Chương 14

Đạo Anh lơ mơ tỉnh dậy do bị ai đó gọi, nó nhìn ra sân, nhận thấy trời vẫn còn rất sớm. Bầu trời còn chưa ló chút ánh sáng nào. Bà Sang ngồi bên giường nhìn nó.

" Sao vậy bà, hôm nay mọi người có việc xuống bếp sớm hay sao mà bà kêu con dậy giờ này vậy ?"

Đêm qua bị nha đầu quấy phá đủ kiểu khiến nó vừa nhọc vừa đau, mới chợp mắt được một lát đã bị gọi dậy, Đạo Anh cuộn mình lại như một chú sâu, nó khá gầy nên khi nằm gọn như vậy trông vô cùng nhỏ con.

" Đi vào phòng, vào rồi ngủ tiếp."

Nó mắt nhắm mắt mở tự hỏi phòng nào. Chẳng phải nó đã bị chú Tuấn đuổi ra từ lâu à. Có khi bà Sang đã xin cho nó vào lại được rồi cũng nên. Ánh mắt buồn ngủ cứ chập chờn nhắm mở, nghĩ tới chuyện mình được về phòng mà thấy vui. Nhưng sao từ bếp đến phòng nó xa vậy, hồi đó chả phải đi mấy bước đã đến rồi à. Tới khi bà Sang dừng chân lại, nó mới mở hẳn mắt ra. Đây đâu phải phòng trước kia của nó.

Bà Sang mở một cánh cửa phòng đợi mó định vị được rằng nó đang ở đâu mới mở lời. Chỗ này chẳng phải là phía Đông sao, đây là đang ở phía cuối, nói cách khác căn phòng nó đang đứng trước cửa là phòng kế phòng của cậu hai.

" Bà ơi...cái này...là sao vậy ?"

" Sắp xếp cho con một phòng mới, từ nay đừng ngủ dưới bếp nữa."

Bà Sang chỉ bảo rằng để tiện hầu hạ cậu hai thì xếp cho nó ở đây. Nó không tin vào những điều mình vừa nghe được. Dù cho nó không có chỗ ngủ thì việc một người làm nhỏ bé được hẳn một căn phòng to bự không phải là điều quá phi lí sao. Nó lắc đầu liên tục từ chối, nhưng bà Sang lại nói đây là lệnh của bà Tô, không được trái lời.

Đạo Anh nghe đến mà rũn người. Bà Tô đang sắp đặt gì sao ? Nó đã tưởng tượng đến rất nhiều lí do, kể cả trường hợp bà sắp làm gì nó nên mới cho nó một ân huệ cuối cùng.

Mà nó cũng không muốn nghĩ nhiều. Vốn dĩ sống chết ở Tô gia đã là bất ngờ thì đâu hi vọng gì nên nó chả buồn quan tâm nữa. Mai có chết nó cũng chả sợ, chỉ thích hôm nay được ở trong căn phòng quá là rộng rãi tiện nghi này.

Bà Sang cũng bảo những cái chữ trên tường và sàn nhà bên khu này là bùa để tránh mấy con ma lảng vảng gây phiền phức cho cậu hai. Vậy khả năng nó gặp mấy thứ ghê gớm là dường như không thể rồi. Đạo Anh cười te toét khi biết được điều đó.

Đạo Anh nhìn cảnh nắng chiều đẹp ở vườn. Có lẽ cậu ba cũng đã sắp đi học về. Hồi sáng trước khi đi cậu đã dặn nó rằng hôm nay nó hãy chuẩn bị trà và bánh sẵn ở nhà chờ cậu.

Khi nãy chị Tì đã làm ít bánh ngọt. Việc của nó bây giờ là ra vườn hái ít hoa thảo mộc về pha trà. Vườn cây mấy hôm nay mưa nhiều nên đất bị lúng khó đi. Bà Tô đã cho người sửa lại đất vườn nhưng vẫn chưa xong. Hoa thảo mộc lại nằm tuốt phía trong, Đạo Anh khó khăn đi trên nền đất chập chùn.

Nó bước từng bước nhẹ. Nhưng rồi nó trượt chân vào một vũng bùn. Cả người nó vồ về phía trước. Khoảnh khắc Đạo Anh dường như đã sẵn sàng cho việc ngã nhoài vào đất mẹ thì cơ thể nó lại đứng lại. Chính xác hơn là tay và cổ áo nó được kéo về sau.

" Này, có sao không ?"

Được một phen hú hồn. Đạo Anh cảm thấy vận mệnh quá may, nếu không có quý nhân nào đó thì chắc nó đã sà xuống vũng lầy rồi.

" Xin cảm ơn nhiều ạ."

Nó cuối người để cảm ơn người kia. Người đó chờ nó quay mặt lên, sau khi nhìn thấy dung mạo nó liền nâng mi.

" Ta đã từng gặp ngươi rồi, đúng chứ ?"

Đạo Anh cũng đã từng nghe giọng nói này sao ? Nó nhìn kĩ lại gương mặt của người con trai ấy. Gương mặt cũng thật tuấn tú nhưng chứa một nét khó gần hòa hợp ở trên người hắn, cái khí chất này thật là cao ngạo giống cậu hai.

Nó lại dần nhìn ra gương mặt quen thuộc này, nhưng vẫn không thể nhớ ra ai. Đạo Anh không giỏi trong việc nhớ mặt và tên người khác lắm.

" Cậu Vũ, cậu ra vườn đấy à, tôi tìm cậu nãy giờ. Ủa Đạo Anh cũng ở đây sao ?"

Cậu ba tìm thấy bạn của mình ở vườn liền chạy ra ngay. Khi nãy cậu dẫn Phác Trình Vũ về chơi, Phác Trình Vũ nói muốn đi tham quan xung quanh trong lúc chờ người đem bánh trà và bàn cờ lên.

" Dạ em ra hái hoa thảo mộc vào pha trà cho cậu. Hôm nay cậu muốn trà bánh vì có bạn vào chơi sao ?"

" Này, ngươi còn chưa trả lời ta đó."

Trình Vũ gọi nó. Nó hết hồn với tiếng kêu đó của gã. Lúc nãy cậu ba nói là cậu Vũ, nếu nhìn gương mặt này có chút giống lão Phác-một người nhà giàu ở thôn nó, đây có thể là con trai của Phác gia. Cậu ba thấy hai người dường như đã sớm biết nhau từ trước, thắc mắc hỏi.

" Không có gì đặc biệt đâu. Lúc nãy tôi ra vườn chơi, gặp nó bị té nên giúp, tự nhiên tôi vừa nhận ra nó là ai luôn nè."

Trình Vũ đưa ánh nhìn về Đạo Anh. Lúc này nó cũng đã nhớ ra đây à ai, chính xác là Phác Trình Vũ-con trai cả của Phác gia.

" Ngươi có phải là Kim Đạo Anh không ? Ta nhớ lão Bá mỗi khi sáng nhà trò chuyện với thầy ta là đều luôn phàn nàn việc nhà ngươi thiếu tiền. Nhưng gần đây lão nói là đã trả hết, thì ra ngươi đã đến đây kiếm tiền."

Nhắc đến lão Bá là trong lòng Đạo Anh lại thấy cay cay, nhưng cũng vẫn phải vâng dạ. Cậu ba à một tiếng, ngẫm lại cũng thấy đúng , Trình Vũ và Đạo Anh đều tới từ thôn An Hiền, vậy chính là đồng hương.

Sau đó cậu dẫn Trình Vũ vào phòng chơi cờ. Đạo Anh xuống bếp phụ bà Sang làm cơm tối. Thật không ngờ vào đây vẫn gặp được người quen.

Ở sân sau anh Quang và chú Tuấn đang hì hục làm gì đó với một cái khối hình vuông to tướng màu sắc sặc sỡ, còn thấy trên đỉnh là những mảnh vải hoa văn nhỏ được dán vô cùng điệu nghệ. Đạo Anh tò mò liền hỏi bà Sang.

" Đang sửa kiệu cho chắc lại đấy con, mấy hôm nữa Tô gia có tiệc hội, dùng kiệu đó để đi phát lộc cho Kiến Lam."

" Phát lộc ạ ?"

" Là phát tiền ấy, ông bà chủ và cậu ba sẽ ngồi trong kiệu rồi ném tiền và vàng bạc ra ngoài để người dân nhặt, như thế sẽ đem may mắn về thôn và cũng giúp người dân đỡ đần chuyện tiền nông một ít."

Kiến Lam có nhiều phong tục lạ thật. Tuy hai thôn sát nhau nhưng khi nó còn ở An Hiền chưa bao giờ nghe về mấy cái này cả. Đạo Anh hình dung trong đầu cảnh tiệc ngày hôm ấy lộng lẫy đến cỡ nào, có lẽ ngày đó nó và mọi người sẽ bận lắm đây.

Bà Tô dò sổ sách Tô gia. Tháng này thu nhập có lỗ, song cũng được báo rằng tình hình vận chuyển của những hàng hoá qua các thôn bên gặp khó khăn xảy ra việc mất hàng, đây là chuyện hiếm khi xảy ra. Bà thở dài, bà đã không còn sức để tức giận nữa rồi. Một li trà được đặt trên bàn bà lúc bà định cầm bút tiếp tục công việc, cùng với đó là nụ cười thỏa mãn của người nào đó.

" Bà có vẻ mệt với chuyện tiền bạc quá nhỉ, giá như người phụ nữ nào đó còn ở đây có lẽ bà Tô sẽ không phải nhọc như vậy."

Bà Tô nhìn chị Tì với ánh mắt chán ghét. Bà hận không thể bóp chết con ma ranh này. Nói đúng hơn bà có thể dễ dàng làm điều đó, nhưng mà ai gánh được hậu quả chứ, nó đâu phải loại kí hiệp ước bán thân mà muốn giết là giết.

Bà cũng có lúc có ý định cho chị đi chầu ông bà luôn mỗi khi chị lản vản trước mặt bà rồi nói phong phanh về những thứ đó, nhưng mỗi khi nhớ về ả nữ nhân ấy trước kia đã phải xử lí mệt mỏi cỡ nào khi bà đã hồ đồ ra tay, bà lại thôi để bị cuốn vào cái suy nghĩ quái ác ấy. Cứ vậy mà chị Tì có thể nhởn nhơ sống đến giờ, mà có vẻ chị cũng chả sợ chết đâu, có làm ma chị cũng không buông tha bà Tô. Người sợ là bà thì đúng hơn.

" Con Mai đâu ? Sao ngươi lại đem trà lên cho ta ?"

" Không biết, chắc lại núp rít vào phòng như hôm qua."

Người làm trong nhà chả thiếu, chuyện đem trà này không có Mai sẽ có đứa khác, chẳng qua chị Tì xung phong làm để có cớ lên châm chọc bà Tô thôi. Bà tức bà Sang vì để cái đứa đầy hiềm khích với bà lên chỗ bà, bà ta cũng biết rõ chuyện của chị Tì với bà cơ mà. Nhưng bà nhanh chóng nguôi giận, chắc vì mấy hôm nay bà Sang bận rộn nhiều thứ chuẩn bị cho tiệc hội và cả cái tổn thất to lớn sau vụ ấy nên bà bỏ qua.

" Này!"

Đạo Anh giật mình vì có tiếng nói xuất hiện giữa cái im lặng bao trùm. Trình Vũ thấy người trước mặt rút rít thì liền bật cười. Đạo Anh cũng bất ngờ vì thời gian trôi quá nhanh, vừa nãy Trình Vũ và cậu ba còn chơi cờ mà giờ đã đến lúc gã về. Đạo Anh trong lúc chờ cậu ba ra vườn hái chút rau đã đến gần xế chiều mất rồi.

" Ngươi đang hái măng à ?"

Đạo Anh vốn dĩ từ lâu đã không thích Trình Vũ. Khi còn ở An Hiền, Đạo Anh luôn nghe danh con trai cả Phác gia ngang bướng đến mức nào, từ đó đã làm nên một ấn tượng không tốt về Trình Vũ.

" Vâng."

Nó lại lủi thủi cuối xuống tiếp tục công việc đang dang dở. Trình Vũ nhướng mài không hài lòng khi cậu nhóc này xem mình như không khí. Gã đảo mắt một vòng sân vườn Tô gia.

" Ngươi đã bao giờ gặp Tô Đình Hoán chưa ?"

Nghe đến cái tên này, Đạo Anh khẽ run. Cảm nhận được ánh mắt sắc nhọn của người kia đang chằm chằm xem xét nó, thầm nhắc nhở bản thân không được ăn nói bất cẩn. Nó rụt rè nhìn về phía Trình Vũ.

" Dạ tôi chưa, cậu cần việc gì sao ?"

Trình Vũ lại thả mình vào đám mây trên bầu trời. Đạo Anh thấy khó hiểu, vừa nãy là đến kiếm chuyện với nó nhưng bây giờ lại lơ nó đi. Trong khoảnh khắc, Trình Vũ đã hướng mắt về nó.

" Không có gì, chỉ là Phác Thiên Kim về đây luôn rồi, cô ta muốn hỏi về Tô Đình Hoán."

Anh Quang gõ cửa phòng chị Mai. Từ hôm qua đến giờ chị không ra khỏi phòng, chả ăn uống gì. Đáp lại chỉ là những từ không của chị Mai khiến anh Quang càng thêm sốt ruột.

" Sao lại ở trỏng ? Đi ra đây, em không ra là bà Sang sẽ la đấy."

" Không...anh ơi...không."

Sau đó chị nằng nặc đuổi anh. Anh chỉ có thể rời đi. Anh nhìn lại cửa phòng chị Mai một lần nữa, anh đã nghe tiếng khóc thút thít của chị.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro