2.3 Thời gian: Đừng rơi vào quá sâu
Ba... hai... một... Mở mắt ra, khung cảnh quen thuộc của phòng làm việc tại viện nghiên cứu hiện ra. Subin đang đứng đó, ánh mắt em nhìn cô với vẻ thắc mắc, đôi môi nhỏ khẽ hé mở.
"Hyeri unnie, chị không sao chứ? Chị có nghe em nói không?" Giọng em trong trẻo, như tiếng chuông gió giữa không gian yên tĩnh.
"Hả? Em vừa nói gì à?" Cô giật mình, cố gắng xua đi dư âm của khoảnh khắc dịch chuyển, nở một nụ cười gượng gạo che đi vẻ bối rối vẫn còn vương lại. "Xin lỗi em, chị chỉ đang nghĩ vu vơ vài chuyện thôi."
"Không sao đâu ạ." Subin tiến đến gần, bàn tay nhỏ nhắn, ấm áp khẽ nắm lấy bàn tay cô. "Mình về thôi, em gọi chị nãy giờ rồi mà chị cứ đứng im như tượng ấy."
Bàn tay hai người đan chặt, hơi ấm khẽ lan tỏa, dẫn lối bước chân họ trên con đường quen thuộc về nhà. Giờ là năm giờ chiều, hoàng hôn mùa xuân đang dần buông, nhuộm vàng con đường và những tán cây. Không khí vẫn còn chút se lạnh dịu dàng. Cô thích cái lạnh này, nó dễ chịu hơn cái nóng nhiều, và quan trọng là, thời tiết này cho phép cô giữ mãi hơi ấm bàn tay em mà không sợ làm em khó chịu. Một cơn gió mạnh hơn bất chợt thổi qua, mang theo hơi lạnh mơn man da thịt. Vô thức, cô siết nhẹ tay Subin, kéo em lại gần mình hơn. Từng cơn gió như những vũ công vô hình, tung bay vô số cánh hoa anh đào mỏng manh, hồng nhạt trong không trung, tạo nên một cơn mưa hoa lãng mạn và đẹp mắt.
"Ôi, hoa anh đào!" Subin khẽ reo lên, giọng nói đầy phấn khởi.
Em buông tay cô, lao về phía trước như một chú bướm nhỏ, đưa hai bàn tay xinh xắn hứng lấy những cánh hoa đang rơi lả tả. Đôi chân em nhẹ nhàng nhún nhảy, xoay tròn giữa cơn mưa cánh hoa thơm ngát, dáng hình nhỏ nhắn như đang khiêu vũ cùng gió xuân. Em quay lại nhìn cô, nụ cười rạng rỡ bừng sáng cả một góc đường, đáy mắt long lanh phản chiếu ánh chiều tà và sắc hoa. Khung cảnh trước mắt đẹp đẽ đến nghẹt thở, cô đứng lặng, không dám chớp mắt, sợ bỏ lỡ dù chỉ một khoảnh khắc rực rỡ của em. Nhìn Subin vui vẻ, rạng rỡ đến vậy, môi cô cũng bất giác nở một nụ cười thật tươi. Cô ước gì mình có thể lưu giữ lại hình ảnh này mãi mãi. Lưu giữ... À, đúng rồi nhỉ. Cô có điện thoại!
"Subin à, em tạo dáng đi, chị sẽ giúp em chụp vài tấm thật đẹp nhé!"
Subin hơi ngập ngừng: "Tạo dáng sao? Em không biết làm thế nào đâu..."
"Gì cũng được, em đã vô cùng xinh đẹp rồi mà." Lời nói thoát ra tự nhiên, đầy vẻ dịu dàng.
"Chị lại trêu em nữa rồi!" Em phụng phịu, đôi má khẽ phồng lên. Vẻ hờn dỗi đáng yêu ấy khiến cô chỉ muốn cắn nhẹ vào má em một cái.
"Không đâu, chị nói thật đó." Cô nhìn sâu vào mắt em, ánh mắt chất chứa sự cưng chiều và yêu mến chân thành. "Trong mắt chị, em xinh đẹp vô cùng."
Ánh mắt hai người giao nhau. Khoảnh khắc ấy, dường như cả thế giới xung quanh ngừng lại, chỉ còn lại hai trái tim đang cùng chung nhịp đập trong thế giới của riêng mình họ.
Ăn tối và dọn dẹp xong xuôi, Hyeri trở về phòng mình. Nằm trên giường, cô mở chiếc iPhone "cổ đại" ra, lướt xem lại những tấm hình vừa chụp. Mặc dù công nghệ xử lí hình ảnh chưa phát triển, tấm nào trông Subin cũng thật xinh đẹp, rạng rỡ, em dường như tỏa sáng hơn cả những cánh hoa anh đào. Lướt đến tấm hình chụp chung hai người, cô dừng lại thật lâu. Nụ cười của em, ánh mắt long lanh, sự gần gũi... một khoảnh khắc hạnh phúc đơn thuần mà cô nhận ra mình chưa từng trải qua trước đây.
Trong lòng cô dâng lên những cảm xúc hỗn loạn... cô không biết gọi tên chúng là gì. Hình bóng em tràn vào tâm trí cô, dù chỉ mới rời xa em được một lúc sau bữa tối, cô lại bắt đầu thấy nhớ em rồi.
Cơn bồn chồn thôi thúc, trái tim dẫn lối đôi chân. Cô bật dậy, gần như chạy ra khỏi phòng, bước nhanh về phía căn nhà bên cạnh. Cô đã từng được Subin mời vào phòng vài lần trước đây, nên nơi này không quá xa lạ. Căn phòng của em luôn ngăn nắp, gọn gàng, và đặc biệt luôn phảng phất một mùi hương dịu mát của hoa cỏ - có lẽ là mùi hương riêng của em. Mỗi lần bước đi gần em, cô đều vô thức hít nhẹ một hơi, cố gắng thu trọn chút "hương vị ngọt ngào" ấy.
Đến trước cửa phòng, cô khẽ gõ vài lần nhưng không nghe thấy tiếng trả lời. Thấy cánh cửa chỉ khép hờ, cô nhẹ nhàng đẩy vào. Cùng lúc đó, Subin vừa bước ra từ phòng tắm, mái tóc đen ẩm ướt rối bời, vài lọn dính nhẹ vào gương mặt. Em chỉ choàng một chiếc khăn tắm lớn ngang ngực, để lộ bờ vai thon và xương quai xanh mảnh mai, trắng ngần.
Nhìn thấy cô đột ngột xuất hiện, đôi mắt em mở to vì bất ngờ và có chút bối rối đáng yêu.
"Hyeri unnie, sao chị lại ở đây? Chị tìm em có việc gì sao?"
Em vừa nói vừa bước tới, nhưng chưa được hai bước, đôi chân em vấp phải thứ gì đó trên sàn. Cả người trở nên mất thăng bằng, em ngã nhào về phía trước.
Thấy vậy, cô vội vàng lao đến đỡ lấy em. Hai thân thể va vào nhau, đổ xuống sàn. Cơ thể mềm mại, chỉ được che bởi chiếc khăn mỏng manh của Subin đè lên người cô, vòng tay cô bản năng ôm chặt lấy eo em. Hai gương mặt gần sát nhau, chỉ cách một khoảng nhỏ, đến mức Hyeri có thể cảm nhận hơi thở ấm nóng của em. Dường như chỉ cần nhích thêm một chút nữa thôi, môi cô sẽ chạm vào đôi môi hình trái tim ấy.
Trong tích tắc bối rối, Subin lấy lại ý thức, vội vàng tìm cách đứng dậy. Chiếc khăn tắm đã rơi ra tự lúc nào, để lộ ra cơ thể trắng hồng, đầy đặn. Em vội vàng lấy khăn choàng lên người rồi chạy nhanh vào phòng tắm. Cô lập tức quay mặt đi, gương mặt nóng bừng, trái tim đập liên hồi. Cô chớp mắt liên tục, cố gắng xua đi hình ảnh vừa lướt qua tầm mắt trước khi kịp nhắm lại.
"Không... không có việc gì đâu," giọng cô khẽ nói, đầy vẻ bối rối. "Chị... chị về trước đây. Khi khác nói chuyện nhé."
Cô lao ra khỏi phòng, không đợi Subin trả lời. Cô thề là cô không cố ý nhìn trộm em. Cô đã cố gắng nhắm mắt và quay đi ngay lập tức. Nhưng những hình ảnh thoáng qua ấy, cùng với cảm giác mềm mại khi em ngã vào vòng tay, mùi hương thoang thoảng của em... tất cả cứ lặp đi lặp lại trong tâm trí cô, khiến cô không thể chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau, họ chạm mặt nhau ở sân vào lúc em chuẩn bị đi làm. Gương mặt Subin vẫn còn vương chút bối rối và ửng đỏ. Cô cũng không biết nói gì, chỉ vô thức đưa tay lên đầu gãi gãi.
"Chị có kế hoạch gì cho hôm nay chưa?" Em khẽ hỏi, giọng nói hơi ngập ngừng.
"Chưa... Chắc chị sẽ ghé tiệm băng đĩa một chút." Cô cố gắng giữ giọng điệu bình thường. "Em đi làm cẩn thận nhé!"
Để xua tan sự ngại ngùng dai dẳng sau đêm hôm đó, mỗi khi gặp Subin, Hyeri đều cố gắng tỏ ra bình thường nhất có thể. Cô sẽ hỏi han về công việc, về những loài hoa mới, hay kể cho em nghe những gì cô đã làm trong ngày. Chỉ có trời mới biết cô căng thẳng đến mức nào trong những khoảnh khắc chạm mặt ấy.
Vài tuần êm đềm nữa lại trôi qua, dệt nên những kỷ niệm ngọt ngào xen lẫn bối rối. Hôm nay, khác với thường lệ, khi cô đang giúp bà chủ chuẩn bị cơm nước, bà nhận được điện thoại từ em báo rằng sẽ không về nhà ăn cơm. Em có một buổi liên hoan công ty và có thể sẽ về trễ. Cô cảm thấy hơi hụt hẫng. Cô đã ngóng trông hình bóng em cả ngày. Ngồi vào bàn ăn, tâm trí cô lại bay đi đâu mất, có lẽ là về phía em mất rồi.
Mãi đến 9 giờ tối mà em vẫn chưa về, cô có chút lo lắng, cô nhờ bà chủ gọi điện cho em thế nhưng em không bắt máy. Nỗi lo trong cô ngày càng lớn dần. Liệu em có ổn không? May là em có để lại lời nhắn về địa chỉ quán ăn nơi buổi liên hoan diễn ra. Chịu không nổi sự bứt rứt trong lòng, cô lấy vội chiếc áo khoác bước ra khỏi nhà, đi thật nhanh ra con đường lớn, thầm mong vẫn còn nhiều taxi chạy qua giờ này.
Chợt nhớ đến trợ lý ảo BonBon, một ý nghĩ lóe lên. "BonBon, có cách nào đến khu Gangnam nhanh nhất không?"
"Bạn có thể sử dụng chức năng dịch chuyển tức thời." Giọng BonBon vang lên.
"Hả? Có chức năng đó sao?" Hyeri ngạc nhiên đến sững sờ. Trời ạ, sao giờ cô mới biết? Nếu biết sớm hơn, cô đã có thể "ghé thăm" Subin mỗi ngày, không cần vào tận phòng làm việc, chỉ cần đi cùng em về nhà thôi cũng đủ hạnh phúc rồi.
"Đúng vậy. Chỉ cần đọc khẩu lệnh: 'Dịch chuyển tới...' và xác nhận địa điểm."
Trong tích tắc, khung cảnh xung quanh biến đổi, cô đã có mặt ngay trước cửa quán ăn. Khẽ nhìn qua lớp cửa kính, bên trong có vẻ rất ồn ào, náo nhiệt. Hình như đây là quán nhậu thì phải. Em có uống rượu bia sao? Từ lúc tới đây, cô chưa từng thấy Subin đụng vào đồ có cồn lần nào cả. Không khỏi lo lắng, cô bước vội vào trong. Đảo mắt một vòng giữa đám đông, cuối cùng cô cũng tìm thấy em. Trông em không ổn chút nào, gương mặt ửng đỏ, cả người ngả nghiêng, còn có một tên con trai đứng gần em. Khẽ nhíu mày, một cảm giác chiếm hữu và bảo vệ trỗi dậy. Cô vội vàng bước đến, nắm chặt lấy cánh tay em trước khi người kia kịp chạm vào. Hắn quay sang, nhìn cô khó hiểu.
"Cô là ai?"
"Tôi là bạn của Subin, tôi sẽ đưa em ấy về." Giọng cô cương quyết.
Không đợi tên kia kịp phản ứng, cô đã khéo léo quàng vai, dìu Subin ra khỏi quán. Đi được một đoạn đủ xa để không ai kịp chứng kiến, cô nhanh chóng đọc khẩu lệnh dịch chuyển.
Về đến nhà trọ, thấy dáng vẻ say xỉn của em, bà chủ chỉ biết lắc đầu ngao ngán. Cô vội trấn an, bảo bà cứ yên tâm nghỉ ngơi, cô sẽ chăm sóc cho em. Bà chủ nhìn cô đầy tin tưởng rồi cũng an tâm quay về phòng ngủ.
Đặt được em lên giường, cả người em mềm nhũn đổ xuống. Mùi rượu nồng nặc tỏa ra, chắc chắn em đã uống rất nhiều. Vừa giúp em tháo đôi giày cao gót vướng víu, cô vừa khẽ trách yêu:
"Chị không biết em là con sâu rượu đấy."
Nghe vậy, em đang nằm bỗng bật dậy. Cô tưởng em đã ngủ say rồi.
"Là vì ai hả...?" Subin nức nở, giọng nói nghẹn ngào đầy ấm ức.
Em... em đang khóc sao? Hyeri hoàn toàn bất ngờ. Tháo xong hai chiếc giày, cô vội ngồi xuống cạnh giường, nhẹ nhàng đỡ lấy em.
"Subin à, em có chuyện gì sao?"
Em quay sang nhìn cô, đôi mắt long lanh ngấn nước, giọng nói vẫn mang vẻ ấm ức và trách móc.
"Tại chị hết đó... Tại chị mà... mà trái tim em cảm thấy khó chịu thế này..."
Cô nhìn em, trái tim trong lồng ngực lại bắt đầu đập những nhịp dồn dã, cuồng loạn. Ánh mắt cô vô thức trượt xuống, dừng lại trên đôi môi em – đôi môi hình trái tim hồng hào, mềm mại và đầy đặn. Cô đột nhiên muốn biết, hương vị của đôi môi ấy sẽ thế nào.
Và rồi, trong vô thức, gương mặt cô cúi xuống, tiến gần em đến mức cô có thể cảm nhận rõ hơi thở mang mùi rượu phảng phất và hương thơm nồng nàn khó tả. Chẳng biết từ lúc nào, môi cô đã chạm khẽ vào bờ môi em.
Ban đầu chỉ là một cái chạm nhẹ nhàng, cô khẽ thăm dò phản ứng của Subin. Khi cảm nhận em không hề có ý định đẩy cô ra, thậm chí còn khẽ đáp lại, cô mới tiến tới một cách chủ động hơn. Cô mút nhẹ lấy bờ môi trên mềm mại của em, vị ngọt ngào nơi đầu môi, men say và cả hương thơm ngát từ cơ thể em dường như chiếm lấy tất cả các giác quan của cô. Trái tim cô đập càng lúc càng nhanh, những cảm xúc mãnh liệt trỗi dậy khiến cô gần như mất kiểm soát. Lưỡi cô lướt qua bờ môi em, khẽ tách chúng ra rồi luồn vào bên trong. Khoang miệng em ấm nóng. Chẳng mấy chốc, cô đã bắt được đầu lưỡi vẫn còn chút rụt rè của em. Bàn tay cô luồn qua sau gáy, khẽ siết, kéo em lại gần hơn. Môi lưỡi hòa quyện vào nhau trong một nụ hôn nồng nhiệt, đầy khao khát và chiếm hữu.
Cô miệt mài "gặm nhấm" đôi môi mọng nước ấy, khám phá từng ngóc ngách ngọt ngào, như thể đang nếm trải món sơn hào hải vị tuyệt vời nhất cuộc đời. Cô mải miết dày vò đôi môi em cho đến khi hơi thở cả hai trở nên khó nhọc.
Trong khoảnh khắc nồng cháy ấy, Hyeri cảm thấy mình đang rơi vào một cái hố sâu không đáy. Những cảm xúc dữ dội trào dâng trong lòng cô là thứ mà lý trí kiên định của cô từ trước đến nay hoàn toàn không thể chấp nhận. Sao cô có thể... yêu? Yêu một sản phẩm AI được lập trình, một hình bóng chỉ tồn tại trong thế giới mô phỏng? Tất cả những điều này chỉ là kết quả của trí tưởng tượng, là dữ liệu ảo.
Thế nhưng, cảm giác chân thực lúc này, nơi bàn tay đang siết chặt, nơi cánh mũi hít hà mùi hương say, nơi bờ môi đang hòa quyện nồng cháy... làm cô không thể phân biệt được đâu là thật, đâu là giả. Cô cảm thấy mình rơi càng sâu vào khoảng không vô tận, và dường như, cô không còn tìm thấy lối ra được nữa rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro