Chương 5 : Mày là ai

Kỳ thi cuối năm kết thúc, cả lớp 11A thở phào nhẹ nhõm. Mùa hè đến, mang theo những kế hoạch vui chơi, giải trí. Tuy nhiên, với Hyunjin và Felix, mùa hè này lại có thêm một "nhiệm vụ" bất đắc dĩ: đối phó với những "vệ tinh" xung quanh Felix.

Chẳng là, sau khi Felix chuyển đến, với nụ cười tỏa nắng, mái tóc vàng óng và giọng nói trầm khàn độc đáo, cậu nhanh chóng trở thành tâm điểm chú ý của không ít người. Đặc biệt là sau khi cậu tham gia câu lạc bộ nhảy của trường và có những màn trình diễn bùng nổ, số lượng "fan hâm mộ" của Felix tăng lên đáng kể. Và tất nhiên, điều này khiến Hyunjin, "người bạn thân đang tiến hóa" của Felix, không thể ngồi yên.

"Ê Felix, mày có thấy thằng cha lớp 12 kia cứ nhìn mày mãi không?" Hyunjin thì thầm vào tai Felix khi cả hai đang ngồi ăn kem ở căn tin. "Trông ổng cứ như muốn ăn tươi nuốt sống mày vậy."

Felix nhún vai. "Kệ người ta đi. Chắc người ta thấy tao ăn kem ngon quá nên nhìn thôi."

Hyunjin bĩu môi. "Ngồi yên đó, để tao đi 'xử lý'. "

"Mày làm gì vậy?" Felix vội vàng kéo tay Hyunjin lại. "Mày mà làm gì linh tinh là tao mách cô Yerin đó."

Hyunjin đành ngồi xuống, nhưng ánh mắt vẫn không ngừng liếc sang phía "đối thủ". Cậu chàng lẩm bẩm: "Dám nhìn Felix của tao. Gan to bằng trời."

Felix nghe thấy, khẽ cười thầm. "Felix của tao" – cái cụm từ này nghe sao mà ngọt ngào đến lạ.

Một ngày nọ, khi cả lớp đang tập trung chuẩn bị cho buổi biểu diễn văn nghệ cuối năm, một cậu bạn lớp bên cạnh tên là Minho, nổi tiếng là "bad boy" nhưng lại có tài nhảy múa cực đỉnh, bỗng nhiên tiếp cận Felix.

"Felix à, cậu nhảy đẹp quá!" Minho cười tươi, ánh mắt đầy ngưỡng mộ. "Tớ có thể xin số điện thoại của cậu để tiện trao đổi về kỹ thuật nhảy được không?"

Felix hơi bất ngờ, nhưng cũng vui vẻ định đọc số điện thoại. Bỗng nhiên, một bàn tay to lớn vươn ra, giật lấy điện thoại của Felix.

"Này, làm gì vậy?" Minho nhíu mày nhìn Hyunjin.

Hyunjin khoanh tay trước ngực, mặt vênh váo. "Trao đổi kỹ thuật nhảy hả? Cứ hỏi tôi nè. Tôi là người hướng dẫn Felix đó."

Felix suýt té ngửa. "Mày hướng dẫn tao hồi nào vậy cha nội?"

Hyunjin liếc Felix một cái, ra hiệu im lặng. "Đúng rồi đó. Felix nó nhảy được như bây giờ là nhờ công lao của tôi hết. Cậu có gì cứ hỏi tôi. À mà, Felix nó bận lắm, không có thời gian nhắn tin với người lạ đâu."

Minho nhìn Hyunjin với ánh mắt khó chịu, rồi lại nhìn sang Felix đang cố nhịn cười. "Thôi được rồi. Vậy thì... hẹn gặp lại cậu sau, Felix." Minho bỏ đi, để lại Hyunjin đang đắc thắng và Felix đang lắc đầu ngao ngán.

"Mày làm cái trò gì vậy Hyunjin?" Felix cốc nhẹ vào đầu Hyunjin. "Người ta chỉ muốn xin số điện thoại để trao đổi về nhảy thôi mà."

Hyunjin xoa đầu, giả vờ đau đớn. "Tao đang bảo vệ mày đó. Mày không thấy thằng đó nhìn mày cứ như muốn 'cua' mày sao? Mày ngây thơ quá đi Felix."

Felix phì cười. "Mày nghĩ ai cũng như mày à? Lúc nào cũng nghĩ người ta muốn 'cua' mình."

"Thì đúng rồi! Tại tao đẹp trai quá mà." Hyunjin lại bắt đầu tự luyến. "Mà thôi, tóm lại là, mày là của tao. Không đứa nào được phép động vào."

Felix nghe câu "mày là của tao", tim bỗng đập loạn xạ. Cậu giả vờ ho khan, quay mặt đi để che giấu nụ cười đang nở trên môi.

Những tình huống "tranh giành" Felix cứ thế diễn ra thường xuyên hơn. Hyunjin trở thành "vệ sĩ" bất đắc dĩ của Felix, luôn xuất hiện đúng lúc để "giải cứu" Felix khỏi những lời mời gọi, những ánh mắt ngưỡng mộ từ những người xung quanh. Đôi khi, Felix cảm thấy hơi phiền phức, nhưng phần lớn thời gian, cậu lại thấy ấm áp và có chút... thích thú. Cậu biết, Hyunjin đang ghen. Và cái cảm giác được Hyunjin ghen tuông, được Hyunjin bảo vệ, lại khiến Felix cảm thấy mình thật đặc biệt.

Một buổi chiều, khi cả hai đang trên đường về nhà, Felix bỗng hỏi: "Hyunjin này, mày có thật sự nghĩ tao là của mày không?"

Hyunjin giật mình, rồi quay sang nhìn Felix, ánh mắt đầy nghiêm túc. "Tất nhiên rồi. Mày là của tao. Từ giờ trở đi, mày chỉ được phép cười với tao, chỉ được phép nói chuyện với tao, và chỉ được phép... thích tao thôi."

Felix bật cười, nhưng trong lòng lại thấy ngọt ngào. "Mày bá đạo quá đó Hyunjin."

Hyunjin nhún vai. "Thì tại tao sợ mất mày mà. Mày mà bị đứa khác 'cua' mất thì tao biết sống sao đây?"

Felix khẽ nắm lấy tay Hyunjin, siết nhẹ. "Yên tâm đi. Mày mà còn tự luyến thì tao cho mày ăn đấm đó nha."

Hyunjin cười toe toét, nắm chặt tay Felix hơn. "Okela! Vậy là mày đồng ý rồi nha."

Dưới ánh nắng chiều vàng óng, hai cái bóng đổ dài trên con đường vắng. Một cái bóng cao lớn, một cái bóng nhỏ nhắn, cứ thế sánh bước bên nhau, như thể sinh ra là để dành cho nhau. Cuộc chiến "mày là của ai" vẫn sẽ tiếp diễn, nhưng Felix biết, trái tim cậu đã có câu trả lời.

--------------------------------------------------------------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro