Chương 5: Ánh Sáng Trong Mực Loang
Sau sự kiện ngày hôm ấy, Huệ Lợi và Thụ Bân vẫn giữ nguyên thái độ ban đầu, y và nàng vẫn thường xuyên gặp nhau, luôn là những ngày trăng sáng, gió thổi nhè nhè, mưa bay từng hạt nhỏ.
Gió xuân thoảng qua, vạt áo khẽ tung bay, những cánh hoa đào tiếp tục rơi lả tả như mưa hồng của trời đất ban tặng. Dưới ánh trăng như bạc dịu nhẹ, cả hai bước chân chậm rãi, không vội vã, như thể từng bước đi đều lưu lại một phần kỷ niệm, một nhịp trái tim vừa mới rung động.
– Tỷ nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau ở bên dòng suối sau núi chứ? – Thụ Bân đột nhiên hỏi, giọng nàng nhỏ nhẹ như hơi thở.
– Ta nhớ, nàng khi ấy đang cúi xuống rửa cọ, tóc xõa dài che một bên má, nhìn như một bức tranh lụa sống động. Ta còn nhớ mình đứng đó, không dám lại gần, chỉ sợ làm vẩn đục sự tĩnh lặng ấy.
Thụ Bân cười khẽ, tiếng cười của nàng như âm vang một tiếng chuông nhỏ trong đêm
– Thì ra khi đó, tỷ đã ngắm trộm ta.
Huệ Lợi nhướn mày, miệng cong cong:
– Không dám nhận là trộm, vì ta thấy ngắm một mỹ cảnh là điều thiên kinh địa nghĩa. Mà nàng, lại là mỹ cảnh trong mắt ta.
- Dẻo miệng. - Nàng nhìn lườm yêu y một cái
Im lặng một lúc, Thụ Bân khẽ liếc nhìn sang người bên cạnh mình, giọng nàng như tơ lụa quấn quanh lòng người
– Tỷ có bao giờ nghĩ... nếu ngày ấy chúng ta không gặp nhau, mọi thứ sẽ ra sao?
– Nếu không gặp nàng, có lẽ ta vẫn là một Lý Huệ Lợi như bao người trông thấy – hiểu lễ nghĩa, thông kinh sử, bình thản trước mọi sóng gió. Nhưng cũng là một người khuyết thiếu. Nàng đến như nét mực cuối cùng tô điểm vào bức họa tâm hồn ta. Không có nàng, ta cũng chẳng biết mình có thể rung động vì một người đến thế. - Huệ Lợi không trả lời ngay. Y cúi xuống nhặt một cánh hoa đào vừa rơi, nhẹ nhàng đặt vào lòng bàn tay nàng
Thụ Bân nhìn cánh hoa trong tay mình, bàn tay nàng khẽ khép lại. Trong giây lát, nàng không nói gì, chỉ đứng lặng. Nhưng trong im lặng ấy, bao nhiêu sóng ngầm đã cuộn lên trong lòng. Nàng không phải là người dễ biểu lộ cảm xúc, những gì sâu sắc nhất thường được nàng cất kín trong ngực. Nhưng đêm nay, ánh trăng kia dường như đang soi thấu cả những điều nàng chưa từng nói.
– Huệ Lợi , ta sợ lắm... – Thụ Bân nói, lời nàng như một tiếng thở dài.
– Ta biết – Huệ Lợi không hỏi vì sao, chỉ nắm tay nàng chặt hơn
– Ta cũng từng rất sợ. Sợ ánh nhìn của thế gian, sợ cả ánh mắt của người thân. Nhưng giờ đây, nếu nàng cũng đang run rẩy như ta từng, vậy hãy để ta là người đứng vững cho cả hai. Để nàng có thể tựa vào.
Họ dừng lại bên một gốc đào già, nơi ánh trăng đọng lại trên từng nhánh cây khô cỗi, như thêu từng sợi sáng lên thân cây. Thụ Bân tựa đầu vào vai Huệ Lợi, lần đầu tiên để bản thân lặng yên trong một vòng tay khác mà không đề phòng.
– Tỷ không thấy mệt à? Phải gánh cả thế giới thay ta thế này.
Huệ Lợi bật cười khẽ:" Nếu thế giới ấy có nàng, thì dù có nặng đến đâu, ta cũng cam lòng". Gió thổi qua làm vạt áo hai người đan vào nhau, như hai dòng mực hòa vào trong nghiên, không còn phân biệt được đâu là điểm bắt đầu, đâu là kết thúc. Mùi hương hoa đào lẫn trong hơi thở, ấm áp mà nhẹ bẫng, như men rượu nhè nhẹ thấm vào lòng. Một lát sau, Huệ Lợi nhìn nàng, ánh mắt trầm lặng
– Bân nhi, nếu một ngày chúng ta buộc phải rời xa nhau...
– Đừng nói điều đó. – Thụ Bân ngắt lời, giọng nàng không lớn, nhưng kiên định– Ta đã nghĩ đến rất nhiều khả năng, nhưng chỉ có một điều ta biết chắc rằng trái tim ta đã thuộc về tỷ từ rất lâu rồi. Dù mai này có chuyện gì, thì tình cảm này, chưa từng hối tiếc.
Huệ Lợi lặng đi. Trong đáy mắt y dâng lên một thứ ánh sáng mênh mang. Y cúi xuống, lại đặt một nụ hôn lên trán nàng. Nụ hôn không đòi hỏi, không đắm say, nhưng có một lời nguyện sâu sắc gửi vào trong đó – một điều gì đó vượt ngoài ngôn ngữ. Đêm càng khuya, ánh trăng vẫn sáng. Dưới gốc đào, hai người ngồi bên nhau, yên lặng. Không cần nói thêm điều gì, bởi đôi khi, sự lặng yên là một cách thấu hiểu hơn cả ngàn câu chữ. Những cánh hoa rơi xuống vai áo, đọng lại nơi tay, như chứng nhân cho một đêm không thể nào quên.
Những ngày sau buổi gặp gỡ định mệnh, Trịnh gia không còn lên tiếng cấm đoán gì thêm, nhưng cái im lặng lạnh băng ấy còn nặng nề hơn cả những lời quát mắng. Ấy vậy mà Thụ Bân vẫn tiếp tục mở cửa mặc xưởng mỗi sáng, tay áo xắn lên, đôi mắt tập trung bên nghiên mực, như thể thế giới ngoài kia chưa từng dậy sóng.
Và Huệ Lợi, vẫn đến. Không nói nhiều, không giải thích. Y chỉ ngồi bên nàng, khi thì mở một quyển sách cũ, khi thì chậm rãi lật từng tờ giấy bản mỏng tang. Sự im lặng giữa họ không còn là ngượng ngùng, mà đã trở thành một loại ngôn ngữ riêng — nhẹ nhàng, tĩnh lặng, nhưng thấu suốt như ánh trăng rọi đáy nước.
Đôi khi tay nàng chạm nhẹ tay y, và không ai rút về. Chạm vào, không vì cố ý, cũng chẳng phải vô tình. Mà là vì đã hiểu nhau đến mức, không cần rút về nữa.
Một chiều nọ, Thụ Bân khẽ nói:
– Ta muốn cho tỷ thấy một nơi.
Nàng dẫn y vòng qua các hành lang gỗ, qua gian phòng nơi các lò than nung nguyên liệu vẫn còn âm ỉ. Đi đến tận cùng dãy hành lang, nơi có một cánh cửa nhỏ, khóa bằng then đồng. Nàng đẩy cửa. Bên trong là một căn phòng chỉ rộng độ ba trượng vuông, nhưng thơm hương trầm dìu dịu, đầy ánh sáng dịu từ ô cửa sổ nhỏ đổ lên giấy cũ, nghiên đá, và những hũ mực được cất giữ cẩn thận.
– Đây là nơi nàng giữ điều quý giá nhất? – Huệ Lợi hỏi, mắt không rời những lọ mực lam ánh sáng.
Thụ Bân lắc đầu, khẽ cười, rồi siết lấy tay y.
– Không. Điều quý giá nhất... ta đang nắm tay đây rồi.
Y không đáp, chỉ lặng lẽ đưa tay lên ngực nàng – nơi trái tim đang đập dồn dập, như thể vừa được ai đó đánh thức sau một giấc ngủ dài.
Hôm ấy, mưa xuân bắt đầu rơi – nhẹ như tơ, rơi đều đều trên mái gỗ. Hai người ngồi nơi hiên mặc xưởng, tay cầm chén trà ấm. Hương trà thoang thoảng trong làn mưa, hòa với mùi gỗ ẩm và tiếng gió thổi qua rặng tre sau vườn.
– Nếu một ngày kia, mọi người đều biết... nàng có hối hận không? – Huệ Lợi hỏi, giọng nhẹ như tiếng mưa.
Thụ Bân lặng nhìn y một lúc, rồi nghiêng đầu đáp:
– Ta không sợ thiên hạ đàm tiếu. Điều ta sợ... là tỷ hối hận.
– Ta sẽ không bao giờ hối hận. – Huệ Lợi đáp khẽ, tay siết lấy tay nàng. – Chỉ sợ một ngày ta không đủ can đảm để bảo vệ nàng đến cùng.
Nàng đưa tay ra khỏi hiên, hứng lấy một giọt mưa rơi. Giọt nước lạnh, nhưng trong lòng lại ấm lạ. Nàng nhìn y, ánh mắt không còn ngại ngần như thuở ban đầu.
– Nếu phải đi trong mưa để được ở bên tỷ, ta cũng cam lòng.
Vài hôm sau, Thụ Bân mang ra một bức thư pháp. Là một bài thơ cổ, nàng viết bằng chính loại mực lam do tay mình mài. Nét chữ nàng mềm mại nhưng vẫn có cương nghị, như chính con người nàng – dịu dàng, nhưng không hề yếu đuối:
"Lưỡng luyến vô ngôn nguyệt chiếu tâm
Thủy trung ảnh động thị quân dung."
(Hai nỗi tương tư không lời, trăng chiếu vào lòng.
Trong nước, bóng rung động, lại là dung nhan người.)
Nàng lặng lẽ đưa bức thư pháp ấy cho Huệ Lợi. Y nhìn chăm chăm vào nét chữ, rồi ngẩng lên, trong mắt đã lấp lánh ánh nước.
– Vì sao nàng dùng mực lam?
– Vì lam là màu của nỗi nhớ. – Thụ Bân khẽ đáp. – Cũng là màu của yên bình. Tình ta với nàng, không cần rực rỡ, không cần danh phận. Chỉ cần sâu lắng như ánh trăng dưới hồ – lặng lẽ mà bất biến.
Không nói thêm lời nào, Huệ Lợi ôm nàng. Một cái ôm không quá chặt, nhưng đủ để hai trái tim nghe được tiếng nhau.
Trăng lại tròn. Đêm ấy, họ ngồi bên nhau trong căn phòng nhỏ sau xưởng mực, giữa nghiên đá, giấy cổ và ánh đèn leo lét.
Một người viết:
"Nếu có kiếp sau, ta muốn vẫn được gặp nàng, giữa Đoan Châu khi đào nở."
Người kia nối tiếp:
"Dẫu chỉ một ánh nhìn, cũng đã là vĩnh hằng."
Và rồi... họ lại im lặng. Không cần nói thêm điều gì nữa. Vì có lẽ, hạnh phúc không nhất thiết phải được gào lên, mà đôi khi, chỉ cần lặng lẽ hiện hữu, như vệt mực lam thấm vào giấy trắng, không cần ai thấy, nhưng mãi mãi không phai.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro