Chương 57, 58, 59


Chương 57: Đến màn diễm ngộ, cần hoa lệ như vậy sao? 2

"Kim Won Bin này rốt cuộc đang đùa cái gì, anh ta có thân phận thế nào? Tại sao nhân viên phục vụ nơi này vừa thấy liền có thể kêu tên của anh ta?" Nơi này chính là đại sảnh của khách sạn Oman, Krystal không nhịn được lại nhìn hắn một cái.

"Trời cao, xin tha cho con đi, con chỉ là cô gái bình thường, cho phép con có lòng hư vinh nho nhỏ đối với đàn ông đẹp trai lại nhiều tiền đi!" Nội tâm của cô khe khẽ vui một chút.

Krystal còn đang bận tự kỉ trong lòng, Kim Won Bin nhẹ nhàng cười nói: "Cho tôi mượn điện thoại di động của cô dùng một chút, điện thoại của tôi hết pin rồi?"

"A.. . ." cô quái lạ ngước nhìn hắn, nhưng rất nhanh, lấy điện thoại di động ra cho mượn.

Kim Won Bin cầm điện thoại di động đè xuống những chữ số quen thuộc.

Sau khi bấm xong, hắn trả điện thoại di động lại cho cô, hơn nữa lễ phép nói: "Cám ơn!" Krystal có chút buồn bực, sao nhanh như vậy? Nhưng cũng không có suy nghĩ nhiều, đi theo nhân viên phục vụ đến gian phòng của mình.

Đó là một tòa tiểu viện, cổ kính, đẹp và tĩnh mịch, đặc sắc, yên lặng. . . Một loạt từ thoáng qua ở trong đầu Krystal.

Nghỉ ngơi ở khách sạn kiểu này, là một loại thả lỏng, buông lỏng đến gần tự nhiên, nơi này ở chỗ náo nhiệt của Hàng Châu, là một thôn cải tạo mà thành, trên căn bản bảo lưu lại đặc sắc thôn cổ vốn có, ở chi tiết lại tăng lên rất lớn.

Phục vụ nơi này khiến cho khách có một loại cảm giác xem như ở nhà. Mỗi một con đường mòn, cũng tràn đầy mùi vị Giang Nam, ánh mắt Krystal không bỏ qua bất kỳ phong cảnh và những chi tiết có thể bỏ qua của khách sạn, cô tới nơi này chủ yếu nhất là thể nghiệm phục vụ và phát hiện đặc sắc.

Krystalvừa tới bên trong gian phòng của mình, liền truyền đến một cái tin nhắn: buổi tối cùng đi du hồ, Kim Won Bin.

"Kim Won Bin. . . Anh ta lúc nào thì biết số di động của mình?" Krystal suy nghĩ thật lâu mới chợt hiểu được, thì ra là mượn điện thoại di động của cô gọi số di động của chính mình, người đàn ông này cũng đủ "Cao chiêu" a.

Cô còn chưa kịp trả lời tin nhắn, chuông điện thoại di động vang lên, vừa nhìn là Sulli, lập tức nhận.

"Đi công tác? Cậu đang chơi trò gì a? Tại sao không nói cho mình biết? Có phải chuẩn bị ném mình ở một góc để dễ bề thể hiện thông minh tự sanh tự diệt không? Đi công tác ở khách sạn có rượu ngon như vậy cũng không nói với mình một tiếng. Thế nào, sợ mình giành ăn với cậu sao? Người xấu!" Sulli ở bên kia liên tiếp đặt câu hỏi.

"Đại tiểu thư, mình nào có, oan uổng a!" Krystal chỉ đành phải nôn ra khổ tâm, trong lòng cũng rất vui vẻ, hai người bọn họ lại có thể giống như không có gì loạn tán gẫu.

"Cậu có biết hay không, đi công tác là diễm ngộ tuyệt hảo. Nhớ lời chị đây, gặp phải đàn ông tốt cũng không cần bỏ qua cho, đặc biệt là những người gặp được trong khách sạn, thế nào cũng sẽ không kém đâu. Không phải là người giàu thì chính là tinh anh làm ăn, đánh bóng ánh mắt, dùng mỹ nhân kế của cậu, quyến rũ một lừa gạt một, quyến rũ một đôi chơi một đôi!"

Sulli lại khôi phục "tinh thần" của cô, giống như tất cả ngày hôm qua đều chẳng qua là nằm ác mộng, cô là người có nội tâm cường đại.

Khi cô từ chỗ Min Huyk biết nguyên nhân Krystal đi công tác thì cô không thể không lấy ra lòng tốt của chị em nói cho Krystal biết, cơ hội như vậy tuyệt đối là thời cơ tốt nhất để diễm ngộ (gặp chuyện đẹp), tuyệt đối không thể bỏ qua, cô nhất định phải dặn dò thật kĩ, xin tha thứ cho cái tính chết cũng không đổi này của cô! Krystal nghe lời nói kiểu như thế, cảm thấy vô cùng thân thiết, ít nhất cô cảm thấy Sulli không có bởi vì lời nói nhất thời tức giận của cô mà tức giận, cũng không có bởi vì "tiện nam" Jang Dong Gun mà tình cảm bị tổn thương.

Krystal chưa từng hỏi cô chuyện về Jang Dong Gun, nhưng Sulli có thể sử dụng lời nói như thế, nhất định là xảy ra một chuyện, hoặc là hiểu lầm, hoặc chính là hai người chia tay.

Krystal đợi cô nói, nếu như cô không nói, chờ trở về Seoul liền có thể hỏi.

Chương 58: Có thể như vậy?

Cả người Krystal thoải mái, dọn dẹp đơn giản xong, chuẩn bị đi khách sạn dùng cơm, phải biết, ăn uống cũng là một loại đặc sắc của khách sạn.

Quần dài đến nửa người và áo ba lỗ đơn giản làm tôn lên vóc người cao ráo của cô, áo khoác ngắn tay màu cà ri nhạt ở ngoài khiến cả người cô tăng thêm một phần nhu mỹ.

Màu xám nhạt xem như là màu tương đối sáng trong tủ quần áo của cô, mặc một cái áo ngực đơn giản, lại làm cho cả người cô nhìn qua vừa tinh thần lại thanh xuân, chênh lệch khá xa với phong thái trầm muộn khi làm việc.

Tuy cùng y phục đó, cùng màu đó nhưng đổi một phong cách ăn mặc, đổi một kiểu tóc khác lại làm cho người ta cảm giác khác hẳn.

Cô lẳng lặng ngồi ở một chỗ gần hồ dùng cơm, phong cảnh đẹp mà tĩnh mịch này, còn có thanh âm đàn tranh xa xa kia, Krystal suy đoán cô gái chơi đàn tranh nhất định có khí chất trầm tĩnh và ưu nhã.

Một ly trà Long Tĩnh pha rượu nhẹ khiến cho Krystal thần thanh khí sảng.

Phục vụ nơi này khuôn mặt luôn tươi cười, mỗi một chi tiết, động tác của bọn họ cũng làm cho Krystal cảm thấy thân thiết.

"Rượu nơi này ủ có phải hay không rất có mùi vị?" Thanh âm trong veo của đàn ông vang lên sau tai cô.

Krystal quay đầu lại liền nhìn thấy Kim Won Bin mặc trang phục đơn giản, lại cũng màu xám, cùng màu với cô, này hoàn toàn là ngoài ý muốn trờ thành "áo tình nhân".

"Thanh nhuận, mát mẻ, tinh khiết và thơm, có vị rượu, lại có mùi trà thơm ngát." Krystal cho hắn một nụ cười lễ phép.

Kim Won Bin rất thoải mái ngồi ở đối diện cô, phục vụ đem lên một cái ly cho hắn. Hắn nhẹ nhàng cụng ly với cô trên không trung, bộ dạng uống rượu thật giống cô.

Trong lòng Krystal có một ít cảm xúc hỗn loạn, trong đầu cũng đang hiện đầy các loại tư tưởng.

Một loại thanh âm tự nói với mình: "Thật muốn có một cuộc diễm ngộ sao? Có thể như vầy không? Có phải lại đang đùa với lửa hay không? Vẫn nên đừng chơi, chơi với lửa có ngày chết cháy cũng không phải là hậu quả tốt gì."

Một loại thanh âm khác lại đang nói cho cô biết: "Sợ cái gì, rượu ngon như vậy, cảnh đẹp như vậy, càng khó gặp phải người đàn ông có duyên mà dáng dấp không khiến cho mình ghét như vậy. Lúc này không diễm ngộ, còn đợi khi nào đây?"

Trong đầu Krystal đang đánh nhau, cô cảm giác khi mình đối mặt người đàn ông này có chút không cách nào điều khiển chính mình được.

Điều này không phải muốn nói đến người đàn ông này có bao nhiêu hấp dẫn cô, mà là cô cảm giác nội tâm mình cư nhiên cũng có thể không an phận như vậy.

Cô bắt đầu hoài nghi, chẳng lẽ an phận như trước là bởi vì những người đàn ông bên cạnh đều không có được sự dụ hoặc?

"Biết lúc nào thì Tây Hồ đẹp nhất không?" Hắn có chút hăng hái nhìn cô, khóe môi nhếch lên nhàn nhạt cười, bộ dạng khóe mắt híp lại khi cười rất đẹp.

"Một đôi mắt đào hoa trời sinh này!!!" Đây là câu nói đầu tiên hiện lên trong lòng sau khi Krystal nhìn thấy hắn cười.

Đàn ông mắt đào hoa không dễ chọc, phụ nữ sẽ rất dễ dàng bị thương, hơn nữa một khi đàn ông có mắt đào hoa khiêu tình chính là cao thủ tình trường.

"Tôi nghĩ hẳn là buổi tối." Krystal vẫn tương đối thích an tĩnh, Tây Hồ ban ngày nhất định rất xao động, cô không thích quá nhiều du khách.

" Đúng là buổi tối, nhưng mười hai giờ khuya đi qua Tây Hồ đẹp hơn, khi đó du thuyền có một loại an tĩnh thoát khỏi trần thế này."

Hắn nhẹ nhàng nói, nhìn cô bổ sung, "Tôi nghĩ, em nhất định sẽ thích Tây Hồ như vậy." Krystal nghe được lời nói khẳng định lời đó, vẻ mặt lớn mật chống lại với hắn, "Tại sao cảm thấy như vậy?"

"Trực giác thôi, theo tôi thì em chính là loại phụ nữ sẽ thích sự yên lặng đặc biệt đó." Ánh mắt của hắn lớn mật mà tự tin, nội tâm Krystal giống như bị hắn đụng phải.

Mục đích của người đàn ông này khiến cho cô cảm giác tới quá trực tiếp, trực tiếp đến có chút khiến cô không biết làm sao.

Chương 59: Có thể như vậy 2

Krystal biết, cô có thể cự tuyệt lời mời của hắn, ngay cả hắn ra hiệu thiện cảm đầy đủ mọi thứ, hay dù là ra hiệu lễ phép, nhưng vì lòng hiếu kỳ nho nhỏ, cô cũng không có cự tuyệt hắn, liền đáp ứng lời mời của hắn.

Hắn tới Hàng Châu không phải là lần một lần hai. Hai người đơn giản ăn chút bữa tối, hắn liền mang cô đi dạo phố đêm Tây Hồ, nơi đó có đủ loại thức ăn vặt đầy màu sắc hình dạng, còn có rất nhiều vật nhỏ, Krystal đặc biệt hưng phấn ngạc nhiên, mỗi một dạng đồ nơi này, cô thật yêu thích không buông tay.

"Trời ạ, cây quạt này tại sao có thể làm được tinh xảo như vậy, quá đẹp!" Krystal cầm cây quạt đan bằng tay xem đến có chút ngây dại, mỗi một đường, từng cái hoa văn phía trên thật khiến cô yêu thích.

"Bà chủ, cái này bán thế nào?" Cô cầm cây quạt này, nghĩ thầm vật này Sulli cũng nhất định vô cùng thích.

"Cô gái, cây quạt này năm nghìn năm trăm đồng, xin miễn trả giá." Một người phụ nữ trung niên đứng ở trước mặt cô, khuôn mặt mang theo nụ cười.

"Vừa nhìn cô liền biết cô là người biết nhìn hàng xịn, cây quạt này người bình thường cũng sẽ không mua, bởi vì nó đắt, nhưng nó đáng giá này, vô luận là đặt ở trong nhà làm trang sức hay dùng để tặng người, kia đều rất có thể diện."

"Woa, cây quạt này năm nghìn năm trăm đồng, quá mắc đi!" Krystal nhìn trái nhìn phải, cây quạt này quả thật đẹp mắt, nhưng năm nghìn năm trăm đồng vẫn hơi mắc.

"Bà chủ, cây quạt này không thể giảm giá sao?" Krystalchưa từ bỏ ý định hỏi, năm nghìn năm trăm đồng, muốn cô móc ra thật sự là có chút đau, nội tâm lại nói thầm to: "Sulli, mặc dù hai ta tình cảm hai mươi bảy năm, nhưng cây quạt này mình vẫn muốn trả giá, không phải là tình cảm hai ta chưa đủ tốt, hãy tha thứ cho mình!"

"Cô gái, cô có thể sờ thử, mỗi cây gỗ trên quạt này đều là dùng gỗ đàn hương thượng đẳng làm, hơn nữa là đan bằng tay, còn có phong cảnh phía trên, cũng là từng điểm từng điểm khắc lên, nhẹ nhàng phẩy, sẽ có mùi thơm ngát của gỗ đàn hương, có hiệu quả trấn định thanh thần, cái giá này, là giá thật, thật một phần cũng không thể thiếu." Krystal khẽ quạt xuống, đúng thế, chỉ là thợ làm, bất kể bà chủ có khoe khoang không, nhưng đúng là rất tinh sảo, đây cũng là lý do cô yêu nó.

"Bà chủ, bốn ngàn đi! Bốn mùa phát tài, cây quạt này có duyên với cô gái này, cây quạt bán cho người có duyên là quan trọng nhất." Kim Won Bin đến gần bà chủ, nhanh chóng tìm cách hạ giá.

Hai nguời nói chuyện qua lại với nhau, cuối cùng cây quạt vào tay Krystal với giá bốn ngàn đồng.

Krystal thật không thể tin được, người nho nhã như vậy lại có thể ép giá, mặc dù ép giá tiền chỉ tạm được, nhưng trong lòng Krystal vẫn là vui vẻ.

Bốn ngàn đồng tiền, lấy thẻ ra không chút do dự quẹt xuống, nhưng trong lòng vẫn đau đớn nho nhỏ, không sai biệt lắm một phần tư tiền lương của cô.

Kim Won Bin nhìn cô từ đầu đến cuối, không có một tia tỏ thái độ muốn hắn trả tiền, hắn đột nhiên kính trọng vài phần với cô gái này.

Vẫn cho là, phụ nữ vây lượn ở bên cạnh hắn, phần lớn đều thích hắn mua quà cho bọn họ, thích biến đổi ảo thuật để cho hắn tính tiền, mặc dù hắn luôn luôn rất rộng rãi, nhưng hôm nay, hắn chỉ yên lặng ngay ngắn làm một "Thần giữ của".

Hắn thích nhìn vẻ mặt ngây thơ của cô khi cô phát hiện vật mới lạ, hắn càng yêu thích sự độc lập lộ ra từ trong bản chất của cô, cái loại khí chất nhàn nhạt không dựa dẫm vào bất cứ người đàn ông nào.

Cô cười lên ánh mắt sáng như trăng, khiến cho hắn không nhịn được muốn hôn mắt cô, muốn nói cho cô biết: "Con mắt của em thật rất đẹp, rất tinh khiết, đẹp đến mức yên tĩnh trong veo như ánh trăng."




Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro