Chương 22
"Mấy năm trước nằng nặc đòi cắt đứt mối quan hệ với tôi, hóa ra khó khăn cũng vác thân về xin giúp đỡ. Tôi còn tưởng cô mạnh miệng thế nào."
"Thôi mà mẹ, lâu lắm chị Nguyệt mới về chơi một lần. Chị à, đừng để ý mấy lời của mẹ !"
Trong phòng khách quá ngột ngạt. Dương Yến thấy mình nên lui xuống để ba người nói chuyện riêng nhưng nó lại bắt gặp ánh mắt cậu ba mang đầy hàm ý bảo nó ở lại, vì thật sự chính cậu cũng có chút sợ cái không khí căng thẳng này, và tuy không biết rõ mối thù hằn của mẹ và chị mình là như thế nào nhưng cậu tin bà có thể động thủ với chị nếu chị lỡ miệng chọc tức bà, ít nhất có Dương Yến là người ngoài thì bà sẽ nể mặt mà không ra tay.
Cậu ba hỏi chị mình đã có chuyện gì xảy ra. Cô nói rằng hiện tại trên kinh thành đang có hỗn loạn do một lực lượng binh lính và nông dân nổi lên biểu tình với triều đình, chồng cô là quan trong cung phải tham gia ngăn chặn hỗn chiến.
Bởi vì phía biểu tình có xuất hiện nhiều thế lực nguy hiểm, ngài ấy sợ rằng bọn họ sẽ nhắm đến gia đình của các vị quan, đỉnh điểm một lần đã có tên lính nọ từ đâu lẻn vào dinh thự khống chế cô Nguyệt, đe dọa ngài phải lên tiếng về cung đáp ứng yêu cầu của đám biểu tình thì mới thả cô ra, may lúc đó ngài nhanh tay đánh gục hắn nên đã cứu được cô. Nhưng ngài thì không thể mãi ở nhà. Trong tình thế nguy cấp, ngài khuyên cô nên về Tô gia trú ngụ một thời gian cho an toàn.
"Chức vụ của anh rễ có vai trò quan trọng ở triều đình, nói cách khác thì chị chính là một trong những mục tiêu lớn của bọn họ. Tạm thời chị cứ hãy lánh nạn ở đây đi nhé ?"
"Đình Ân, mấy việc này con không cần quản, ta vẫn chưa muốn cho phép cô ta đặt chân vào nhà này."
"Mẹ..."
Cô Nguyệt căm phận nhìn bà Tô. Trong lòng chớm dậy ngọn lửa cáu gắt. Cho dù hôm nay có thể nào bà cũng không thể để yên cho đứa con gái trời đánh này.
"Nhà này của thầy tôi ! Bà không có quyền cấm tôi về hay ở."
"Cô hay rồi. Đừng tưởng cô là con tôi thì tôi không dám đụng đến cô."
Bị chọc điên, bà Tô đứng phắc dậy, hai tay bà đập mạnh xuống bàn gỗ, nước trà vì vậy cũng bị dao động rơi ít giọt ra mặt bàn. Cô Nguyệt thấy dáng vẻ nhặng xị của bà mà miệng cười nhẹ, cô đảo mắt sang cậu ba, thản nhiên nói.
"Chưa rõ ai đụng đến ai đâu. Tôi còn biết nhiều bí mật của bà lắm, tôi không nghĩ nó sẽ ổn nếu bị lộ ra."
Cô sẽ đắc ý nếu như biết bà Tô vô cùng bấn loạn khi nghe thấy điều này. Bà hít một hơi thật sâu để nguôi cơn giận. Trước khi đi, bà không quên cảnh cáo cô.
"Cô cứ đợi đó. Cô muốn thì cứ ở đây, rồi tôi sẽ cho cô biết thế nào là ác mộng."
Cậu ba không ngừng khuyên chị đừng để bụng mẹ. Cô Nguyệt vỗ nhẹ đầu cậu, thực chất cô không thích mấy lời bênh bà Tô của cậu nhưng cô thương cậu còn nhỏ nên không so đo với bà nữa. Bỗng cô thấy đầu choáng váng, không thể ngồi vững trên ghế được, cô ngã xuống sàn nhà.
"Dương Yến mau đỡ chị ấy vào phòng, tôi đi gọi bà Sang !"
Cậu ba định chạy xuống nhà sau tìm bà Sang nhưng bị cô Nguyệt ngăn cản. Cô được Dương Yến đỡ lên trở lại ghế, tay cô xoa xoa hai bên thái dương.
"Không cần đâu Đình Ân ! Chị ngồi một lát là khỏe ngay ấy mà."
"Ổn chứ, em gọi đại phu cho chị nhé ?"
Cậu ba vẫn luôn là người quan tâm anh chị em trong nhà như thế. Cậu xoắn xuýt cả lên, hết đấm vai rồi lại quạt để chị mình cảm thấy thoải mái, đến nổi chị còn phải bật cười vì sự đáng yêu này của cậu.
"Chị không sao, dạo này trong phủ chị có nhiều việc lớn nhỏ phải quản nên đâm ra mất sức, không có ảnh hưởng gì đâu, đừng lo lắng quá !"
Cậu giục chị mau mau đi vào phòng ngủ, dù gì chị hôm nay đã đi một đoạn đường dài để về đây, cô hãy đi ngủ sớm để hồi phục sức khỏe. Bó tay với đứa em, cô chỉ có thể làm theo lời cậu, đi đến căn phòng mà Dương Yến sắp xếp cho cô.
"Anh trai, có chuyện này anh trả lời tôi được không ?"
Trình Vũ nghe được giọng nói của Thiên Kim thì sắc mặt liền chuyển sang chán ghét, đang luyện viết thư pháp nhưng gặp cô là gã lại mất hứng ngay.
"Cô có tư cách gì mà gọi tôi là anh trai ?"
Trình Vũ thẳng thừng thể hiện thái độ. Thiên Kim chẳng lấy làm lạ với phản ứng này của cậu cả Phác gia. Từ lâu Trình Vũ đã không cho cô gọi gã một tiếng 'anh', cô vì vậy cũng chỉ gọi cậu Vũ. Nhưng mấy lúc có lão Phác thì cô sẽ biết cư xử một chút để ông đừng phải lo lắng về mối quan hệ của bọn họ, còn Trình Vũ thì không như thế, gã chả muốn nể mặt ai cả. Lão Phác nhắc nhở.
"Trình Vũ, nói chuyện với em gái con đàng hoàng một chút."
"Nó chỉ đơn giản là con hai người, vốn dĩ không có quan hệ với con, sao lại là em con được."
Lão Phác và bà hai đang dùng trà thì bị câu nói của Trình Vũ làm bối rối. Lão Phác khó chịu trước sự ngang bướng của con trai mình, định sẽ qua mắng chửi một trận nhưng bị bà hai ngăn lại.
"Ông đừng làm khó cậu Vũ, dạo này học tập nhiều nên cậu sinh ra mệt nhọc dẫn đến bản tính khó khăn một chút. Tôi với Thiên Kim không để ý đâu."
"Giả nhân giả nghĩa."
"Trình Vũ, con mau thôi đi !"
Lão Phác đập tay xuống bàn. Bà hai ho mấy tiếng. Gã bỏ mấy lời của ông ngoài tai, hoàn toàn không thèm để tâm. Thiên Kim chủ động mài mực giúp Trình Vũ luyện thư pháp.
"Vậy cậu Vũ. Liên tục hai ngày cậu Ân không đi học. Tôi thấy cậu thân với cậu ấy, cậu có biết lí do không ?"
"Thế có liên quan gì đến cô à ? Sao dạo này cô để ý chuyện nhà Tô gia thế ?"
"Do không phải thi trạng và có những kiến thức từ khi đi Tây nên Bách sư khuyên tôi hãy vào thực tập ở bộ phận quản lí của Hoa Vương, tôi cần biết tình trạng đến nghe giảng của mọi người trong lớp để báo lại ông ấy."
"Sáng nay tôi có nhận được thư của cậu Ân, do cậu gặp chút vấn đề về sức khỏe nên không thể đi học, cậu ấy sẽ sớm trở lại."
Thiên Kim vâng dạ. Cô đẩy cái nghiêng mực mình vừa mài xong qua cho gã nhưng bị gã hất văng xuống sàn. Gã đứng dậy, nhìn vô với ánh mắt thù nghịch.
"Nếu có thời gian làm mấy việc rãnh rỗi như vậy thì sao cô không trở lại Tây hay gả vào nhà giàu nào đó đi, sao cứ ở đây mãi vậy ? Đồ phiền phức."
Không để cô đáp lại tiếng nào, gã bỏ ra sân, nhanh chóng leo lên con tuấn mã của mình. Gã quyết định tối nay sẽ xuống phố cho khuây khỏa, vừa hay nghe nói có chợ đêm. Dù sao ở lại Phác gia thì cũng bị ba người bọn họ làm cho chướng mắt. Nghĩ là làm, gã đánh ngựa phóng đi ngay.
Ở một góc tối trong khu vườn. Bóng dáng kẻ nào đó với gương mặt đen như than, khóe mắt sâu hút, miệng cười cong đến tận tai. Bộ dáng kẻ này thật khiến người ta rợn gáy. Kẻ đó cười ha hả.
"Chắc bây giờ nó đã chết rồi nhỉ...có bắt được hồn nó về đây không ta...ôi trời đất ơi...chết ở núi đau phải biết..."
Chỉ cần nghĩ đến cảnh tượng thiếu niên kia lăn dài trên vách núi với cơ thể đầy máu me là hắn vui đến không nhịn được liên tục cười những tràn dài. Đến nỗi có người đứng đằng sau mà hắn chả hay biết.
"Quả thật là do ngươi làm."
Hắn nghe tiếng vọng. Quay lại đã chạm mặt với thiếu gia nhà này. Cậu Hoán với ánh mắt sắc sảo đang nhìn chằm chằm hắn, bắt gặp cậu, hắn hoảng sợ ngã chùn xuống.
"Tại sao chết rồi vẫn cứ gây chuyện vậy hả ?"
Cậu Hoán đáng sợ, cậu đang nổi giận. Hai linh hồn đang chạm mặt nhau nhưng dường như ưu thế thuộc về ai đó khi nụ cười của tên lúc nãy dần tắt lịm thay vào đó là tiếng van xin lúc hắn nhìn trúng được con dao cậu cầm trên tay.
Cậu chả nghe lọt tai, nhanh chóng phập con dao nhọn ấy vào ngực hắn, khi hắn không còn cử động, cậu móc trong tay áo ra một cái lọ bé, đặt lên chỗ vết thương, ngay khi một giọt máu rơi vào lọ, cả hồn ma hắn thắt lại thành một làn khói bay vào lọ.
Cậu nghĩ đến mấy việc hắn làm mà không giấu nổi sự phẫn nộ. Hắn đã gây ra quá nhiều chuyện thất đức như trộm cắp hay đổ oan cho người khác. Cho đến khi chết vẫn không cam tâm mà tiếp tục hành xử trái lí, gián tiếp đưa người vô tội đến cận kề tử thần.
"Ngươi để lại cái nghiệp quá nặng, cho dù không bị Tô gia trấn hồn thì cũng chả thể đầu thai nổi, nên ta sẽ đem ngươi đến Âm Ngục để nơi đấy xử lí ngươi một cách nhẹ nhàng nhất và cũng khiến ngươi đỡ đau khổ hơn ở lại Tô gia với cái lòng đầy hận thù."
Bà Tô đang ngủ thì bị tiếng đổ vỡ trên kệ đánh thức. Bà khó chịu lật người. Tiếng gió cứ lọng vào căn phòng gây nên một cảm giác nặng nề. Khi bà chỉ vừa ngồi dậy lại nghe một tiếng vật dụng vỡ tan phía bên góc. Bà lúc này mới ý thức được mình nên sang chỗ đó kiểm tra.
Tầm nhìn của bà bao trọn một chiếc bóng đen mờ ảo. Bà tưởng trộm đột nhập nên gằng giọng kêu tên đó lú mặt ra. Nhưng khi bà tiến lại gần để nhìn rõ hắn hơn thì bà lại bắt gặp ánh mắt vô hồn và gương mặt thiếu sức sống.
Bà đã hoảng sợ đến mức ngã về sau khi bóng dáng ấy đứng dậy lộ ra cơ thể với nước da xỉn màu và những vết thương lớn tưởng chừng không thể nào lành lại ngập trong lớp máu khô hằn từ bao giờ. Mí mắt bà Tô căng lên, mắt bà mở to, bà hét một tiếng lớn.
Lưu Duật trở lại khu vực gần núi. Hắn đang đi tìm chỗ khi nãy Đạo Anh bị báo tấn công. Hắn đúng là có thấy những vết màu đậm và dài ở vị trí gần các bụi cây rậm rạp như cậu hai đã diễn tả.
Nhưng quái lạ, con báo lúc nãy đâu ? Và cả cái mũi tên cậu hai đã bắn vào con báo nữa ?
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro