December 29th & December 30th

29 tháng 12

Renjun thức dậy đúng giờ vào sáng hôm sau. Cậu đã đảm bảo bằng việc đặt báo thức, bây giờ, một cái lúc chín giờ kém năm và một báo thức khác lúc bảy giờ tối. Cậu sẽ phải chịu trách nhiệm, chết tiệt. Đối với Donghyuck. Dù gì cậu ấy cũng tin tưởng cậu với con mèo của mình.

Tớ tỉnh rồi, đừng lo lắng

Renjun gửi tin nhắn cho Donghyuck với một nụ cười nhẹ khi cậu ngồi trên giường, ngáp dài và duỗi tay ra. Freddie cũng thức giấc, đứng gần cửa chờ đợi. Nếu nụ cười của Renjun có chút gì đó thích thú khi cậu quan sát con mèo lông xù, thì không ai có thể biết được.

Tớ không. :P ngủ ngon không?

Renjun đang loanh quanh trong bếp vào lúc Donghyuck trả lời, đổ đầy bát của Freddie và mò mẫm chỗ để thức ăn để tìm thứ gì đó mà cậu có thể tự làm.

Chiếc giường của cậu thật tuyệt vời

Đẩy hai mẩu bánh mì vào máy nướng bánh mì trên quầy bếp của Donghyuck, Renjun dựa vào khuỷu tay, kiểm tra phần còn lại của thông báo trong khi chờ buổi sáng và một tin nhắn khác từ Donghyuck.

Haha, cảm ơn. Nó không có vẻ tuyệt vời sau một thời gian ngủ ở đó một mình

Một lần nữa, Renjun không biết phải nói gì, nhưng lần này, là do cậu quá bận rộn với việc chống lại cơn đỏ mặt khó chịu đó một lần nữa, cố gắng hết sức để giữ cho trái tim mình không quá ồn ào trong lồng ngực

Xin lỗi, tớ không có ý nói như vậy

Renjun phết mứt dâu lên bánh mì nướng xong rồi ngồi vào bàn với đĩa và ly nước cam. Cậu nhấc điện thoại lên và nhìn chằm chằm vào tin nhắn của Donghyuck, vẫn không biết phải nói gì. Những gì cậu ấy được phép nói. Chết tiệt, những gì cậu được phép cảm nhận. Đã lâu rồi không có ai khiến Renjun cảm thấy bất cứ điều gì, và tất nhiên, đó sẽ là một người gần như xa lạ, người mà chắc chắn, một trăm phần trăm khác với Renjun. Một người có lẽ chỉ đang tán tỉnh để đùa cợt, mà không có bất kỳ ý nghĩa thực sự nào đằng sau nó.

Nhưng vẫn....

Renjun gõ nhanh chóng, trước khi cậu có thể tự nói ra nó.

Không sao đâu. Tớ là người như thế đấy

Khoảnh khắc những ngón tay của cậu vừa gõ xong từ đó, Renjun hét lên một tiếng nhỏ không rõ ràng và ném điện thoại qua bàn và tránh xa nó ra, khiến Freddie giật mình giữa bữa ăn và khiến cô bé lao ra khỏi bếp nhanh nhất có thể. Renjun cau mày nhìn theo cô bé. Đó chỉ là một tai nạn không có chủ ý trong vụ hỗn chiến nhỏ của cậu, nhưng cô bé sẽ quay lại. Bỏ qua chiếcnbánh mì nướng nguội nhanh chóng mà cậu đã rất đói chỉ một phút trước. Renjun thở dài và đưa tay qua bàn lấy điện thoại. Donghyuck vẫn chưa trả lời. Đôi mắt của Renjun lướt từ điện thoại đến chiếc bánh mì nướng của cậu và lặp đi lặp lại. Bây giờ cậu đã rất lo lắng. Cậu vừa khởi động quả bóng tán tỉnh ẩn dụ thẳng vào sân của Donghyuck, và cậu không biết Donghyuck sẽ làm gì với nó.

Nhiều phút trôi qua. Không phản hồi. Renjun đã cắn một miếng bánh mì nướng.

Nhiều phút đó đã biến thành hàng giờ. Cậu ném phần còn lại của bánh mì nướng đi, sau đó Renjun ngồi yên trên chiếc ghế dài của Donghyuck. Rõ ràng là cậu đang thiền. Cậu chắc chắn không bị suy nhược thần kinh hoàn toàn vì một vài từ vô hại được gửi qua tin nhắn.

Đã quá giờ ăn trưa khi điện thoại của Renjun cuối cùng cũng báo tin nhắn mới. Renjun cố gắng không cảm thấy hoàn toàn ngớ ngẩn trước cách cậu lao về phía vật thể nhó bé đó mà thở gấp trong lúc vội vàng để xem Donghyuck phải nói gì với hành động ngang ngược trắng trợn của cậu trước đó vào ngày hôm ấy.

Tớ không có ý định biến mất

Mẹ tớ bắt tớ làm bánh bao

Cậu biết nó làm như thế nào mà

Cả một quá trình

Renjun thực sự không biết nó như thế nào, những đó không phải là vấn đề

Tớ chỉ nhận ra tớ không biết gì về cậu

Kể cho tớ nghe vài điều đi

Thở dài, Renjun nhắm mắt lại trong giây lát. Cậu không chắc liệu Donghyuck có đang ngang nhiên phớt lờ lời tán tỉnh của cậu hay không, hay dòng chữ này là để nối tiếp nó, hay chuyện quái quỷ gì đang xảy ra. Cậu thậm chí còn không chắc liệu có điều gì thú vị về bản thân hay không, nhưng chết tiệt, Renjun sẽ làm cho ra lẽ nếu cậu phải làm vậy. Có lẽ. Có thể không. Cậu là một kẻ nói dối cực tệ.

Um. Chà

Tớ là Huang Renjun

Tớ đến từ Trung Quốc nhưng hiện tại tớ sống ở đây.

Renjun nhăn mũi khó chịu. Cậu ước mình giỏi việc này hơn, giỏi hơn người.

Nhưng điều đó không rõ ràng, Renjun

Những điều chỉ có bạn bè của cậu biết

Renjun đột nhiên cảm thấy ấm áp và nổi bọt ở trong lòng. Có phải Donghyuck nói rằng cậu ấy muốn trở thành bạn của Renjun không? Đó là một khởi đầu...

Tớ thích vẽ

Và Moomin

Tớ đang học chuyên ngành mỹ thuật

Tớ cũng thích không gian

Người ngoài hành tinh

Đại loại như thế

Câu trả lời của Donghyuck mất ba mươi phút

:)

Renjun muốn chết, chỉ một chút thôi. Thay vào đó, cậu vượt lên phía trước

Thế còn cậu?

Cậu không nhận ra, nhưng Freddie đã nhảy lên và sà vào lòng Renjun khi cậu nằm trên ghế dài, rúc vào ngực cậu một cách hài lòng. Renjun cười khúc khích, thưởng cho cô bé những cái vuốt nhẹ nhàng bằng lòng bàn tay của cậu trên đỉnh đầu cô bé. Cô mềm mại và ấm áp. Nó làm cho Renjun hạnh phúc.

Tớ là sinh viên chuyên ngành biểu diễn thanh nhạc

Renjun chớp mắt trước dòng chữ trên màn hình. Cậu cố tưởng tượng giọng của Donghyuck nghe như thế nào, những cậu cố nghĩ xem liệu hát sẽ như thế nào. Cậu hình dung Donghyuck trên sân khấu, chìm đắm trong âm nhạc và nắm lấy khán giả trong lòng bàn tay. Nắm tay Renjun bên phải cùng với họ.

Thật tuyệt

Tớ thích tất cả các áp phích Michael Jackson của cậu

Renjun làm thêm bánh mì nướng trong khi đợi cuộc trò chuyện tiếp tục, và cậu đã ăn nó suốt thời gian đó. Cậu cảm thấy hơi tệ khi bỏ bữa ăn trước của mình, nhưng thành thật mà nói? Donghyuck có lẽ sẽ không quan tâm. Để đề phòng, Renjun quyết định đi đổ rác trước khi Donghyuck về nhà.

Cuộc trò chuyện đã kết thúc sau đó. Donghyuck trả lời một giờ sau đó và nó chỉ cho biết rằng mọi thứ đang bận rộn với việc chuẩn bị cho bữa tối gia đình vào tối hôm đó, vì vậy cậu ấy sẽ liên lạc sau. Renjun sắp hết việc phải làm, hết những thứ không thể mơ mộng về Donghyuck, và giờ giọng nói của Donghyuck, nên chiều hôm đó, cậu quyết định đi tắm thêm một lần nữa. Bồn tắm của Donghyuck hoàn toàn tuyệt vời so với góc tắm vòi sen mở nhỏ của Renjun. Cậu tự hỏi liệu cậu có thể nói chuyện với ban quản lý tòa nhà về việc trang trí căn hộ của cậu không. Có lẽ cậu có thể ở lại với Donghyuck, trong khi họ làm điều đó. Ý nghĩ đó khiến Renjun cười khúc khích.

Donghyuck đã nói Renjun được chào đón đến bất cứ khi nào ở chỗ của cậu ấy.

Renjun lặp lại sự thật đó với chính mình trong khi cậu đi vào phòng của Donghyuck sau khi tắm xong. Cậu cần một chiếc áo choàng tắm. Cậu chỉ mang một bộ quần áo thay ra và cậu không thể quay trở lại căn hộ của mình để thay bộ quần áo mới trong trạng thái khỏa thân, vì vậy cậu cần phải mặc thứ gì đó lên người. Nó rất hợp lý. Nó chắc chắn không xâm phạm quyền riêng tư của Donghyuck. Cậu tự nhủ như vậy khi mở cửa tủ quần áo của Donghyuck một cách cẩn thận.

Donghyuck có nhiều quần áo hơn Renjun từng thấy của một người có thể có trong suốt cuộc đời. Cả hai bên tủ áo đầy sơ mi, quần dài và áo khoác được treo lên, một đống quần jean được xếp ngay ngắn trên giá. Renjun nhìn chằm chằm vào bộ sưu tập áo len màu pastel màu nhạt quá khổ của Donghyuck. Cậu tự hỏi Donghyuck sẽ trông như thế nào khi mặc chúng, liệu chúng có khiến cậu ấy trong dịu dàng hơn không. Trẻ hơn. Thậm chí là đáng yêu.

Lắc đầu để loại bỏ suy nghĩ đó, Renjun phát hiện ra thứ mình đang tìm: một chiếc áo choàng tắm màu trắng đơn giản được treo gần phía trước tủ quần áo, và Renjun nắm lấy nó, quấn nhanh quanh người. Cậu định đóng cửa tủ lại và đi về chỗ của mình, thì Renjun nhìn thấy một chiếc hộp các tông nhỏ nằm trên sàn, đang mở hé.

Thành thật mà nói, cậu sẽ không nhìn. Renjun là một người có nguyên tắc, và nguyên tắc thường không bao gồm việc xem lén đồ đạc của crush của cậu.

Của cậu..... bất cứ điều gì

Nguyên tắc của cậu thường cao hơn thế, nhưng sau đó Renjun nhận thấy chiếc hộp chứa gì đó, và cậu không thể kìm bản thân mình lại.

Cậu ngồi phịch xuống sàn với áo choàng tắm của Donghyuck vẫn còn trên người, lớp vải mềm ôm lấy chân cậu khi cậu cuối xuống cạnh chiếc hộp và với một tay rụt rè vào trong. Một cách thẩn trọng, cậu đã giải thoát một chiếc đĩa CD trong một chiếc hộp đựng trang sức đơn giản. Trong văn bản lộn xộn, nguệch ngoạc, nó được gắn nhãn "Donghyuck Demo – 2017". Renjun nhìn chằm chằm vào nó một lúc, rồi mắt lại rơi vào chiếc hộp. Ngay bên dưới đĩa CD, Renjun tìm thấy một đống ảnh nhỏ. Cậu liếc nhìn qua cái ở trên cùng, để đĩa CD trượt xuống tấm thảm dưới chân. Một cách thận trọng, Renjun cầm bức ảnh lên và xem xét nó một cách chính xác.

Đó là hình ảnh một ban nhạc đang biểu diễn. Renjun có thể nhìn thấy một người chơi guitar và một tay trống, và cậu có thể thấy...

Donghyuck.

Donghyuck đứng giữa sân khấu, nắm chặt lấy chiếc micro trên giá đỡ bằng cả hai tay khi cậu ấy hát vào đó. Cậu ấy đang mặc một chiếc quần da và đôi mắt của cậu ấy như bị đóng băng, và Renjun gần như có thể cảm nhận được niềm đam mê đang tuôn trào vào trong của cậu ấy, ngày cả qua bức ảnh cũ này. Renjun lật bức ảnh lại, và nó được ghi là ngày 6/6/17, cùng với dòng chữ "Donghyuck's B-day Show!" Renjun ước gì cậu ở đó để xem nó. Cậu tự hỏi liệu Donghyuck có còn biểu diễn với ban nhạc này không. Nếu cậu ấy có thể tự mời bản thân cậu đến một buổi biểu diễn vào một lúc nào đó.

Bỏ lại bức ảnh vào hộp, Renjun đứng thẳng dậy và rời khỏi tủ, tim đập nhanh vì điều gì đó mà cậu không chắc mình muốn dành quá nhiều thời gian để phân tích. Cậu lững thững trở ra phòng khách, đi về phía cửa. Freddie đang quan sát cậu từ chỗ cô đang ngồi chênh vênh trên bàn ăn của Donghyuck.

"Anh sẽ quay lại ngay" Renjun nói với cô bé, sau đó cậu rời khỏi căn hộ của Donghyuck và vội vã trở về nơi ở của mình, và cậu không nhận ra rằng cậu vẫn còn giữ đĩa CD demo của Donghyuck trong tay đến khi cậu đóng cửa sau lưng cậu.

Renjun cau mày trước hành vi trộm cắp vô tình của mình, đặt đĩa CD lên bàn cà phê trong khi cậu thay quần áo.

Khi cậu bước vào phòng khách một hoặc hai phút sau, chiếc đĩa CD vẫn ở đó. Chế nhạo cậu. Thực tế là đang cầu xin để được nghe.

Renjun thực sự nên trở về căn hộ của Donghyuck. Cậu thậm chí còn không có đầu đĩa CD. Cậu có một máy tính xách tay đi học, nhưng cậu khá chắc chắn rằng những cái loa tồi tàn sẽ không thu được toàn bộ vẻ uy nghiêm của bất cứ thứ gì trong đĩa CD. Vì vậy, đó chắn chắn là cách sống nói với cậu rằng cậu thật tệ hại và cậu chỉ cần đặt đĩa CD trở lại hộp của Donghyuck trong tủ của Donghyuck ngay lập tức.

Hai mươi phút sau, hai căn hộ và một con mèo được cho ăn vui vẻ sau sau đó, sau khi Renjun phát hiện ra rằng Donghyuck sở hữu một máy nghe nhạc có đầu đĩa CD trong đó, không vì lý do gì, cậu ngồi trên sàn của Donghyuck với bản nhạc demo của Donghyuck xung quanh cậu. Freddie đi những vòng tròn chậm rãi xung quanh cậu trong khi cậu lắng nghe, chải bộ lông ấp áp của cô bé ngược lại với đầu gối cậu mỗi lần đi qua.

Donghyuck thật đáng kinh ngạc.

Giọng cậu ấy cao, nhưng hơi khàn. Tinh khiết, nhưng cậu ấy có thể thấm nhuần nó bằng chất rock 'n' roll mà Renjun không ngờ tới. Âm nhạc cũng rất hay, ngay cả khi đó không phải là thứ Renjun thường nghe.

Cậu thở dài, ngả đầu ra sau cho đến khi nó đập mạnh vào tường. Giống như cậu cần thêm điều nữa để thích Donghyuck.

Điện thoại của Renjun rung lên trong túi quần jean của cậu, báo hiệu rằng cậu ấy đã nhận được một tin nhắn mới. Cậu cố gắng lấy nó ra một cách bình tĩnh nhất có thể, nhưng đó có thể là Donghyuck, và Renjun thực sự không muốn gì hơn là được nói chuyện với cậu ấy, ngay lúc đó.

Tớ có thể gọi cho cậu không

Renjun mở to mắt. Donghyuck chưa bao giờ muốn gọi cho cậu trước đây, vì bất kỳ lý do nào khoác ngoài việc nhanh chóng kiểm tra xem cậu còn thở hay không. Đúng là, họ chỉ mới thực sự biết nhau trong vòng hai ngày, nhưng dường như cậu đã đủ mãn nguyện với việc nhắn tin. Renjun tự hỏi điều gì đã thay đổi, liệu Donghyuck có ổn không. Nếu điều gì đó xảy ra

Tất nhiên

Renjun đã gõ chữ và gửi nó đi trước khi cậu chuẩn bị tinh thần. Cậu cần thêm ít nhất vài phút để tập trung lại cho cuộc trò chuyện này, nhưng chỉ có 4s thôi là cậu đã có đủ 4 giây trước khi điện thoại đỏ chuông và cậu điên cuồng tạm dừng chiếc đĩa CD vẫn đang chạy từ chiếm máy nghe nhạc nhỏ bé.

"X- xin chào?" Renjun nghe thấy giọng mình run lên khi nghe từ này, nhưng đã quá muộn để rút lại.

"Chào" Donghyuck nói. Cậu ấy nghe có vẻ mệt mỏi

"Xin chào" Renjun trả lời. "Tất cả ổn chứ?"

Renjun nghe thấy những tiếng động lộn xộn nhỏ ở đầu dây của Donghyuck, sau đó là một cú ngã và thở phào nhẹ nhõm như thể cậu ấy vừa nằm xuống giường.

"Tớ đoán. Có lẽ vậy. Ít nhất thì bữa tối cũng kết thúc"

Renjun đứng dậy khỏi sàn trong tủ quần áo của Donghyuck, băng qua phòng với chiếc điện thoại vẫn giữ bên tai khi luồn lách dưới chăn trên giường của Donghyuck. "Tốt rồi, phải không?"

Donghyuck thở ra một hơi dài "Ừ. Tớ vừa.."

Renjun cảm thấy như thể cậu đang giữ hơi thở mà Donghyuck vừa thở ra, giống như họ đang giao dịch qua lại.

"Tớ chỉ muốn nghe một giọng nói thân thiện"

Donghyuck dừng lại.

"Tớ muốn nghe giọng của cậu"

Renjun đỏ mặt. Lại nữa "Tại sao?"

Donghyuck khẽ cười khúc khích, âm thanh ấy truyền qua xương sống của Renjun. "Tớ không biết. Tớ thích giọng nói của cậu" cậu ấy thì thầm nhẹn nhàng.

"Tớ- tớ cũng thích giọng của cậu" Renjun nói, trước khi cậu có thể ngăn mình lại. Giá mà Donghyuck biết.

"Mmm" Donghyuck đáp lại, và sau đó không ai trong số họ nói bất cứ điều gì trong một lúc.

Renjun đang có gắng suy nghĩ nhanh nhất có thể, cố gắng nắm bắt bất kỳ ý tưởng nào mà cậu có thể nghĩ ra để tiếp tục nói chuyện, để giữ cho Donghyuck nghe điện thoại, giờ cậu đã có cậu ấy. Như mọi khi, cậu không đủ nhanh đối với Donghyuck.

"Em gái tớ đã bỏ đi cách đây một lúc. Với chồng con bé" Donghyuck bắt đầu. "Bữa tối đã.... không diễn ra tốt đẹp"

Renjun tạo ra một tiếng động nhỏ mà cậu hy vọng nghe có vẻ thông cảm. "Tớ xin lỗi. Tuy nhiên, cậu vẫn ổn chứ?" Nó làm cậu ấy ngạc nhiên, cậu quan tâm biết bao nhiêu.

"Ừ" Donghyuck trả lời không chút do dự. "Tớ chỉ cảm thấy mệt mỏi. Tớ nhớ Freddie và tớ nhớ giường của mình. Nó giống như tớ quên mất gia đình tớ khó khăn như thế nào, đôi khi và sau đó tớ được nhắc nhở ngay lập tức" cậu ấy kết thúc và cười một chút.

"Tớ cũng sẽ nhớ giường của cậu" Renjun thừa nhận, và cậu ấy biết những cách khác nhau để Donghyuck có thể đưa ra nhận xét đó, nhưng cậu quyết đinh không dừng lại và tìm hiểu xem cách thể hiện nào đã thắng. "Và Freddie"

Khi Donghyuck nói lại, có một nụ cười trong giọng nói của cậu ấy. Renjun rất vui. "Vậy thì các cậu có hợp nhau không?"

"Ừ" Renjun đáp. "Cô bé có vẻ thích tớ"

Giọng Donghyuck có vẻ ngại ngùng hơn. Nhỏ hơn "Con mèo thông minh"

Renjun bỏ qua điều đó vào lúc này. Vì sự tỉnh táo của cậu.

"Donghyuck, có chuyện gì với Freddie thế? Tại sao cô bé không thể ở một mình?" Renjun hỏi. Nó có vẻ như là an toàn nhất trong tất cả các chủ đề xoay quanh trong đầu cậu. Dù sao thì cậu cũng đang thắc mắc về chuyện đó.

"Ồ" Donghyuck nói, có vẻ hơi ngạc nhiên trước câu hỏi của Renjun. "Con bé, ừm..."

Bên trong, Renjun tự nguyền rủa bản thân vì đã trở thành tên khốn tọc mạch. "Không sao đâu, cậu không cần phải nói với tớ. Tớ xin lỗi tớ--"

"Không không. Renjun. Không sao đâu," Donghyuck ngắt lời. "Tớ không phiền. Chỉ là...chưa ai từng hỏi về nó trước đây. Không ai quan tâm"

Renjun cắn môi, nhìn chằm chằm vào những vì sao trên trần nhà Donghyuck. "Tớ quan tâm"

Cậu nghĩ cậu đã nghe Donghyuck cười khúc khích, chỉ một chút, trước khi cậu ấy tiếp tục.

"Tớ đã nhận nuổi Freddie từ nơi trú ẩn ngay trước khi tớ đến trường đại học. Họ đã nhốt con bé một mình, tất cả đều một mình trong lồng. Cho biết con bé đến từ một gia đình bạo hành và không tốt với những con vật và những người khác. Thậm chí là công kích" Donghyuck nói với Renjun.

"Họ cảnh báo tớ rằng con bé có vấn đề nghiêm trọng về việc bị bỏ rơi, rằng tớ sẽ phải dành nhiều thời gian và sự chú ý cho con bé nếu mọi việc diễn ra suôn sẻ" Donghyuck tiếp tục. "Họ để tớ vào căn phòng nhỏ với con bé, ra khỏi lồng, và..." Cậu ấy dừng lại, và Renjun nghĩ rằng cậu có thể đã nghe thấy tiếng Donghyuck sụt sịt. "Cô bé nhảy vào lòng tớ ngay lập tức. Rên rỉ và bám lấy tớ, và tớ chỉ biết rằng tớ không thể để con bé ở đó. Tớ sẵn sàng làm bất cứ điều gì cần thiết để đảm bảo rằng con bé ổn. Nó giống như con bé có thể tin tưởng tớ"

Renjun không rơi lệ. Một chút cũng không.

"Điều đó thực sự tuyệt vời" cậu cố gắng thốt lên, cố gắng kéo bản thân lại gần nhau như điên. Cậu không quen với việc mềm mỏng như vậy, nhưng Donghyuck dường như mang nó ra khỏi cậu mà không cần cố gắng.

"Ừ" Donghyuck nói với một nụ cười khúc khích khác. "Con bé là bạn thân nhất của tớ. Đôi khi con bé có cảm giác như là người bạn thực sự duy nhất của tớ"

Renjun cau mày. "Tớ là bạn của cậu" cậu trả lời ngay lập tức trước khi có thể ngăn chính mình lại.

"Vâng?" Donghyuck phản bác.

"Ừ"

Donghyuck lại cười khúc khích. Renjun cảm thấy yếu ớt. "Tớ rất vui"

Sự im lặng tiếp theo gần như không khó xử nữa.

"Hãy cho tớ biết điều gì khác về cậu" Donghyuck thì thầm sau một lúc, ngay khi Renjun bắt đầu trôi đi, một cách vô nghĩa.

"Hmmm?" Renjun lầm bầm, chớp mắt mở lại

"Tớ xin lỗi" Donghyuck tiếc nuối nói. "Tớ có nên để cậu đi không?"

"Không!" Renjun nói to, hơi quá to và hơi quá nhanh. "Không. Không, tớ ở đây. Tớ sẽ cho cậu biết bất cứ điều gì cậu muốn biết"

Donghyuck bật cười. "Tiếp tục đi"

Renjun nghĩ một lúc. "Tớ làm tình nguyện viên tại một nơi tạm trú dành cho người vô gia cư mỗi tuần một lần. Tớ giúp nấu ăn cho những người ở trong bếp nấu súp. Tớ thực sự thích làm điều đó, mọi người rất tuyệt vời"

Renjun nghe thấy tiếng Donghyuck hít vào một hơi.

"Còn gì nữa?"

"Ừm.. tớ thích chó hơn mèo, thành thật mà nói, Donghyuck. Freddie có thể là ngoại lệ" Renjun trầm ngâm nói. Nó lại khiến Donghyuck bật cười. Renjun muốn tiếp tục làm cho cậu ấy cười. Có thể là mãi mãi.

"Tớ sẽ tha thứ cho cạu, Huang Renjun. Nhưng chỉ vì cậu dễ thương. Và tuyệt vời"

Vậy thì Renjun có lẽ đã đen đủi. Người duy nhất nói cậu dễ thương là Jaemin, và Jaemin gọi mọi người là dễ thương.

"Cảm ơn" Renjun trả lời, giọng cậu căng thẳng. "Tớ nghĩ cậu đang....cậu đang—"

"Còn gì nữa, Renjun?" Donghyuck nhấn nhá.

Thực sự chỉ có một điều Renjun muốn nói với Donghyuck vào đúng thời điểm đó.

"Tớ đã rình mò t tủ quần áo của bạn," Renjun vội nói. Donghyuck không đáp trả ngay lập tức, vì vậy Renjun tiếp tục. "Tớ không cố ý, tớ thề, tớ chỉ đang tìm một chiếc áo choàng tắm nhưng sau đó tớ nhìn thấy chiếc hộp này có đĩa CD trong đó và tớ tìm thấy đĩa CD demo của cậu và nghe nó, và trong khi tớ đang suy nghĩ về nó, tại sao lại như vậy. Cậu thậm chí vẫn sở hữu một chiếc máy nghe nhạc, như năm 2018, Donghyuck, và dù sao đi nữa, tớ đã nghe nó và cậu thật tuyệt vời và tớ thực sự chỉ muốn nghe bạn hát nhiều hơn nữa. "

Renjun đã nói tất cả trong một hơi thở, và cậu phải dừng lại ngay sau đó, chỉ để nuốt phần không khí còn thiếu vào phổi. Đột nhiên, cậu vô cùng sợ hãi, lo lắng rằng Donghyuck sẽ nổi điên với cậu vì đã nghe bản demo của cậu ấy mà không được phép.

Sự tĩnh lặng trước khi Donghyuck trả lời dường như kéo dài mãi mãi, tan vỡ chỉ bởi sự rạn nứt của mối liên hệ giữa họ. Điện thoại và những thứ khác.

"Cậu có muốn nghe tớ hát không?" Donghyuck có vẻ ngạc nhiên. Cậu ấy không có vẻ gì là tức giận.

Renjun nuốt khan. "Có"

Vì vậy, Donghyuck đã hát. Cậu ấy hát hết bài này đến bài khác cho Renjun nghe, tất cả bằng một giọng trầm lắng, trầm lắng, cảm thấy thân thiết hơn nhiều so với những gì Renjun sẵn sàng. Cậu ấy đã hát các bài hát của EXO và các bài hát của SHINee. Cậu ấy đã hát những bài hát mà Renjun chưa từng nghe trước đây. Cậu tự hỏi có phải Donghyuck đã tự viết chúng không. Cậu ấy hát cho đến khi cậu ấy ngáp vào nốt nhạc và Renjun đang lơ lửng ngay trên đầu bất tỉnh, và sau đó Donghyuck thì thầm, "Ngủ ngon, Renjun. Cảm ơn "và cúp máy.

Điều tiếp theo Renjun biết, đó là chín giờ kém năm hôm sau, chuông báo thức của cậu kêu, và Freddie đang đứng trên ngực cậu, chờ được cho ăn.

Điện thoại của Renjun vẫn nằm trong tay cậu.

30 tháng 12

Renjun thậm chí còn không xem thông báo trên điện thoại của mình cho đến khi cho Freddie ăn. Mọi thứ từ đêm qua đang quay trở lại với cậu, càng tỉnh dậy và không chắc chuyện gì xảy ra tiếp theo. Donghyuck có hành động như không có chuyện gì xảy ra không? Renjun có nên hành động như không có chuyện gì xảy ra không? Họ có cần nói về nó không? Renjun không có nhiều kinh nghiệm về những thứ như thế. Trên thực tế, những người duy nhất cậu biết có kinh nghiệm là Jaemin và Jeno, và "kinh nghiệm" của họ về cơ bản bao gồm việc họ hẹn hò với nhau kể từ khi kiểu như, từ lúc tám tuổi.

Vì vậy, điều đó không hữu ích.

Renjun ngồi vào bàn trong bếp, đặt điện thoại trước mặt. Một cách khéo léo, cậu mở khóa nó, chuẩn bị tinh thần cho bất cứ thứ gì cậu định tìm kiếm.

Có hai tin nhắn từ Jeno, nhắc nhở cậu về bữa tiệc của Jaemin vào đêm hôm sau, như thể Renjun đã từng quên.

Có một email từ mẹ của Renjun, chúc sớm cậu ấy một năm mới hạnh phúc.

Có năm mươi sáu tin nhắn đáng giá là spam vô ích từ Jisung trong cuộc trò chuyện trên Kakao Talk của họ, chủ yếu là chỉ các meme và Jisung hét lên một cách khó hiểu về những diễn biến mới nhất với người bạn cùng lớp của mình, Chenle. Có vẻ như Chenle cũng thích không gian, hoặc ít nhất em ấy đang giả vờ, vì em ấy thích Jisung. Renjun mỉm cười. Cậu mừng cho họ.

Cậu xóa tất cả những thông báo đó và sau đó bắt đầu cuộc trò chuyện bằng tin nhắn với Donghyuck.

Buổi sáng tốt lành 😊

Cảm ơn cậu đã nói chuyện với tớ đêm qua, tớ thực sự đã có một khoảng thời gian vui vẻ

Tớ đang xem các chuyến bay về nhà ngay bây giờ. Đừng lo lắng, tớ sẽ có mặt kịp cho bữa tiệc của cậu

Renjun tự hỏi liệu Jeno và Jaemin có phản đối việc cậu mời Donghyuck đi cùng không. Tất nhiên là bạn bè. Cậu vẫn chưa biết liệu nó có thực sự là bất cứ thứ gì khác không.

Sau những tin nhắn đó, Donghyuck đã gửi một bức ảnh về một bông hoa, được nắm chặt giữa những ngón tay của cậu ấy.

Cậu có biết hoa này là gì không? Nó thực sự rất đẹp

Renjun không biết tại sao Donghyuck lại biết rằng cậu biết mọi thứ về hoa, ngoại trừ việc cậu ấy biết. Mẹ của cậu là một người bán hoa từ trước khi Renjun được sinh ra và Renjun luôn thích tìm hiểu về những loại hoa mà mẹ cậu đã sắp xếp một cách nghệ thuật.

Cậu liếc nhìn bức tranh, gõ nhanh một cậu trả lời.

Bạch truật Hàn Quốc (*). Nó đẹp nhỉ :)

Làm sao cậu biết tớ thích hoa?

Cậu uống cạn một cốc nước, lúc này đang đứng ở quầy bếp.

Tớ đánh liều thử :) Tớ thích chúng.

Renjun mỉm cười.

Tớ cũng vậy

Sau đó Donghyuck đã gửi một khuôn mặt cười khác, sau đó là ba biểu tượng cảm xúc về bông hoa yêu thích của cậu ấy.

Renjun đã gửi lại một trái tim, và cố gắng không cảm thấy khó xử về điều đó.

Cậu dành thời gian còn lại trong ngày để đảm bảo căn hộ của Donghyuck sạch sẽ từ trên xuống dưới, mọi căn phòng đều đẹp không tì vết và thực sự lấp lánh trong vẻ vốn có của nó, và không có bát đĩa nào trong bồn rửa. Cậu đảm bảo rằng hộp vệ sinh của Freddie còn mới và bát đựng thức ăn của cô bé đã được rửa kỹ càng. Cậu dọn giường cho Donghyuck, và sau đó cậu làm lại, bởi vì Renjun chưa bao giờ giỏi việc vặt đó.

Và nếu cậu làm tất cả những điều đó trong khi nghe bản demo của Donghyuck ở âm lượng cao nhất, và phát lại?

Chà. Không ai biết cả.

(*) Hình ảnh hoa Bạch truật Hàn Quốc đây nè

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro