Hồi 2: "Vị Thần Vô Danh"

     Có bốn quốc gia nằm trong lục địa Eden, từng nơi đều sở hữu các nền văn hoá khác nhau của nhiều con người sinh sống. Mỗi quốc gia đều được cai hộ và bảo vệ bởi các vị thần: Thuyết Phong Thần với sự sáng tạo tuyệt đối và phóng khoáng với người dân Belphe Kaz, Lôi Minh Thần đại diện cho những cơn cuồng nộ của sấm sét và là thần chiến tranh Beh²moth Raishemp, Hàn Băng Thần với sự yêu thương và niềm tin ấm áp như những ngọn lửa sưởi ấm bên trong những tảng băng giá lạnh Beel Korime... Ngoài ra còn một vị thần bí ẩn cai trị một hòn đảo rộng lớn nằm ở trung tâm lục địa Eden, không ai biết nhiều về sự tồn tại của Ngài ấy, không ai rõ hình dạng hay quyền năng của Ngài. Chỉ biết khi ai đó cố tiếp cận hòn đảo mà Ngài ấy cai trị, họ sẽ lập tức quay về địa điểm xuất phát khi thậm chí còn chưa tiến đến nửa đường... Cuối cùng là vị thần đã đảm bảo cho sự phát triển và thịnh vượng của Huyết Quốc, cũng là một vị thần hùng mạnh với quyền năng thao túng mọi thứ sở hữu "nguyên tố Huyết"- Huyết Vương Chủ Đế Chư Thần! Hãy còn được biết đến là Huyết Thần... Mọi người thường truyền tai nhau về những chiến công vĩ đại của Ngài, sự mạnh mẽ và hủy diệt trong cách Ngài tiêu diệt kẻ thù cũng như sự lý trí và bao dung trong cách mà Ngài tha mạng cho những kẻ biết sửa đổi...

     Tiếng nói của người kể chuyện cứ thế mà vang trong quán trà. Keagaba đang ngồi chéo chân và ung dung uống trà dù mấy hôm trước mới quỵt tiền quán, tay anh đặt ra sau nhưng vẫn có thể uống dù không biết làm kiểu gì. Đối diện anh là Reficuli đang nhìn chằm chằm vào nhất cử nhất động của Keagaba. Thấy vậy anh có chút không thoải mái khi cứ bị người có sát khí nhìn, lên tiếng phá tan bầu không khí lạnh:

-Làm gì mà nhìn tôi dữ thế, tôi có "vợ" rồi đấy... À mà các người có vẻ tôn trọng ông thần ở đây nhỉ...

-Nhìn gì kệ ta! -Reficuli nghiêm giọng- Quốc gia này phồn thịnh được như ngày hôm nay là nhờ vào Ngài ấy. Dù chơi một ai thấy được nhân dạng của Ngài nhưng những công lao vẫn còn đó... Vẫn sẽ trường tồn... Và_

-Rồi rồi thưa Culi, ổng mạnh và liêm, được chưa?... Không cần phải kể lễ dài dòng đến vậy đâu!...

     Một tiếng "rắc" phát ra từ một lý trà nằm trên tay Reficuli, mọi ánh nhìn sợ hãi đều nhìn về phía cả hai. Cô liếc nhìn xuống vết nứt, tặc lưỡi một tiếng rồi bảo chủ quán trà tính tiền cũng như mua luôn chén trà mình làm nứt. Chủ quán có run rẩy khi thẩm phán làm vậy nhưng vẫn phải nhận tiền khi thấy sự kiên quyết của Reficuli. Đột nhiên một nhà khảo cổ tiếp cận bàn họ với giọng điệu phấn khích:

-Kính chào thẩm phán tối cao, tôi là một nhà sưu tầm cổ vật, xin phép ngài tôi có thể xem qua chén trà ấy được không ạ?

     Reficuli hơi ngơ ngác trước sự xuất hiện đột ngột của người đàn ông nhưng vẫn đưa ông ta chén trà. Nhà khảo cổ cầm lên và soi mói từng chi tiết trên chén bằng một mắt kính phóng to. Những lời hoa mỹ và cao quý liên tục phát ra từ người đàn ông, hoa văn của chén trà khá bình thường nhưng vết nứt mà Reficuli gây ra đã tạo một đường nứt chia ba hướng trên một đám mây được cuộn bởi một con rồng trông như những tia sét hoàn mỹ và tao nhã. Sau đó người đàn ông đã mua chén trà với giá cao trong sự ngơ ngác của Reficuli và Keagaba, trong khi anh tự hỏi kiếm tiền dễ đến vậy à thì lập tức vỡ mộng khi nghe lời bàn tán về việc chén trà chỉ là phụ, nghệ nhân gây ra vết nứt hay chính xác hơn là Reficuli mới là chính. Một chén trà được tạo bởi thẩm phán tối cao chắc chắn sẽ có giá trị sưu tầm cao. Đột nhiên một người làm việc ở pháp trường vội vã chạy đến báo tin cho Reficuli, khi đến bàn của họ cô ta bất giác lên tiếng:

-Ủa, lại khách quen à?

     Nhân viên pháp trường nhanh chóng bỏ qua Keagaba mà thì thầm với Reficuli, không biết cô ta nói gì với thẩm phán mà sau đó Reficuli đã đứng dậy và bảo:

-Ê tội phạm, ta có chuyện cần giải quyết, ngươi tự vào nhà lao đi!...

     Nói rồi Reficuli rời đi, để lại Keagaba một mình ở quán trà, anh thở dài và đứng dậy, để lộ đôi tay đặt ra sau là do bị trói. Suốt 5 năm qua anh thường bị trói và tống vào tù đến mức trở thành khách quen của pháp trường. Những ngày đầu bị bắt anh xém chút là bị tử hình công khai nếu không có sự xuất hiện của "vợ" mình, còn giờ anh lại tự do ra vào nhà tù mà không lo ngại điều gì bởi dây thần kinh nhục của anh chết rồi. Giờ anh tự mình đến pháp trường, nó rộng lớn và tráng lệ, được dựng theo một toà án phòng cách Châu Âu. Tự ngồi trong nhà giam quá quen thuộc với mình, đếm từng giây trôi qua rồi được thả tự do... Nhưng sau một lúc lâu không động tĩnh gì, Keagaba sốt ruột dần, đến khi đã quá thời gian thường ngày. Anh lên tiếng nói với cai ngục:

-Êy! Quá thời gian cho phép rồi đấy, tôi phải ở đây đến bao giờ hả?! Cô ta còn ở nhà đợi tôi nữa!...

-IM LẶNG! Ngươi chỉ được phép ra khi có chỉ thị của Ngài Reficuli! Một tên tội phạm như ngươi được Ngài ấy quan tâm đã là vinh dự lớn rồi đấy!...

     Một người đàn ông to lớn và vạm vỡ đứng trước mắt Keagaba, khuôn mặt nghiêm nghị cùng bộ râu quai hàm rậm rạp toát lên một vẻ uy lực. Keagaba chỉ biết bất lực quay lại vị trí ngồi ban đầu, trong đầu chỉ nghĩ đến người "vợ" chờ đợi mình về nấu ăn. Không biết từ bao giờ trong khoảng 5 năm sống cùng Nalima, anh lại bất giác nghĩ về nàng với sự lo lắng khi nhà hết đồ ăn, dù ngoài mặt chán nản và né tránh việc Nalima nhận vơ mình là "Chồng" nhưng trong thâm tâm anh lại lo lắng cho nàng. Có lẽ một phần vì nhờ nàng mà anh mới có thể tự do đi Ngay khi vừa ngồi chưa được êm mông thì cánh cửa bên ngoài nhà giam đột nhiên mở ra. Reficuli bước vào với những tiếng chân vội vã, Keagaba nghe thấy âm thanh quen thuộc liền chán nản, khi anh định trỉ trích thẩm phán thì giật mình nhận ra sự nguy hiểm của Reficuli liền im lặng. Sau khi được thả tự do nhưng Keagaba lại không mấy vui vẻ như mọi khi, anh cảm nhận một thứ gì đó đến từ Reficuli, nó rất nguy hiểm trong ánh mắt căng thẳng của thẩm phán. Anh vừa đi về nhà vừa ngẫm nghĩ về con mắt khác lạ ấy, băng qua hàng ngàn bậc thang với sự phân tích trong đầu. Khi ấy mắt thẩm phán như đang có gì đó khiến cô ta căng thẳng và áp lực, trông như đang sợ hãi một thứ gì đó. Thứ gì có thể khiến một thẩm phán tối cao của lục địa Eden phải sợ hãi cơ chứ... Trong thoáng chốc anh đã về đến nhà, trời cũng đã tối dần với bóng tối bao trùm lấy căn nhà trên núi. Trong nhà không hề bật đèn, nhận thấy có điềm chẳng lành Keagaba liền chạy đến mở cửa. Khi cánh cửa mở ra anh liền bất lực và thất thần khi thấy Nalima đang nằm trườn dài trên sàn nhà một cách thiếu sức sống. Khi thấy "chồng" về cô liền lao đến ôm lấy Keagaba và khóc nức nở với anh mà nói:

-Chàng ơi~ Thiếp đói lắm rồi~

     Keagaba bất lực khi "vợ" mình lại nhõng nhẽo đến vậy, nhưng anh cũng thấy tội lỗi khi để nàng ta nhịn đói đến tận tối.  Cố di chuyển từng bước đến bàn ăn và đặt Nalima xuống ghế, tay xoa đầu "vợ" và nói:

-Cố chờ chút để tôi chuẩn bị bữa tối cho... Cô cũng đừng mít ướt nữa chi cho tốn sức...

     Sau một cái khịt mũi, Nalima tươi cươi nhìn về phía Keagaba và gật đầu lia lịa, chính anh cũng công nhận nàng rất dễ thương và năng động, ngoài ra còn rất thông minh nhưng hơi vụn về và hậu đậu. Sau đó anh vào bếp và nấu ăn, lấy một cành hoa Huyết Hương từ khu vườn bên ngoài, bàn tay nhẹ nhàng rót mật chảy ngược lên cánh hoa và nhanh chóng lật xuống để nó đi dọc theo những phần lá nhỏ giọt bên dưới. Kỹ năng chiết xuất mật đầy điêu luyện ấy không phải ai cũng có thể làm được, nói chính xác hơn chỉ có mỗi Keagaba và một đầu bếp nổi tiếng nhất lục địa mới có thể thực hiện được quá trình tạo mật hoa Huyết Hương chỉ dưới 5 giây, vị đầu bếp ấy thậm chí còn có thể làm dưới 1 giây nếu người đó thực sự quan tâm đến việc chiết mật. Hương thơm từ vị mật nhanh chóng toả lấy khắp nhà trong sự háo hức của Nalima đang ngồi đung đưa chân trên ghế. Bất chợt nàng nhảy ra khỏi ghế, những bước chân lon ton chạy đến nhà bếp, thấp thỏm nhìn tấm lưng cường tráng và bờ mông săn chắc của Keagaba. Anh nhà đang dùng dao cắt lát những phần rau củ, những âm thanh phát ra từ các nhát dao theo đều một tần số cao cho thấy độ điêu luyện của anh. Đột nhiên một vật thể lạ lao đến tấn công anh từ phía sau, đó là Nalima chạy lại ôm Keagaba từ phía sau, anh giật mình lên tiếng:

-Êy!...

     Nalima không nói gì, ánh mắt nàng dịu lại chứ không mở to đầy phấn khích như trước, nàng lẩm bẩm nói gì đó rất nhỏ nhưng Keagaba vẫn đủ thính để nghe thấy:

-Uớc gì mình có cu...

     Một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng Keagaba, anh sợ hãi trước những suy nghĩ độc lạ của "vợ" mình. Bất chợt Nalima nhìn về phía trước, Keagaba vội vã che đi nhưng không giấu được ngón tay đang rỉ máu của mình, Nalima bàng hoàng và nức nở:

-Tay chàng... Bị sao vậy?... Không lẽ là do thiếp ban nãy...

-Không, không! -Keagaba cúi xuống lau nước mắt Nalima và nói- Nó có từ trước rồi, chỉ là giờ tự nhiên chảy do tróc ra thôi!...

     Nghe vậy Nalima cũng ngớt khóc lại nhưng vẫn vang vọng những tiếng nấc, Keagaba lau nước mắt nàng, như chờ sẵn nàng liền ngậm lấy ngón tay đang chảy máu của Keagaba, anh bất ngờ rút tay ra, lau nước miếng dính trên tay rồi đưa nàng ra và nhanh chóng hoàn thành bữa tối. Dọn ra bàn ăn những món ăn đơn giản nhưng mang một sự xa xỉ của hoa Huyết Hương bên trong. Nalima trò chuyện một cách vui vẻ với "chồng" mình, Keagaba cũng lau những vết dính trên miệng nàng mỗi khi nàng ăn một cách vụng về... Sau khi tắm và mặc đồ ngủ, bỗng Nalima níu tay áo của Keagaba, khuôn mặt nàng đỏ bừng với giọng điệu có chút e thẹn và ngại ngùng, nàng thì thầm:

-Ưm ư... Chồng ơi... Thiếp nứng...

     Nghe vậy Keagaba bất lực thở dài, anh nhận ra đêm nay sẽ "lại" là một đêm dài nữa rồi...

| Kết Thúc Hồi 2 |
(To be continued...)

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro