2.1 Thời gian: Du hành thời gian

"Hyeri à, có chút thay đổi về danh mục, chúng ta cần bài đánh giá vào sáng mai, tiến độ bài viết của em đến đâu rồi?"

"Sáng mai sao? Sao lại đột ngột thay đổi? Em còn phải tham dự một buổi giới thiệu sản phẩm vào chiều nay."

"Cấp trên muốn như thế, chắc lại có thảo luận ngầm gì rồi. Anh xin lỗi vì báo em gấp thế này, anh cũng đang điên lên đây, bao nhiêu thứ phải sắp xếp lại..."


Chào mừng đến với tương lai!

Bạn có đang cảm thấy mất kết nối với nhịp sống hối hả? Khao khát một điều gì đó đột phá?

Quên hết những gì bạn từng biết về thực tế ảo! Chúng tôi không chỉ đưa bạn đến thế giới khác... Chúng tôi đưa bạn xuyên thời gian!


Bước chân cô gấp gáp trên con đường đông đúc. Phía trước, một biển người đang chen chúc, ánh mắt dán chặt vào màn trình diễn đường phố của một "ngôi sao" AI mới ra lò. Công nghệ đã phát triển tới mức hình ảnh phát ra trừ thiết bị mô phỏng nhỏ bằng lòng bàn tay cũng mang lại cảm giác chân thật đến rợn người. Từng chi tiết, từ mái tóc bồng bềnh đến nụ cười lấp lánh, hoàn hảo đến mức nếu không đưa tay chạm vào khoảng không, người ta sẽ ngỡ đó là một con người bằng xương bằng thịt. Ngành công nghiệp "thần tượng số" này đúng là sớm nở tối tàn. Cứ vài ngày, một gương mặt AI mới lại được tung ra, hoàn hảo hơn, độc đáo hơn (hoặc ít nhất là quảng cáo như vậy). Thế nhưng, tuổi đời của những "ngôi sao ảo" này lại ngắn ngủi đến đáng thương, bình thường thì một tháng, vài trường hợp đột phá lắm thì kéo dài được ba. Có lẽ vì những cái mới cứ xuất hiện liên tục mỗi ngày, người ta dễ quên, cũng dễ thấy nhàm chán với những cái cũ. Các công ty phát triển nghệ sĩ AI thì mọc lên như nấm sau mưa. Công nghệ mô phỏng giờ đây quá phổ biến và dễ tiếp cận. Chỉ cần tạo ra một phiên bản "đỉnh cao", tổ chức đấu giá quyền sở hữu hoặc các sản phẩm độc quyền dưới dạng NFT, rồi ra mắt rầm rộ, thế là đủ để hốt bạc.

Cố gắng lách mình qua đám đông đặc quánh, cô chật vật tìm lối thoát. Sao cái thứ âm nhạc điện tử không có chút ý nghĩa, cảm xúc này lại có nhiều người nghe thế nhỉ? Chỉ trong vòng một tháng, cô đã phải "nhai đi nhai lại" đến bốn bài đánh giá về đủ loại "thần tượng số" này – và tất nhiên, chẳng có bài nào là tích cực cả. Sự bực bội tích tụ đến mức cô đã phải thẳng thắn kiến nghị với trưởng ban: nếu còn phải viết thêm một dòng về thứ rác rưởi công nghệ này nữa, cô thà nộp đơn xin nghỉ việc. Chỉ nghĩ đến thôi đã thấy đau đầu rồi. Âm thanh ồn ào từ tiếng quảng cáo, tiếng người hò hét, và đặc biệt là thứ âm thanh điện tử chói tai kia – tất cả hòa quyện lại thành một thứ tạp âm khiến cô chỉ muốn phát điên. Vứt vội ly cà phê còn đang uống dở, cô vừa tăng nhịp chân bước vừa tiếp tục cuộc trò chuyện trên điện thoại:

"Em biết rồi, mấy chuyện này cũng xảy ra đâu phải một hai lần. Em không thể làm việc không biết mệt như cái máy, viết bài cũng cần suy nghĩ và trải nhiệm đấy. AI giờ đầy ra đó, sao không dùng nó lại còn thuê em?" - Giọng cô nửa có ý trách móc nửa trêu đùa.

"Ha, AI viết cả 10 bài như nhau mà toàn nội dung ảo thôi, không có tính chân thực nào hết nên nghề này mới cần thiết mà. Đọc giả thích mấy bài phân tích của em lắm. Anh cũng thấy bực mà chịu thôi, em cố gắng nhé, sau đợt này anh sẽ cho em nghỉ ngơi vài hôm."


Hãy tưởng tượng: Bước đi trên con đường La Mã cổ đại! Hít thở bầu không khí của kỷ nguyên Khủng long! Chứng kiến những sự kiện lịch sử trọng đại diễn ra ngay trước mắt!

Công nghệ AI đột phá của chúng tôi mang đến trải nghiệm chân thực tuyệt đối! Từng giác quan của bạn sẽ được đánh thức!

Bạn không chỉ là khán giả... Bạn là người kiến tạo câu chuyện của chính mình trong dòng chảy thời gian!


"Được rồi, được rồi. Đợt này anh không cho phép, em cũng nghỉ đấy. Em đang trên đường đến chỗ khách hàng, có gì liên lạc sau nhé."

"Ừ, được rồi. Cảm ơn em."


Chúng tôi đã mở chương trình trải nghiệm cho những vị khách may mắn đầu tiên và sản phẩm hoàn thiện sẽ nhanh chóng được ra mắt.

Hãy sẵn sàng... cho bước tiến tiếp theo của nhân loại!


Cuộc gọi vừa dứt, giọng trợ lý ảo đã vang lên trong tai nghe: "Đã đến địa điểm. Còn 15 phút nữa cho buổi gặp với Revelity."

Cô ngước nhìn lên, tòa nhà cao tầng đồ sộ trước mắt là trụ sở chính của họ, trên đỉnh tòa nhà, màn hình LED khổng lồ vẫn đang phát đi phát lại đoạn quảng cáo đầy mê hoặc về sản phẩm du hành thời gian – thứ đang là tâm điểm bàn tán của cả thế giới công nghệ. Hít một hơi thật sâu, cô lấy lại sự bình tĩnh vốn có, rồi sải bước tiến vào bên trong. Revelity là công ty startup nổi tiếng nhất hiện tại, họ có công nghệ mang tính đột phá, được cho là sẽ nâng tầm trải nghiệm người dùng, hơn hẳn các công nghệ đang có trên thị trường. Cô là một trong những người đầu tiên được mời đến buổi giới thiệu sản phẩm. Đây cũng là buổi giới thiệu đầu tiên dành cho công chúng kể từ lúc công ty thành lập.

"Cô là... Lee Hyeri, phóng viên của tạp chí Honest Mind?"

"Đúng vậy."

"Mời đi theo tôi. Các nhà báo, ký giả và khách mới khác đã có mặt, chúng tôi sẽ bắt đầu sớm."

Đảo mắt một lượt quanh hội trường rộng lớn, cô bắt gặp vài gương mặt quen thuộc, cũng có một vài người nổi tiếng tham dự. Nở nụ cười xã giao như thường lệ, cô hoà vào đám người đang rôm rả trò chuyện.

"Cảm ơn vì sự có mặt của quý vị ngày hôm nay."

Tiếng nói trong trẻo nhưng đầy quyền lực vang lên, lập tức thu hút mọi sự chú ý trong khán phòng. Đứng giữa ánh đèn sân khấu rực sáng là CEO của Revelity. Cô khoác lên mình bộ Âu phục màu đen tuyền được cắt may tinh xảo, toát lên vẻ sang trọng và lịch sự. Hyeri dõi theo, cuối cùng cũng được tận mắt chứng kiến người phụ nữ trẻ tuổi đã chèo lái Revelity từ một startup vô danh thành hiện tượng công nghệ chỉ trong thời gian ngắn. Đằng sau dáng dấp thanh mảnh, nhỏ bé ấy chắc chắn ẩn chứa sự bản lĩnh, sắc sảo và đĩnh đạc hiếm thấy.

"Đây là một sự kiện trọng đại," giọng cô vang vọng khắp khán phòng, "đánh dấu không chỉ một bước ngoặt lớn cho Revelity, mà còn là cho chính nhân loại." Cô dừng lại, nụ cười bí ẩn khẽ nở trên môi. "Nghe có vẻ khoa trương đúng không? Chúng tôi vẫn thường tự động viên nhau như vậy trong quá trình phát triển. Nhưng tin tôi đi, đây là sự thật. Thứ mà quý vị từng chỉ thấy trong những câu chuyện khoa học viễn tưởng, nay sẽ sớm nằm gọn trong lòng bàn tay, à không, thậm chí chỉ nhỏ và nhẹ như một chiếc cúc áo mà thôi."

"Cái tên Revelity," cô tiếp tục, "xuất phát từ hai nguồn cảm hứng cốt lõi: 'Rêve' – giấc mơ trong tiếng Pháp, và 'Reality' – hiện thực. Bởi lẽ, sản phẩm mà chúng tôi sắp giới thiệu đây chính là sự kết hợp táo bạo, đột phá giữa hai thế giới ấy. Chúng tôi muốn mang đến cho người dùng những trải nghiệm cứ ngỡ chỉ tồn tại trong giấc mơ, nhưng lại chân thực và sống động như chính cuộc sống này."

"Trong suốt 5 năm qua," giọng cô trở nên trầm hơn, "đội ngũ Revelity đã dốc toàn bộ tâm huyết và năng lực vào công cuộc nghiên cứu và phát triển. Có những khoảnh khắc tưởng chừng như bế tắc, nhưng chính những bộ óc thiên tài và sự kiên trì bền bỉ đã biến điều không thể thành có thể. Và giờ đây, thành quả đó đang ở ngay trước mắt quý vị." Cô mỉm cười lần nữa, ánh mắt lướt qua khán phòng đầy mong đợi. "Trước khi đi sâu vào bản demo, hãy cùng tôi tìm hiểu sơ qua về cách nó hoạt động nhé..."

--

Vừa về đến nhà, cô lập tức thả mình xuống chiếc giường êm ái, cảm nhận sự nhẹ nhõm lan tỏa sau một ngày dài. Lục tìm trong túi xách, cô lấy ra chiếc hộp đựng nhỏ gọn, bên trong là cái thiết bị "như cái cúc áo" mà cô vừa được giới thiệu. Phải nói là buổi giới thiệu rất ấn tượng, họ đã chiếu một đoạn demo về một trong những lần thử nghiệm sản phẩm và người dùng như thực sự sống trong một thời điểm của quá khứ. Cô man mác nhớ lại phần giải thích của vị CEO trẻ tuổi kia.

"...thiết bị phát ra các xung tín hiệu tinh vi, tác động trực tiếp lên mạng lưới nơ-ron trong não bộ. Các mẫu kích thích nơ-ron phức tạp này được gửi đến các vùng xử lý giác quan cốt lõi trong vỏ não như thính giác, thị giác, xúc giác, v.v. Quá trình này hiệu quả đến mức não bộ không thể phân biệt được giữa tín hiệu "thật" từ giác quan và tín hiệu "giả" từ thiết bị, tạo ra một thế giới mô phỏng cực kỳ chân thực..."

Nếu thứ này thật sự hoạt động, đây sẽ là bước tiến công nghệ khổng lồ. Có lẽ cô sẽ dành trọn vẹn cuối tuần này để khám phá nó. Còn giờ... một tiếng thở dài thoát ra. Deadline cho bài viết hôm nay vẫn treo lơ lửng. Nặng nhọc gượng dậy khỏi giường sau khi đặt lưng chưa được bao lâu, cô tiến về phía góc bàn quen thuộc, hớp vội vài ngụm cà phê nguội ngắt, rồi tiếp tục với công việc đang dang dở.

--

"Tốt lắm Hyeri, bài viết vẫn rất chân thực và sâu sắc như mọi khi. Anh nghĩ là được rồi đấy, họ sẽ cho lên bài ngày mai. Em vất vả rồi."

Anh nhìn sang cô, vẫn đang ngáp ngắn ngáp dài, quầng thâm dưới hai mắt nhìn không khác gì con gấu trúc.

"Em đã tăng ca cả tháng nay rồi, anh vẫn giữ lời hứa chứ?"

"Đương nhiên rồi, hôm nay là thứ 4 nhỉ, em cứ về nghỉ ngơi thoải mái đến hết tuần đi."

Gật gật đầu, cô chào anh rồi bước đi, trước khi ra khỏi phòng, cô còn vội bồi thêm một câu:

"Đừng có bất chợt gọi điện cho em đấy."

"Sẽ không, anh hứa." - Anh bật cười, vẫy tay chào cô.

Cô uể oải cựa mình, cảm giác cơ thể như vừa được sạc đầy năng lượng. Lơ mơ với tay tìm chiếc điện thoại trên đầu giường, màn hình hiển thị 8:00 sáng. 8:00 sáng? Cô đã ngủ ngay khi về đến nhà hôm qua mà chưa kịp lót dạ chút gì... Vậy là hơn 16 tiếng đồng hồ? Cơn đói cồn cào kéo cô ra khỏi giường. Vội vàng vệ sinh cá nhân qua loa, cô lập tức tiến thẳng vào bếp, tìm kiếm thứ gì đó lấp đầy dạ dày đang trống rỗng.

"Chào buổi sáng Hyeri. Hôm nay thời tiết mát dịu, nhiệt độ vào khoảng 15-20 độ, độ ẩm ở mức 60%. Không có thư mới trong hộp thư điện tử. Cà phê đã được chuẩn bị. Bạn có muốn tôi gợi ý một số món ăn cho buổi sáng và đặt hàng không?"

Lấy ly cà phê nóng hổi từ máy pha, cô uống vào một ngụm, cảm nhận được vị đắng ngọt nơi đầu lưỡi, đầu óc cô cũng dần trở nên tỉnh táo - "Không cần đâu, hôm nay tôi sẽ tự nấu."

"Ý kiến hay đấy, hôm nay bạn có rất nhiều thời gian, không có gì trong lịch trình cả."

"Phải, hôm nay trời đẹp đấy, bật bài From The Start giúp tôi nhé."

"Tất nhiên rồi, ngày mới vui vẻ."

Sau bữa ăn, cô lười biếng nằm dài trên ghế sofa, xem hết bộ phim này đến bộ phim khác. Đến khi ánh nắng dần nhạt bên ngoài cửa sổ, một cảm giác bứt rứt khó tả bắt đầu xâm chiếm. Chẳng lẽ vì đã quen với guồng quay công việc liên tục, nên cứ hễ được ngơi nghỉ một chút là tay chân lại thấy thừa thãi, tâm trí lại trống rỗng đến nhàm chán? Chợt nghĩ đến cái thiết bị du hành thời gian, cô bật dậy như lò xo, lao vội vào phòng ngủ, tìm lấy chiếc hộp đựng thiết bị đặt trên tủ đầu giường và mang nó ra ngoài phòng khách. Mở chiếc hộp ra, bên cạnh thiết bị nhỏ gọn là một tập tài liệu mỏng về cách sử dụng sản phẩm.

Cảm ơn vì đã tin tưởng và lựa chọn Revelity. Hướng dẫn này sẽ giúp bạn sử dụng thiết bị một cách an toàn và hiệu quả.

Để bắt đầu hoặc tiếp tục trải nghiệm, đặt thiết bị lên một bên trán và nhấn giữ nút nguồn trong khoảng 3 giây.Nếu là lần đầu sử dụng, nhắm mắt và tập trung suy nghĩ về mốc thời gian mong muốn. Quá trình kết nối sẽ bắt đầu ngay sau đó.Khi tiếp tục từ lần tạm dừng trước, thiết bị sẽ tự động đưa bạn trở về điểm đã dừng. Để tạm dừng trải nghiệm, chỉ cần nhấn nhanh nút nguồn một lần và tháo thiết bị ra khỏi trán.

(Khi bắt đầu, bạn có thể cảm thấy choáng váng nhẹ, cảm giác này bình thường và sẽ nhanh chóng qua đi, không ảnh hưởng đến sức khỏe.)

Lưu ý Quan Trọng:

- Đây là phiên bản thử nghiệm với tổng thời gian sử dụng tối đa là 48 giờ tính từ lần kích hoạt đầu tiên. Bạn có thể tạm ngừng và tiếp tục trải nghiệm khi thời gian vẫn còn hiệu lực.

- Mỗi giờ trong thế giới thực tương ứng với 2 ngày (48 tiếng) trong thế giới mô phỏng.

- Thiết bị sẽ phát tín hiệu cảnh báo khi thời lượng sử dụng còn lại dưới 1 giờ.

- Dữ liệu trong suốt quá trình trải nghiệm sẽ được thu thập với mục đích duy nhất là cải thiện sản phẩm. Mọi dữ liệu đều được bảo mật và chỉ lưu hành nội bộ. Việc sử dụng thiết bị đồng nghĩa với sự đồng ý với chính sách thu thập và sử dụng dữ liệu này.

48 tiếng. Đủ cho một cuộc thử nghiệm đáng nhớ trước tuần làm việc mới. Cô nhẹ nhàng lấy thiết bị ra, gắn lên trán. Nhắm mắt lại, ngón tay cô tìm đến nút kích hoạt. Ngay lập tức, một cú sốc năng lượng nhỏ truyền qua não bộ, chạy dọc thái dương. Thế giới hiện tại vụn vỡ thành vô số điểm ảnh trong tâm trí, và cô thấy mình lao vào khoảng không ảo ảnh của quá khứ. Sự hỗn loạn kéo dài chỉ vài giây, rồi đột ngột lắng xuống. Và rồi, mọi thứ dần trở nên sắc nét, trước mắt cô hiện ra một thế giới mới chân thực đến đáng kinh ngạc. Cô cảm nhận rõ ràng làn gió mát khẽ vuốt ve gò má, ngửi thấy mùi bánh nướng mới ra lò, và khi vươn tay ra, ngón tay cô thực sự chạm vào bề mặt sần sùi của vật thể trước mặt. Công nghệ này thật sự quá tuyệt vời, cô không giấu nổi sự hào hứng và phấn khích. Chuyến du hành thời gian của cô... đã chính thức bắt đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro