II

Quảng Trị, ngày _ tháng _ năm 1972

Yêu dấu của anh,
Em biết anh đã vui đến thế nào khi nhận được thư em không, yêu dấu của anh ? Giữa những ngày bom đạn ngập trời, được ngắm nhìn nét bút, đọc từng dòng thư của em, anh lại như nhìn thấy trời xanh, thấy nắng vàng đang len lỏi qua từng mảnh khói lửa để soi dịu lòng mình. Em đừng nghĩ ngợi quá nhiều, em nhé ! Lo lắng cho người mình yêu là điều dễ hiểu, bởi vì có yêu mới có sự lo lắng, nhung nhớ đúng không em. Cũng đừng cảm thấy phiền, bởi vì từng dòng từng chữ của em là niềm tin sức mạnh để anh thêm vững vàng chiến đấu.

Anh hình dung ra bóng dáng em ngồi ngoài hiên nhà, nghe tiếng lao xao mà ngỡ anh về nơi ngưỡng cửa, nghe sao mà thương quá. Hoàng ơi, ở nơi này, những lúc chìm vào giấc ngủ ngắn ngủi, anh vẫn mơ thấy dáng em gầy gầy bước đến, mơ thấy tiếng cười em nhẹ nhàng dịu êm, mơ thấy giọng em ngọt ngào nỉ non bên tai anh. Nếu như có thể, anh ước gì mình có thể ở bên cạnh để ôm lấy em vào lòng, thì thầm vỗ về : "Có anh đây rồi, em ơi". Nhưng điều duy nhất anh có thể làm được lúc này, là viết lại cho em đôi ba dòng thư, để em cảm thấy an tâm hơn. Em ơi, yêu dấu của anh ơi, em có thấu chăng lòng anh cũng đang đau đáu một nỗi nhớ thương em. Nỗi nhớ ấy, dù có lúc cuồn cuộn như sóng lớn, cũng có khi lặng lẽ như mạch nước ngầm, nhưng lúc nào cũng hiện hữu, chưa từng một giây nào vơi đi. Em ơi, nếu gió nhận lời, anh muốn gửi nó một nụ hôn, để gió mang nụ hôn đó về hôn nhẹ lên gò má em. Và nếu nắng ấm cũng nhận lời, anh muốn được gửi thêm một cái ôm, để nắng thay anh ôm lấy em một cái thật chặt. Cuối cùng, xin được nhờ mây xanh, gửi cho em một lời hứa rằng anh sẽ trở về, sẽ cùng em ngồi bên hiên nhà, lắng nghe tiếng lao xao ngoài phố, rồi khẽ khàng gọi tên em cho thoả lòng mong nhớ.

Hoá ra, tình yêu diệu kỳ đến thế em ạ. Tình yêu làm cho hai con người, cách xa nhau hàng trăm hàng vạn nẻo đường, lại cùng một nỗi nhung nhớ quặn thắt, một nhịp tim đập loạn khi nghĩ về người ấy. Tình yêu làm cho chúng ta mạnh mẽ hơn, là khi được ở bên cạnh nhau, thì dẫu có cả đời này gian nan cũng đáng.

Còn việc ra chiến trường, anh hiểu rõ rằng em cũng muốn xung phong ra trận, hiểu rõ rằng việc cầm súng chiến đấu là cách nhanh nhất để giành lấy tự do cho đất nước. Nhưng Hoàng này, để giữ gìn non sông này, không phải chỉ cần mỗi súng đạn. Em ở lại Hà Nội, đứng trên bục giảng, gieo từng con chữ hy vọng cho đám trẻ; chăm lo cho hai mẹ và tăng gia sản xuất cũng là đang chiến đấu vì Tổ Quốc rồi. Ở một phương diện nào đó, chúng ta vẫn đang đồng hành cùng với nhau chứ không hề bị tách biệt. Và anh tin chắc rằng, trong mắt Tổ Quốc, chúng ta đều đang dâng hiến hết tuổi trẻ này để gìn giữ tự do.

  Nghe em nói đang tập nấu ăn, tập may vá, cũng đang trồng rau trồng hoa, anh thấy mình may mắn quá. May mắn vì có em vẫn đang chờ nơi hậu phương, may mắn vì vẫn còn tình yêu em bên cạnh.

Anh tin rằng hoà bình rồi sẽ sớm quay lại thôi. Rồi đây, bom đạn ngừng rơi, quân thù rút chạy, đất nước sẽ phát triển hơn nữa. Còn đôi ta, sẽ lại được cùng nhau tay trong tay đi dạo chiều hoàng hôn, tựa vai nhau nhớ lại những ngày tháng xa cách muôn trùng này, đọc lại những lá thư đã dìu dắt đôi ta qua những năm tháng khốc liệt của chiến tranh.

Hoàng của anh, nhớ giữ gìn sức khoẻ , cũng đừng để lòng mình vướng bận lo âu thêm nữa. Phần gian khổ nhớ thương này, để mình anh gánh vác. Phần an yên dịu dàng, giữ hộ anh em nhé ! Và anh tin chắc rằng, những ngày tháng tiếp theo, anh vẫn sẽ mơ thấy em mỉm cười, tiếp thêm cho anh niềm tin và sức mạnh.

Thương nhớ em,

Huy

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro