đêm tàn
---
Gã thấy mình đang lao mình về phía bìa rừng, khi những tán cây dần thưa thớt. Cuộc đi săn bắt đầu. Bản năng của một con sói dẫn lối cho gã. Bốn chân nhẹ lướt trên mặt đất như một cơn gió. Gã đã chọn được mục tiêu cho ngày hôm nay. Trong bộ não của gã, một kế hoạch đã xuất hiện, dẫu không đến mức tinh vi cho lắm, nhưng khả năng thành công gần như tuyệt đối. Những bụi cây rậm rạp là nơi ẩn náu hoàn hảo, tạo cho gã một lợi thế vô hình. Gã kín đáo ẩn mình sau những mép lá xanh rì, lặng yên quan sát. Giữa cánh đồng mênh mông, có một đàn cừu vẫn đang ngoan ngoãn tận hưởng mấy vạt cỏ xanh non mơn mởn. Một bữa ăn ngon lành, gã đoán thế.
Từng phút trôi qua bào mòn dần sự kiên nhẫn có hạn của một con sói. Gã bắt đầu chán nản khi thằng bé chăn cừu cứ mãi lảng vảng đâu đó xung quanh. Lòng gã nóng như lửa đốt, đối lập với cảnh tượng yên bình diễn ra trước mắt. Gã đuổi theo vài suy nghĩ miên man để đốt thời gian chết. Chẳng rõ suy nghĩ nào đã khiến con sói háu đói khẽ khàng cúi xuống và nếm thử thứ thực vật màu xanh được gọi là "cỏ". "Cái tên chẳng mấy mĩ miều" - gã bình luận, và rồi ho sặc sụa ngay khoảnh khắc thứ thức ăn mới lạ chạm vào cuống họng. Vị đăng đắng, chan chát lại ngai ngái làm gã thoáng buồn nôn. Tại sao lũ cừu có thể sống bằng thứ này được nhỉ?
"Phải chăng là tại vì số phận cho phép chúng hiền lành?" - Gã mỉa mai thầm nghĩ. Đặc quyền của lũ cừu là không cần phải duy trì sự sống trong tội lỗi và ăn năn. Chà đạp lên những loài động vật khác để sinh tồn, đối với chúng là vô nghĩa. Nhưng đó cũng chính là lý do vì sao chúng luôn phải đề cao cảnh giác, bởi những kẻ săn mồi đểu cáng như gã có thể xuất hiện bất cứ lúc nào. "Đã lựa chọn bản chất nhu nhược thì phải chấp nhận bị kẻ xấu đàn áp mà thôi, điều hiển nhiên mà."
Từng chuyển động của chúng thu gọn trong đôi mắt hổ phách của kẻ săn mồi. Gã cần chú tâm chọn cho mình một mục tiêu tuyệt vời. Gã thích đánh chén những con mồi "đúng độ". Một con cừu gần chạm đến ngưỡng trưởng thành, ấy là khi hương vị của nó trở nên tuyệt hảo nhất. Nhưng, điều gì cũng có cái giá của nó. Chúng có sức trẻ, trong khi cái chân đau không cho phép gã mặc cả cho bữa ăn. Gã không muốn phung phí quá nhiều sức lực để đặt cược cho một cuộc sát phạt mạo hiểm. Thôi thì, bữa nay đạm bạc một chút vậy!
Ồ, kia rồi! Thấp thoáng phía xa xa, có một con cừu già nua, chuyển động có phần khó khăn và chậm chạp hơn so với đồng loại. Da thịt nó chắc chắn sẽ dai hơn, nhưng chẳng sao, đây không phải lúc để gã kén chọn. Đúng là cơ hội trời cho, ngay lúc ấy, thằng bé chăn cừu vừa hớt hơ hớt hải chạy đi đâu đó. Gã cần phải tận dụng cơ hội nghìn năm có một này trước khi bị ông trời tước mất.
Lũ cừu ngây ngô chẳng thể đoán trước được rằng, sự bình yên sẽ sớm bị xé tan. Trong chớp mắt, chúng chỉ kịp trông thấy một cái bóng đen ngòm lao vụt ra từ bụi cây gần đó. Tan tác. Chúng nháo nhác chạy trốn khi nhận ra mình sắp phải đối mặt với tử thần. Hỗn loạn. Những tiếng kêu thảm thương vang lên, tuyệt vọng và sợ hãi. Dồn dập. Từng bước chân càng lúc càng gấp gáp. Nhốn nháo. Gã tưởng như có thể nghe rõ từng tiếng khóc của đám cừu non. Và cuộc chiến bây giờ mới thực sự bắt đầu.
Đúng như những gì gã dự tính. Lão cừu già nua chưa một lần lọt qua khỏi tầm ngắm. Thoạt đầu, lão dồn hết sức vào bốn chân, cố lao mình về phía trước. Nhưng hậu quả tàn tạ của thời gian chẳng cho phép lão duy trì điều đó. Tốc độ của lão cứ giảm dần, giảm dần. Lão muốn thét lên cầu cứu với cả đàn, nhưng thanh âm cứ nghẹn lại rồi vỡ ra trong cổ họng. Trong thời khắc sinh tử cuối cùng như thế này, sinh tồn là thứ quá xa xỉ với một con cừu già như lão. Có vẻ như lão biết, mình đã bất đắc dĩ trở thành mục tiêu của con thú săn mồi. Lão tất tưởi chạy thêm vài bước, đuối sức, chậm dần rồi dừng hẳn. Chỉ vài tích tắc nữa thôi, lão sẽ nằm gọn dưới hàm răng của kẻ săn mồi độc ác. Lão khẽ nhắm mắt lại, như phó mặc mọi thứ cho số phận, rồi lấy hết chút bình tĩnh cuối cùng, quay đầu lại ngay khi hàm răng sắc như dao của con sói sắp sửa găm vào da thịt:
- Cho... lão được phép nói... nói lời cuối... được không? - Giọng lão vang lên, thều thào, run rẩy, lắp bắp và có phần yếu ớt.
Gã sững lại trong một khoảnh khắc.
Số phận vốn là một khái niệm trớ trêu. Đường đường là một kẻ săn mồi, gã vẫn chưa bao giờ hiểu được cảm giác thế nào là quyền uy thực thụ. Bầy cừu chỉ cung phụng gã trong khoảnh khắc cuối đời. Gã đã quen với những cặp mắt sợ sệt, những lời van vỉ cầu xin yếu ớt, những tiếng thét gào thảm thiết và sự thảm hại cuối cùng của một kiếp động vật. Chúng sẵn sàng đánh đổi bất cứ thứ gì cho tính mạng của mình, nhưng tiếc là gã chỉ muốn thân xác của chúng mà thôi. Gã thích cảm giác ban ân cho kẻ khác, rồi kết liễu nốt mảnh hy vọng cuối cùng còn sót lại trong họ. Bản chất của loài sói là vậy, gã nào thể chối bỏ được đâu? Và gã khẽ gật đầu.
- Chào chàng trai trẻ, một ngày sinh tồn vất vả, nhỉ?
Gã không tin vào tai mình. Một kẻ vừa phút trước còn sợ sệt, nhăn nhúm, phút sau đã bình tĩnh ôn tồn như thể đang nói chuyện với cháu con. Chẳng có con cừu nào dám cư xử như vậy với gã cả. Nhưng rồi, sau một thoáng ngẩn ngơ, gã vần đứng yên và lịch sự đáp lại, vì dẫu sao lão già này cũng chẳng chạy đi được đâu xa:
- Ồ, đúng vậy. Cảm ơn ông!
Gã từ từ tiến đến. Đôi mắt hổ phách tóm gọn từng chuyển động con mồi. Còn giọng điệu của con cừu kia, vẫn bình tâm đến lạ:
- Lão sống đến ngần này tuổi rồi, số cũng đã tận, có cố níu kéo thêm cũng chẳng được gì hơn nữa. Thôi thì cảm ơn cậu đã chọn lão. Ít ra, trước khi nhắm mắt xuôi tay, tấm thân tàn này cũng chết thay cho kẻ khác.
Sự bình thản của lão khiến lòng gã thoáng một gợn sóng. Nhưng sau cùng, gã dằn lòng gạt đi mọi thứ đang trỗi dậy trong mình, dù cho nó là gì đi chăng nữa. Bữa ăn quan trọng hơn tất cả. Đến lúc này, chẳng còn điều gì đơn giản hơn. Gã chỉ cần một cú nhảy, rồi găm hàm răng trắng sắc nhọn vào động mạch. Máu tươi sẽ trào ra, lênh láng, và kẻ xấu số sẽ tắt thở ngay tắp lự. Một sự siêu thoát trong chớp nhoáng.
Gã lấy đà cho một cú nhảy.
Huỵch!
Gã loạng choạng, và lảo đảo. Mọi thứ xoay vòng, cuồng quay. Bốn chân loay hoay lấy lại thăng bằng. Chết tiệt, chuyện gì vừa xảy ra vậy? Gã định thần lại trong thoáng chốc. Một bóng đen vừa xuất hiện và lao vào gã ư?
Ừ, phải, một bóng đen. Bóng đen ấy vừa vội vã ra hiệu cho lão cừu già chạy đi. Lão chần chừ, nhưng rồi cũng tập tễnh trốn chạy. "Chết đến nơi rồi còn đạo đức giả!" - gã nhíu mày rít qua kẽ răng, nhìn theo "con mồi hụt" bằng ánh mắt chứa đầy sự khinh bỉ. Đúng là bản chất của lũ hèn hạ. Nhưng gã không đuổi theo. Gã biết, chướng ngại vật trước mắt mới là thứ nên ưu tiên loại bỏ. Tiếng gầm gừ bật lên trong cổ họng gã, nhằm thăm dò phản ứng của đối phương, còn đôi mắt sắc lẹm chuyển hướng sang kẻ thù không mời mà tới. Một hình bóng hiên ngang, ngạo nghễ, đôi con ngươi như rực lửa nhìn thẳng vào gã như thể vừa lập được chiến công. Nó không sợ sệt, không khuất phục, không cúi đầu, không chạy trốn, dẫu thể trạng có phần lép vế rõ rệt so với một con sói trưởng thành.
- Ồ, chẳng phải một con cừu đen đó ư? - Tiếng tru man rợ và khoái trá vang lên, như thách thức tinh thần đối thủ. Đúng là gan to bằng trời, có con mồi nào lại muốn tự đến dâng trước miệng sói? Đàn cừu này từ già đến trẻ đều có vấn đề hết rồi? Gã bỏ con săn sắt, ai ngờ bắt được con cá rô. Thôi, coi như là điềm tốt, hơn cả một món hời!
Không một tiếng trả lời, còn thời gian như đông cứng lại. Hai đối thủ mặt đối mặt, mắt đối mắt. Gã không muốn xông vào ngay, vì dẫu sao cũng không nên khinh thường kẻ địch, dù cho đó chỉ là một con cừu đi chăng nữa. Biết đâu nó giấu trong mình một thứ vũ khí bí mật nào đó thì sao? Bước chân gã vẽ thành vòng tròn xung quanh nó. Không khí căng thẳng và ngột ngạt bóp nghẹt lấy trái tim đang đập dồn dập trong lồng ngực cả hai.
Nhưng kì lạ thay, ánh nhìn của nó như một tiếng sét đánh thẳng vào suy nghĩ. Dường như có điều gì làm gã muốn chùn bước. Phải chăng ánh lửa trong mắt nó rực rỡ quá, mạnh mẽ quá, như thiêu rụi tất cả những vùng tăm tối trong gã hay không? Gã tưởng như mình trông thấy cả một bầu trời chao nghiêng trong ánh mắt nó. Đôi mắt ấy thật đẹp. Chúng sắc, nhưng thẳm, ấm, và sâu. Chúng có hồn. Chúng không giống gã. Chúng xoáy vào gã, ngọt như cách hàm răng của gã từng lấy mạng vô số con mồi. Chúng gợi lên một miền ký ức thảm thương mà gã ngỡ đã chôn sâu xuống tầng đáy của linh hồn. Chúng khiến gã trở nên bé nhỏ. Ấy là "sự lương thiện" chăng? Gã không giải thích nổi. Không thể! Bản chất của một giống loài máu lạnh không thể thay đổi nhanh như thế. Con cừu đen chết tiệt kia có sức mạnh gì chăng? Gã tự vấn bản thân rồi tự trói mình vào mớ suy nghĩ cuồng quay và mơ hồ. Lần đầu tiên trong tháng ngày đứng ở một vị trí an toàn trong chuỗi thức ăn, gã không nỡ, và cũng chẳng dám xuống tay với con mồi.
Gã bị hạ đo ván trong chớp mắt mà chẳng cần đối thủ phải động tay. Mắt gã cụp xuống, lén trút ra tiếng thở dài. Chẳng cần ngẩng mặt lên, gã cũng biết đối thủ đang trưng ra sự ngạc nhiên đến tột độ. Và rồi, gã đưa ra một quyết định, có lẽ là đúng đắn nhất cuộc đời:
- Đi đi! - Thanh âm lãnh đạm duy nhất con sói bỏ lại trước khi bóng dáng gã lẩn khuất sau những hàng cây u tối.
Kẻ săn mồi đi như trốn chạy.
---
Mấy tiếng quạ kêu não nề như vọng về từ một cõi xa xăm đánh thức gã khỏi dòng suy tư. Cơn đau vẫn cháy bùng như ngọn lửa lan âm ỉ khắp cái dạ dày khốn khổ. Ấy thế mà, giữa muôn vàn cơn gió thét gào phía cửa hang, dường như gã thoáng thấy hiện lên một đôi mắt...
[to be continued]
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro