3. HisoKura: Trong vòng tay em
Tiếng nước chảy róc rách vang vọng trong phòng tắm rộng lớn, hơi nước mờ ảo phủ lên bề mặt kính. Hisoka đứng dưới vòi sen, để những giọt nước ấm trượt dài trên làn da, cuốn đi chút tàn dư mệt mỏi sau trận đấu kịch tính tại Heaven’s Arena. Nhưng với hắn, cảm giác mỏi mệt ấy chỉ càng khiến hắn phấn khích hơn.
Hắn luôn yêu thích những trận chiến. Nhưng có một thứ hắn còn thích hơn cả việc chiến đấu.
Sau khi lau khô người, Hisoka khoác hờ áo choàng tắm, để lộ phần lồng ngực rắn chắc. Dây thắt eo buộc hờ, lỏng lẻo như chính nụ cười nhếch môi đầy ngẫu hứng của hắn.
Hắn bước ra khỏi phòng tắm. Từng giọt nước nhỏ tí tách từ mái tóc đỏ thẫm vẫn còn ướt rơi xuống sàn theo từng bước chân.
Ánh mắt hắn nhanh chóng tìm đến người đang ngồi trên giường, dáng vẻ an yên đến lạ thường.
Em người yêu của hắn—Kurapika.
Căn phòng ngập trong ánh sáng vàng dịu, hắt ra từ đèn ngủ gắn trên trần nhà. Không gian yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy cả tiếng kim giây đồng hồ tích tắc trôi qua từng nhịp.
Đôi mắt xanh ấy vẫn chăm chú dõi theo từng dòng chữ trong quyển sách trên tay. Mỗi lần lật trang, ngón tay thon dài của em lại khẽ di chuyển, tạo ra âm thanh sột soạt nhẹ nhàng của giấy. Khung cảnh quá đỗi bình yên, hoàn toàn trái ngược với sàn đấu hỗn loạn vài giờ trước.
Hisoka nghiêng đầu, nở nụ cười đầy thích thú.
Hắn chậm rãi bước tới, không phát ra bất kỳ tiếng động nào. Dù vậy, Kurapika vẫn nhận ra sự hiện diện của hắn.
Em ngước lên. Cả hai chạm mắt nhau trong khoảnh khắc.
Ánh nhìn của Kurapika dịu lại khi thấy hắn vừa bước ra từ phòng tắm. Hương sữa tắm thoang thoảng hòa lẫn chút mùi nước hoa quen thuộc phảng phất quanh hắn.
Không nói gì, Kurapika đặt quyển sách sang một bên, nhẹ nhàng vươn hai tay về phía hắn. Đôi môi cong lên thành nụ cười dịu dàng, tựa như một lời mời không cần thốt thành lời: “Lại đây, em ôm.”
Hisoka hơi nhướng mày, nhưng rồi một nụ cười nhẹ lướt qua đôi môi hắn, có chút gì đó mềm mại hơn so với vẻ bất cần thường ngày.
Hắn tiến lại gần, cúi xuống chiếm lấy đôi môi em trong một nụ hôn ngọt ngào—nhẹ nhàng nhưng mang theo sự trêu chọc quen thuộc.
Nụ hôn ấy không vội vàng, cũng không mang chút tính toán. Chỉ đơn thuần là một cái chạm đầy nâng niu, như thể nếu mạnh tay hơn, người trước mặt hắn sẽ tan biến.
Khi buông môi em ra, Hisoka vùi mặt vào hõm cổ em, hít sâu mùi hương quen thuộc khiến hắn an tâm.
Kurapika không hề chống cự. Em vòng tay ôm lấy hắn, để hắn tựa đầu vào ngực mình. Hơi ấm từ cơ thể hắn truyền qua qua lớp áo mỏng, mang theo một cảm giác nhè nhẹ trong tim—vừa dịu dàng, vừa có chút gì đó nguy hiểm nhưng đầy mê hoặc.
Nghe thấy tiếng thở dài thoả mãn của hắn bên tai, Kurapika đưa tay vuốt nhẹ mái tóc đỏ rối bù, ẩm ướt của Hisoka. Những ngón tay luồn qua từng sợi tóc như đang xoa dịu một con thú hoang vừa trở về từ cuộc đi săn.
Hắn luôn là như thế. Khi đứng trên sàn đấu thì nguy hiểm và điên cuồng, nhưng khi ở bên em lại khác hoàn toàn. Hiền hòa đến kỳ lạ.
“Hôm nay em không đi làm à?” Hắn hỏi, tông giọng trầm ấm vang lên trong không gian yên tĩnh.
“Không. Hôm nay em nghỉ.” Kurapika đáp khẽ, ngón tay vẫn không rời mái tóc hắn.
Hisoka ậm ừ đã hiểu. Hắn vòng tay siết chặt lấy eo Kurapika, áp sát vào người em hơn một chút.
Kurapika nhìn xuống mái đầu đang tựa nơi ngực mình, hỏi nhỏ: “Trận đấu hôm nay thế nào?”
“Hmm… rất tốt.” Hisoka lười biếng đáp, vùi mặt sâu hơn vào lòng em. “Nhưng giờ anh không muốn nhắc đến nó nữa.”
Kurapika cười khúc khích. Hắn có thể dành hàng giờ để chiến đấu, nhưng cũng có thể dành cả đêm chỉ để nằm trong vòng tay em như thế này.
“Vậy… anh muốn gì?” Em hỏi tiếp, ngón tay vẫn mơn man trên mái tóc đỏ còn vương hơi ẩm.
Hisoka không trả lời ngay. Hắn chỉ nhắm mắt lại, đắm mình trong hơi ấm dịu dàng từ người trong lòng. Tận hưởng cảm giác bình yên hiếm hoi này.
Một lát sau, hắn khẽ mỉm cười. Giọng hắn vang lên, nửa như đùa giỡn, nửa lại chân thành đến bất ngờ.
“Muốn ôm em ngủ.”
Nghe vậy, Kurapika phì cười, không nói gì thêm. Rồi em cúi xuống, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên đỉnh đầu hắn.
Ngoài cửa sổ, bầu trời đêm lấp lánh ánh sao. Nhưng có lẽ, với Hisoka lúc này… cả thế giới chỉ thu gọn trong vòng tay mà hắn đang ôm trọn.
Đôi khi, hạnh phúc chẳng cần phức tạp. Chỉ là một khoảnh khắc bình yên như thế này thôi.
— HẾT —
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro