Đứa Trẻ Nuôi Dưỡng Trong Lồng Sắt

Nơi nào đó – bên trong khu biệt thự bị bỏ hoang, ngoại ô Gwangju

Ánh đèn vàng yếu ớt từ bóng đèn trần. Yoo Jena tỉnh dậy, tay chân bị trói, nhưng mắt vẫn kiên định. Không hoảng loạn, không run sợ.

Cô đã quen với những điều này… từ bé.

---

Trước mặt cô – Yoo Tae-jun.
Ông mặc bộ vest sẫm màu, ngồi thẳng lưng, tay đan vào nhau, ánh mắt không lộ chút cảm xúc.

> “Chào mừng con trở về nhà.”

Jena siết chặt tay thành nắm đấm.

> “Tôi chưa từng là con ông.”

Tae-jun khẽ nghiêng đầu:

> “Không phải huyết thống, nhưng ta là người duy nhất dạy con trở nên đặc biệt. Con là sản phẩm của trí tuệ, không phải tình cảm.”


---

Hồi tưởng – 15 năm trước

Cô bé Jena lúc 9 tuổi, đứng lặng trong lớp học cách âm được lắp kính từ trần đến sàn. Mỗi ngày, cô học 13 tiếng – y học, ngôn ngữ, giải mã, chiến lược sinh tồn.

Không một cái ôm. Không một câu “con giỏi lắm”.
Chỉ có câu lặp đi lặp lại:

> “Con không cần bạn. Con cần sự ưu tú. Khi con đủ giỏi, sẽ không ai dám bỏ rơi con.”


---

Jena không phải con ruột.

Cô là con của một bệnh nhân tâm thần, bị vứt bỏ ở viện JMC năm cô mới 2 tuổi. Yoo Tae-jun phát hiện cô bé “biết đọc sách lộn ngược” và không khóc dù bị tiêm liên tục.

Ông ta nhận nuôi – không phải vì thương hại, mà vì muốn tạo ra một “đứa con ưu tú” từ gốc rễ thấp kém.

Một thí nghiệm. Một con cờ. Một công cụ.

---

Trở lại hiện tại.

Jena nói:

> “Tôi biết ông bắt tôi vì gì. Tôi có mã giải dữ liệu ông sợ mất.”

Tae-jun gật:

> “Đúng. Và còn vì con biết quá nhiều về Yoon Sook – mẹ ruột của con. Bà ấy từng là y tá ở JMC, đúng không?”

> “Bà ấy không điên. Chính ông đã ép bà ấy dùng làm vật thử thuốc.”


---

Tae-jun mỉm cười, lần đầu có chút biểu cảm.

> “Ta tưởng con quên rồi. Nhưng con không khác gì ta – con ghi nhớ cả những điều không nên nhớ.”

Jena cười nhạt:

> “Còn ông thì không bao giờ nhớ điều nên sợ: người bị lồng sắt nuôi lớn… sẽ biết cách phá lồng.”


---

Trong lúc đó – tại căn nhà gỗ

Jae-Yi đứng nhìn về phía biển, tay nắm chặt hồ sơ mà Kyung mới in ra.

Một dòng dữ liệu bị xóa trong tập tin JMC năm 2009 được phục hồi:

> "Mã số 1240 – Yoo Jena. Ghi chú: Đứa trẻ thứ hai không qua xét nghiệm huyết thống. Theo dõi đặc biệt. Có phản ứng mạnh với thuốc 7-R..."

-------------

Chiều muộn – Trong phòng tạm của Kyung

Kyung vừa khôi phục xong hệ thống dữ liệu cũ của JMC. Trên màn hình là một bản đồ vệ tinh với những dấu chấm đỏ – các trạm nghiên cứu bí mật từng thuộc quyền kiểm soát của Yoo Tae-jun.

Jae-Yi nghiêng người về phía màn hình, lật lật đống hồ sơ từ tay Yeri.

> “Chỗ này – trạm số 4B. Bị ghi nhận là ‘phòng phẫu thuật’ nhưng không có dữ liệu nào từ 2012 trở lại. Có thể là nơi hắn đưa Jena tới.”

Kyung gật đầu, tay gõ nhanh trên bàn phím.

> “Vị trí gần rìa rừng núi phía Nam Gwangju. Khó tiếp cận, không có sóng điện thoại… nhưng tín hiệu nhiệt ở đó vừa tăng đột biến lúc rạng sáng nay.”

Seul-Gi nhìn đồng hồ:

> “Nếu xuất phát bây giờ, tới đó là nửa đêm.”


---

22:07 – Cánh rừng giáp khu biệt thự bỏ hoang

Cả nhóm chuẩn bị: dao găm, bản đồ, đèn pin, thiết bị gây nhiễu sóng. Không khí dày đặc căng thẳng.

Kyung đeo kính hồng ngoại, kiểm tra hướng gió.

Jae-Yi nhìn Seul-Gi, tay khẽ nắm lấy tay cô.

> “Nếu có chuyện gì… đừng quay lại. Cứ chạy.”

> “Không.” – Seul-Gi đáp, mắt không rời cô – “Lần này, tớ sẽ không để cậu một mình.”


---

23:42 – Họ tiếp cận khu trại bị bỏ hoang

Mọi thứ tối om. Không đèn. Không người.

Kyung rà thiết bị dò điện từ – có tín hiệu.

Họ bước vào một dãy hành lang ẩm thấp, mùi formalin nồng nặc. Những tấm kính nứt vỡ, trên tường còn sót lại dòng chữ phấn:

> “1240 – Human Capacity Trial”

Jae-Yi run nhẹ. Đó là mã hồ sơ của Jena.

---

Đột nhiên – Yeri dừng lại.

> “Các cậu nghe gì không?”

Tất cả nín thở.

Một tiếng lạch cạch. Khóa sắt đang bị mở.

---

Họ nấp sau tường.

Một người mặc đồ trắng bước ra – là bác sĩ cũ của JMC.

Trên tay cầm bảng hồ sơ với cái tên nguệch ngoạc: Yoo Jena.

Jae-Yi nhìn thấy – và không thể kiềm được:

> “Ở đâu? Cô ấy đang ở đâu?!”


---

Bác sĩ hoảng loạn, bỏ chạy.

Cả nhóm đuổi theo. Trong lúc rượt đuổi, Yeri va vào một cánh cửa sắt mở hé – bên trong là một căn phòng cách âm.

Họ bước vào…

Jena đang nằm trên giường, tay bị trói, nhưng mắt vẫn mở to. Cô nhìn thấy Jae-Yi và nước mắt rơi không ngừng.

> “Jae… chị biết em sẽ đến…”


---

Jae-Yi lao tới, ôm chầm lấy Jena, gỡ dây trói.

> “Không ai… được lấy chị khỏi tôi nữa…”

Kyung nhanh chóng khóa cửa lại, gắn thiết bị phá sóng.

Nhưng…

Đèn đỏ chớp sáng. Còi báo động vang lên.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro