Biển Giấu Mất Người Em Yêu

Sáng hôm sau – tin dữ đánh thức trái tim đã cạn nước mắt
Tiếng chuông điện thoại réo lên giữa căn nhà yên ắng.

Subin ngồi dậy, mắt còn lờ mờ. Nhưng trái tim cô như khựng lại khi nghe tin từ đầu dây bên kia – giọng Woori hoảng hốt, nghẹn ngào:

– Subin... là Hyeri...
Cô ấy đã nhảy xuống biển tối qua. Là chỗ hai người... từng làm lễ cưới.

Người ta chưa tìm thấy xác...

Chiếc điện thoại rơi khỏi tay Subin, vỡ toang.
Cô không hét. Không khóc.
Chỉ đứng dậy, giày không kịp xỏ, lao thẳng ra đường với đôi chân trần.

Cơn gió sớm buốt lạnh, mặt trời chưa kịp lên.

Subin lao tới mỏm đá – nơi chỉ còn một lọ thủy tinh bị sóng đánh trôi tới chân cô.
Cô nhặt lên, mở nắp – nhìn thấy tờ giấy đã nhòe một góc. Vài chữ còn đọc được…

“...chị xin lỗi…
Nhờ biển… gửi lời đến em…”

Tay cô run, rơi lọ xuống cát.

Cô ngước nhìn mặt biển mù mịt sương, nơi người ta nói Hyeri đã biến mất.

Rồi gào lên như thể muốn xé rách cả chân trời:

– HYERI!!
Mấy thứ em nói ngày thứ 100... tất cả là nói Dối!!

– Em chưa từng hết yêu chị…
Em nói ghét, em nói không nhớ… em nói chẳng còn gì… nhưng tại sao lúc này tim em lại đau như vậy?

-Em không giỏi nói dối đâu,em gồng hết nổi rồi hyeri..

– Chị nói em sống hạnh phúc đi…
Còn chị thì chọn cách biến mất?
Hèn nhát lắm Hyeri..

Gió cuốn theo tiếng hét, nước mắt hòa cùng cát biển, ngấm cả vào da thịt lạnh buốt.

Subin ngồi sụp xuống – như thể toàn thân đã mất hết sức sống.
Trái tim vốn tưởng đã nguội lạnh, lại rỉ máu trở lại.

Từ xa, Woori đứng lặng.
Không dám tiến lại gần.
Vì biết – cơn đau này, không ai có thể xoa dịu được.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro