chap 3
Từ đó về sau, Doyoung vô cùng chú ý đến anh trai Công nghệ thông tin kia. Sau một tuần quan sát (cùng một mớ tiền đi xe buýt), cậu cũng đúc kết được những điều như sau:
Một, đối phương rất thích ngủ (đa phần là ngủ thật?). Chuyến xe anh hay ngồi là từ bảy giờ ba mươi sáng, nếu là chuyến buổi chiều thì là vào giờ tan học lúc năm giờ ba mươi.
Hai, quầng thâm trên mắt anh ấy nhiều hôm thường nhìn khá rõ, còn có vài hôm thì nhạt hơn, có lẽ do tùy ngày, có đêm thức khuya có đêm không.
Ba, khi ngủ thích ngả đầu ra sau. Nếu đang ôm balo thì nắm bàn tay, nếu đeo túi quai chéo thì khoanh tay trước ngực.
Bốn, anh ấy học khoa Công nghệ thông tin, cùng lớp với anh Jihoon. Vì hiện tại đã là năm tư nên không có quá nhiều lớp lý thuyết, anh thường xuyên ghé chỗ làm hơn là đến trường.
Năm, chỉ lên trường khi có lớp học mà anh ấy thích, nghe thiên hạ đồn là tiết bảo mật thông tin hay cái gì đó, còn lại nếu không phải là bổ sung hồ sơ giấy tờ thì sẽ là đóng tiền. Ngoài ba cái đó ra, không mấy ai nhìn thấy anh ấy ở trường.
Sáu, anh ấy rất thích mặc áo hoodie màu đen và xám, nhưng không thấy đeo tai nghe bao giờ. Điện thoại anh dùng là iPhone XS.
Bảy, bàn tay anh trắng trẻo và có gân tay, ngón tay thon dài rất đẹp, móng tay cũng luôn được cắt gọn gàng.
Tám, anh chưa từng có người yêu, nhưng mỗi lần người khác tỏ tình, câu trả lời nhận lại luôn là: "Tôi có người mình yêu rồi."
Chín, mọi người thường gọi anh ấy là Hwan, chưa thấy ai gọi tên thật hẳn hoi bao giờ.
Mười, đến bây giờ mình vẫn còn đau đầu chuyện tên thật và chuyện người anh ấy yêu là ai.
Doyoung nhìn chằm chằm dòng cuối cùng, quyết định sửa lại chữ yêu thành chữ thích.
Phương pháp lừa người dối mình, rất đơn giản, cũng rất khó chịu.
Giấu được ngày một ngày hai, không có nghĩa là giấu được cả đời.
Kim Doyoung lần đầu tiên trải qua cảm giác lồng ngực lên cơn đập điên cuồng loạn xạ vì một chàng trai, lần đầu tiên chịu cảm giác hồi hộp khi đứng gần người ta, cũng lần đầu tiên trải nghiệm cơn đau đến khó thở khi nghe người ta đã có người mình yêu rồi.
Cậu bàng hoàng nhận ra đến việc tiếp xúc trực diện cũng chưa từng có, vậy mà cậu lại dần sa chân vào vũng lầy không lối thoát, từng bước từng bước rơi vào tình cảm với người kia.
Nhưng cậu không thể trách móc ai, vì tất cả là do cậu tự nguyện chui vào từ đầu.
Nguyên một đêm thức trắng bất an suy nghĩ rồi lại trằn trọc trắc trở, không cần đoán cũng biết sáng hôm sau cậu nhóc dậy muộn.
Doyoung đỡ cái đầu đau nhức của mình đi rửa mặt thay quần áo, đến bánh mì cũng không buồn cầm theo, lê cái thân tàn ra bến xe buýt.
Cậu nhìn đồng hồ, tám giờ kém, chắc sẽ không gặp được nhau đâu nhỉ?
Ánh mặt trời bắt đầu ló dạng, chiếu xuống mặt đường một tia sáng nhẹ khó thấy, mơ hồ đổ bóng một cậu trai đang cúi đầu, lặng lẽ giấu đi sự thất vọng vào tận sâu đáy lòng.
Xe buýt trờ đến, Doyoung ngẩng đầu quẹt đi vệt nước vừa hiện trên mi mắt, mệt mỏi bước lên xe. Quẹt thẻ xong, cậu bắt đầu đảo mắt ngó quanh xem nên đứng chỗ nào.
Ở hàng ghế lần trước, chỗ lần đầu hai người gặp nhau, cậu nhìn thấy anh ngồi ngay đó, ngay chiếc ghế sát bên trong, dưới ánh mặt trời của buổi sáng mùa đông lạnh.
Trái tim Doyoung như được sưởi ấm lại, hoan hỉ và vui mừng.
Cả xe cũng không còn chỗ nào trống, ngoại trừ chỗ ngồi bên cạnh anh ấy.
Cậu mím môi, dồn hết sức lực nhấc chân lên đi đến chỗ ghế đó, nín thở ngồi xuống, cố gắng không phát ra tiếng động nào.
Dường như anh ngủ rất sâu, có vẻ là ngủ thật. Quầng thâm ở mắt hôm nay cũng đậm hơn so với hôm trước.
Cả quãng đường, tâm trạng cậu không ngừng thấp thỏm, không biết nên làm gì nếu anh ấy lỡ mở mắt ra. Nhưng dường như cậu lo hơi xa, vì anh gần như không nhúc nhích tí nào suốt mười lăm phút đầu.
Đến khi Doyoung buông bỏ phòng bị, vừa hơi ngả người thoải mái ra một chút, người kia lại đột nhiên rục rịch, cử động điều chỉnh tư thế ngồi ngủ. Lúc nãy anh vẫn còn nghiêng đầu về cửa kính, giờ đột nhiên lại nghiêng đầu về phía cậu, còn có thể mơ hồ nhìn được cả cơ thể đang nhịp nhàng thở đều đặn.
Trong thoáng chốc, Doyoung cảm giác tim mình sắp không chống đỡ nổi nữa, thậm chí có thể xảy ra khả năng bị dọa cho đứng tim ngất ngay trên chiếc xe này.
Đây cũng là lần thứ hai cậu được nhìn anh ở khoảng cách gần như vậy.
Doyoung quyết định dẹp ngang cái liêm sỉ qua một bên, hơi nghiêng người đối diện với người kia, quyết định giả vờ nhắm mắt ngủ theo để nhìn lén trong suốt mười phút quãng đường còn lại.
Người đi xe buýt hôm nay có vẻ không đông như mọi hôm, xuống bến sớm cũng nhiều hơn. Dần dà khi gần đến nơi, trên xe chỉ còn lại hai người cậu và một nhóm ba bốn người già ở tận hàng ghế trên cùng.
Không hiểu sao, Doyoung lại muốn đưa tay lên chạm vào tóc anh.
Mái tóc nhìn qua khá mềm mại và mượt. Doyoung chợt nhớ ra còn một điều nữa cậu quên không ghi lại, đó là tóc anh cũng rất đẹp.
Khi thích một ai đó, nhìn đâu cũng thấy đẹp.
Vì tư thế ngủ khó khăn này mà đối phương cúi đầu rất thấp, hoàn toàn không thể biết được liệu anh có tỉnh đột xuất hay không. Nhưng Doyoung không hiểu sao bản thân hôm nay lại rất bất chấp không đúng lúc thế này, bây giờ trong đại não như đang rên rỉ một điều duy nhất rằng, muốn đưa tay ra chạm lên ngọn tóc mái 🦀 không anh.
Đúng lúc này, xe buýt đi vào đường có công trường như mọi khi, làm cả xe bị xóc vì đường đi đầy đá sỏi, lắc lư nghiêng ngả.
Doyoung hết hồn suýt kêu toáng lên, đến khi định thần lại, gương mặt điên đảo chúng sinh kia chỉ cách mặt cậu chưa đến năm centimet.
Cậu không biết có được năm centimet không, chỉ biết thật sự rất điên đảo, không chỉ riêng chúng sinh, mà còn cả cậu nữa.
Tư thế hiện tại cực kỳ khó nói. Cậu thì ngồi ngay mép ghế, lúc nãy do đưa lưng ra ngoài mà cả người như muốn ngã cả về sau, may mắn được cánh tay vững chãi của đàn anh vòng ngang người kéo lại được. Một tay cậu bám trên thành ghế ngồi, cũng bị bàn tay anh phủ lên, ấm nóng đến ngại ngùng. Tuy hai cơ thể không dính thật sát nhau, chỉ cần hai khuôn mặt gần đến thế này cũng đủ khiến Doyoung bắt đầu lóng ngóng.
Cũng may cậu không hét lên thật, nếu bị bắt gặp đúng là xấu hổ không chịu được...
"Xe...xe bị xóc quá..."
Nếu có thánh tán tỉnh Takata Mashiho ở đây, trăm phần trăm Kim Doyoung sẽ bị ký đầu ngay tức khắc!
Mày nói thế thì thà mày cứ im lặng đi còn hay hơn!
Nhất định nó sẽ gào lên như vậy.
Không hiểu sao tự dưng lại nghĩ đến chuyện này, tròng mắt cậu đảo liên tục, vẫn chưa có dấu hiệu gì là muốn ngồi lại cho ngay ngắn.
"Ừm."
Người kia nhẹ giọng thả ra một âm đơn không nghe ra cảm xúc gì, đột nhiên cánh tay vòng ngang hông cậu kéo lại gần người anh.
Bây giờ Doyoung đã nhớ ra đó là mùi gì. Giống với mùi của nước xả vải cậu thường dùng, có điều nhạt hơn, cùng hãng nhưng không cùng loại. Cậu còn nhớ là vì đây là loại cũ, mẹ đã đổi loại mới do bố cậu không thích mùi trước đó cho lắm. Bả vai người kia rộng lớn, anh sẽ có thể dễ dàng ôm phủ lấy cậu trong lòng.
Doyoung không rõ là mình đang hoảng sợ hay đang vui đến phát rồ. Lồng ngực cậu cứ nhấp nhô rồi lại đập loạn xạ một cách mạnh mẽ, giống như con ngựa hoang bị đứt cương, hoàn toàn không có biện pháp giữ lại.
Anh kéo cậu lại gần, bàn tay phủ trên tay cậu cũng thêm một chút sức, nâng cả hai ngồi dậy về chỗ cũ.
"Không sao chứ?"
Doyoung nhìn sang, luống cuống lắc đầu, bất giác còn hé môi cười trừ với người ta.
Đối phương cũng chỉ gật đầu rồi thôi, nhưng cũng không còn ngủ tiếp, lưng ngả ra sau nhìn thẳng về phía trước. Chân phải anh gác lên, tay phải để trên đùi, ngón tay bắt đầu gõ nhịp.
Loa trên xe thông báo đã đến trạm dừng xe trước cổng trường.
Doyoung nhanh chân đứng dậy, đồng thời nghe thấy tiếng sột soạt từ sau lưng, nhận ra hôm nay anh cũng đến trường như mình.
Bước xuống xe, Doyoung bỗng nghe đối phương gọi.
"Có muốn đi ăn sáng cùng không?"
Doyoung:???
Dường như cậu nhìn thấy tai anh thấp thoáng ửng hồng.
"Lúc nãy, nghe thấy tiếng từ bụng đằng ấy..."
Kim Doyoung xin thề, ăn được bữa này với crush rồi đi vĩnh biệt thế giới vì nhục chắc cũng toại nguyện rồi!
Cuối cùng thì, hai người cùng vào cửa hàng tiện lợi chỗ canteen.
Doyoung siêu thích cửa hàng tiện lợi của trường, tuy hơi đắt, nhưng vì nó có món bánh gạo cay siêu ngon, còn có cả xúc xích phô mai ăn kèm cơm chiên kim chi nữa.
Nói chung đời người vẫn là ăn để sống, giống như Asahi đã từng nói vậy.
Có điều hôm nay đi ăn với crush, cậu chỉ có thể đau lòng từ giã mấy món kia, lấy một cái cơm nắm, một phần salad và nước trái cây. Lúc định ra xếp hàng tính tiền cậu còn thấy anh đang đứng nhìn trước tủ kính, có lẽ đang phân vân lấy lon nước nào.
Cuối cùng, anh chọn một lon nước ngọt có gas vị đào.
Anh nói trên tầng mười của trường có chỗ có thể đi ra khu vực ngoài trời, hỏi cậu muốn đi cùng lên trên ấy không.
Doyoung lập tức gật đầu không do dự.
Tuy hơi lo về việc sẽ bị bảo vệ nắm đầu, nhưng anh lại khẽ nói thêm, chỗ này bảo vệ chưa bao giờ tới kiểm tra cả.
Không biết tại sao đối phương lại biết được cậu đang nghĩ gì, đột nhiên trong đầu hiện lên hình ảnh Mashiho mỗi lần nó u mê anh bồ nó, đều nói một câu: "Bồ tao là nhất, ảnh có làm gì cũng đỉnh hết á!!"
Doyoung rất muốn vỗ vào mặt vì ngày xưa đã dám khinh bỉ cái câu này, trong khi bây giờ chính cậu cũng rất muốn gào thét cái suy nghĩ tương tự.
"Crush mình là nhất, crush mình là đỉnh của đỉnh nên mới hiểu mình đến vậy."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro