December 27th

27 tháng 12

Khi tiếng gõ cửa vang lên, Renjun đã ăn được nửa bát mì ramen thứ ba của mình vào ngày hôm đó.

Thành thật mà nói, cuộc sống của một sinh viên đại học nghèo rớt mồng tơi vào kỳ nghỉ đông thật khó khăn. Cậu đã không thể về nhà vào kỳ nghỉ, và không có người bạn nào của cậu ở lại đón Giáng Sinh, vì vậy trong khoảng hơn một tuần trước, Renjun đã nhốt bản thân trong căn hộ nhỏ của mình, phụ thuộc vào mì gói và không hề giao tiếp với xã hội bên ngoài.

Cậu không bận tâm về điều đó trong vài ngày đầu tiên. Renjun đã bắt kịp tất cả các giấc ngủ mà cậu đã bỏ lỡ và tất cả các công việc nhà mà cậu bỏ bê. Ngày Giáng Sinh yên lặng và cô đơn, nhưng cậu đã vượt qua được. Jeno chắc chắn đã gọi điện và kiểm tra cậu từ nhà của gia đình anh ấy. Jeno luôn tốt.

Nhưng đó là hai ngày trước, và tất cả đài phát thanh đã im lặng kể từ đó. Đống đồ ăn vật khổng lồ gồm thịt gà khô mà Jaemin đã tặng cho cậu ,nhờ vậy Renjun sẽ không chết đói sau khi cậu trở nên nghèo khổ (Renjun là loại người ghét việc bạn bè của cậu biết rằng cậu chẳng chăm sóc được bản thân khi không có ai bên cạnh để nhắc nhở cậu) đã hết ngày hôm trước, vậy nên cậu ở đây, mắc kẹt với món mì mặn, sền sệt và hoàn toàn không có gì để chiếm thời gian hay tâm trí của cậu.

Tiếng gõ cửa trước của Renjun ngày càng lớn, và cậu cau mày, kiểm tra điện thoại của mình. Có lẽ Jeno đã về sớm và muốn đi chơi, Renjun lập luận. Nhưng, không có tin nhắn từ bất kỳ ai, Jeno hay người khác, giống như đã không có từ sáng hôm Giáng Sinh.

Thả đũa vào lại bát mì, Renjun đặt những gì còn sót lại trong bữa tối của mình lên bàn cà phê và đứng dậy. Cậu tự nhắc mình lần thứ triệu trong năm mới, ưu tiên hàng đầu là mua một chiếc ghế dài.

Ban đầu, Renjun sống trong ký túc xá như hầu hết các sinh viên năm nhất khác. Phòng của cậu rất nhỏ và cậu đã chia sẻ nó với một người bạn cùng phòng, Mark. Renjun chưa bao giờ tìm hiểu nhiều về Mark, ngoài việc anh ấy là sinh viên năm hai với một lịch học dày đặc khiến anh ấy thậm chí còn chưa bao giờ ở trong phòng của họ. Một buổi sáng, Renjun trở lại lớp và thấy mọi thứ của Mark đã biến mất, phía căn phòng của anh ấy hoàn toàn trống rỗng như thể anh chưa tùng ở đó ngay từ đầu. Cậu đã phải hỏi xung quanh để hiểu điều gì xảy ra: sau một tháng của học kỳ, Mark đã đứng lên giữa buổi giảng bài về Nhà Nước, thông báo rằng anh ấy "cần nghỉ ngơi" và ngay lập tức xin nghỉ ở trườg đại học.

Renjun hy vọng rằng dù Mark Lee ở đâu, anh ấy cuối cùng cũng sẽ có được sự nghỉ ngơi mà anh nói đến.

Dù sao đi nữa.

Sau đó, nhà trường đã đề nghị để Renjun chuyển đến nhà ở của sinh viên dạng căn hộ mới của họ. Cậu không có lý do để từ chối nó- căn hộ lớn hơn nhiều so với phòng ký túc xá của cậu trước đây và cậu không phải chia sẻ nó với bất kỳ ai.

(Nhược điểm của việc không chia sẻ với bất kỳ ai, Renjun phát hiện ra đó là điều đó trở nên rõ ràng khi cậu mang theo rất ít đến trường. Cậu chỉ có một bàn cà phê và một chiếc đèn để dùng, nhưng căn hộ của cậu có một tấm nệm khiêm tốn như giường của cậu và một số tiện nghi cơ bản, và nó đã đủ cho cậu)

Renjun đứng dậy, lau miệng bằng tay áo một cách bất cẩn. Cậu lờ mờ nhận ra rằng hôm đó cậu chưa tắm hay thay bộ đồ ngủ, nhưng điều đó dường như không quan trọng lắm khi cậu chỉ có một mình. Mặt nghệ thuật trong tâm trí cậu đã hợp lý hóa nó. Cậu chỉ phù hợp với thẩm mỹ tối giản, hơi trần trụi trong ngôi nhà của mình. Nó rất ổn. Renjun vẫn ổn. Cậu lặp đi lặp lại điều đó với bản thân khi bước ra cửa. Có lẽ nó sẽ dính vào một trong ba tế bào não còn lại của cậu lần này.

Cậu mở cửa mà không kiểm tra xem ai ở bên kia.

Đó, có thể, là một sai lầm.

Nếu Renjun hiện tại trong có vẻ như cậu đã mất ngủ cả tuần và có phần coi thường việc vệ sinh cá nhân thì Lee Donghyuck lại hoàn toàn ngược lại.

Donghyuck sống cách đây hai căn nhà. Cậu ấy và Renjun hầu như chỉ là người quen, tương tác của họ hầu như chỉ ở việc chào hỏi nhau bất cứ khi nào họ đi qua hành lang, nhưng Renjun biết, ngoài một chút nghi ngờ, rằng Donghyuck đã có cuộc sống theo những cách mà Renjun chỉ có thể mơ ước. Cậu ấy luôn mặc những bộ trang phục này, được rồi, những bộ trang phục điên rồ này mà không ai khác có thể mặc được. Trang điểm của cậu ấy luôn được hoàn thiện đầy đủ và hoàn hảo, cậu ấy mang trong mình một khí chất tự tin có thể khiến Renjun ghen tị nếu Donghyuck không phải lúc nào cũng tỏ ra vô cùng thân thiện như vậy.

Chà, dù sao thì cậu ấy thường có sự tự tin và thân thiện đó. Vào lúc này, Lee Donghyuck gần như chỉ trông có vẻ xơ xác.

Renjun đứng trước ngưỡng cửa và ngạc nhiên nhìn chằm chằm vào người hàng xóm càng lâu, thì cậu càng nhận thức rõ ràng hơn về sự khác biệt giữa họ. Donghyuck mặc một chiếc áo sơ mi sọc đỏ và đen với quần jean bó màu đen, (rất) có đường xẻ nghệ thuật ở đầu gối. Cậu ấy đã kết hợp trang phục với một chiếc áo khoác da có cùng tông màu tối với quần jean của mình. Tóc đen và kẻ mắt màu khói, còn Renjun thì đúng là một củ khoai tây chết tiệt. Renjun đang mặc một bộ đồ ngủ màu mè và cậu biết tóc mình đang chỉa ra ở những góc khác người. Cậu có thể cảm thấy nó đang chế nhạo mình từ trên đỉnh đầu.

Rất may, có vẻ như Donghyuck, người mẫu Instagram ngoài đời thực, sẵn sàng bỏ qua tất cả những điều đó, vào lúc này.

"Tớ cần sự giúp đỡ của cậu," cậu ấy nói với một chút hơi hổn hển, và Renjun không thể tưởng tượng được Donghyuck có thể cần sự giúp đỡ của cậu như thế nào, nhưng cậu đang lắng nghe. Nó không giống như cậu ấy không có bất cứ điều gì khác để làm.

Đôi mắt của Renjun tự nhìn xuống, nhìn vào phần còn lại của Donghyuck. Đôi ủng nhung của cậu ấy có gót nhỏ trên chúng.

"Tớ cần cậu trông chừng con mèo của tớ" Donghyuck tiếp tục.

Renjun nhận thức rõ ràng về con mèo của Donghyuck. Cậu đã nhìn thấy nó trong phòng giặt ủi với Donghyuck một hoặc hai lần, vì Donghyuck hiếm khi đi đâu mà không có nó. Renjun khẳng định rằng nếu điều đó được cho phép, Donghyuck cũng sẽ mang thú cưng của mình đến các tiết học.

Renjun thực sự không phải là người của mèo.

Cậu thở dài, vỗ nhẹ mái tóc bù xù của mình trong một nỗ lực vô ích để làm cho nó tốt hơn. "Tớ không biết, Donghyuck" Renjun bắt đầu giận dữ, khoanh tay trước ngược. Ngay cả khi đó là điều xa vời nhất so với sự thật, cậu cảm thấy ít nhất cần phải xuất hiện giống như cậu ấy có những việc khác, tốt hơn để làm với thời gian của cậu ấy. Thật không may, Donghyuck dường như biết rõ hơn.

"Renjun, làm ơn. Cậu là người duy nhất ở đây lúc này và tớ phải đi, tớ phải về nhà bây giờ vì đang có một cuộc khủng hoảng chết tiệt hay gì đó" Donghyuck nói lan man. Cậu ấy dừng lại để hít thở, bắt gặp ánh mắt của Renjun. "Làm ơn"

Thật không công bằng, Donghyuck lộng lẫy làm sao, Renjun cay đắng nghĩ.

Donghyuck nheo mắt đầy kiên quyết. "Tớ có cáp" cậu ấy nói thêm.

Nghe này. Huang Renjun không phải là người dễ bị dụ, được chứ? Cậu không thể mua được với những lời hứa về cáp miễn phí và bất cứ thì thứ gì mà Donghyuck có trong căn hộ của cậu ấy. Renjun thực lòng muốn biết chuyện gì đang xảy ra ở chỗ của Donghyuck, nhưng cậu biết rằng Donghyuck luôn tỏa ra một luồng khí lạ mắt.

Cậu cũng biết rằng có một cuộc chạy marathon trên kênh Discovery bắt đầu sau khoảng bốn giờ. Jisung đã nói về nó không ngừng trong tuần trước, và Renjun hơi buồn vì họ không thể xem nó cùng nhau, giống như họ đã làm trước khi Renjun lên đại học.

Renjun không có kênh Discovery. Cậu có một chiếc TV nhỏ đủ hoạt động tốt để chơi các trò chơi điện tử cũ, nhưng các chi phí cáp điện hơi xa tầm tay của cậu.

Renjun nở một nụ cười rạng rỡ cho Donghyuck. "Tớ sẽ làm" cậu quyết định.

Được rồi, vì có lẽ cậu có thể đã bị dụ. Chỉ một chút. Một chút.

Sự nhẹ nhõm được rửa sạch trên khuôn mặt của Donghyuck. "Cảm ơn chúa. Freddie không thể ở một mình lâu hơn vài giờ, và tớ đã hoảng sợ khi nghĩ rằng mình sẽ không kím được ai" cậu ấy nói, nắm lấy tay của Renjun và kéo cậu ra khỏi căn hộ của cậu nhanh đến mức Renjun chỉ kịp có thời gian để đóng cánh cửa sau lưng cậu. Cậu để Donghyuck kéo mình đi qua hai căn nhà, và cố gắng không nghĩ về cảm giác những ngón tay Donghyuck mềm mại quấn quanh cổ tay nhỏ bé của Renjun.

"Cậu có thể ngủ trên giường của tớ" Donghyuck vừa nói vừa mở cách cửa căn hộ của mình. "Nó thực sự lớn và thoải mái, thề đấy" Renjun không nghi ngờ về điều đó.

"Có rất nhiều thức ăn trong bếp, cậu có thể ăn bất cứ thứ gì cậu muốn" Donghyuck tiếp tục, cuối cùng cũng buông Renjun ra khi họ đứng giữa phòng khách của Donghyuck. Renjun đang cố tập trung vào những gì Donghyuck đang nói, nhưng nó đang trở nên khó khăn. Có quá nhiều thứ để nhìn.

Căn hộ của Renjun rất buồn tẻ. Không trang trí. Chỉ sống một cách khiêm tốn, bởi vì cậu không có nhiều điều để chứng tỏ rằng cậu thậm chí là một người cư ngụ.

Căn hộ của Donghyuck là một sự thay đổi hoàn toàn về giai điệu.

Có màu sắc ở khắp mọi nơi, những bức tường lấp lánh bằng lụa và rèm cửa và những bức tranh với đủ màu sắc của cầu vòng, TV rất lớn, cũng như bộ sưu tập phim xếp chồng lên nhau xung quanh nó. Toàn bộ không gian có mùi chanh tươi sáng. Căn hộ của Renjun vẫn có mùi giống như món cà ri mà cậu đã thử và không làm được hai tuần trước đó.

Căn hộ của Renjun thật cô đơn. Căn hộ của Donghyuck thì cho cảm giác như ở nhà.

Một thứ gì đó lông xù chạm vào mắt cá chân của Renjun, và cậu nhìn xuống.

Ô đúng rồi. Con mèo.

Donghyuck thủ thỉ, tóm lấy con vật lên và ôm vào lòng. "Freddie, đây là Renjun" Donghyuck giới thiệu khi cậu ấy nhẹ nhàng đung đưa con mèo sọc xám trong lòng mình. "Cậu ấy sẽ chăm sóc em vài ngày, trong khi anh đi ra ngoài thành phố, và em phải đối xử tốt với cậu ấy, hiểu không"

Freddie nheo đôi mắt vàng hướng về Renjun. Trên thực tế Renjun khá chắc chắn rằng nó không hiểu.

Renjun đưa tay ra và cố gắng cưng nựng Freddie. Cậu được đáp lại bằng một tiếng rít nhỏ, một tiếng mà Donghyuck tặc lưỡi phải đối. "Phải ngoan" Donghyuck lặp lại, lắc lư con mèo trong vòng tay mình.

"Thằng bé,uh.....đẹp" Renjun cố gắng. Cậu muốn có vẻ ít nhất là nửa chừng có khả năng chăm sóc mọi thứ trong khi Donghyuck đi.

Donghyuck khẽ mỉm cười với Renjun. "Cô bé" Cậu ấy sửa lại. "Freddie là cô bé"

Điều đó khiến Renjun cười khúc khích. "Freddie là cô bé" cậu lặp lại. Cậu quyết định không thử để có thêm một vết cào. Không phải bây giờ.

"Cô bé được đặt theo tên của Freddie Mercury, ca sĩ vĩ đại nhất từng sống" Donghyuck nói, cúi xuống thả con mèo ra khỏi tay mình và để nó chạy đi.

"Được rồi" Renjun nói. Cậu không biết Donghyuck đang nói cái quái gì nữa.

Một khoảng lặng trôi qua giữa họ, và cuối cùng, Renjun nhớ ra điều gì đó. "Cậu nói rằng cậu sẽ đi trong vài ngày? Đại loại là tớ... tớ có một bữa tiệc...một vài chuyện, vào đêm giao thừa" cậu nói tiếp, hy vọng cậu không có vẻ ích kỷ và không dễ dãi trong thời điểm Donghyuck cần. Cậu không muốn như vậy, nhưng cậu đã mong chờ vào bữa tiệc của Jaemin từ nhiều tuần.

Cậu nhẹ nhõm cả người khi Donghyuck xua tay một cách tùy tiện. "Ồ, được, không vấn đề gì. Tớ sẽ quay lại muộn nhất vào sáng hôm đó" cậu ta đảm bảo với Renjun. "Tin tớ đi, tớ không muốn điều này diễn ra lâu hơn mức cần thiết"

Renjun muốn hỏi chính là điều này, nhưng cậu không chắc mình được phép không. Thay vào đó, cậu im lặng.

Renjun giữ im lặng trong khi Donghyuck chỉ cho cậu nơi cậu ấy để thức ăn và chất độn chuồng của Freddie, cũng như tất cả đồ chơi của cô bé ấy ở đâu. Cậu cố gắng hết sức giữ im lặng khi Donghyuck chỉ cho Renjun xem phòng tắm của cậu ấy, với bồn tắm mới lạ, lạ mắt. Renjun đã là cư dân khi họ thực hiện cập nhật. Cậu không có bất kỳ thứ nào trong số này.

"Cậu có thể sử dụng bồn tắm, ăn đồ ăn, xem TV, bất cứ điều gì cậu muốn" Donghyuck đang nói, một lần nữa, như thể cậu ấy vẫn cần thuyết phục Renjun làm cho cậu ấy đặc ân này. "Chỉ là, xin đừng để Freddie ở một mình trong thời gian dài" cậu ấy lặp lại, cúi xuống nhẹ nhàng vuốt ve đỉnh đầu Freddie. Cô bé đã thực hiện hình số tám qua chân Donghyuck trong khoảng phút cuối cùng và Renjun hầu như không nhận thấy.

"Tớ sẽ không" Renjun hứa.

Donghyuck khẽ mỉm cười với cậu, và lần đầu tiên, Renjun nhận thấy một vẻ lo lắng nhất định ngay dưới vẻ ngoài lạnh lùng, bộc trực của Donghyuck. Cậu tự hỏi liệu nó có luôn ở đó không, hay liệu cuộc khủng hoảng mà cậu ấy gặp phải đang đưa nó lên hàng đầu.

"Cảm ơn, Renjun, Tớ rất cảm kích. Tớ có thể trả tiền cho cậu khi tớ quay lại, chỉ là tớ không có tiền mặt trong người lúc này" Donghyuck tiếc nuối nói.

Renjun cười khúc khích, theo Donghyuck trở vào phòng khách. "Cậu để tớ ngủ trên giường thực sự, xem cáp và ăn đồ vặt cả cuối tuần, Donghyuck. Tớ nghĩ rằng khoản thanh toán đó là đủ" Renjun nói với cậu ta.

Donghyuck trả lời bằng tiếng cười khúc khích vang lên như tiếng chuông.

Renjun cần ăn thứ gì đó không phải ramen. Nó đang rối tung trong đầu cậu.

Donghyuck cuối cùng đã rời đi sau ba mươi phút, sau một lời chào tạm biệt kéo dài và vụng vệ đầy tình cảm với Freddie, và một lời tạm biệt ngắn gọn, súc tích hơn nhiều dành cho Renjun khi cậu ấy để chìa khóa dự phòng của mình vào tay Renjun, để đề phòng.

Renjun đợi cho đến khi chắc chắn Donghyuck đã đi rồi mới lẻn về căn hộ của mình, nhanh chóng lấy quần áo thay và bàn chải đánh răng. Khi cậu quay lại căn hộ của Donghyuck, Freddie đang ngồi ngay cạnh cửa trước, nhìn chằm chằm vào cậu đầy vẻ buộc tội

Renjun lè lưỡi với cô bé và đi tắm.

Donghyuck có bong bóng tắm và dầu gội The Good.

Renjun đã đắm chìm trong bồn tắm đó hơn một giờ đồng hồ. Cậu đổ đầy lại lần hai để giữ cho nó nóng, mỗi lần thêm nhiều bong bóng. Cậu gần như chìm vào giấc ngủ sau ba mươi phút, nhưng sau đó Freddie bắt đầu cào vào cửa, khiến Renjun giật mình trở lại thực tại.

Cuối cùng khi cậu ra ngoài và kiểm tra thời gian, Renjun nhận ra lý do Freddie làm phiền cậu – đã qua giờ ăn tối của cô bé. Donghyuck đã viết ra lịch trình của cô bé trên một tấm bưu điện và dán nó vào tủ lạnh cho Renjun: bữa sáng lúc chín giờ, bữa tối lúc bảy giờ. Renjun mặc bộ quần áo sạch sẽ và đi vào bếp, cân đo đong đếm thức ăn cho mèo một cách cẩn thận khi Freddie quan sát gần đó, đôi mắt tỏ vẻ đầy khó chịu của cô bé. Quả là mèo. Cậu đặt bát xuống sàn bên cạnh cốc nước của cô bé và đaem bảo rằng cô bé sẽ bắt đầu ăn trước khi Renjun quay trở lại phòng khách, đặt mình trên chiếc ghế dài dọc da sang trọng của Donghyuck và nhắn tin cho Jisung.

Này có phải chúng ta sẽ xem dịch chuyển không gian

Câu trả lời của bạn cậu chỉ mất một phút. Renjun biết Jisung có lẽ cũng đang buồn chán. Trường trung học là một khó khăn, nhưng kỳ nghỉ Giáng Sinh có xu hướng kéo dài mãi mãi mà không có gì để làm.

Anh tìm cáp ở đâu? Anh có bị choáng ở đâu à?

Renjun nhìn quanh phòng khách của căn hộ của Donghyuck. Cậu thực sự bắt đầu tự hỏi mùi chanh nhẹ nhàng đến từ đâu, tại sao nó lại nhất quán và dễ chịu và nồng, và trong một thời gian ngắn, cậu cân nhắc lập một danh sách để hỏi Donghyuck khi cậu ta trở về. Cậu có thể sử dụng sự trợ giúp.

Đại loại. Anh đang trông con mèo của một anh chàng này một lúc

Renjun bật TV, bấm các nút cho đến khi tìm thấy kênh Discovery. Cuộc đua marathon vẫn chưa bắt đầu, nhưng họ đang chiếu một cuộc chạy lại cũ của giải đặc biệt năm ngoái, vì vậy Renjun đã để nó ở chế độ nền khi Jisung trả lời.

Không phải mèo, thích... quan sát chính mình sao?

Freddie đi vào phòng, ngồi yên trong góc và nhìn chằm chằm vào Renjun với vẻ mặt chán nản. Cho đến hôm nay, Renjun vẫn nghĩ rằng mèo chỉ có một biểu hiện duy nhất, nhưng ngay bây giờ, cậu có thể thề rằng sự khác biệt là rõ ràng.

Anh không biết. Con mèo này chắc chắn đang theo dõi anh.

Jisung và Renjun trò chuyện thêm trong khi họ đợi cuộc đua marathon bắt đầu. Renjun đứng dậy sau một lúc, lục tung phòng đựng thức ăn và tủ của Donghyuck cho đến khi tìm thấy một ít bỏng ngô. Cậu bưng bát và rót thêm một cốc soda lớn cho mình, mang chúng trở lại ghế dài và nhìn chằm chằm vào điện thoại lần nữa. Khóe miệng Renjun nhếch lên thành một cái cau mày nhỏ khi cậu nhận thấy sáu tin nhắn mới mà cậu nhận được, tất cả đều trong năm phút qua. Nó không thể đến từ Jisung.

Chúng chắc chắn không phải từ Jisung.

Cậu đã cho Freddie bữa tối của cô bé chưa?

Cô bé đang thực hiện một kế hoạch ăn kiêng đặc biệt

Phải ăn vào cùng một thời điểm mỗi ngày

Bởi vì bác sĩ thú y nói

Renjun và Donghyuck đã trao đổi số điện thoại trước khi Donghyuck rời đi, vì vậy Renjun có thể nhắn tin cho Donghyuck nếu có bất kỳ vấn đề gì. Thành thật mà nói, cậu không mong đợi mình là người nhận được tin nhắn, nhưng dù sao thì cậu cũng đã trả lời.

Vâng. Mọi thứ đều ổn.

Thật tiếc, Renjun đã gửi một hình mặt cười như một tin nhắn tiếp theo, chỉ để tăng cường hơn nữa niềm tin mà Donghyuck dành cho cậu, cho đến nay. Cậu không hiểu tại sao Donghyuck lại gắn bó với con mèo của mình như vậy, nhưng rõ ràng là cậu ấy đang căng thẳng vì vô số thứ khác, vì vậy Renjun nghĩ rằng sẽ không có hại gì khi yên tâm hơn.

Tốt. Tớ đang ở trên máy bay sắp cất cánh. Tớ sẽ nhắn lại cho cậu sau. Cảm ơn Renjun!

Donghyuck đã gửi một biểu tượng cảm xúc về bông hoa sau đó. Nó khiến Renjun mỉm cười trong sự ngọt ngào bất ngờ, mặc dù cậu không bao giờ thừa nhận điều đó. Ngay cả với Freddie, sự bầu bạn duy nhất của cậu trong vài ngày tới.

Jisung và Renjun chỉ đến buổi trình diễn không gian của họ ba tiếng đồng hồ trước khi Jisung cởi trần và đi ngủ. Renjun không bận tâm quá nhiều. Nó nhiều hơn ba giờ so với những gì cậu nghĩ trước đây và cậu rất biết ơn. Cậu đã bỏ lỡ cảm giác bị mê hoặc bởi kiến thức, bởi thông tin. Chắc chắn, cậu đang đi học, nhưng tất cả những kiến thức đó có vẻ nhàm chán một cách đáng kinh ngạc so với việc học về mười bốn mặt trăng của Sao Hải Vương, thành thật mà nói.

Renjun thậm chí còn không đến được giường của Donghyuck, đêm đầu tiên đó. Anh ngủ gật trên chiếc ghế dài với chiếc TV vẫn đang bật, và Freddie vẫn theo dõi anh đều đặn, đáng ngờ từ vị trí của cô trong góc.




Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro