Chương 1: Xuyên Về Hoàng Triều Máu Lửa



Chiều xuống chậm rãi giữa lòng Bangkok, ánh nắng vàng cam trải khắp mặt đường, in bóng người xe đan xen vào nhau như một bức tranh sống động và hỗn độn. Joss Wayar đứng yên giữa dòng người hối hả, gương mặt điển trai đến lạnh lùng như tách biệt với mọi âm thanh xung quanh.

Anh cao hơn mặt bằng chung, đối với người thường anh hơi quá to cao, dáng đi uyển chuyển. Làn da trắng sáng nổi bật giữa phố thị. Đôi mắt sâu, sáng và sắc như lưỡi dao lặng im. Người ta thường bảo, ánh nhìn ấy đủ khiến cả khung cảnh phải dịu lại.

Thế nhưng, Joss không thấy gì đẹp đẽ quanh mình.
Anh vừa rời khỏi buổi thử vai — vai diễn mà chính đạo diễn thừa nhận là "vừa khớp với khuôn mặt cậu". Một hoàng tử bị ruồng bỏ, sống âm thầm nơi Tây cung, không ai ngó đến. Không thoại nhiều. Không spotlight. Một vai... chẳng khác gì cuộc sống hiện tại của Joss.

"Chỉ được cái mặt thôi." – anh nghe lời đó vài lần từ các đồng nghiệp.
Joss không phản ứng, cũng chẳng buồn phủ nhận. Anh quen với điều đó.

Đêm hôm ấy, anh trở về căn hộ tầng cao, nơi thành phố về đêm tỏa ánh đèn như dải ngân hà nhân tạo. Anh bật bản nhạc không lời, mở kịch bản ra đọc. Những dòng miêu tả nhân vật hiện lên: "Wayar – hoàng tử thứ tư, cung phi mất sớm, lớn lên trong bóng tối. Đẹp lạnh lùng, đôi mắt như gió mùa đông."

Joss cười khẽ. Đó chẳng phải chính anh sao?

Anh đọc đến nửa chừng thì mệt mỏi gục xuống bàn. Không gian như xoay tròn. Một cơn đau buốt ập tới. Anh cảm thấy như mình đang chìm dần vào hư vô.

Và rồi... ánh sáng tắt phụt.

Tiếng chuông gió bằng gỗ va nhẹ vào nhau. Hương trầm nồng lan trong không khí.

Joss mở mắt.

Trần nhà bằng gỗ. Dải lụa vàng rủ xuống từ bốn góc. Cửa sổ rộng mở để ánh nắng tràn vào, vàng ươm, nhẹ như tơ. Anh bật ngồi dậy.

Một tiếng la khẽ vang lên:

"Điện hạ! Người tỉnh rồi!"

Ba người trong trang phục cung đình quỳ rạp dưới nền gạch. Gương mặt hoảng sợ, tay run rẩy.

"Người hôn mê ba ngày rồi... Chúng thần đã sợ rằng..."

Joss im lặng. Tay anh đưa lên sờ mặt mình. Vẫn làn da này — trắng, mịn, quen thuộc. Nhưng ánh sáng phản chiếu trong gương đồng đưa đến là một gương mặt... không giống hoàn toàn với anh.

Gương mặt đó giống anh — nhưng như được khắc tinh tế hơn: xương gò má cao hơn một chút, đôi mắt sâu và dài hơn, mũi cao thẳng, đôi môi mím chặt mang chút gì đó cao quý lạnh lẽo. Đẹp — nhưng xa lạ.

"Wayar...?" anh lặp lại trong đầu.

Ký ức dội đến như lũ. Không phải của anh.

Đây là... Ayutthaya. Thời kỳ hưng thịnh nhưng cũng hỗn loạn trong lịch sử Xiêm La. Và anh — không, thân thể anh đang mang — chính là hoàng tử thứ tư, con của một cung phi đã mất từ lâu. Một người bị quên lãng trong cung cấm rộng lớn.

Ba ngày sau khi tỉnh lại, Joss đã dần quen với vai diễn mà số phận bắt anh đảm nhận.
Hoàng tử Wayar sống trong một khu Tây cung biệt lập, ít kẻ lui tới. Ngay cả vua cha cũng gần như quên mất sự tồn tại của người con này.

Các cung nữ, thái giám đều rụt rè khi tiếp xúc với anh. Không phải vì sợ, mà vì... chẳng ai muốn dính vào một người "vô dụng" trong hoàng gia.

Joss, với trí óc hiện đại, không khỏi thấy cay đắng. Nhưng anh không phải kẻ dễ buông xuôi. Anh học lại cách nói chuyện xưng hô. Học lễ nghi. Tập cầm quạt, đi đứng đúng kiểu hoàng tử.

Anh đứng trước gương mỗi đêm, nhìn sâu vào ánh mắt mình và tự nhủ:
"Nếu ta là hoàng tử, thì sẽ không để mình bị lãng quên mãi."

Ngày thứ bảy sau khi xuyên đến, triều đình tổ chức một buổi duyệt binh mừng chiến thắng biên cương. Joss được mời tham dự như một nghi lễ hình thức. Anh ngồi trên hàng ghế cao, nhìn xuống quảng trường bên dưới — nơi hàng ngàn binh lính đứng thành hàng như sóng biển, ánh đao sáng lấp lánh dưới mặt trời.

Và rồi...

Một người cưỡi ngựa đen tiến vào. Không giáp bạc lấp lánh, không long bào hoa mỹ, chỉ là chiến bào đen tuyền — nhưng lại tỏa ra uy nghi không thể che giấu.

Người ấy xuống ngựa, quỳ gối trước nhà vua. Ánh mắt lạnh như gió Bắc, môi mím, gương mặt rắn rỏi, góc cạnh sắc nét. Bụi đường chưa kịp phủi, mà thần khí đã khiến triều thần nín thở.

"Đó là Gawin Caskey," người bên cạnh thì thầm, "Tướng quân trẻ nhất lập đại công ở vùng biên. Mới 25 tuổi."

Joss sững người.

Anh biết gương mặt đó. Không phải từ thực tại, mà từ những giấc mơ chớp nhoáng — những đêm trằn trọc, anh luôn thấy một người như thế: đứng trước chiến trường cháy rực, quay lưng lại, bảo vệ anh bằng cả thân thể, rồi biến mất không lời từ biệt.

Là người này.

Dù Gawin không nhìn lên hàng ghế vương thất, Joss lại không thể rời mắt khỏi người ấy.

Tối hôm đó, Joss không ngủ được.

Anh đứng trên ban công Tây cung, gió thổi vạt áo bay nhẹ. Xa xa là quân doanh phía Nam, nơi đuốc cháy sáng suốt đêm. Anh biết Gawin đang ở đó.

"Ngươi là ai trong định mệnh của ta, Gawin?"

Anh thì thầm, lòng rối bời.

Gương mặt ấy — đường nét cứng cáp, ánh mắt kiên nghị, đôi môi mím lạnh lùng — sao lại có thể khiến một hoàng tử, người vốn được dạy dỗ kiềm chế cảm xúc, phải xao động?

Không thể yêu. Không được yêu.

Joss hiểu. Thế giới này không chấp nhận thứ tình cảm đó. Mà giữa hai người – một hoàng tử không thế lực, một tướng quân chinh chiến ngoài biên – liệu có chỗ cho điều gì sâu hơn?

Nhưng trái tim không nghe lý trí.

Anh biết, từ khoảnh khắc ấy, mình đã bước vào một con đường không lối thoát.
Một đoạn tình yêu... chỉ có thể bắt đầu bằng đơn phương.
Và kết thúc... bằng máu.

.........

The End

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro