chương 1: Tái sinh

Đêm khuya tĩnh mịch, gió lạnh thổi qua vùng đất hoang vu, mang theo hơi thở của tử vong. Trăng treo cao, đỏ rực như máu, nhuộm cả thiên địa một màu u ám. Tiếng quạ kêu vang vọng, như tiếng gọi hồn từ cõi âm, khiến lòng người bất giác run rẩy.

Giữa khung cảnh ấy, một ô đất nhỏ bất chợt rung động. Từng hạt bụi bay lên, rồi mặt đất nứt ra, một bàn tay trắng bệch thò lên từ lòng đất, run rẩy bám lấy mép huyệt. Một thân ảnh nữ tử chậm rãi bò ra khỏi lớp đất đá, toàn thân lấm lem, tóc đen xõa dài, khuôn mặt tái nhợt không chút huyết sắc. Nhưng dù vậy, dung nhan nàng vẫn tuyệt mỹ, như đóa hoa sen nở giữa bùn lầy, khiến ánh trăng cũng bị lu mờ.

Đôi mắt nàng mờ mịt, không tiêu cự, như thể vừa từ cõi chết trở về. Một lúc sau, ánh sáng dần hiện lên trong đôi mắt ấy. Nàng ngẩng đầu nhìn lên huyết nguyệt, thì thào: "Đây là đâu?"

Nàng tên là Vô Ưu – tu sĩ độ kiếp cảnh của thế giới hiện đại. Vốn đang độ lôi kiếp phi thăng, nhưng không ngờ lại bỏ mạng giữa thiên kiếp, thần hồn bị cuốn vào dòng xoáy không gian, xuyên qua thế giới này, nhập vào thân xác của một nữ tử xa lạ.

Khi mở mắt trong không gian chật hẹp của quan tài, nàng còn tưởng mình chưa chết. Nhưng từng hơi thở khó nhọc, từng cơn đau quặn thắt nơi lục phủ ngũ tạng đã đánh thức nàng – một tu sĩ độ kiếp vốn không cần hít thở – rằng thân thể này đã không còn là của nàng.

Không chút do dự, nàng vận lực vung quyền, phá nát nắp quan tài. Đất đá tràn xuống, bụi mù mịt, nàng trật vật bò lên từng chút một. Khi đứng trên mặt đất, nàng mới tĩnh tâm dò xét thân thể. Đan điền yếu ớt, thức hải mờ nhạt – chỉ là tu sĩ luyện khí kỳ, tam linh căn :kim, mộc, hỏa. Nàng thở dài, con đường tu đạo lần nữa xem ra đầy chông gai.

Trên thắt lưng nàng có một ngọc bài xám xịt, khắc dòng chữ: "Ngoại môn Tinh Nguyệt Tông – Vô Ưu." Nàng mới biết, thân thể này vốn là đệ tử ngoại môn của một tông môn. Nhưng vì sao lại nằm trong quan tài?

Khi dò xét huyệt mộ, nàng phát hiện một cơ quan nhỏ chứa linh lực, chỉ có tác dụng duy nhất – tự lấp đất sau khi có người đi xuống. Rõ ràng, nguyên chủ đã tự sát.

Không có ký ức nguyên thân, nàng chẳng thể biết lý do. Chỉ có ánh trăng đỏ rực kia khiến nàng nhớ đến khoảnh khắc cuối cùng của kiếp trước. Nhưng điều nàng quan tâm lúc này không phải là quá khứ, mà là hiện tại – nàng không có một đồng linh thạch nào cả, không có pháp khí, không có thân phận, không có chỗ dựa.

Kiếp trước, nàng là cường giả mạnh nhất tu chân giới, nắm trong tay chuỗi tập đoàn lớn mạnh, quyền thế ngập trời. Vậy mà giờ đây, nàng phải bắt đầu lại từ con số không.

Sau khi hỏi thăm người qua đường, Vô Ưu tìm đến Tinh Nguyệt Tông – một trong những tông môn hạng nhất tại khu vực này. Với thân phận là đệ tử ngoại môn, nàng được phép lưu lại, nhưng chỉ được giao những công việc tạp vụ đơn giản.

Mỗi sáng, nàng quét dọn cổng tông môn, lau chùi linh thạch trận, dọn dẹp sân luyện công. Những lúc rảnh rỗi, nàng tự mình tu luyện, cố gắng điều hòa linh lực trong cơ thể. Dù chỉ là luyện khí kỳ, nhưng nàng từng là độ kiếp cường giả, nên việc vận hành công pháp không quá khó khăn – chỉ là thân thể yếu nhược, linh căn không ổn định, khiến quá trình tu luyện thường xuyên bị gián đoạn.

Cơm ngày ba bữa do tông môn phát – cháo trắng, màn thầu, đôi khi thêm chút rau luộc. Tuy đạm bạc, nhưng nhờ ăn uống đều đặn, thân thể nàng đã có chút thịt, không còn là da bọc xương như lúc mới tỉnh lại.

Trong thời gian này, nàng luôn đau đầu nghĩ cách kiếm linh thạch. Linh căn tam hệ tuy đủ để gia nhập tông môn, nhưng lại không ổn định, đôi lúc không thể vận linh lực – vô cùng nguy hiểm. Nếu không sớm cải thiện, nàng sẽ mãi mãi bị kẹt ở luyện khí kỳ.

Còn về kiếm đạo – kiếp trước nàng là kiếm tu, từng dùng một thanh kiếm trấn áp tứ phương, uy danh chấn động giới tu chân. Kiếp này, nàng vẫn muốn tiếp tục tu kiếm, nhưng đến một thanh kiếm riêng cũng không có.

Vì vậy, nàng đã tìm mọi cách để kiếm tiền. Dạo gần đây, nàng nhận được một công việc lương khá cao – làm hộ vệ tạm thời cho các tu sĩ xuất môn. Dù nguy hiểm, nhưng đây là cơ hội để nàng tích lũy linh thạch, cải thiện linh căn, đúc kiếm, và từng bước lấy lại con đường tu đạo của mình.

Hôm nay, nàng lại xuống núi nhận nhiệm vụ mới. Vừa đến nơi, bà chủ tiệm giao dịch đã gọi nàng lại, đưa cho một tấm lệnh bài và nói:

"Lần này là đơn hàng lớn, bảo vệ một vị thiếu gia đi săn nguyên liệu từ ma thú."

Vô Ưu nhíu mày: "Thiếu gia mà không có hộ vệ thân cận sao?"

Bà chủ thở dài: "Có chứ, nhưng lần trước bị ma thú tập kích, hộ vệ trọng thương chưa hồi phục, nên vị ấy mới đến tìm chúng ta."

Nàng gật đầu, không hỏi thêm. Một lúc sau, khách hàng của nàng xuất hiện.

Người ấy khoác trên mình xiêm y lam nhạt làm từ tơ lụa thượng phẩm, tay đeo chuỗi hạc, bên hông là ngọc bội sáng bóng, tay cầm quạt xếp khảm ngọc. Dáng vẻ phong nhã, khí chất thanh tao, dung mạo tuấn lãng như ngọc, khiến người xung quanh không khỏi liếc nhìn thêm lần nữa.

Hắn mỉm cười ôn hòa, chắp tay thi lễ: "Tại hạ Ngọc Trạch, thiếu chủ Ngọc gia, lần này phiền đạo hữu chiếu cố."

Vô Ưu đáp lễ, ánh mắt lướt qua chuỗi ngọc trên tay hắn, thầm nghĩ: "Ngọc gia... chẳng phải là gia tộc nắm giữ mấy mỏ linh ngọc thượng phẩm sao?"

Trên đường đi, Ngọc Trạch không ngừng trò chuyện. Hắn kể về băng hệ linh căn thượng phẩm của mình, về con đường tu luyện của khí tu trong Tinh Nguyệt Tông, về những lần săn ma thú, thậm chí cả chuyện ăn uống trong tông môn. Vô Ưu vốn không phải người lắm lời, nhưng không hiểu sao lại không thấy phiền, ngược lại còn cảm thấy dễ chịu.

Khi hai người đến một hang động nằm sâu trong rừng, không khí nơi đây âm u, linh khí loãng, rõ ràng là vùng đất từng bị ma thú chiếm cứ. Vừa bước vào, họ phát hiện một người đang nằm bất tỉnh trên nền đất lạnh.

Ngọc Trạch định tiến lại kiểm tra thì Vô Ưu đã đưa tay ngăn lại: "Cẩn thận, có thể là bẫy."

Lời vừa dứt, từ trong bóng tối vang lên tiếng gầm gừ, một bầy sói đỏ lao ra, ánh mắt đỏ rực, nanh vuốt sắc bén, khí tức hung tàn.

Ngọc Trạch lùi lại, rút ra một phù trận phòng ngự, nói: "Ta là khí tu, không thích hợp cận chiến."

Vô Ưu không đáp, thân ảnh nàng đã hóa thành một luồng gió, lao vào giữa bầy sói. Nàng tuy dùng kiếm cấp thấp của tông môn, nhưng từng chiêu kiếm pháp, từng thức đều sắc bén, lạnh lẽo, mang theo sát khí khiến ma thú phải lùi bước.

Thế nhưng, trong lúc giao chiến, một con sói đầu đàn bất ngờ lao đến, dùng vuốt cứng như thép chém ngang, khiến thanh kiếm của nàng gãy làm đôi.

Vô Ưu không hề hoảng loạn, nàng xoay người, dùng quyền cước tiếp tục chiến đấu. Mỗi cú đánh đều mang theo lực đạo chuẩn xác, đánh thẳng vào yếu huyệt của ma thú. Một lúc sau, bầy sói nằm la liệt, máu thấm đất, không còn con nào sống sót.

Nàng thở nhẹ, ánh mắt nhìn thanh kiếm gãy, lòng chợt trầm xuống: "Kiếm tu... mà lại không có kiếm, bi ai làm sao."

Ngọc Trạch bước đến, nhìn người đang bất tỉnh, lấy ra một viên đan dược màu lam, đưa vào miệng hắn. Một lát sau, hơi thở người kia ổn định lại.

"Đưa hắn đến y quán chứ?" – Ngọc Trạch hỏi.

Vô Ưu lắc đầu: "Chúng ta không rõ thân phận hắn, cứu một mạng đã là tận nghĩa. Mang theo chỉ thêm nguy hiểm. Hang động này ma thú đã bị tiêu diệt, hắn ở lại đây vẫn xem như an toàn."

Ngọc Trạch gật đầu, không nói thêm. Hắn rút ra một thanh đao ngắn, lưỡi đao đen bóng, bắt đầu mổ xẻ ma thú, lấy ra tinh hạch, da, xương, những thứ có thể dùng được trong luyện khí.

Vô Ưu đứng bên, ánh mắt không rời thanh đao kia. Thấy nàng nhìn mãi, Ngọc Trạch cười, rút ra một thanh khác từ túi trữ linh, đưa cho nàng:

"Đây là Ma tinh đao, chuyên dụng của khí tu để mổ xẻ ma thú. Ngươi thích thì nhận lấy, coi như quà cảm ơn."

Vô Ưu không khách sáo, nhận lấy, quan sát kỹ. Lưỡi đao sắc bén, ánh lên như dạ minh châu, khí tức lạnh lẽo. Nàng cất vào túi trữ linh, nói: "Cảm tạ ngươi, huynh đệ."

Ngọc Trạch cười: "Không cần cảm tạ. Sau này có thể liên lạc không?"

"Được thôi." – nàng rút ra huyền tinh thạch, để hắn truyền linh lực vào.

Hai người kết bạn thành công. Trong mắt Vô Ưu, Ngọc Trạch là một thiếu gia hào phóng, đáng tin cậy. Còn Ngọc Trạch, hắn cảm thấy nói chuyện với nàng vô cùng thoải mái, không bị gò bó như với những người trong tông môn, cũng chẳng phải giữ hình tượng trước mặt nàng.

Huyền tinh thạch giống như điện thoại ở thời hiện đại, có thể liên lạc, nhắn tin hay cập nhật tinh tức mới nhất. Muốn sử dụng chỉ cần truyền một sợi linh lực rất mỏng vào đó nên bất cứ tu sĩ nào cũng có thể sử dụng, khiến món đồ này trở nên phổ biến. Huyền tinh thạch của cô là được tông môn phát khi gia nhập nên nó hoàn toàn miễn phí.

Sau khi đưa Ngọc Trạch đến địa điểm hắn chỉ, hai người chia tay trong hòa khí. Vô Ưu không nói nhiều, chỉ gật đầu thay lời tạm biệt. Ngọc Trạch nhìn bóng lưng nàng khuất dần trong rừng, ánh mắt thoáng hiện vẻ tiếc nuối, nhưng rồi cũng quay người rời đi.

Vô Ưu trở về gian phòng đơn sơ của mình trong khu ngoại môn Tinh Nguyệt Tông. Gian phòng nhỏ, chỉ đủ đặt một chiếc giường gỗ, một bàn đá, vài món đồ tu luyện đơn giản. Nhưng với nàng, nơi đây đã là chốn dung thân giữa thế giới xa lạ này.

Sau chuyến hộ vệ, nàng nhận được một khoản thù lao – không lớn, nhưng cũng chẳng nhỏ. Với số linh thạch ấy, nàng không ngần ngại đem toàn bộ đến chợ đen, mua về một túi đan dược chữa trị linh mạch. Những viên đan dược ấy đều là hàng không rõ nguồn gốc, có cái còn mang theo khí tức hỗn tạp, nhưng nàng không có lựa chọn nào khác.

Đêm đó, nàng ngồi xếp bằng trên giường, đặt trận pháp phòng hộ đơn giản, rồi lần lượt nuốt từng viên đan dược. Mùi thuốc nồng nặc lan tỏa, linh lực trong cơ thể bắt đầu khuấy động. Chỉ một lát sau, nàng cảm nhận được linh khí trời đất như bị hút vào thân thể, điên cuồng tràn vào kinh mạch, như dòng thác đổ xuống vực sâu.

Linh khí quá dồi dào, mà thân thể nàng lại yếu nhược, chưa kịp thích ứng. Kinh mạch như bị xé toạc, đau đớn như vạn tiễn xuyên tâm. Nàng không kìm được, phun ra một ngụm máu tanh, rồi ngã xuống, hôn mê bất tỉnh.

Không ai biết nàng đã nằm đó bao lâu. Khi ánh sáng đầu tiên của bình minh len qua khe cửa, nàng mới khẽ động đậy. Đôi mắt mở ra, mờ mịt rồi dần rõ ràng. Nàng cảm nhận được – linh mạch trong cơ thể đã gần như hồi phục hoàn toàn. Linh lực vận chuyển thông suốt, không còn tắc nghẽn, không còn đau đớn.

Nàng thử vận hành một vòng công pháp, linh lực lưu chuyển như nước chảy mây trôi. Nhưng chỉ một lát sau, nàng phát hiện – cơ thể mình đang đốt cháy linh lực từng chút một, như ngọn lửa âm ỉ không thể dập tắt. Dù không gây tổn thương, nhưng nếu không bổ sung kịp thời, linh lực sẽ cạn kiệt nhanh chóng.

Vô Ưu nhíu mày, trầm tư. Nàng đoán rằng thân thể này cần lượng lớn linh thực và linh thạch để duy trì trạng thái ổn định. Có lẽ do hậu quả của việc dùng đan dược hỗn tạp, hoặc do linh hồn nàng – một linh hồn đến từ dị giới – chưa thể hoàn toàn dung nhập vào cơ thể.

Dù vậy, nàng vẫn cảm thấy nhẹ nhõm. Ít nhất, nàng đã không còn là kẻ phế mạch. Từ hôm nay, nàng có thể tu luyện như một tu sĩ thực thụ. Con đường tu đạo, tuy gian nan, nhưng nàng đã bước được một bước đầu tiên.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro