Chương 1. Cơn mưa và khoảng trống để lại
...
Căn phòng ký túc xá lạnh ngắt, dù trời không hề bật điều hòa. Hwarang đứng giữa căn phòng giờ đã được dọn dẹp gọn gàng, ngăn nắp đến mức xa lạ. Những tấm poster, khung ảnh nhóm, chiếc đồng hồ treo tường kêu tích tắc đều đặn—mọi thứ vẫn còn đó, chỉ thiếu bóng một người.
Ngoài trời, mưa bắt đầu rơi từ buổi chiều, và giờ đây đã thành một trận mưa lớn, dai dẳng như không có ý định dứt.
Hôm nay anh không về. Cũng không gọi. Càng không để lại tin nhắn.
Hwarang biết rõ lịch trình của Hanbin—biết rằng giờ này anh đang ở phòng tập, cùng các thành viên khác chuẩn bị cho đợt quảng bá mới. Biết từng giờ từng phút anh đang làm gì, vậy mà vẫn không dám bước đến để nói lời từ biệt. Không phải vì tự ái. Chỉ là hắn sợ... sợ thấy anh đang ổn dù thiếu mình, sợ ánh mắt Hanbin sẽ không hề dao động.
Chiếc ô hắn mang theo đặt bên cạnh cửa. Vẫn chưa mở ra. Hắn đợi, không biết là đợi gì—một tin nhắn, một cuộc gọi, hay chỉ cần một lý do để bước khỏi nơi này mà không mang theo cảm giác mình là người bị bỏ lại.
“Hanbin à, em đi đây...”
Hắn không nói câu đó thành lời. Hắn chỉ lặng lẽ rút chiếc chìa khóa ký túc xá ra khỏi móc, đặt lên bàn. Âm thanh kim loại chạm vào mặt gỗ vang lên nhẹ như một nhát cắt. Không đau, nhưng rỉ máu trong lòng.
…
Tại phòng tập của nhóm, âm nhạc vẫn vang vọng.
Hanbin như một chiếc máy được lập trình sẵn, cơ thể di chuyển không ngừng, từng bước nhảy, từng động tác đều chính xác đến mức đáng sợ. Trán anh đẫm mồ hôi, áo ướt sũng, nhưng mắt vẫn chưa rời khỏi gương.
Ở một góc phòng, các thành viên còn lại đang ngồi nghỉ. Không ai nói gì, chỉ nhìn người anh cả cứ mãi nhảy như thể nếu dừng lại, cả thế giới sẽ sụp đổ.
Hyuk—thành viên nhỏ tuổi hơn Hanbin, đưa khăn lên lau mặt rồi lên tiếng:
“Anh Hanbin, nghỉ một lát đi, anh tập nhiều quá sẽ kiệt sức đấy.”
Hanbin không dừng lại, thậm chí còn không quay lại nhìn. Chỉ đáp, giọng đều đều:
“Không sao. Cứ mặc kệ anh.”
Hyuk mím môi, định nói gì đó nữa, nhưng ánh mắt các thành viên khiến gã im lặng.
Hanbin luôn như thế. Một khi đã chìm vào trạng thái “không cảm xúc”, không ai có thể kéo anh ra ngoài, trừ khi chính anh muốn.
Lew—leader của nhóm, đang đứng dựa lưng vào tường, cuối cùng cũng mở lời. Giọng anh trầm và đủ rõ để vang lên giữa âm nhạc:
“Là vì Hwarang... đúng không?”
Lời nói ấy như kéo mọi thứ chững lại.
Âm nhạc dừng giữa chừng.
Hanbin khựng lại, tay vẫn giữ nguyên động tác dang ra, vai run nhẹ. Anh nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, rồi quay người.
Nụ cười anh nở ra—hoàn hảo như mọi lần, dịu dàng đến mức giả dối.
“Chuyện đó thì có liên quan gì chứ?” Anh cười, “Anh ra ngoài một lát.”
Không ai cản, cũng không ai hỏi thêm. Chỉ có ánh mắt của Taerae, em út của nhóm, dõi theo bóng lưng anh với một thoáng buồn rầu.
“Chắc anh Hanbin với Hwarang có chuyện gì rồi,” Taerae nói nhỏ.
Hyuk cúi đầu, tay siết chặt chai nước, không đáp.
Hyeongseop thở ra, giọng nhẹ như gió thoảng, “Hai người họ lúc nào chẳng vậy. Lúc giận nhau cũng không nói, lúc thương nhau cũng chẳng chịu thừa nhận.”
Eunchan và Lew thì lặng im, ánh mắt cả hai không hẹn mà cùng nhìn về phía cửa—nơi Hanbin vừa rời khỏi.
…
Hành lang dài, yên tĩnh và lạnh lẽo. Đèn vàng vắt vẻo chiếu từng khoảng sáng mờ nhạt. Hanbin bước chậm, rất chậm. Mỗi bước như nặng trĩu.
Khi đã chắc chắn không còn ai ở gần, anh dừng lại bên một góc khuất, nơi ít người qua lại. Anh dựa lưng vào tường, lấy điện thoại trong túi quần ra, mở ứng dụng nhắn tin.
Khung chat với Hwarang hiện ra trước mắt.
Tin nhắn cuối cùng là từ tối hôm qua.
Ngủ ngon nha Hanbinie của em. Mơ đẹp, nhớ mơ thấy em nhaaa
Anh không trả lời cũng không sao, em vẫn sẽ yêu anh thiệt nhiều.
Thêm trái tim nèeeee!!
Một loạt biểu tượng trái tim màu đỏ, tím, cam—đầy sến súa và trẻ con.
Hanbin bật cười.
Cười nhẹ, như một hơi thở.
Rồi nước mắt không hiểu sao lại trào ra. Rơi xuống điện thoại, tan vào màn hình, làm nhòe đi những dòng chữ.
Anh ngồi sụp xuống, ôm đầu gối, lặng lẽ nức nở. Không thành tiếng, chỉ là hơi thở nặng nề và những giọt nước mắt nối tiếp nhau rơi.
Anh cũng không hiểu tại sao mình lại khóc. Chỉ là... đau. Như thể có gì đó bị xé toạc trong lồng ngực, nhưng không thể gào lên, không thể giải thích.
Đồng hồ điện tử trong góc tường lặng lẽ nhảy sang con số 20:03.
Hwarang đã rời đi từ một tiếng trước.
Và anh… không nói lời tạm biệt. Không đến nhìn hắn lần cuối.
Đôi khi, người ta không cần một lý do rõ ràng để khóc. Chỉ cần một người từng rất quan trọng, và một ngày họ biến mất khỏi thế giới của mình.
Hanbin vùi mặt vào đầu gối, để mặc cho cơn mưa trong lòng tuôn trào.
--
Trận mưa vẫn không dứt.
Xe buýt rời khỏi Seoul từ khi đồng hồ vừa điểm 7 giờ tối. Hwarang chọn ngồi cạnh cửa sổ, đeo tai nghe nhưng không bật nhạc, chỉ để người ta tưởng rằng hắn đang bận nghe thứ gì đó, để không ai làm phiền. Ánh đèn vàng loang loáng trôi qua ngoài cửa kính, phản chiếu vào gương mặt trẻ tuổi ấy một nỗi trống rỗng kỳ lạ.
Uijeongbu không xa, chỉ hơn một tiếng chạy xe. Hắn từng nghĩ khi rời nhóm, điều đầu tiên mình muốn làm là ngủ một giấc thật dài ở nhà, thức dậy trong tiếng gọi của mẹ, ăn món canh rong biển nóng hổi mà bà vẫn hay nấu cho vào những ngày mưa. Hắn từng nghĩ mình sẽ thấy nhẹ nhõm, được thở tự do, thoát khỏi guồng quay mệt mỏi của một idol luôn phải mỉm cười trước mọi thứ.
Nhưng giờ đây, giữa cơn mưa, hắn chỉ thấy lòng mình lạnh ngắt.
Hắn tiếc, tiếc những lần được đứng trên sâu khấu, tiếc những tiếng hô vang của fan, và...tiếc vì không gặp được anh, Hanbin đã không đến.
Dù chỉ là một ánh mắt. Một lời hỏi thăm. Một câu “đi bình an.”
Không có gì cả.
Hắn biết rõ lịch trình hôm nay của Hanbin. Biết giờ này anh đang ở phòng tập. Biết anh cố tình không về. Và hắn cũng cố tình không đến gặp.
Chỉ là... hai cái cố tình ấy lại khiến tim hắn đau như bị bóp nghẹt.
---
Hwarang bước xuống xe khi thành phố quê nhà đã chìm trong màn mưa dày đặc. Con đường dẫn vào khu nhà cũ ẩm ướt, trơn trượt. Hắn kéo vali đi qua những bậc thang quen thuộc, tay chợt siết chặt quai xách khi nhìn thấy chiếc đèn ngoài ban công vẫn sáng.
“Mẹ ơi, con về rồi...” – hắn khẽ gọi khi mở cửa, nhưng không ai trả lời.
Chỉ là thói quen. Mẹ đã qua nhà dì từ sáng, để lại chìa khóa trong hộc thư như mọi lần.
Căn nhà vẫn y như cũ. Tấm rèm hoa màu kem, chiếc bàn gỗ nhỏ, tấm thảm trải sàn hơi sờn... tất cả đều quen thuộc đến mức đau lòng.
Hắn kéo vali vào giữa phòng khách, không bật đèn, ngồi phịch xuống sàn, để mặc lưng tựa vào mép ghế sofa.
Cả cơ thể như bị hút xuống đáy một vực sâu vô hình.
Thứ hắn bỏ lại không phải chỉ là sự nghiệp. Mà là một phần tuổi trẻ. Là những năm tháng chạy theo ước mơ, từ một cậu bé thực tập sinh vụng về cho đến người đủ dũng khí nắm lấy được ước mơ, nắm được tay anh trong những khoảnh khắc giấu kín.
Hắn nhớ đêm đầu tiên sau khi gặp Hanbin, đêm đó ở ký túc xá Hanbin đã mang cho hắn một bịch sữa chuối và một tấm chăn mỏng.
“Ở đây lạnh, em nhớ đắp chăn. Có gì thì gọi anh.”
Giọng anh vẫn còn văng vẳng bên tai. Nhẹ nhàng mà xa xăm.
Hwarang ngửa đầu nhìn trần nhà. Cổ họng nghẹn ứ.
Hắn đã nghĩ, nếu Hanbin không đến tiễn, hắn sẽ không sao.
Nếu Hanbin không nói gì, hắn sẽ chấp nhận.
Nhưng hóa ra, hắn vẫn chờ.
Chờ cái tên anh hiện trên điện thoại. Chờ một tiếng “ở đâu rồi?”
Chờ một ánh mắt hoang mang giữa cơn mưa.
Chờ đến ngu ngốc.
---
Điện thoại nằm trong tay hắn. Màn hình sáng lên, vẫn trống trơn.
Hắn mở khung chat với Hanbin. Tin nhắn cuối cùng là của hắn—gửi tối qua, với những biểu tượng trái tim mà ai cũng bảo “sến”.
Nhưng hắn gửi là vì biết, Hanbin chẳng bao giờ nói “anh yêu em” ra miệng, nên hắn phải nói đủ cho cả hai.
“Ngủ ngon nha Hanbinie của em.”
“Mơ đẹp, nhớ mơ thấy em.”
“Em yêu anh nhiều lắm.”
Không có hồi âm. Nhưng cũng chẳng lạ.
Hắn đã quen với việc Hanbin là kiểu người không giỏi thể hiện cảm xúc. Đôi khi là vô tâm, đôi khi là cố tình giữ khoảng cách. Nhưng Hwarang chưa từng trách anh, chưa từng bắt ép anh phải đáp lại tình cảm theo cách mà hắn mong đợi.
Chỉ là hôm nay...
Chỉ là hôm nay, hắn đã đi rồi.
Đi thật rồi.
Và Hanbin vẫn không đến.
Căn phòng dường như lặng thinh thêm một nhịp.
Cuối cùng, Hwarang bật cười. Tiếng cười nhỏ, nghẹn, khô khốc.
“Thì ra... người đau trước không phải anh.”
Đôi mắt hắn đỏ hoe, lòng bàn tay run lên, nhưng hắn không khóc. Chỉ nhắm mắt lại, để mặc cho cơn đau len vào từng hơi thở.
Ngoài kia, mưa vẫn rơi.
Lặng lẽ. Dai dẳng. Như chính mối quan hệ của cả hai.
Không ai muốn kết thúc. Nhưng cũng chẳng ai đủ can đảm níu giữ.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro