Chapter 4
Seongjun run rẩy, đôi bàn tay yếu ớt lần mò tìm kiếm chiếc chìa khóa mà như thể nó đang trốn tránh cậu. Mồ hôi ướt đẫm khiến tay cậu trở nên trơn tuột, từng giọt nhỏ xuống, nóng bừng trên làn da, hòa lẫn vào cơn ẩm ướt đang bủa vây lấy cậu. Cậu có thể cảm nhận rõ ràng từng nhịp đập của trái tim, mỗi nhịp như muốn phá tung lồng ngực, và cái cảm giác nhớp nháp, đặc quánh bao quanh cơ thể càng khiến cậu chỉ muốn biến mất ngay lập tức. Trong lòng cậu là một cơn lốc xoáy cuộn trào, chỉ mong sao mở được cửa để thoát khỏi cơn ác mộng này.
Nhưng ngay khoảnh khắc cậu chưa kịp tra khóa vào ổ, một âm thanh làm Seongjun đứng sững lại, tim cậu như ngừng đập trong giây lát. Tiếng bước chân. Chậm rãi, nhưng đầy mạnh mẽ. Seongjun từ từ quay đầu lại, và trước mắt cậu, không ai khác, chính là Huyk. Hắn đứng đó, trong bóng tối mờ ảo của ánh đèn đường yếu ớt, một nửa khuôn mặt chìm trong bóng tối, đôi mắt vô cảm nhưng đầy sức nặng, như muốn hút cậu vào trong một hố sâu không lối thoát.
Seongjun cảm thấy toàn thân mình đông cứng, chỉ biết than thầm trong lòng: Sao hôm nay xui như chó vậy? Vinny Hong chưa đủ sao, giờ lại là Kwon Huyk? Cậu nuốt khan, cố gắng giữ bình tĩnh, dù mọi thứ bên trong cậu đang chao đảo. Cậu cố gắng đối diện với Huyk, nhưng không thể thốt ra lời nào rõ ràng. Sau cùng, cậu chỉ có thể lúng túng hỏi một câu yếu ớt:
– Sao mày đến đây?
Huyk không trả lời ngay, hắn bước từng bước về phía Seongjun, mỗi bước chân như mang theo cả một bầu trời u ám đè nặng lên vai cậu. Khoảng cách giữa hai người thu hẹp lại, từng chút từng chút một, cho đến khi cậu có thể cảm nhận được hơi thở của Huyk. Trái tim Seongjun đập loạn nhịp, như muốn vỡ tung trong lồng ngực. Hắn nhìn cậu chăm chú, ánh mắt ấy khiến cậu như bị đóng băng tại chỗ, không thể nhúc nhích.
– Sao mày đi với tên đầu đỏ đó vậy? – Giọng Huyk vang lên, âm điệu bình thản đến đáng sợ. Cậu chẳng thể nào đoán được hàm ý trong câu hỏi của hắn.
Đột nhiên, Huyk nhăn mặt, hắn nhanh chóng đưa tay lên bịt mũi, đôi mắt như xoáy sâu vào cậu. Cảm giác áp lực đó càng lúc càng lớn, Seongjun cảm thấy như toàn thân mình bị ép chặt trong sự kìm kẹp của ánh mắt ấy.
"Mày thả pheromone ra làm gì?" – Huyk gằn giọng, như một lời chất vấn, nhưng cũng như một lời cảnh báo.
Lúc này, Huyk mới nhận ra tình trạng của Seongjun – khuôn mặt đỏ ửng, hơi thở đứt quãng, và những giọt nước mắt mờ mờ ở khóe mắt, tất cả như toát ra một sự quyến rũ khó cưỡng lại, khiến hắn không khỏi ngỡ ngàng.
"Mày... phát tình?" – Huyk hỏi, trong giọng nói không giấu được sự kinh ngạc pha lẫn sự khó chịu.
Seongjun thoáng giật mình, nhưng với tình hình hiện tại, cậu không thể nói được lời nào. Cậu cắn chặt môi, cố ngăn tiếng nức nở nghẹn ngào đang dâng lên trong cổ họng, cố gắng thu hồi lại pheromone đang thoát ra. Cậu khó nhọc lắp bắp vài chữ:
"Có... có gì... nói chuyện... sau." – Giọng cậu gấp gáp, đầy sự tuyệt vọng, hơi thở hổn hển từng đợt. Không đợi Huyk phản ứng, Seongjun xoay người định mở cửa bước vào nhà, mong sao có thể thoát khỏi ánh mắt như muốn thiêu đốt của Huyk.
Cạch.
Rầm.
Tiếng mở cửa vang lên rồi đóng lại.
Nhưng cậu không bước vào nhà một mình. Cái tình huống hiện tại là cái tình huống chó chết nhất. Cơ thể Seongjun như bị đè nén bởi cả vũ trụ khi cậu nằm ngửa trên sàn nhà, phía trên là Huyk, người mà cậu chẳng bao giờ ngờ tới trong tình huống này. Hơi thở của Huyk dồn dập, từng nhịp thở nóng hổi như lan tỏa khắp không gian chật hẹp này. Gương mặt của hắn đỏ bừng, như thể đang giữ chặt một cơn bão cảm xúc muốn bùng nổ. Đôi mắt hắn mở to, cố gắng kiểm soát những gì đang diễn ra, nhưng chính cái sự cố gắng ấy lại làm tình hình thêm căng thẳng.
Bầu không khí nóng bừng lên, nước mắt bắt đầu lăn dài trên má Seongjun, chết tiệt. Cậu đưa tay lên, chậm chạp vòng qua sau cổ Huyk, từng động tác đều đầy vẻ sợ hãi, như lo sợ rằng, chỉ cần một chút không đúng, Huyk sẽ vùng ra khỏi vòng tay cậu, và có thể sẽ đấm cậu một cú trước khi biến mất, bỏ lại cậu trong mớ cảm xúc hỗn loạn này.
Cậu ngước mắt lên, dò xét phản ứng của Huyk, nhưng trên gương mặt hắn không có biểu hiện gì rõ ràng. Không có cự tuyệt, cũng không có đáp lại. Cậu từ từ nhổm dậy, đưa gương mặt của mình tiến sát đến Huyk, không gian xung quanh dường như ngừng lại, chỉ còn tiếng thở hổn hển của cả hai vang lên trong sự tĩnh lặng đáng sợ. Cậu đưa đôi môi run rẩy chạm nhẹ môi của Huyk, như dò ý hắn lần nữa, cậu dứt môi ra nhanh chóng. Môi hắn lạnh buốt, môi cậu nóng bừng, môi hắn khô khốc, môi cậu mềm mại. Chết tiệt, cái kỳ phát tình này làm cậu không khống chế nổi nữa rồi, cậu nức nở, giọng nói đứt quãng, đầy sự yếu ớt và tuyệt vọng :
" Hu... Huyk, ta...tao khó chịu"
Seongjun không thể chịu đựng thêm nữa, cậu cảm nhận được cơ thể mình đang gào thét, đòi hỏi một sự giải thoát khỏi sự ngột ngạt và khó chịu đang xâm chiếm tâm trí. Cậu lần nữa đưa môi chạm môi hắn, lần này thì mạnh bạo hơn, đôi môi cậu áp chặt lấy môi hắn, cậu mút lấy mút để từng chút hơi thở của Huyk, như thể cậu đang cố gắng nuốt trọn cảm giác lạnh lẽo từ đôi môi khô khốc ấy để làm dịu đi ngọn lửa đang cháy rực trong lòng mình.
Huyk vẫn không có bất kỳ phản ứng gì, hắn để mặc Seongjun, đôi mắt vô cảm nhìn xuống cậu, không chống cự, cũng không đáp trả. Sự thờ ơ đó như một lời thách thức, khiến Seongjun càng thêm táo bạo. Chết tiệt, cậu đéo quan tâm nữa, bây giờ cậu chẳng thể suy nghĩ được gì nữa rồi, cậu chỉ biết rằng bây giờ những cái chạm môi hay những đụng chạm cơ thể làm cậu thấy dễ chịu hẳn ra, nhưng vẫn không đủ, cậu ngấu nghiến môi của hắn đến khi sự ẩm ướt bắt đầu tạo ra những âm thanh dâm dục phát ra từ miệng của cả hai.
" Huyk...làm ơn mở miệng ra đi mà"
Seongjun ngước đôi mắt ướt đẫm, long lanh như hai giọt sương còn đọng lại sau cơn mưa, nhìn lên Huyk. Ánh mắt ấy vừa tội nghiệp vừa khao khát, như thể cậu đang dồn hết mọi cảm xúc vào từng ánh nhìn, mong nhận lại chút đáp trả từ người đối diện. Những âm thanh vô thức phát ra từ cổ họng cậu, vang lên nhẹ nhàng nhưng lại gợi cảm đến đỉnh điểm, khiến bầu không khí vốn đã ngột ngạt nay lại càng thêm đậm đặc sự căng thẳng.
Seongjun chậm rãi đưa tay, đầu ngón tay run run chạm nhẹ vào đôi môi khép chặt của Huyk. Cậu cẩn thận cạy mở miệng hắn ra, và khi thấy đôi môi kia dễ dàng hé mở, một cảm giác mừng rỡ tràn ngập trong lòng cậu. Không chần chừ, Seongjun lập tức lao tới, nuốt chửng lấy đôi môi ấy, như thể sợ rằng nếu chậm một giây thôi, hắn sẽ ngậm luôn lại vậy. Lưỡi của cậu vụng về tràn vào khoang miệng Huyk, từng động tác đều thể hiện sự lóng ngóng, không chuyên nghiệp. Cậu hôn một cách gấp gáp, như thể đây là cơ hội cuối cùng để cậu giải tỏa sự bứt bối đang gặm nhấm lấy cơ thể mình.
Huyk nhíu mày, khuôn mặt hắn dần lộ rõ sự khó chịu trước những động tác thiếu nhịp nhàng, vụng về của cậu. Đến khi không thể chịu đựng thêm, Huyk bắt đầu phản ứng. Hắn đưa tay lên, nắm chặt lấy hai bờ vai gầy guộc của Seongjun, dùng sức đẩy cậu ra, tạo một khoảng cách giữa hai người.
Seongjun như bừng tỉnh khỏi cơn mê, bị đẩy ra bất ngờ, khiến cậu hụt hẫng. Khoảnh khắc bị đẩy ra ấy như một cú sốc, khiến cậu gần như mất hết lý trí. Đôi mắt đẫm lệ ngước lên, mếu máo :
"Hu...Huyk, cho...cho tao hôn...hức hức..."
"Chết tiệt." Huyk nghiến răng, khẽ chửi thề một tiếng, mặt hắn sa sầm, rồi phút chốc lao vào cắn xé môi cậu.
Cơn đau bất ngờ như một lưỡi dao sắc bén, đâm xuyên qua lớp phòng thủ yếu ớt của Seongjun, khiến cậu giật mình, toàn thân căng cứng trong khoảnh khắc. Huyk hôn một cách mạnh bạo, cuồng nhiệt và điên loạn. Cảm giác xâm chiếm tâm trí Seongjun nhanh đến mức cậu chẳng thể suy nghĩ được gì ngoài việc đắm chìm trong nụ hôn ngột ngạt này. Pheromone từ Huyk phả ra, nồng đậm và ám ảnh, quấn quýt lấy không gian, kết hợp với pheromone của cậu, tạo thành một hỗn hợp kích thích đáng sợ. Trong không gian kín bưng, chỉ còn lại tiếng thở gấp gáp, những âm thanh xấu hổ len lỏi trong đêm tĩnh mịch.
Cậu cảm thấy không khí như bị hút cạn, hơi thở ngày càng trở nên nặng nề, khó khăn. Cậu cố gắng dứt môi ra khỏi nụ hôn, nhưng hắn nắm chặt lấy đầu cậu, không để cho cậu thoát khỏi. Seongjun khó nhọc đưa hai tay lên, bao lấy khuôn mặt Huyk, dùng chút sức lực yếu ớt còn sót lại mà đẩy ra, nhưng hành động đó chẳng khác gì một cử chỉ vô vọng. Lực cậu dùng không đủ để lay chuyển Huyk, chỉ có thể khiến hắn nới lỏng đôi chút, để đôi môi đã sưng tấy của cậu thoáng được giải thoát.
Không khí tràn vào phổi cậu như một sự cứu rỗi ngắn ngủi, nhưng Huyk chẳng cho cậu nhiều thời gian để lấy lại sức. Hắn tiếp tục trút xuống những nụ hôn nhẹ nhàng nhưng đầy ám ảnh, lần lượt lên môi, mắt, má, cằm của cậu. Rồi nụ hôn ấy bắt đầu di chuyển chậm rãi, hướng xuống cổ, từng nơi hắn chạm tới đều bùng nổ những đợt kích thích khiến cơ thể Seongjun như bị lửa thiêu đốt. Cậu không ngừng co giật, mỗi cú chạm của Huyk như một cơn sóng ngầm, đẩy cậu trôi dạt vào vòng xoáy của cảm giác ngứa ngáy, nhức nhối và không thể khống chế.
" Tao .... không muốn ....ở đây". Cậu vẫn đủ tỉnh táo để nhận biết được cả hai người đang thực hiện hành vi dâm dục ngay trước cửa nhà, ít nhất là hãy làm ở trong phòng ngủ, cậu cũng không biết tại sao nhưng có cảm giác ở trong phòng ngủ an toàn hơn.
Huyk tặc lưỡi, một âm thanh đầy khó chịu và mất kiên nhẫn vang lên trong không gian ngột ngạt. Đôi mắt hắn thoáng lướt qua cơ thể Seongjun, vẻ mặt vừa căng thẳng vừa bị thúc giục bởi một cảm xúc mãnh liệt khó kìm nén. Không nói lời nào, hắn với tay kéo mạnh chiếc áo khoác trên người Seongjun, động tác vừa thô bạo vừa đầy sự chiếm hữu. Chiếc áo rơi xuống sàn, âm thanh nhẹ nhàng ấy như khắc sâu vào khoảnh khắc đang căng thẳng đến nghẹt thở.
Huyk không để cho Seongjun kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, hắn bóp lấy cằm cậu, mạnh mẽ cúi xuống, môi hắn lại tìm đến môi cậu, những nụ hôn ngắn nhưng ướt đẫm, như đang khắc ghi từng khoảnh khắc này vào tâm trí. Môi hắn lạnh, trong khi cơ thể Seongjun lại đang bốc cháy, sự tương phản ấy làm cậu rùng mình, mỗi nụ hôn như đánh cắp chút sức lực ít ỏi còn lại của cậu.
Nhưng không để cảm xúc kéo dài thêm nữa, Huyk chậm rãi đứng dậy, cơ thể hắn tỏa ra một sự hiện diện áp đảo. Đôi tay mạnh mẽ của hắn luồn xuống dưới người Seongjun, nhấc bổng cậu lên mà chẳng hề gặp chút khó khăn. Sự gần gũi này khiến Seongjun chao đảo, những cảm giác mâu thuẫn đan xen giữa sự khuất phục và mong muốn bùng nổ. Cậu được bế chặt vào lòng hắn, cảm nhận từng nhịp đập mạnh mẽ của trái tim đối phương.
Huyk bước đi, từng bước chân chắc chắn, không một chút do dự, mang theo cả sự bối rối và hỗn loạn của Seongjun. Hắn men theo bức tường, những mảng tối và ánh sáng yếu ớt từ bên ngoài len lỏi vào, tạo nên một bầu không khí đầy huyền bí và căng thẳng. Mỗi bước đi của Huyk như đẩy cả hai vào sâu hơn trong một mê cung cảm xúc, nơi mà lý trí đã bị bỏ lại phía sau. Hướng về phía phòng ngủ, nơi mà những cơn sóng cảm xúc đang chờ đợi, không gian như hẹp lại, chỉ còn lại hơi thở nặng nề và nhịp đập dồn dập của hai người.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro