13. Sao em bỏ tớ?

Những ngày sau, Hyunjin nghỉ học liên tục. Yongbok nhắn tin, gọi điện, nhưng không một hồi đáp. Cậu nằm trên giường, gối ôm chặt, mắt nhìn trần nhà mà lòng trống rỗng, vừa nhớ vừa thất vọng. Không gian phòng tối, yên tĩnh, chỉ có tiếng đồng hồ tích tắc, càng làm Yongbok cảm thấy cô đơn.

Đang lơ đãng, Yongbok bỗng giật mình khi quay sang, thấy anh trai đứng trước cửa phòng. Khuôn mặt nghiêm nghị, đôi mắt nhìn thẳng vào cậu, không cười.

- Chúng ta phải nói chuyện riêng.

Yongbok bật dậy, tim đập mạnh. Một phần lo lắng cho Hyunjin, một phần sợ hãi trước thái độ của Minho.

- Anh... chuyện gì vậy ạ? - Yongbok vừa hỏi vừa lùi lại, vẫn ôm gối như một lớp khiên bảo vệ.

Minho hít một hơi, giọng nghiêm trang:

- Chuyện này không đơn giản. Anh muốn nhóc hiểu và chuẩn bị tâm lý.

Yongbok mắt mở to, lòng bỗng nặng trĩu. Cậu cảm nhận được, anh chắc chắn đang có chuyện gì đó khó nói, mà cậu không biết, không thể giúp. Cảm giác bất lực, lo lắng, sợ sệt... dồn lên thành một cơn sóng, khiến Yongbok chỉ biết lặng lẽ ngồi xuống, nhìn anh trai, đôi tay siết chặt gối, lòng run rẩy.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Một tuần sau kể từ bữa cơm tối khó xử ấy, Hyunjin trở lại trường với tâm trạng rối bời. Cậu đến muộn hơn mọi khi, chỉ vừa kịp sau khi hai tiết đầu kết thúc. Bước chân nặng nề, mắt lướt quanh lớp học như thường lệ, tim đập nhanh đến mức cậu cảm giác như không thở nổi.

Nhưng khi mắt cậu quét đến chỗ bên cạnh, ghế trống trơn. Trống. Không có Yongbok.

Cậu đứng sững, đầu óc quay cuồng. Tim đập mạnh, cổ họng khô cứng. Một cảm giác nặng nề như thể cả thế giới sụp đổ ập xuống vai cậu.

Ngay lúc đó, Kim Seungmin - bạn thân từ thời "cởi truồng'' của Hwang Hyunjin tiến đến, vẻ mặt vừa bối rối vừa hơi bực bội:

- Yongbok... chuyển trường rồi, buồn ghê nhỉ.

Hyunjin quay sang Seungmin, mắt mở to, giọng lạc hẳn:

- C-cái gì? Ch-chuyện gì...?

Seungmin nhún vai, giọng trầm, vẻ mặt thoáng ngạc nhiên:

- Tao tưởng mày biết chứ. Yongbok, mối chí cốt của mày, mà mày không biết gì hết à?

Hyunjin choáng váng, chân bủn rủn, cậu lùi lại mấy bước như muốn chống đỡ cú sốc. Cảm giác như mọi thứ diễn ra quá nhanh, tim cậu nhói đau đến mức gần như nghẹt thở.

- Không... không thể nào... - cậu thốt ra, giọng run rẩy, tay bấu chặt mép bàn.

Seungmin trừng mắt, hơi nghiêm:

- Bạn thân mà không biết gì về nhau? Hai bọn mày rốt cuộc là như thế nào vậy?

Hyunjin lặng im, đầu gục xuống, mắt nhìn trống trơn chiếc ghế trống bên cạnh, nơi Yongbok từng ngồi. Bao kỷ niệm, bao nụ cười, cái nắm tay, những lời trêu chọc, tất cả bỗng hiện về trong cậu, đau đến nghẹn thở. Mọi thứ diễn ra quá nhanh, quá bất ngờ, không một cơ hội để chuẩn bị.

Những ngày im lặng đã qua, Hyunjin giờ mới hiểu: cậu không hề hay biết Yongbok rời đi, và giờ đây cảm giác bất lực bủa vây. Ánh nắng ngoài cửa sổ nhuộm vàng cả lớp, ánh sáng dịu nhưng chẳng thể xoa dịu nỗi đau trong tim cậu.

Hoàng hôn dần buông xuống, hồng rực cả sân trường. Hyunjin bước ra sau trường, ngồi thẫn thờ trên bậc tam cấp, ánh mắt trống rỗng nhìn về phía xa xăm. Gió thổi qua mái tóc, nhưng cậu không cảm nhận được gì ngoài nỗi đau nặng trĩu trong lồng ngực.

Một dòng nước mắt chảy từ khóe mắt xuống má, lạnh và mặn. Hyunjin thì thầm, giọng yếu ớt, run rẩy:

- Sao... em bỏ tớ... sao em lại đi mà không nói gì...

Cậu nhắm mắt lại, từng giọt nước mắt rơi, tim như bị xé ra từng mảnh. Mọi thứ xảy ra quá nhanh, quá bất ngờ, khiến cậu rối như tơ vò, không còn chỗ dựa, không còn điểm tựa. Mỗi kỷ niệm, từng nụ cười, từng cái nắm tay, bỗng chốc đều hiện về, đau đến thắt lòng.

Hyunjin ngồi yên, lặng lẽ giữa sân trường, hoàng hôn nhuộm đỏ, nước mắt lặng lẽ chảy, miệng thì thầm gọi tên Yongbok trong vô vọng:

- Em... Yongbok...em quá đáng lắm...

Hyunjin ngồi dưới tán cây hoa anh đào, tay run run cầm điện thoại. Cậu mở tin nhắn, định nhắn cho Yongbok một dòng: "Em có ổn không? Sao lại bỏ tớ..." nhưng rồi dừng lại, ngón tay bất động trên màn hình. Tim cậu thắt lại khi nhận ra... tài khoản, tất cả những dấu hiệu hiện diện của Yongbok đều biến mất.

Cậu thử nhấn gọi, rồi mở messenger, Instagram, tất cả - không còn gì. Không một dấu vết, không một hồi âm, chỉ còn màn hình trắng tinh trống rỗng. Cậu cố gắng thở, nhưng tim như nghẹt, từng nhịp đập dồn dập. Hyunjin nhắm mắt, cố nhủ lòng: "Không... chắc chắn là có lý do... chỉ là tạm thời..."

Nhưng một cảm giác lạnh buốt xâm chiếm cậu: có lẽ Yongbok đã block cậu, hoặc tệ hơn... cậu ấy đã cố tình xóa tài khoản. Hyunjin không biết, không thể biết. Cậu cảm giác như cả thế giới vừa sụp xuống, mọi kỷ niệm vừa ngọt ngào vừa đau đớn bỗng chốc tan biến, nhấn chìm cậu trong nỗi cô đơn tuyệt đối.

Tim đập dồn, Hyunjin bừng tỉnh. Cậu lao ra khỏi cổng trường, quên mất cả balo, quên cả giày, chỉ biết một việc: chạy đến nơi mà Yongbok từng sống. Mỗi bước chân trên đường, cậu như bị kéo mạnh bởi một lực vô hình - nỗi lo, nỗi nhớ, và cả sự tuyệt vọng.

Bước qua từng con phố, ánh hoàng hôn vẫn nhuộm đỏ phía cuối đường, nhưng Hyunjin không còn nhận ra gì ngoài hình ảnh Yongbok trong tâm trí. Cậu tưởng tượng ra Yongbok ngồi đó, chờ đợi, hay đang buồn, hay đang giận... Cậu cần biết, phải gặp, phải chắc chắn.

Mồ hôi lấm tấm trên trán, tim đập nhanh đến mức cậu nghe rõ từng nhịp, tay cậu nắm chặt chiếc áo, như thể chỉ cần bấu vào, Hyunjin sẽ kéo mình qua mọi khó khăn. Cậu lao đi, lòng rối như tơ vò, một phần hi vọng, một phần sợ hãi, không biết Yongbok sẽ đứng đó hay không... nhưng không thể dừng lại.

Cảnh vật xung quanh như mờ nhạt, chỉ còn hình ảnh căn nhà quen thuộc của Yongbok hiện ra trước mắt. Hyunjin dừng lại, thở hổn hển, tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Cậu cúi xuống, tay run run chạm vào cánh cổng, lòng cầu mong... chỉ một chút, một chút thôi, để thấy Yongbok... để biết cậu ấy vẫn ổn.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro