12: Đêm Cuối Cùng




Đêm đã buông xuống, bầu trời tối om như tấm màn che đậy mọi thứ, chỉ có ánh sáng yếu ớt từ những ngọn đèn thành phố phản chiếu qua cửa sổ. Trong không gian yên tĩnh của căn phòng, không khí ngập tràn sự im lặng nặng nề. Felix và Huynjin ngồi đối diện nhau, ánh mắt đan xen như những lời chưa nói, một cảm giác đau đớn mơ hồ mà cả hai đều không muốn thừa nhận.

Felix hít sâu một hơi, tựa vào thành ghế, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Cảm giác tuyệt vọng trong lòng cậu không thể diễn tả bằng lời, vì lần đầu tiên trong đời, cậu cảm nhận được rằng tình yêu và gia đình, ước mơ và trách nhiệm, tất cả đều đang đối đầu nhau. Cậu yêu Huynjin, rất yêu, nhưng cũng hiểu rằng một cuộc đời không thể sống chỉ vì tình yêu. Đó là sự hy sinh mà gia đình yêu cầu, và Felix không thể làm khác.

"Felix..." Huynjin khẽ gọi tên cậu, giọng nói của anh trầm và nhẹ, như thể sợ rằng chỉ cần lớn tiếng sẽ làm vỡ tan đi tất cả. Anh nhìn vào mắt Felix, ánh mắt đong đầy sự thương yêu và nỗi buồn. "Em không cần phải làm điều này. Nếu em không muốn đi, chúng ta có thể tìm cách khác..."

Felix mỉm cười yếu ớt, nhưng nụ cười ấy không thể giấu được nỗi xót xa trong tim. Cậu đứng lên, bước lại gần Huynjin, nhưng không dám nhìn thẳng vào anh. "Em không thể," cậu thì thầm, "Anh biết laf em không thể. Nếu ở lại, em sẽ chỉ gây tổn thương cho cả hai chúng ta... và gia đình tôi sẽ không bao giờ tha thứ."

Cảm giác ngột ngạt khiến Felix muốn khóc, nhưng cậu không thể. Những giọt nước mắt này không phải là thứ mà một Omega mạnh mẽ như cậu có thể để tuôn ra. Dù đau, cậu phải làm thế. Vì nếu không, Huynjin sẽ là người chịu khổ.

Huynjin khẽ nắm lấy tay Felix, giữ lại bàn tay lạnh ngắt của cậu trong lòng bàn tay ấm áp của mình. "Em không phải làm gì để khiến mình đau như vậy," anh nói, đôi mắt sáng lên một tia lo âu. "Chúng ta có thể bắt đầu lại, không có ai ngăn cản chúng ta..."

Felix lắc đầu, không thể nói tiếp. Cậu không thể giải thích hết những nỗi đau này, không thể để Huynjin phải chịu thêm gánh nặng. Cậu thở dài, rồi dứt khoát rút tay mình ra khỏi tay Huynjin.

"Chúng ta có một đêm này," Felix nói khẽ, ánh mắt dịu dàng, nhưng trong đó là một sự quyết tâm không thể thay đổi. "Chỉ một đêm thôi."

Cả hai người im lặng, nhưng không ai muốn rời xa. Họ ngồi đó, trong không gian trầm lắng của đêm tối, cùng chia sẻ những khoảnh khắc cuối cùng.

Felix cảm nhận được hơi thở ấm áp của Huynjin, cảm giác ấy thật gần gũi, thật quen thuộc. Mùi hương của Huynjin, một hương thơm mạnh mẽ và quyến rũ của một Alpha, thấm vào lòng cậu, khiến tim Felix không khỏi rối loạn. Cảm giác ấy thật tuyệt vời, nhưng cũng làm Felix đau đớn. Bởi vì dù có bao nhiêu cảm xúc, dù có yêu đến đâu, cậu cũng không thể ở lại.

Một buổi tối trôi qua, nhưng dường như là cả một đời. Felix nhắm mắt, thầm nói lời tạm biệt trong lòng, mặc dù trái tim vẫn không thể dừng đập vì Huynjin.

Và đêm ấy, dưới ánh đèn thành phố mờ ảo, Huynjin và Felix đã có một đêm bên nhau, một đêm trọn vẹn, ngọt ngào nhưng đau đớn, trước khi chia xa.

Sự chia ly này là một sự dằn vặt sâu sắc đối với cả hai, nhưng nó là điều cần phải xảy ra để bắt đầu một hành trình dài phía trước.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro