Chương 10: Lời Thú Tội Bằng Lửa
Sáng hôm sau, ánh nắng ban mai len lỏi qua khe rèm, đánh thức Hyeri. Cô mở mắt, thấy Subin vẫn nằm cạnh mình, khuôn mặt nàng thanh bình trong giấc ngủ. Hyeri ngắm nhìn Subin, quyến luyến không muốn nàng rời đi. Cảm giác ấm áp và bình yên này đã lâu lắm rồi cô mới có được.
Subin khẽ cựa mình, đôi mắt nàng từ từ mở ra. Ánh mắt nàng chạm vào Hyeri, và một nụ cười nhẹ thoáng qua trên môi. "Chị dậy rồi à?"
"Ừm..." Hyeri đáp, giọng còn ngái ngủ. Cô cảm thấy một sự tiếc nuối dâng lên khi nghĩ đến việc Subin sẽ rời đi. Nàng đã ở lại bên cô suốt đêm, chăm sóc cô. Cô không muốn Subin đi. "Em... em định về à?" Hyeri hỏi, giọng đầy vẻ miễn cưỡng.
Subin ngồi dậy, vươn vai. "Tất nhiên rồi. Em còn phải mở tiệm hoa nữa chứ." Nàng đứng dậy, định bước xuống giường.
Đột nhiên, Hyeri ôm lấy đầu, khẽ rên rỉ. "Ôi... chị đau đầu quá... Chị thấy không khỏe chút nào..." Cô cố gắng giả vờ yếu ớt, giọng nói đầy vẻ đau khổ.
Subin quay lại, ánh mắt nàng dừng lại trên khuôn mặt Hyeri. Nàng khẽ nheo mắt, nhìn thẳng vào cô. "Đau đầu thật à? Hay là chị lại đang giả vờ?"
Hyeri chột dạ, nhưng vẫn cố gắng giữ vẻ mặt đáng thương. "Thật mà... Em nhìn chị xem, chị xanh xao thế này mà."
Subin thở dài, nàng bước đến bên giường, đặt tay lên trán Hyeri. "Đúng là hơi nóng thật." Nàng ngồi xuống mép giường, ánh mắt vẫn đầy nghi ngờ. "Vậy thì, chị cứ nghỉ ngơi đi. Em sẽ gọi điện cho Hyewon và Woori nhờ họ trông tiệm giúp."
Hyeri mỉm cười đắc thắng trong lòng. Nàng đã thành công. "Em... em sẽ ở lại với chị chứ?"
Subin gật đầu, dù biết Hyeri đang có chút diễn kịch, nhưng nhìn thấy vẻ mặt yếu ớt của cô, nàng vẫn không thể bỏ mặc. "Ừm. Em sẽ ở lại thêm vài ngày nữa để chăm sóc cho chị. Nhưng nếu chị mà còn giở trò nữa là em sẽ về luôn đấy."
Hyeri cười tủm tỉm, ôm lấy tay Subin. "Em tốt với chị quá đi mất."
Thế là nguyên buổi sáng-trưa-chiều Subin đã tận tình chăm sóc cho Hyeri.Đến mức cô còn tưởng mình là em bé đang được mẹ chăm sóc.
Đến tối trước khi chuẩn bị đi ngủ thì đúng lúc đó, điện thoại của Subin rung lên. Nàng cầm lấy, và Hyeri vô tình nhìn thấy tin nhắn hiện trên màn hình. Là Kang Minjun. "Subin, ngày mai đi ăn với không? Anh vừa tìm được một quán này rất ngon".
Máu ghen trong người Hyeri lập tức sôi lên. Khuôn mặt cô tối sầm lại. Cô buông tay Subin ra, giọng nói đầy khó chịu. "Anh ta lại nhắn tin cho em à? Anh ta là ai của em mà cứ nhắn tin cho em liên tục thế?"
Subin nhướng mày, nhìn vẻ mặt ghen tuông rõ ràng của Hyeri. Nàng khẽ nhếch môi, ánh mắt có chút tinh quái. "Anh ấy là bạn của tôi. Anh ấy rất tốt, rất chu đáo, và biết quan tâm đến người khác. Không giống một số người chỉ biết đến công việc." Nàng cố tình nhấn mạnh từ "tôi" và "một số người" để chọc tức Hyeri.
Cơn ghen bùng lên dữ dội trong lòng Hyeri. Cô không thể chịu đựng thêm nữa. Cô nhớ lại hình ảnh Subin cười rạng rỡ bên Minjun, nhớ lại những lời nói đầy khiêu khích của anh ta. Hyeri lao tới, nắm lấy vai Subin, kéo nàng về phía mình.
"Chị Hyeri! Chị làm cái gì vậy?" Subin bất ngờ, cố gắng đẩy ra.
Hyeri không nói gì, ánh mắt cô cháy rực lửa ghen. Cô cúi xuống, mạnh mẽ áp môi mình vào môi Subin . Nụ hôn dữ dội, đầy chiếm hữu, mang theo tất cả sự tức giận, ghen tuông, và cả nỗi khao khát dồn nén bấy lâu nay.Hyeri đẩy nàng ngả xuống giường, đôi tay cô vuốt ve khắp cơ thể nàng, cảm nhận từng đường cong quen thuộc. Ban đầu, Subin còn né tránh, đôi tay nàng đặt lên ngực Hyeri, cố gắng đẩy cô ra. Nhưng rồi, dưới sức mạnh và sự mãnh liệt của nụ hôn, nàng dần mềm nhũn ra, đôi tay nàng buông thõng, rồi từ từ vòng qua cổ Hyeri. Hyeri đẩy nàng ngả xuống giường, đôi tay cô vuốt ve khắp cơ thể nàng, cảm nhận từng đường cong quen thuộc.
Subin không còn chống cự nữa. Nàng vòng tay qua cổ Hyeri, đáp trả nụ hôn của cô. Lửa ghen của Hyeri đã khơi dậy ngọn lửa tình dục đã ngủ quên bấy lâu trong nàng.
Hyeri cởi bỏ sơ mi trắng tinh của nàng. Từng cúc áo được tháo ra một cách chậm rãi, để lộ bờ vai rộng và làn da trắng mịn màn.
Subin nuốt khan. ".. Hyeri...!" Nàng thì thầm, cơ thể nàng lại bắt đầu run rẩy.
Hyeri cúi xuống, một nụ hôn mạnh bạo áp xuống môi Subin, nuốt trọn mọi tiếng thở dốc và rên rỉ. Lưỡi cô lướt nhanh vào khoang miệng Subin, đầy chiếm hữu và thăm dò. Subin không chút e dè, nàng đáp trả bằng sự chủ động, chiếc lưỡi tinh nghịch của nàng quấn lấy lưỡi Hyeri, tạo nên một vũ điệu đầy mê hoặc của dục vọng. Hơi thở của cả hai hòa quyện vào nhau, gấp gáp và đầy khao khát.
Bàn tay Hyeri rời khỏi gáy Subin, trượt xuống bên dưới, rồi nhẹ nhàng gỡ bỏ chiếc quần của Subin đang mặc.
Subin thở dốc như bị cuốn vào không thoát ra được, nàng vòng tay ôm lấy cổ Hyeri, ngón tay luồn vào mái tóc mềm mại của cô. "Umm... đừng mà..Hyeri". Nàng nói vậy nhưng đôi mắt dâm đãng vẫn nhắm nghiền, tận hưởng từng cái chạm, từng nụ hôn của Hyeri.
Cô chạm tay xuống lên ngực, nhẹ nhàng nâng niu bầu ngực căng tròn của Subin, ngón cái miết nhẹ lên đầu nhũ hoa đang cương cứng, đỏ ửng.
"A-ah... Hyeri...!" Subin rên lên, cơ thể nàng cong người lên, đôi chân mềm nhũn ra. Nàng cảm nhận được sự kích thích tột độ đang lan tỏa khắp cơ thể.
Cô nhẹ nhàng dùng môi và lưỡi vuốt ve bầu ngực, sau đó ngậm trọn một bên nhũ hoa vào miệng, mút mát mạnh mẽ. Lưỡi cô không ngừng trêu đùa, cắn nhẹ, dứt khoát. Đồng thời, bàn tay còn lại của Hyeri đã di chuyển xuống phía dưới, nhẹ nhàng luồn vào bên trong của Subin.
Subin thở dốc, nàng lắc đầu mạnh mẽ. "Chị...chị nhẹ thôi... Em muốn chị... lấp đầy em... Hyeri...!" Nàng nức nở, đôi chân nàng run rẩy.
Cô không ngừng tấn công, đôi khi dùng ngón tay xoa tròn, đôi khi lại day mạnh vào điểm nhạy cảm nhất. Đồng thời, cô dùng môi và lưỡi mình lướt trên vùng bụng dưới của Subin, tạo ra một cảm giác bỏng rát và kích thích tột độ.
Cơn khoái cảm thứ nhất ập đến. Subin hét lên một tiếng dài, đôi mắt nàng nhắm nghiền, cơ thể co thắt mạnh mẽ. Dòng nước ấm nóng tràn ra. Nàng hoàn toàn gục ngã trong vòng tay Hyeri, hơi thở dồn dập.
Hyeri ngẩng đầu lên, khuôn mặt cô ướt át và khóe môi khẽ cong lên một nụ cười thỏa mãn.
Cô di chuyển xuống thấp hơn. Lưỡi Hyeri lướt trên bụng dưới phẳng lì của Subin, sau đó nhẹ nhàng miết qua rốn, dừng lại ở xương hông. Từng cái chạm của Hyeri đều mang theo một dòng điện, khiến Subin không ngngừng vặn vẹo. Bàn tay Hyeri nhẹ nhàng tách hai chân Subin ra, để lộ hoàn toàn vùng kín ẩm ướt đang run rẩy.
Cô cúi xuống, không dùng lưỡi, mà dùng hơi thở ấm nóng của mình phả vào vùng kín của Subin, sau đó nhẹ nhàng dùng đầu mũi miết nhẹ lên hạt đậu nhỏ bé, khiến Subin kêu lên một tiếng nghẹn ngào.
"A-ah... Hyeri...!" Subin nức nở, nàng cong người lên, đôi tay bấu chặt vào ga trải giường. Toàn bộ cơ thể nàng căng cứng, sẵn sàng bùng nổ.
Hyeri vẫn không vội vàng. Cô ngẩng đầu lên, ánh mắt đầy vẻ bá đạo và chiếm hữu nhìn thẳng vào đôi mắt Subin đang ngập nước. "Em muốn chị lắp đầy em sao? Vậy thì hãy van xin chị đi."
Subin không chút ngần ngại. Nàng đưa tay lên, vòng lấy cổ Hyeri, kéo cô xuống gần hơn. "Làm ơn... Hyeri...... Lấp đầy em đi... Em không thể chịu đựng được nữa...!" Nàng nức nở, giọng nàng đầy sự dâm đãng và tuyệt vọng.
Hyeri mỉm cười thỏa mãn. Cô di chuyển xuống thấp hơn, đưa môi và lưỡi mình hoàn toàn chiếm lấy vùng kín của Subin. Lưỡi cô lướt mạnh lên hạt đậu nhỏ bé, sau đó đi sâu vào bên trong, khám phá từng ngóc ngách ẩm ướt của nnàng
Subin hét lên một tiếng dài, toàn thân nàng co giật mãnh liệt. Cơn khoái cảm thứ hai ập đến, dữ dội hơn, mạnh mẽ hơn. Nàng cảm thấy như hàng ngàn tia lửa đang chạy dọc khắp cơ thể, đốt cháy mọi giác quan.
Hyeri đưa tay xuống, chậm rãi, đầy gợi cảm, cởi bỏ chiếc quần lót của mình.Subin mở to mắt. Thứ hiện ra trước mắt nàng đó là một vật thể dương vật to lớn, cương cứng, đang ngẩng cao, đầy vẻ kiêu hãnh giữa hai chân Hyeri.
Hyeri tiến lại gần giường, ánh mắt cô đầy vẻ bá đạo và thách thức nhìn thẳng vào Subin. "Bây giờ, chị đút vào nhé?"
Subin nằm đó, cơ thể run rẩy, đôi mắt của nàng dán chặt vào vật thể cương cứng, đầy mạnh mẽ đang ngẩng cao giữa hai chân Hyeri. Nó không hề đáng sợ, mà trái lại, nó càng làm bùng cháy ngọn lửa khao khát trong nàng.Subin hổn hển, giọng nàng lạc đi vì dục vọng. "Em muốn... chạm vào nó... Em mmuốn.. nó... Hyeri.."
Hyeri lấy cái đó của mình đến gần vùng kín ẩm ướt của Subin.
Subin hiểu ý. Với một sự chủ động và khao khát tột cùng, nàng tự mình đưa vật thể nóng bỏng của Hyeri chạm vào lối vào đang râm ran. Một cảm giác căng tức, nóng rát đến khó tả.
"A-ah...!" Subin rên lên. "Nó... nó thật lớn... Hyeri..."
Subin thở dốc, nàng lắc đầu mạnh mẽ. Làm ơn... đẩy vào đi... Hyeri... Đẩy vào đi... Em muốn nó... lấp đầy em!" Nàng nức nở, đôi chân nàng run rẩy, mở rộng hết mức có thể, mời gọi.
Cô không nói gì thêm. Với một động tác dứt khoát, Hyeri đẩy mạnh vật thể to lớn, cương cứng của mình vào sâu bên trong Subin.
"A-AHHH...!" Subin hét lên một tiếng thất thanh, tiếng rên rỉ dâm đãng vang vọng khắp căn phòng. Toàn thân nàng co giật mạnh, như thể bị một luồng điện cực mạnh xuyên qua. Một cơn đau xé rách, dữ dội, nhưng lại đi kèm với một khoái cảm bùng nổ, khiến nàng như muốn ngất đi. Nàng cảm nhận được thứ to lớn và nóng bỏng của Hyeri đã lấp đầy nàng hoàn toàn, chạm đến tận cùng sâu thẳm nhất.
Nước mắt giàn giụa trên khuôn mặt Subin, hòa lẫn với mồ hôi. Nàng bấu chặt lấy vai Hyeri, móng tay hằn sâu vào da thịt cô. "Ưm... ahh... Hyeri... sâu quá rồi...... "
Hyeri rên lên một tiếng trầm thấp, đầy khoái cảm khi cảm nhận được sự ôm khít, co thắt mạnh mẽ từ bên trong Subin.
"Thế nào,em có thích không?" Hyeri hỏi, giọng cô hổn hển, đầy quyền lực."Có sướng không?"
Subin không thể nói được gì, nàng chỉ có thể gật đầu điên cuồng, những tiếng rên rỉ đứt quãng tuôn ra từ môi nàng. "Ưm... ahh... thích... thích lắm... Hyeri... Làm ơn... đừng dừng lại...!" Nàng cảm thấy như mình đang được lấp đầy, được chiếm hữu hoàn toàn, và đó là cảm giác mà nàng đã khao khát bấy lâu.
Hyeri bắt đầu di chuyển, chậm rãi nhưng đầy uy lực. Mỗi nhịp đẩy vào, rút ra đều khiến Subin rên lên từng tiếng dài, đầy dâm đãng. Tiếng da thịt va chạm, tiếng thở dốc và tiếng rên rỉ của Subin hòa quyện vào nhau, lấp đầy căn phòng nhỏ.
"Chị cũng thấy sướng lắm Subin".Hyeri thì thầm, cô cúi xuống, hôn lên trán Subin, rồi lại di chuyển xuống, liếm láp những giọt mồ hôi trên cổ nàng.
Subin ôm chặt lấy Hyeri, nàng không ngừng rên rỉ, cầu xin. "Nhanh... nhanh hơn đi... Hyeri... Hyeri... nhanh hơn nữa... Em muốn... muốn nổ tung mất...!"
Cô thích nhìn Subin hoàn toàn mất kiểm soát, hoàn toàn dâng hiến. Cô không nói gì, chỉ cúi xuống, hôn sâu lên môi Subin, nuốt trọn những tiếng rên rỉ đầy dâm đãng của nàng. Chiếc lưỡi của Hyeri lại một lần nữa xâm nhập khoang miệng Subin, khiêu khích và chiếm đoạt.
Đồng thời, Hyeri tăng tốc độ. Từng nhịp đẩy vào, rút ra của vật thể to lớn và nóng bỏng càng lúc càng mạnh mẽ và dứt khoát. Tiếng da thịt va chạm ẩm ướt trở nên dồn dập, lấp đầy không gian tĩnh mịch. Subin cảm nhận được từng thớ thịt bên trong mình đang bị kéo căng, co thắt, bị chiếm hữu hoàn toàn.
"A-ah... ưm... ahhhh! Hyeri...! Sâu nữa... sâu nữa đi... Em muốn... muốn chị...!" Subin nức nở, nàng siết chặt lấy Hyeri, những ngón tay hằn sâu vào lưng cô. Cơn khoái cảm dữ dội khiến toàn thân nàng run rẩy, giật mạnh từng hồi. Hông nàng vô thức cong lên, cố gắng đón nhận từng cú thúc của Hyeri.
Cô ngẩng đầu lên, ánh mắt đầy bá đạo và chiếm hữu nhìn vào Subin. "Subin, em có thích cảm giác này không? Cảm giác bị chị lấp đầy đến tận cùng, đến mức cô không thể suy nghĩ được nữa?" Giọng cô khàn đặc, đầy quyền lực.
Subin lắc đầu lia lịa, nước mắt và mồ hôi hòa lẫn trên khuôn mặt nàng. "Thích... rất thích... CHỊ... em sắp... sắp chết mất thôi...!"
Hyeri bắt đầu những cú thúc mạnh mẽ, dồn dập hơn. Cô dùng toàn bộ sức lực, không ngừng đẩy sâu vào bên trong Subin, chạm đến điểm nhạy cảm nhất của nàng. Subin rên rỉ không ngừng, tiếng hét và tiếng nức nở hòa quyện.
"A-AHHHHHHHH! HYERI! DỪNG LẠI! EM... EM..."
Một tiếng hét dài, đứt quãng của Subin vang lên, hòa cùng một cơn co thắt mãnh liệt. Nàng cảm thấy toàn bộ cơ thể mình như nổ tung thành hàng triệu mảnh vụn, một dòng nước ấm nóng phun trào. Subin hoàn toàn gục ngã, mềm nhũn ra trong vòng tay Hyeri, hơi thở dồn dập, đôi mắt dâm đãng vẫn mở to nhưng trống rỗng vì khoái cảm.
Hyeri rên lên một tiếng trầm thấp, đầy thỏa mãn khi cảm nhận được sự co thắt tột cùng của Subin. Cô cũng phóng thích, lấp đầy Subin bằng sự ấm nóng của mình. Hơi thở của Hyeri hổn hển, nhịp tim đập mạnh mẽ.
Cô từ từ rút ra khỏi Subin, chiếc vật thể cương cứng vẫn còn ngẩng cao. Subin rên rỉ yếu ớt khi sự trống rỗng đột ngột ập đến. Hyeri không rời đi. Cô nhẹ nhàng kéo Subin vào lòng, ôm chặt lấy nàng. Bàn tay Hyeri vuốt ve mái tóc rối bời của Subin, đôi môi cô đặt một nụ hôn nhẹ lên trán nàng.
"Thế nào, Subin?" Hyeri thì thầm, giọng cô giờ đây trở nên dịu dàng hơn, không còn chút bá đạo nào, chỉ còn lại sự ấm áp và tốt bụng của một người đang chăm sóc. "Em có cảm thấy... sướng không?"
Subin nằm gọn trong vòng tay Hyeri, cơ thể nàng vẫn còn run rẩy từng đợt. Nàng không nói được gì, chỉ khẽ gật đầu, vùi mặt vào ngực Hyeri, hít lấy mùi hương tinh dầu cam thảo và mùi hương cơ thể của cô. Nàng cảm thấy một sự bình yên lạ lùng sau cơn bão tố dục vọng. Tình cảm này, dù đầy kịch tính và cấm kỵ, lại mang đến cho nàng sự an toàn và hạnh phúc tuyệt đối.
Đêm đó cả hai đã lên đỉnh rất nhiều lần, quấn quýt bên nhau đến gần sáng mới chịu ngủ.
Sáng hôm sau, Subin là người tỉnh giấc trước. Ánh nắng ban mai hiu hắt qua khe rèm, vẽ lên bức tường những vệt sáng vàng nhạt. Nàng khẽ cựa mình, cảm nhận vòng tay của Hyeri vẫn đang ôm chặt lấy mình. Ký ức về đêm qua ùa về, rõ ràng và sống động. Subin cảm thấy mặt mình nóng bừng, một sự ngượng ngùng dâng lên đỉnh điểm. Toàn thân nàng như bị đóng băng khi cảm nhận rõ ràng sự hiện diện của Hyeri vẫn chưa rời khỏi mình. Nàng khẽ hé mắt, nhìn xuống. Trên làn da mình, nàng thấy những dấu vết đỏ ửng, những vết cắn và hôn nhẹ mà Hyeri đã tạo ra đêm qua, như những bằng chứng sống động cho sự cuồng nhiệt không thể kiểm soát.
Mặt Subin đỏ lựng, tim nàng đập loạn xạ trong lồng ngực. Nàng cố gắng hít thở thật sâu, nhưng hơi thở của Hyeri phả vào gáy lại càng khiến nàng bối rối. Nàng nhớ lại từng cái chạm, từng lời thì thầm đầy chiếm hữu của Hyeri, và cả cách nàng đã đáp lại một cách không thể kiềm chế. Một cảm giác vừa tội lỗi, vừa xen lẫn chút thỏa mãn lạ thường dâng lên trong lòng. Nàng quay đầu, nhìn ra chiếc giường. Chăn gối xô lệch, quần áo vương vãi trên sàn, tấm ga trải giường nhăn nhúm - một "bãi chiến trường" đúng nghĩa của những đam mê cháy bỏng. Sự xấu hổ len lỏi khi nàng nghĩ đến việc bản thân đã không kiểm soát được lời nói và hành động của mình, đã buông thả theo ham muốn bấy lâu bị kìm nén.
Subin từ từ gỡ tay Hyeri ra, nhẹ nhàng nhất có thể, như sợ làm vỡ một điều gì đó mong manh. Nàng cẩn thận lách người, từ từ bước xuống giường. Dù đã cố gắng nhẹ nhàng, nhưng Hyeri vẫn khẽ cựa mình. Subin lập tức đứng im, nín thở. May mắn thay, Hyeri chỉ trở mình rồi lại tiếp tục say ngủ. Nàng liếc nhìn lại Hyeri, khuôn mặt cô ấy vẫn bình yên trong giấc ngủ, không có chút dấu hiệu nào của sự bối rối như nàng hiện tại.
Subin vội vàng vào phòng tắm, gần như là chạy trốn. Nàng nhìn mình trong gương, khuôn mặt đỏ ửng, đôi mắt vẫn còn chút ngái ngủ nhưng ánh lên sự ngượng nghịu. Nàng tự trách bản thân, sao lại có thể để mọi chuyện đi xa đến thế? Nhưng rồi, sâu thẳm trong lòng, nàng lại không hối hận. Mối quan hệ của họ đã đi đến một bước ngoặt không thể ngờ.
Sau khi vệ sinh cá nhân, Subin quay lại phòng ngủ. Hyeri đã tỉnh, cô ấy đang ngồi dựa vào thành giường, mái tóc rối bời, ánh mắt nhìn nàng đầy lo lắng và chút e dè. Hyeri cũng cảm thấy vô cùng ngượng ngùng khi nghĩ đến những gì đã xảy ra. Cô cảm nhận rõ ràng sự bối rối từ phía Subin, và bản thân cô cũng không kém phần ngại ngùng. Cô nhìn xuống chân tay Subin, thấy những dấu vết đỏ ửng vẫn còn in hằn, biết là đêm qua mình đã hành nàng đến mức này. Dù vậy, một tia trêu chọc vẫn nảy lên trong đầu Hyeri.
"Chị Hyeri, chị dậy rồi à?" Subin lên tiếng trước, giọng nàng có chút gượng gạo, nàng không dám nhìn thẳng vào mắt Hyeri.
"Ừm..." Hyeri đáp khẽ, giọng còn ngái ngủ. Cô hắng giọng một cái, cố gắng lấy lại vẻ bình tĩnh. "Em... em thấy thoải mái không?" Hyeri cố ý hỏi, ánh mắt ẩn chứa ý cười.
Subin lập tức đỏ mặt, nàng lườm Hyeri một cái. "Chị Hyeri! Chị... chị nói cái gì vậy hả?" Nàng không ngờ Hyeri lại có thể trêu chọc mình như thế trong tình huống này.
Hyeri bật cười khẽ, rồi cô ấy trở nên nghiêm túc hơn. Cô biết mình phải nói ra điều này. "Subin..." Hyeri gọi. "Chị... chị sẽ chịu trách nhiệm."
Subin đang sắp xếp lại mấy thứ lặt vặt trên bàn đầu giường, bàn tay nàng khựng lại. Nàng từ từ quay đầu lại, nhìn Hyeri. Ánh mắt nàng phức tạp, không rõ là bất ngờ, giận dữ, hay một thứ cảm xúc nào khác. "Chị nói cái gì?"
Hyeri bước xuống giường, đi đến gần Subin. Cô nắm lấy tay nàng, siết nhẹ. "Chị sẽ chịu trách nhiệm. Chị biết chị đã sai, rất sai. Nhưng chị yêu em, Subin. Chị muốn xin em một cơ hội nữa. Hãy cho chị một cơ hội để chứng minh, để bù đắp cho tất cả những gì chị đã làm."
Subin nhìn chằm chằm vào Hyeri. Nàng thấy sự chân thành trong đôi mắt cô ấy, sự quyết tâm và cả nỗi sợ hãi. Subin thở dài, rút tay khỏi Hyeri. Nàng bước đến bên bàn ăn, dựa lưng vào đó, khoanh tay trước ngực.
"Chị Hyeri," Subin nói, giọng nàng không còn lạnh lùng như trước, nhưng vẫn có sự kiên quyết. "Em đã nghe những lời này quá nhiều rồi. Em đã quá mệt mỏi với những lời hứa rồi." Nàng dừng lại, nhìn Hyeri với ánh mắt dò xét. "Đêm qua... đúng là em cũng có chút không kiểm soát được. Em không phủ nhận điều đó. Nhưng điều đó không có nghĩa là mọi thứ sẽ trở lại như cũ."
Hyeri cảm thấy lồng ngực mình thắt lại. "Vậy... vậy em không muốn cho chị cơ hội sao?"
Subin khẽ lắc đầu. "Không phải là không muốn. Nhưng em cần thời gian. Em cần suy nghĩ. Và em cần xem xét lại những hành động của chị." Nàng nhìn thẳng vào mắt Hyeri, giọng nói đầy trọng lượng. "Chị phải chứng minh cho em thấy. Bằng hành động của chị, không phải bằng những lời nói sáo rỗng. Nếu chị thật sự muốn em quay lại, chị phải thay đổi thật sự. Không phải chỉ là những ngày chị yếu ớt nằm đây."
Hyeri gật đầu lia lịa, lòng tràn đầy hy vọng. "Chị sẽ làm. Chị sẽ chứng minh cho em thấy. Em cứ ra điều kiện đi, chị sẽ làm tất cả."
Subin thở hắt ra một tiếng. Nàng nhìn Hyeri, trong ánh mắt nàng là một sự pha trộn giữa mệt mỏi, tổn thương, nhưng cũng có chút gì đó mềm lòng. "Được rồi. Bây giờ, chị đi thay đồ đi, em sẽ chuẩn bị bữa sáng. Sau đó, chúng ta sẽ nói chuyện nghiêm túc về những gì chị cần phải làm."
Hyeri ôm chầm lấy Subin, vùi mặt vào vai nàng. "Cảm ơn em, Subin. Cảm ơn em vì đã cho chị cơ hội."
Subin không đẩy ra, nhưng cũng không đáp lại cái ôm. Nàng chỉ khẽ vỗ lưng Hyeri, lòng nàng vẫn còn ngổn ngang những suy nghĩ và cảm xúc. Nàng biết, cuộc hành trình hàn gắn này sẽ không dễ dàng, nhưng ít nhất, cánh cửa đã không còn đóng chặt nữa.
"Chị sẽ làm. Chị sẽ chứng minh cho em thấy. Em cứ ra điều kiện đi, chị sẽ làm tất cả."
Subin thở hắt ra một tiếng. Nàng nhìn Hyeri, trong ánh mắt nàng là một sự pha trộn giữa mệt mỏi, tổn thương, nhưng cũng có chút gì đó mềm lòng. "Được rồi. Bây giờ, chị đi thay đồ đi, em sẽ chuẩn bị bữa sáng. Sau đó, chúng ta sẽ nói chuyện nghiêm túc về những gì chị cần phải làm."
Hyeri mỉm cười nhẹ nhõm, định đứng dậy. Tuy nhiên, khi cô vừa nhấc mình lên, một cơn tê buốt nhẹ chạy dọc cơ thể. Cô chợt nhận ra mình đang hoàn toàn khỏa thân. Hyeri thoáng giật mình, vội vàng nhìn về phía Subin. Nàng cũng đang nhìn cô, ánh mắt lướt qua cơ thể trần trụi của Hyeri. Mặc dù cả hai đã trải qua đêm qua cùng nhau, nhưng trong khoảnh khắc ban ngày này, một sự ngượng ngùng khó tả lại dâng lên.
Hyeri vội vàng kéo chăn lên che chắn, mặt cô đỏ bừng. "Ơ... ừm... chị... chị đi thay đồ đây." Giọng cô lắp bắp.
Subin cũng khẽ quay mặt đi, tai nàng hơi ửng đỏ. Dù đã "làm tình" cùng Hyeri cả đêm, nàng vẫn không thể tránh khỏi sự ngượng nghịu này. Nàng cố gắng giữ vẻ bình tĩnh nhất có thể. "Đi đi, em chờ."
Hyeri nhanh chóng chui vào phòng tắm. Subin đứng đó, nhìn cánh cửa phòng tắm đóng lại, một nụ cười nhẹ xuất hiện trên môi nàng. Sự bối rối đáng yêu của Hyeri khiến nàng cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút. Nàng đi vào bếp, bắt đầu chuẩn bị bữa sáng với những suy nghĩ ngổn ngang.
Khi Hyeri bước ra khỏi phòng tắm, cô đã mặc một bộ đồ ngủ sạch sẽ, nhưng khuôn mặt vẫn còn chút bối rối. Cô nhìn Subin đang lúi húi trong bếp, hít hà mùi thơm của thức ăn.
"Hyeri," Subin lên tiếng, không quay lại. "Chị ngồi xuống đi. Chúng ta cần nói chuyện nghiêm túc."
Hyeri ngồi xuống bàn ăn, lòng cô ấy tràn đầy quyết tâm. "Em cứ nói đi. Chị sẽ nghe."
Subin đặt đĩa trứng ốp la và bánh mì nướng xuống trước mặt Hyeri, rồi ngồi đối diện. Nàng nhìn thẳng vào mắt Hyeri, ánh mắt không còn vẻ giận dữ gay gắt như trước, thay vào đó là sự nghiêm túc và một chút lo lắng.
"Chị Hyeri," Subin bắt đầu, "Em sẽ cho chị một cơ hội. Nhưng không phải là một cơ hội dễ dàng. Chị phải chứng minh cho em thấy chị đã thật sự thay đổi. Đầu tiên, chị phải chăm sóc bản thân mình thật tốt. Không bỏ bữa, không thức khuya, không dùng thuốc an thần hay thuốc lá nữa. Em sẽ kiểm tra."
Hyeri gật đầu mạnh mẽ. "Chị hứa. Chị sẽ làm tất cả những gì em nói."
"Thứ hai," Subin tiếp tục, "chị phải sắp xếp lại công việc của mình. Em biết công việc của chị quan trọng, nhưng nó không thể là lý do để chị bỏ bê bản thân và bỏ bê những người quan trọng khác." Nàng ngừng lại một chút, nhìn Hyeri. "Chị phải học cách cân bằng. Dành thời gian cho bản thân, dành thời gian cho em."
Hyeri nắm chặt tay dưới gầm bàn. Đây chính là vấn đề mấu chốt giữa họ bấy lâu nay. "Chị sẽ làm. Chị sẽ không bao giờ để công việc xen vào giữa chúng ta nữa."
"Và cuối cùng," Subin nói, ánh mắt nàng trở nên dịu hơn một chút, "chị phải cho em thấy sự quan tâm. Không phải là những món quà đắt tiền hay những chuyến đi xa hoa. Mà là những điều nhỏ nhặt. Một lời hỏi thăm, một tin nhắn quan tâm, một cái ôm khi em mệt mỏi. Những điều mà chị đã bỏ lỡ bấy lâu nay".
Hyeri cảm thấy sống mũi mình cay cay. Subin đã nói ra đúng những điều mà cô ấy đã sai. "Chị hiểu rồi, Subin. Chị sẽ thay đổi. Chị sẽ làm cho em thấy một Hyeri hoàn toàn mới. Chị sẽ không làm em thất vọng nữa."
Subin nhìn Hyeri thật lâu, rồi khẽ gật đầu. "Em hy vọng là vậy. Em sẽ cho chị một thời gian để chứng minh. Nếu chị không làm được, em sẽ không bao giờ quay lại nữa." Giọng nàng đầy dứt khoát.
Hyeri đứng dậy, vòng qua bàn và ôm lấy Subin. Lần này, Subin không còn cứng nhắc như trước. Nàng khẽ vòng tay đáp lại cái ôm của Hyeri, một cái ôm đầy hứa hẹn, nhưng cũng chất chứa sự cẩn trọng. Con đường hàn gắn của họ vẫn còn dài, nhưng ít nhất, họ đã bắt đầu bước đi trên đó.
Sau cuộc nói chuyện đầy thẳng thắn với Subin, Hyeri lao vào công cuộc thay đổi bản thân một cách nghiêm túc. Cô biết, đây là cơ hội cuối cùng của mình, và cô sẽ không để nó tuột mất.
Điều đầu tiên Hyeri làm là sắp xếp lại công việc. Cô đặt ra giới hạn thời gian làm việc rõ ràng, học cách ủy thác bớt việc cho cấp dưới, và kiên quyết từ chối những cuộc hẹn không cần thiết vào buổi tối. Cô bắt đầu đến văn phòng sớm hơn để giải quyết công việc, thay vì thức khuya như trước. Dù còn đôi chút khó khăn, nhưng Hyeri đã bắt đầu cảm nhận được sự khác biệt. Tinh thần cô minh mẫn hơn, và cô có thời gian để suy nghĩ về những điều khác ngoài công việc.
Hyeri cũng tập trung vào việc chăm sóc sức khỏe của mình. Cô vứt bỏ tất cả thuốc lá và thuốc an thần còn sót lại. Cô bắt đầu ăn uống điều độ hơn, tuân thủ nghiêm ngặt thực đơn Subin đã chuẩn bị. Mỗi sáng, cô đều dậy sớm tập thể dục nhẹ nhàng. Subin thường xuyên kiểm tra, và dù nàng không nói ra, Hyeri biết Subin đang theo dõi từng hành động của mình. Có những lúc, Subin sẽ cau mày khi thấy Hyeri định ăn vặt không lành mạnh, hoặc khẽ gật đầu khi thấy cô tập thể dục. Những phản ứng nhỏ bé đó chính là động lực lớn nhất của Hyeri.
Quan trọng hơn cả, Hyeri bắt đầu chủ động hơn với Subin. Cô không còn chỉ chờ đợi Subin quan tâm. Mỗi sáng, cô đều chuẩn bị bữa sáng cho nàng, dù đôi lúc còn vụng về làm cháy trứng. Khi Subin làm việc nhà, Hyeri luôn tìm cách giúp đỡ, dù chỉ là những việc nhỏ nhặt nhất. Cô thường xuyên nhắn tin hỏi thăm Subin trong ngày, không còn là những tin nhắn công việc khô khan mà là những lời hỏi han ân cần về ngày của nàng, về tiệm hoa.
Buổi tối, Hyeri cố gắng dành toàn bộ thời gian cho Subin. Cô không còn cắm mặt vào điện thoại hay laptop nữa. Thay vào đó, cô chủ động trò chuyện với nàng, hỏi về những gì nàng đã làm trong ngày, lắng nghe những câu chuyện nhỏ nhặt của nàng về tiệm hoa, về những khách hàng thú vị. Có những lúc, cô sẽ nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc nàng khi cả hai xem phim, hay lặng lẽ nắm lấy tay Subin khi nàng đang đọc sách. Những cử chỉ nhỏ bé đó, dù không nói thành lời, nhưng lại chứa đựng tất cả sự chân thành và khao khát hàn gắn của Hyeri.
Một buổi tối, khi Subin đang tưới cây trong tiệm hoa, Hyeri bước đến, vòng tay ôm lấy nàng từ phía sau. "Em vất vả rồi, Subin."
Subin hơi giật mình, nhưng không đẩy Hyeri ra. Nàng khẽ tựa đầu vào vai cô. "Chị Hyeri, chị đang làm rất tốt".
Hyeri mỉm cười nhẹ nhõm, siết chặt vòng tay. "Chị sẽ làm tốt hơn nữa. Để em biết rằng, chị yêu em nhiều đến mức nào."
Subin im lặng, nhưng khóe môi nàng khẽ cong lên. Nàng vẫn còn đề phòng, vẫn còn cần thời gian. Nhưng những hành động của Hyeri, từng chút một, đang phá vỡ bức tường lạnh giá mà nàng đã dựng lên.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro