Hồi 30: "Máu"

'Diego' duỗi bàn tay, nắm nắm thả như thể chỉ đang khởi động nó, hắn nhìn vào những bụi băng trên cơ thể Wistel, nhận thấy chúng luôn xoay theo một vòng tròn nhất định rồi tan biến hoặc thu nhỏ đến mức không thấy được, hắn thích thú mà cảm thán:

-Là 'Tỷ lệ vàng' sao?... Thảo nào ta cảm nhận một nguồn năng lượng vô tận từ nó... Nghe bảo ả 'Băng Thần' của lục địa này cũng sở hữu khả năng liên quan đến 'Tỷ lệ vàng' giống ngươi nhỉ... Nhưng khác vởi ả ta, ngươi chỉ có thể tận dụng chúng lên hố sâu mà thôi...

(Search 'Tỷ lệ vàng' trên Google là biết, ở đây lười giải thích cũng như tránh lan man). Wistel đã tận dụng sự vô tận của 'Tỷ lệ vàng' lên các dao băng nằm khiến chúng tự tìm con đường cuối cùng của 'Tỷ lệ vàng', điều mà theo lý thuyết sẽ mở ra 'một con đường' được gọi là hố sâu cho phép vật thể đi khắp nơi trong không gian. Tuy nguồn năng lượng và phạm vi của nó là vô hạn như 'Diego' đã nói, nhưng sức mạnh của nó vẫn chưa được Wistel khai thác triệt để, (spoil) nếu vậy thì năng lực của 'Hàn Băng Thần' sẽ còn mạnh mẽ đến nhường nào... Quay lại với hiện tại, ánh mắt Wistel lờ đờ không thể cảm nhận xung quanh trong khi 'Diego' mãi liêng thiêng về năng lực của cô. Nhìn xuống ngực thì thấy một vết thương ở ngực mình, bên ngoài nhìn vào sẽ không thấy tổn hại gì nghiêm trọng nhưng bên trong phổi của cô đã bị dập nát hoàn toàn, hơi thở cũng theo đó mà yếu ớt không thể hô hấp bình thường. Cô không biết mình đã trúng đòn từ lúc nào, mọi thứ diễn ra quá nhanh chóng như thể xảy ra đồng thời vậy. Cơ thể tê liệt không thể cử động, trong nỗ lực cuối cùng cô đã tạo một con dao và thả nó xuống đất, theo đó mà tạo hố sâu và chạy lên theo tán cây và lên trên ngọn. Ngay khi xác định vị trí 'Chúa Quỷ', nó liền lao xuống, nhưng địa điểm nó đâm xuống không phải là đầu 'Diego' mà là chân Wistel, vì băng hình thành từ chính cô nên không ảnh hưởng bởi dao, nhưng cú đâm vẫn khiến Wistel cảm nhận được mà la lên đau đớn, nhưng vì hoạt động phổi nên cô ho ra máu ngay sau đó. 'Diego' cúi xuống bên cạnh, giọng nói thương hại đầy mỉa mai:

-Trong ngươi khổ sở chưa kìa... Hay là về trướng của ta đê... Biết đâu tương lai còn làm cấp cao thì sao?...

Nói rồi hắn tự gạch tay, để máu chảy lên đầu Wistel, chỉ cần cô liếm một giọt tức đã thuộc quyền sở hữu của hắn. Đột nhiên dòng chảy đông cứng lại và tan rã nhanh chóng, 'Diego' trở nên thích thú trước sự quyết tâm của Wistel, cô cũng cố nên tiếng trong khi ho ra máu:

-Lý do ta đạt được trạng thái này... Là vì muốn bảo vệ người khác! Chứ không phải được ai đó bảo vệ nữa... Và ta sẽ ngăn cản ngươi bằng cả mạng sống này!

-Vậy... Nếu không cản được ta... Thì ngươi sẽ không còn cái mạng nào nữa nhỉ?...

Lời nói vừa dứt trong sự bàng hoàng của Wistel, đột nhiên cô xuất hiện lại trong nhà Keagaba, cảm nhận điều gì đó, cô liền bò đến phòng ngủ. Kinh hãi phát hiện ra Nalima đã biến mất, bên cạnh là một lỗ to lớn trên tường cùng âm thanh của 'Diego' vang vọng:

-Nếu muốn lấy lại người cần bảo vệ, cứ thử sống qua đêm nay đi... Nếu thành công hãy bảo với tên Keagaba Gwyar rằng 25 ngày tới hắn sẽ sống trong cô độc!...

Nói xong hắn cười một điệu cười quỷ dị, khi tiếng cười ngớt dần, hàng loạt âm thanh ồ ạt và ghê rợn xung quanh căn nhà. Không cần nhìn ra cũng biết rất nhiều con quỷ đang tiếp cận nơi này, Wistel không thể trụ vững sau cú sốc mất đi người chủ, lại thêm đoàn quỷ kéo đến khiến Wistel tuyệt vọng. Cô gục xuống gào khóc, những tảng băng trên cơ thể cũng tan rã và trở lại với trang phục bình thường, tiếng kêu đầy thảm thiết và đau đớn của Wistel cứ vang lên. Mỗi khi lũ quỷ càng đập phá đồ đạc và căn nhà, Wistel lại càng gào thét, giờ đây cô chỉ có sự thất vọng và đau khổ, cô mặc kệ lũ quỷ đang hì hục lao đến mà để chúng xé xác mình nhằm giúp cô thoát khỏi cơn dằn vặt. Nhưng trước khi chúng kịp động đến Wistel, một bóng đen từ trên lao xuống trước mặt cô khiến cô giật mình và nhìn lên. Nó là một con quỷ khác thường khi có 5 con mắt trên mặt được xếp vòng cung lên trán, miệng nó lởm chởm những chiếc răng nanh với phần thân đồ sộ và dáng người hơi khom. Trên lưng nó mọc 5 lưỡi dao sắc bén, bắp tay lực lưỡng mọc đầy gai với những đường đỏ thẫm chạy dọc trên những chiếc gai ấy, trên cánh tay có một ống tay sắt đính ngọc. Nó mặc một chiếc quần rộng với ba vạc áo phía sau trông như ba chiếc đuôi, nó co tay thủ thế và bảo:

-Cuối xuống!...

Wistel bất giác làm theo, một luồng gió tạo ra và thổi bay mới thứ xung quanh, chỉ có tiếng đổ vỡ và âm thanh gào thét của lũ quỷ. Wistel không hay biết chuyện gì đã xảy ra, khi cô nhìn lên thì mọi thử trở nên đổ nát và hoang tàn, những con quỷ đã biến mất như chưa từng tồn tại, bàng hoàng không hiểu chuyện gì, Wistel sau đó gục xuống do kiệt sức...

Nghe xong câu chuyện đã xảy ra trong quá khứ, Reficuli không khỏi nhíu mày, cô tự trách bản thân mãi ngủ mà quên mất căn nhà trên núi, cũng như không ngờ 'Chúa Quỷ' lại có được thân xác hoản hảo nhanh đến vậy. Cô không nói gì, chỉ ra lệnh cho Keagaba vào trong, khi cánh cửa phòng mở ra, đập vào mắt cả hai nữ quỷ là khuôn mặt vô hồn của Keagaba khiến hai người lạnh sống lưng. Thấy "Chủ Nhân" bước vào, Wistel cố lên tiếng nhưng không thể, đột nhiên bàn tay Keagaba đặt lên miệng Wistel, tuy hành động rất nhanh đến mức Reficuli phải kinh ngạc nhưng nó lại nhé nhàng và không làm đau Wistel, anh biết cô hầu định nói gì liền ngăn cản:

-Ai cho cô chết? Sống được chừng ấy tuổi rồi mà không biết quý trọng bản thân hả? Sao cứ hở tí là đòi tự vẫn vậy hả?...

Câu nói đầy lạnh lùng khiến cả Wistel và Reficuli kinh hãi, nhưng thẩm phán biết rõ chỉ có cách đó mới giúp Wistel thoát khỏi mặt cảm tội lỗi, cô luôn tuân theo mệnh lẹnh của "Chủ Nhân", vì thế câu nói đầy tàn nhẫn ấy lại là thứ níu kéo Wistel.

-Hơn nữa tại sao khi ấy cô từ chối máu của tôi?...

Keagaba đột nhiên hỏi nhưng tay vẫn che miệng Wistel, anh nhìn qua Reficuli như nhờ cô làm việc này, thẩm phán cũng hiểu ý mà lên tiếng:

-"Tôi ăn chay mà chủ nhân?... Với lại tôi không thể hành động lên Ngài được!..."

-Vậy sao đối với Reficuli thì lại bình thường?

-Khỏi nghĩ! -Reficuli lên tiếng, nhưng lời này là cô nói chứ không phải suy nghĩ của Wistel- Cái này để ta! Máu quỷ cấp cao được tính là đồ chay vì vị nó không khác gì rau củ, hơn nữa hàm lượng không khác gì thực vật lên theo lý mà nói nó không phải đồ mặn dù nghe vô lý vãi l*n ra nhưng mà là vậy đấy! "Eden có quy luật riêng của nó!"...

-Thế còn về "Mệnh Lệnh"? -Keagaba quay sang hỏi Reficuli.

-Đối với Wistel, ngươi là "Chủ Nhân" của cô ta, vì thế người hầu không được phép làm hại chủ nhân! Còn ta chỉ là "Cấp Trên" của cổ, chỉ là khi uống máu phải ra lệnh chứ cổ nào dám tự ý uống!...

Nghe vậy Keagaba không nói gì, mặt hơi cúi xuống trông có vẻ trầm tư, nhưng thực chất anh đang tự hỏi máu quỷ cấp cao là thực phẩm chay á? Quy luật c*c gì kỳ cục zậy? Nghe suy nghĩ ấy Reficuli cũng chỉ biết bất lực trước con người "đáy giếng" này, bộ Keagaba không nhận ra những hiện trượng trong đời từ kúc sinh ra đến giờ á? Hay là do nó quá bình thường cho đến khi nghe câu "Eden có quy luật riêng của nó" thì mới nhận ra điều kỳ lạ?... Bỗng Reficuli nói khiến Keagaba cắt ngang dòng suy tư và khiến Wistel để ý:

-Nghe này, sẵn tiện ta nói một điều luôn... 'Chúa Quỷ' thực chất là một con 'Ma Cà Rồng' đội lốt quỷ, ngay từ cái họ của hắn đã nói rõ rồi!... Vì thế cách duy nhất để giết hắn chỉ có ánh sáng mặt trời thôi!...

Nghe vậy Keagaba và Wistel đều ngơ ngác, anh lên tiếng hỏi cùng cô suy nghĩ: "Ủa chứ không phải vậy hả?". Sự đồng thanh khiến Reficuli có chút bất ngờ, cô lên tiếng:

-Ủa các người biết hả?

Cả hai đều gật đầu khiến thẩm phán có chút quê mùa, Keagaba lại bồi thêm câu:

-Lũ quỷ dưới trướng hắn chỉ hoạt động ban đêm thì chủ của chúng cũng vậy thôi... Có thế mà cũng không tự suy ra thì khác gì não mấy thằng đòi "Mỳ ăn liền rẻ tiền" đâu?...

-Không... Thực ra mấy con quỷ có thể hoạt động dưới ánh nắng, chỉ là chúng không đeo kính râm để quan sát thôi, chứ tầm nhìn chúng quá tốt nên ánh sáng làm chúng mờ đi... Chỉ có 'hắn ta' mới không thể chịu nổi ánh sáng...

Không gian bỗng trở nên yên lặng, tình huống khó hiểu này khiến mọi người không biết nói gì, sự im lặng ngại ngùng này cứ kéo dài cho đến khi Reficuli đột nhiên cắt ngang:

-Thôi... Dù sao thì Ngài Nalima không còn trong nhà ngươi nữa... Mà ngươi cũng còn nhà đâu... Từ giờ ngươi được tự do như những gì mình mong mỏi suốt 5 năm qua rồi nhé... Đừng phạm pháp đấy!... Cũng như ta và ngươi sẽ hiếm khi gặp lại... Tạm biệt...

Giọng nói của Reficuli có chút đượm buồn và tiếc nuối, có lẽ vì cô đang lo lắng cho sự an toàn của Nalima, cũng có thể vì bản thân sẽ không còn nơi để xả giận là Keagaba nữa. Nói rồi Reficuli quay mặt rời đi nhanh chóng, để lại Keagaba vẫn còn bàng hoàng và sững sờ, sau đó anh quay lại chỗ Wistel nằm, ngồi cạnh mà nói với cô, vừa nói anh vừa dùng tay gấp giấy:

-Dù sao thì... Nalima không còn ở nhà tôi nữa... Nên cô cũng không cần phải đến để chăm sóc cô ta... Tôi vẫn sẽ là "Chủ Nhân" của cô và ra lệnh cô phải sông!... Cô mà chết thì lấy ai mà phục vụ tôi nữa chứ?... Vì thế đừng chết, tôi cần cô...

Nói rồi Keagaba đứng dậy, đặt hoa Huyết Hương bằng giấy cạnh Wistel và rời đi cùng câu chốt:

-Mấy bữa nữa khi nhà tôi có lại... Hãy đến mà ăn... Đồ chay đầy đủ hết...

Keagaba rời đi, anh cũng không chắc sau này có xây nhà nổi không mà ăn. Khi anh bước ra khỏi cửa, một âm thanh bên trong lại phát ra, đó là tiếng của Reficuli, nhưng mới ban nãy cô ta còn ra ngoài mà sao lại xuất hiện bên trong rồi. Cảm thán việc cứ thoát ẩn thoát hiện của thẩm phán, Keagaba vẫn rời đi mà không quay lại xem, chỉ nghe tiếng nói của Reficuli nhỏ dần:

-Cô nói ta xem... Về con quỷ 5 mắt đã cứu cô đêm qua...

| Kết Thúc Hồi 30 |
(To be continued...)

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro