7.
Mọi chuyện có lẽ sẽ vẫn êm đẹp nếu như Felix không tình cờ chạm mặt những người bạn cũ.
Hôm đó, trời vẫn trong xanh, bầu trời trải dài như một bức tranh hoàn hảo, nhưng trong không gian ấy, có một thứ gì đó nặng trĩu, như một đám mây đen bất chợt che khuất ánh sáng. Felix và Hyunjin vừa rời khỏi lớp, định ghé qua quán cà phê nhỏ gần trường để tạm quên đi những lo toan học hành, những căng thẳng. Nhưng ngay khi họ bước ra khỏi cổng trường, một giọng nói quen thuộc vang lên phía sau, như một vết cắt sâu vào ký ức:
"Ơ kìa, tao có nhìn nhầm không? Chẳng phải là Lee Felix sao?"
Câu nói ấy khiến Felix cứng đờ lại, giống như bị đông cứng giữa đám đông, mặc dù bốn bề vẫn tràn ngập âm thanh và cuộc sống. Cậu nhận ra giọng nói đó ngay lập tức – giọng của những người bạn cũ, những người mà cậu đã cố gắng quên đi. Những người đã từng là một phần trong cuộc sống của Felix, nhưng không phải theo cách mà cậu muốn nhớ.
Mỗi từ, mỗi câu của họ đều như những ngòi nổ, làm vỡ vụn những mảnh ghép tưởng như đã bình yên trong tâm trí cậu. Cậu ngẩng lên, thấy ba đứa con trai đứng đó, mặc đồng phục gọn gàng nhưng ánh mắt lại sắc lạnh, đầy vẻ thách thức. Đứa vừa lên tiếng là thằng cao kều, tóc đen, khoanh tay trước ngực, nhìn Felix bằng ánh mắt như thể đang tìm kiếm sự yếu đuối trong cậu.
Felix nuốt khan, cố gắng giữ cho giọng nói mình không run rẩy. "Ừm... chào."
Một từ đơn giản, nhưng không ngờ lại mang theo bao nhiêu nỗi bối rối và lo lắng dồn nén. Cậu cố gắng tỏ ra bình tĩnh, nhưng trong sâu thẳm lòng mình, Felix không thể không cảm thấy mình như một đứa trẻ lạc lõng, đứng trước những người cũ mà mình đã từng gọi là bạn. Một phần của quá khứ mà cậu tưởng đã khép lại, bỗng dưng lại ùa về.
"Cái gì đây? Mày bây giờ chỉ biết chào thôi à?" Park Jinyoung nhếch mép, mắt nhìn Felix như thể cậu đang là một con thú bị săn mồi. "Tao tưởng mày quên hết bọn tao rồi cơ. Hóa ra mày không thể quên được, đúng không?"
Felix im lặng, không phải vì không có lời để đáp trả, mà vì trong lúc này, cậu chẳng biết phải nói gì. Cậu biết rõ bọn này đang cố tình khiêu khích, đang cắt vào những vết thương cũ mà cậu đã từng nỗ lực chôn vùi. Nhưng mỗi lần Felix nhìn vào ánh mắt của chúng, mỗi lần cảm nhận sự khinh miệt đó, những ký ức đau đớn lại quay về, như thể cậu không thể thoát khỏi những gánh nặng của quá khứ.
"Nghe bảo sang Hàn để làm idol hả? Giờ sao rồi? Năm ngoái mất tích mấy tháng, chắc là bỏ cuộc rồi nhỉ?" Woojin tiếp tục, giọng điệu vừa chế giễu vừa mỉa mai.
Hyunjin đứng bên cạnh Felix, nhận thấy sự căng thẳng rõ rệt trong ánh mắt của cậu. Cái giọng điệu đó, những lời lẽ đó... làm cho cậu cảm thấy như có cái gì đó rạo rực trong lòng. Không phải sự bức xúc, mà là cảm giác muốn bảo vệ bạn mình. Felix vốn không phải người hay bộc lộ cảm xúc, nhưng những gì bọn kia đang làm là vượt qua giới hạn mà cậu có thể chịu đựng.
Felix vẫn không nói gì. Nhưng đôi mắt của cậu, dù im lặng, lại đang dằn vặt chính mình. Cậu muốn nói gì đó, muốn phản kháng, nhưng không thể, vì mỗi lời đáp trả lại chỉ khiến vết thương trong lòng cậu càng thêm nhức nhối. Cậu muốn được nhìn thấy mình mạnh mẽ, nhưng làm sao có thể mạnh mẽ khi mà quá khứ cứ bám riết lấy?
"Cái thái độ gì vậy?" Jinyoung cười nhạt, giọng đầy vẻ châm biếm. "Hay là mày tự thấy xấu hổ?"
Nhưng trước khi Felix kịp lên tiếng, một giọng nói khác vang lên, lạnh lùng và sắc bén như một lưỡi dao cắt ngang không khí căng thẳng ấy:
"Ê, mấy con chó hoang lạc chuồng, không có ai xích tụi mày lại à?"
Ba thằng kia đồng loạt quay đầu lại, nhìn thấy Jeongin đứng đó, tay chống hông, ánh mắt không giấu được sự khinh bỉ. Một khí chất mạnh mẽ và đầy tự tin tỏa ra từ cậu, khiến ba thằng kia bất giác lùi lại một bước. Jeongin không cần phải nói nhiều, chỉ với một ánh mắt sắc bén đầy đe dọa, cậu đã khiến không gian như đông lại.
Felix giật mình, cảm giác có một thứ gì đó vỡ vụn trong lòng. Cậu không nghĩ rằng Jeongin lại có thể đứng ra bảo vệ mình như thế. "Jeongin..."
"Mày là thằng nào ? Chuyện này ko liên quan đến m"
Jeongin không quay lại nhìn Felix, cậu chỉ thẳng mặt ba thằng kia, giọng nói vang lên đầy kiên quyết, không chút sợ hãi: "Cái quái gì đây? Tụi mày không thấy sao? Tao là Babi Bread Innie , thấy mùi rác thải công cộng ở đây hôi thối quá là tao phải đi dọn đống rác này ko mọi người ngửi thấy coi chừng phổi bị bệnh luôn."
Không khí như bị một cú tát mạnh mẽ làm rạn nứt. Hyunjin đứng bên, không thể không thừa nhận rằng Jeongin lúc này thật sự khiến người khác không thể xem thường. Cậu ấy không chỉ là bạn, mà còn là người sẵn sàng làm mọi thứ để bảo vệ những người thân thiết bên cạnh.
Ba thằng kia lặng người, không hiểu vì sao mình lại phải đối diện với một Jeongin đầy quyết đoán và không chút nhượng bộ như thế. Jeongin tiếp tục nói, mỗi từ đều như một cú đấm thẳng vào mặt chúng:
"Tao hỏi thật, mấy đứa tụi bây sống bằng lòng tự trọng hay bằng lòng tự tưởng tượng thế?"
"Mày nói gì cơ?" Woojin mắt nheo lại, không tin vào tai mình.
"Tao nói là, tụi bây ảo tưởng hơi nhiều đấy. Nghĩ mình là ai mà lên mặt với người khác? Nói người ta bỏ cuộc, trong khi tụi bây có tư cách gì mà đánh giá? Hay là cay cú vì người ta đi xa hơn tụi bây tưởng?" Jeongin nhún vai, giọng thản nhiên như thể chẳng có gì quan trọng.
Felix nhìn Jeongin, mắt mở to như không tin vào những gì mình đang nghe. Cậu không thể tưởng tượng được rằng Jeongin lại có thể nói những lời đó, những lời đầy sức mạnh và sự lạnh lùng như thế. Có lẽ, Felix đã sai khi nghĩ rằng những người bạn cũ có thể chỉ làm cậu tổn thương. Giờ thì, cậu hiểu rằng, với những người bạn thật sự như Jeongin, không gì có thể làm cậu gục ngã.
Một lúc sau, ba thằng kia im lặng, cuối cùng, Woojin chậm rãi quay đi, nhưng trước khi bỏ đi, hắn vẫn không quên buông một câu đầy thách thức. Tuy nhiên, Jeongin chỉ nhìn bọn chúng với một ánh mắt khinh bỉ, không hề bận tâm.
Felix và Hyunjin đều thở phào nhẹ nhõm, nhưng Felix cảm thấy một cảm xúc sâu sắc nào đó dâng lên trong lòng. Cậu nhìn Jeongin, cảm nhận một sự ấm áp lạ lùng, như thể có một thứ gì đó đã thay đổi trong cậu. Jeongin không chỉ là một người bạn, mà là người mà cậu có thể tin tưởng vào những lúc khó khăn nhất
💬 [Confession #1035]
"Lee Felix có phải con người không v nhỉ ? Thấy nó mặt sáng sủa đẹp trai thông minh mà đần độn hơn con chó nhà tao "
💬 [Confession #1036]
"Không biết ai mới là người đáng bị khinh đây. Chơi LMHT 12 năm mà còn rank Đồng thì nói lên cái gì nhỉ? 🙂"
💬 [Confession #1036]
"Ông hoàng cháy bếp gọi tên Felix . Hồi cấp 1 nó làm brownie cho tao mà tao ăn tưởng vớ phải quả khổ qua , đắng muốn lòi bản họng cứ nghĩ mình nấu ăn ngon xong đem cho mng cơ"
Giờ ra chơi, sân trường trở nên ồn ào, náo nhiệt với tiếng cười nói của đám học sinh, như thể mọi thứ vẫn cứ bình thường. Felix đi dọc hành lang, nhưng cảm giác lạ lẫm lại len lỏi trong lòng cậu. Cảm giác ấy quen thuộc, nhưng cũng khiến cậu không khỏi bối rối – ánh mắt của mọi người, như những tia chớp sắc nhọn, đang chiếu vào cậu, đánh giá từng bước đi của cậu. Đây không phải lần đầu cậu cảm nhận được điều này, nhưng lần này, sự chú ý ấy có phần khác biệt, mạnh mẽ và thậm chí là đầy thách thức.Bỗng dưng có một cậu bạn lớn tiếng nói với Felix
"Này có phải cậu ta là cái đứa chs game mà 12 năm vẫn rank đồng mà Woojin nói trên cfs trường ko ? Thật ko hiểu sao nó vẫn ko ngại mà vác mặt đến trường
Một tiếng cười khẩy vang lên từ trong phòng thanh nhạc, sắc nhọn như dao cạo, làm Felix dừng lại. Cậu quay đầu và nhìn thấy một nhóm học sinh đứng ở đó, tụm lại thành một khối, khoanh tay và tựa vào tường, đôi mắt đong đầy khinh bỉ nhìn về phía cậu. Felix nhận ra ngay họ – những người mà trước đây thường xuyên buông ra những lời xì xào, bàn tán sau lưng cậu về việc cậu được Bang Chan và hội bạn nâng đỡ quá nhiều.
"Lee Felix? Mày cũng có gan vác mặt đến đây à?" Một trong số chúng cười khẩy, giọng đầy mỉa mai, khiến Felix cảm thấy một cơn tức giận âm ỉ nổi lên trong lòng.
"Có gì mà không dám?" Felix trả lời, giọng điềm tĩnh nhưng không chút né tránh. Cậu không phải là kiểu người sẽ lùi bước, đặc biệt là khi mình chẳng làm gì sai.
"Mày tưởng mày còn là hotboy hả? Học dở, chơi game cũng ngu, có gì hay ngoài cái mặt m ra . Mà kể ra đứa nào đỉnh lắm mới ngấm được ấy chứ , mặt thì cả đống tàn nhang nhìn như cả đống kiến bò trên mặt , hỏi xem m còn cái j hay ?" Woojin chen vào, giọng đầy khiêu khích .Ngày còn cấp 1 , chính hắn là người khiến Felix bị mọi người ghét bỏ , còn chế giễu tàn nhang của cậu khiến hồi đó Yongbok từng ghét cay ghét đắng những đốm tàn nhang trên mặt mình. Những lời này không làm Felix tức giận, nhưng nó lại đánh trúng một phần nỗi bất an trong lòng cậu – là cái phần mà cậu vẫn luôn cảm thấy mình không thể đủ tốt.
Felix siết chặt tay, kiềm chế bản thân để không phản ứng thái quá. Cậu biết rõ rằng những lời này chỉ là những tiếng ồn ào vô nghĩa, nhưng khi bị chế nhạo trắng trợn trước mặt bao người, làm sao mà không cảm thấy xót xa cho lòng tự trọng của mình?
Và rồi, khi Felix chuẩn bị mở miệng đáp trả, một giọng nói lạnh lùng, sắc bén vang lên, cắt đứt không khí căng thẳng.
"Câm cái miệng chó của tụi bây lại đi." Giọng nói của Jeongin như một lưỡi dao sắc nhọn, lạnh lùng, không để lại chút thương hại nào.
Cả nhóm quay đầu, ánh mắt lập tức chuyển sang Jeongin, người đang đứng đó với vẻ mặt không thể lạnh lùng hơn, khoanh tay và trông như thể không hề cảm thấy mệt mỏi khi phải đối phó với những kẻ như bọn họ. Felix chưa bao giờ thấy Jeongin tức giận đến vậy. Cậu biết, Jeongin vốn không phải là người dễ dàng bộc lộ cảm xúc, nhưng khi đã lên tiếng, thì những lời cậu ấy nói sẽ không bao giờ chỉ là sự bốc đồng.
"Jeongin?" Một tên trong nhóm cau mày, rõ ràng là không ngờ đến sự can thiệp bất ngờ này.
"Tao chen vào để chửi cái lũ óc nho tụi bây đó," Jeongin đáp lại, ánh mắt tràn đầy sự khinh bỉ. "Lũ bây có quyền gì mà chê người khác hả? Nhìn lại tụi bây đi, rác rưởi cũng không thối bằng."
Cả nhóm học sinh kia đột nhiên im lặng. Không ai trong số chúng dám lên tiếng. Jeongin không phải là người chỉ nói suông, cậu sẽ làm những gì mình đã hứa. Nếu cần thiết, cậu sẽ đưa mọi chuyện lên confession và làm cho tất cả những kẻ này phải hối hận vì đã lỗ mãng với Felix.
"Mày—!" Một tên bước lên, nhưng Jeongin đã ngắt lời hắn ngay lập tức, bằng giọng nói cứng rắn, như không muốn để chút cơ hội nào cho sự đối đầu.
"Câm đi, tao chưa nói xong. Tụi bây nói Felix dựa hơi Bang Chan? Ủa, vậy tụi bây dựa hơi ai để to mồm thế? Mấy con ruồi bu lấy nhau rồi tự nghĩ mình là rồng phượng à? Nực cười vãi."
Felix ngạc nhiên đến mức không thốt nên lời. Cậu đã từng biết Jeongin có cái miệng "hỗn" nhưng không nghĩ rằng cậu ấy lại có thể thẳng thừng và mạnh mẽ đến vậy.
Jeongin không ngừng lại ở đó. Cậu tiếp tục, từng lời, từng chữ đều được nhấn mạnh. "Mấy con tép riu như tụi bây đừng có ở đây nhảy nhót làm màu. Không thì để tao đăng lên confession cho toàn trường đọc, để xem ai mới là trò cười thật sự."
Chỉ sau vài giây, không khí im lặng bao trùm. Nhóm học sinh kia biết rằng Jeongin sẽ không chỉ nói miệng. Cậu ấy sẽ làm thật, và khi đó, cái giá phải trả sẽ không hề nhỏ.
"Đi thôi, Felix." Jeongin quay lưng bước đi, không thèm liếc mắt một lần nữa về phía nhóm kia.
Felix vẫn đứng đó một lát, ngỡ ngàng trước hành động của Jeongin. Cậu cảm nhận được sự ấm áp từ hành động của cậu ấy. Cảm giác như mình không còn đơn độc trong cuộc chiến này nữa.
Tới khi gặp Hyunjin ngay sau đó, Felix mỉm cười nhẹ nhàng. "Tớ ổn, Jeongin lo hết rồi."
Hyunjin nhìn Felix một lúc lâu, ánh mắt không giấu được sự quan tâm. Không phải lúc nào Hyunjin cũng dễ dàng bày tỏ cảm xúc, nhưng có một điều gì đó trong lòng cậu đang thay đổi. Hyunjin cảm nhận được sự lo lắng không chỉ vì Felix, mà còn vì chính mình – một sự bảo vệ mạnh mẽ mà cậu chưa từng nghĩ tới.
"Đừng lo," Hyunjin nói, giọng cậu trầm xuống, nhẹ nhàng như một lời cam kết. "Cậu không bao giờ phải một mình đâu."
"Chuyện này sẽ kết thúc sớm thôi , cứ chờ chút nữa sẽ có bất ngờ đấy " Jeongin nhếch mép nói rồi bước đi và biến mất trong đám học sinh
Khi buổi học kết thúc, Felix cảm nhận được một sự thay đổi rõ rệt trong không khí. Đám học sinh trong trường vẫn cứ xôn xao về chuyện trong hành lang, nhưng lần này, không còn những tiếng xì xào chế giễu hay ánh mắt khinh bỉ nữa. Cảm giác ngột ngạt, đầy sự soi mói trước đây đã dần tan biến, thay vào đó là sự im lặng đáng ngờ. Felix biết rằng mọi chuyện đã bắt đầu có chuyển biến.
Nhóm của Jinyoung bị gọi lên phòng hiệu trưởng không phải để nhận một lời khuyên đơn giản. Từ những gì họ đã làm, không ai có thể cứu vớt nổi hành động của họ nữa. Vụ việc đã không còn là một trò đùa, mà là một sự vi phạm nghiêm trọng về đạo đức và tinh thần tôn trọng trong môi trường học đường. Dù họ có cố gắng biện minh, nhưng khi đối mặt với những chứng cứ không thể chối cãi – từ những bài confession cho đến thái độ thô lỗ của chính họ – thì lời xin lỗi, dù có thành thật đến đâu, cũng không thể cứu vãn được danh dự của họ.
Phán quyết của ban giám hiệu là không thể tránh khỏi: nhóm Jinyoung bị đình chỉ tham gia tất cả các hoạt động ngoại khóa trong suốt một học kỳ, và buộc phải tham gia các buổi học về đạo đức và cách xử lý mối quan hệ trong môi trường học đường. Một hình phạt không quá nặng, nhưng đủ để họ cảm nhận được sự tôn trọng mà họ đã không dành cho người khác.
Khi Jinyoung và nhóm của hắn đứng trước toàn trường để xin lỗi, một sự xấu hổ lộ rõ trên gương mặt từng người. Ánh mắt của chúng không thể nhìn thẳng vào bất kỳ ai. Những lời xin lỗi được thốt ra với giọng điệu vụng về, như thể chúng cũng không tin vào chính những gì mình đang nói. Đó là sự khiêm nhường đã quá muộn màng, nhưng ít nhất, đó là cái giá mà chúng phải trả cho sự khinh miệt và ngạo mạn mà chúng đã gieo rắc.
Felix đứng từ xa, đôi mắt nhìn theo từng bước đi của nhóm Jinyoung, cảm giác như mọi thứ vừa rồi chỉ là một cơn ác mộng không bao giờ quay lại. Nhưng khác với những gì cậu đã từng nghĩ, cậu không cảm thấy vui sướng khi thấy đối phương bị trừng phạt. Mà thay vào đó, một cảm giác trống rỗng, lạ lùng, như thể cậu đã được giải thoát khỏi một điều gì đó nặng nề nhưng lại không phải là chiến thắng thật sự.
Jeongin bước đến bên cậu, vẻ mặt không hề lộ vẻ tự mãn dù cậu ấy là người đã đứng lên bảo vệ Felix. "Chẳng vui gì đâu," Jeongin nói, giọng trầm. "Chỉ là chúng nó đáng phải nhận hậu quả của hành động thôi."
Felix quay lại nhìn Jeongin, cảm nhận sự kiên định và nghiêm túc trong từng lời nói của cậu ấy. "Tớ biết, nhưng... có lẽ tớ chỉ muốn mọi chuyện kết thúc mà không phải ai cũng phải tổn thương."
Hyunjin, đứng bên cạnh, vỗ vai Felix, nhẹ nhàng an ủi. "Chúng ta không thể cứ để những kẻ đó làm tổn thương nhau mãi. Mọi người xung quanh nhìn vào và học theo hành động của chúng ta. Đôi khi, để sự công bằng được thực thi, có người phải gánh chịu hậu quả."
Felix mỉm cười, một nụ cười khẽ, như thể mọi cảm xúc trong cậu đều được trút bỏ trong khoảnh khắc đó. Cậu đã chiến đấu không chỉ vì bản thân mình, mà còn vì những giá trị mà cậu đã bắt đầu học được: lòng tự trọng, tình bạn, và sự công bằng.
Ngày hôm đó, trường không còn chỉ là một nơi để học tập và thi cử. Nó trở thành một bài học lớn về sự trưởng thành, về những gì mà mỗi người học được khi đối mặt với thử thách, khi phải đứng lên và bảo vệ điều đúng đắn.
Felix nhìn ra ngoài cửa sổ lớp học, ánh nắng buổi chiều chiếu rọi lên những đám mây, tạo nên một bức tranh màu sắc tuyệt đẹp. Cậu biết, cuộc sống sẽ không bao giờ dễ dàng. Nhưng chỉ cần có những người bạn như Jeongin, Hyunjin, và cả Bang Chan, cậu không bao giờ phải đi một mình.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro