tiếp bằng cái lắc đầu hoặc ánh mắt lạnh lùng.
Nội ngoại thì càng lo lắng, càng thương xót. Họ biết, họ càng yêu chiều, càng làm Đại Cảnh cảm thấy bị giam cầm và tội lỗi. Nhưng họ không thể ngừng lại. Mỗi ánh nhìn xa cách của Đại Cảnh chỉ làm tăng thêm sự hối hận và lòng áy náy vô bờ bến của họ, nhắc nhở họ về sự bất lực và tội lỗi năm xưa.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro