#3.
"Đồ chó chết, mày chết đi cho đỡ chật đất!!"
Tiếng "chát" vang vọng khắp căn phòng xa hoa lộng lẫy với đống đổ vỡ tan tành, giống hệt như trái tim Hyunjin lúc này: Vỡ nát và chằng chịt thêm những vết thương mới không cách nào lành lại được. Người phụ nữ với khuôn mặt tức giận đến méo mó đang chửi rủa anh những lời lẽ mà anh không muốn nghe, dù chỉ một lời. Cảm tưởng rằng chỉ cần Hyunjin mở miệng ra, bà ta sẽ thật sự lao đến mà cấu xé anh như một người bị điên lên cơn rồ dại.
Hyunjin đã từng nghĩ, ước gì đôi ta anh không tồn tại, thà rằng anh bị điếc, không thể nghe được còn hơn. Như vậy, trái tim anh sẽ không đau nhói đến chết đi sống lại.
"M-mẹ, con xin lỗ-"
"Ai là mẹ của mày hả!? Mau câm miệng lại cho tao!! Tao không có đứa con như mày!"
Lời lẽ chói tai khiến môi Hyunjin im bặt. Anh quên mất, anh không được gọi mẹ là "mẹ". Người anh run run, khẽ gật đầu hiểu ý. Môi anh mím chặt vào với nhau, mắt anh ươn ướt, cảm giác như sắp trực trào nước mắt. Nhưng anh không khóc được, dù mắt có ầng ậng nước. Anh quen rồi mà, nhiêu đây nhằm nhò gì?
Tiếng đóng cửa một cái "rầm", bên ngoài là một người con trai, cúi gằm mặt, tâm trí loạn cào cào, quay mòng mòng như chong chóng. Nó làm anh đau đầu, đau đến điên dại.
Anh bắt đầu chạy, chạy như điên, dù anh không biết anh đang và sẽ chạy đi đâu.
Không sao, chí ít là chạy khỏi căn nhà quái ác này, anh dù có chạy đến rừng sâu biển thẳm cũng cam chịu, miễn là rời khỏi căn nhà đó, miễn là anh không đau nữa, anh cũng có giới hạn của mình mà, anh đâu phải con búp bê hay những cục đá vô tri vô giác đâu?
"Ơ.."
Hyunjin dừng lại, ánh mắt anh nhìn xung quanh, đầu anh lại mông lung và lạc lõng. Chỗ này..quen lắm. À, anh nhớ ra rồi, là sân chơi, nơi anh và Yongbok gặp nhau lần đầu tiên, lúc ấy anh cũng khốn đốn như thế này, cũng tổn thương như thế này. Anh đứng im không nhúc nhích, thật ra là anh không đi nổi. Cảm giác như chân anh treo bao nhiêu là quả tạ giữ chân anh vậy, thật khó chịu, chân anh muốn khuỵu xuống đến nơi rồi.
"Hyunjin?"
Giọng nói quen thuộc vang lên làm Hyunjin quay phắt lại, mắt mở to đầy ngạc nhiên.
Là Yongbok, thiên thần nhỏ của anh đến rồi, đến để cứu rỗi anh khỏi cuộc đời ngang trái này.
Tay Hyunjin siết chặt áo, anh quả thực không dám nhìn Yongbok, vì nhìn, anh cảm giác mình không xứng.
Hyunjin nghĩ, mình đang ngáng chân tuổi thơ của Yongbok. Một cậu bé đã quen sống với những lời mắng nhiếc tệ hại, những cái đánh đau đến chảy máu, một cuộc đời cô độc, ẩn mình trong bóng tối, làm sao lại xứng với một thiên thần nhỏ được nhuốm màu ánh nắng ấm áp, được hạnh phúc trong vòng tay của cha mẹ, được nhận hết thảy tình yêu từ những ai gặp cậu bé ấy. Quả thực không xứng, dù chỉ 1 chút cũng không.
Nói ra, chưa bao giờ là xứng, là hợp. Cứ như Mặt Trời và Mặt Trăng vậy: Kẻ soi mình cho nhân gian, kẻ ẩn nấp trong bóng tối, mượn ánh sáng của Mặt trời để tỏa sáng.
Yongbok chạy đến gần Hyunjin, khẽ cúi người để nhìn Hyunjin. Bàn tay nhỏ ôm lấy má Hyunjin nâng lên, từ đầu đến đuôi đều tràn ngập chân thành. Em ngạc nhiên khi nhận ra má của Hyunjin đỏ au, tay chân còn có vài vết xước. Hyunjin đánh nhau với ai hả? Mà không, Hyunjin của Yongbok hiền lắm, mẹ em còn khen Hyunjin ngoan nữa mà!
"Hyunjinie, cậu làm sao thế? Đợi tớ, tớ vào nhà lấy băng cá nhân cho cậu nha!"
Yongbok nói là làm ngay, em quay người định chạy vào trong nhà, chưa đi được mấy bước đã bị nắm lấy cổ tay kéo lại. Yongbok ngẩn người, ngoái đầu lại nhìn. Mắt em mở to, em thôi không đi nữa, đứng im.
Hyunjin với đôi mắt rưng rưng, tay run rẩy nắm chặt cổ tay Yongbok.
"Đừng đi, làm ơn đấy..."
Từng từ mà Hyunjin thốt ra đều lọt vào tai Yongbok một cách trôi chảy, rõ ràng. Câu từ ấy khiến em đau đến lạ, trái tim em có gì đó lạ, nó nặng trịch, như hàng ngàn tấn đá đổ lên.
Hyunjin kéo Yongbok vào một cái ôm thật chặt, tay anh siết chặt em như thể sợ chỉ cần buông ra, thiên thần của anh sẽ bay đi mất, bay đi đến nơi vùng trời ngọt , để anh lẻ loi chốn tàn tạ này. Mới đầu là những giọt nước mắt cứ thế chảy xuống, nhưng nhanh chóng chuyển thành những tiếng nấc, còn nước mắt cứ tuôn rơi như cơn mưa tầm tã vào một ngày xám xịt, mù mịt. Yongbok bối rối lắm, nhưng mọi người chớ nghĩ rằng đây là lần đầu tiên em thấy người ta khóc, em thấy nhiều rồi: Nào là mẹ em khóc vì hạnh phúc khi sinh ra em, bố em rưng rưng khi thấy bức thư tay của bà nội em gửi từ xứ Úc về Đại Hàn này,...
Nhưng tuyệt nhiên em bối rối, vì lần đầu tiên, em thấy Hyunjin khóc.
Hyunjin của em bình thường sẽ mang vẻ trầm tư điềm tĩnh, còn man mác sầu buồn, nhưng anh chưa bao giờ sụp đổ hoàn toàn như thế này. Hyunjin cứ nấc không dừng, cùng những tiếng rên rỉ thống khổ cứ thế chảy ra từ cái miệng xinh đẹp hay cười đó. Bấy giờ em mới biết, đâu phải người ta cứ cười là người ta vui?
Cười, có lúc vui, có lúc buồn.
Còn về Hyunjin? Anh vẫn khóc, và khóc ngày một to. Bao cảm xúc dồn nén đến cực đại rồi cũng sẽ phải giải phóng thôi. Cũng giống như con chim trong lồng rồi sẽ có ngày nó điên cuồng đập cánh. Hyunjin thật không chịu nổi, cha mẹ anh cứ lần này đến lần khác làm tổn thương anh, bỏ lại anh trong căn phòng đổ nát, căn phòng với những nỗi ám ảnh không nguôi.
"Yongbok xoa xoa lưng cho Hyunjinie nha? Như vậy sẽ dễ chịu hơn, mẹ Yongbok dạy như thế đó!"
Yongbok mỉm cười, lắc lắc cái tay cho Hyunjin xem, ý chỉ muốn được xoa lưng cho anh. Ừ thì, Yongbok hỏi thế cho lịch sự thôi, chứ dù muốn hay không thì Yongbok đây vẫn sẽ làm mà. Tay em đặt lên lưng Hyunjin xoa nhẹ nhàng, miệng luôn nói những lời ngọt ngào vỗ về Hyunjin. Yongbok cứ ngỡ là điều mà em cho là nhỏ nhặt này sẽ làm Hyunjin nín khóc, nhưng em nào ngờ...Hyunjin còn khóc to hơn, thê thảm hơn.
Với Yongbok, cái hành động xoa lưng này là chuyện bình thường khi động viên ai đó, nhưng đối với Hyunjin thì khác.
Hành động ấy đối với Hyunjin là vàng là bạc, là châu báu ngàn năm cất giữ mà anh hằng mong ước, đơn giản là vì anh chưa từng có tình yêu thương từ gia đình, và cũng đơn giản là vì Yongbok là người đầu tiên làm điều ấy với anh.
Đúng là Hyunjin có xấu hổ, nhưng cảm động đến phát khóc, chính là khoảnh khắc này, khoảnh khắc mà anh được bao trọn trong cái ôm thuần khiết nhưng chan hòa tình yêu thương của em, được nức nở thỏa lòng mình mà không sợ bị ai soi xét than phiền nửa lời, và đặc biệt, anh có được tình yêu thương, dù ngây ngô, nhưng điều đó cũng đủ làm anh hạnh phúc.
Anh mong thời gian sẽ dừng lại mãi mãi, để anh được đắm chìm trong xúc cảm của bây giờ, khó nói nhưng chân thật đến lạ lùng.
Nếu làm người ta hạnh phúc là một cuộc thi, chắc chắn Yongbok sẽ luôn đứng đầu, vì chỉ cần nhìn thấy em, ai ai cũng tràn ngập niềm vui, Hyunjin sẽ là nhân chứng cho điều đó, không cần giải thích nhiều.
Lúc 15 giờ 20 phút, có hai cậu nhóc, một cậu an ủi vỗ về, một cậu cứ thế bung xõa nỗi lòng nơi sân chơi - nơi cả 2 lần đầu gặp.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro