Chap 111

Phiên ngoại : Lão Lý lão Hoàng (3)

Lão Trần không nhìn thấy ông, lúc sau chạy đến nhà của ông, còn cùng đi với Hoàng Chẩn Vĩnh, Lý Thời Hách muốn đuổi ông đi cho khuất mắt nhưng hình như không được tốt lắm, Lễ Chí vô cùng cao hứng khi thấy ba mình đến. Lý Thời Hách nhìn thấy con dâu không cử động được do bụng lớn, cho nên thở dài tiếp hai người bọn họ, hầu hạ rót trà lấy trái cây, còn cùng lão Trần chơi cờ, ông thua, Hoàng Chẩn Vĩnh ngồi bên nhìn, Lý Thời Hách rất tức giận nhưng không lộ ra, giả bộ như mình rất phong độ, còn cùng gã ôn tồn nói chuyện như người trong nhà!

Hoàng Chẩn Vĩnh thật cao hứng, từ hôm đó ngày nào cũng đến nhà bọn họ, vừa mới bắt đầu là cùng Lão Trần, sau không cần đến lão, viện lý do khác là tới thăm con gái. Lý do này không thể phản bác, Lý Thời Hách thực buồn bực. Tuy rằng biểu hiện Hoàng Chẩn Vĩnh so với ảnh đế còn giỏi hơn, chỉ cần có người gã sẽ không nhìn ông, nhưng Lý Thời Hách vẫn bất an, nhà của ông đến ông cũng trốn không nổi nữa, cuối cùng rõ ràng vừa nhìn thấy Hoàng Chẩn Vĩnh đến, ông liền xuất môn, mắt không thấy tâm sẽ tịnh.

Lý phu nhân đến cũng không có hoài nghi, mấy năm nay nhìn Lý Thời Hách rời nhà đã thành quen, vừa ra khỏi cửa cả ngày, bà cũng hỏi thăm, mỗi ngày đều đến nhà Lão Trần, không ăn cơm uống trà đánh cờ thì đi nhìn xem con! Nhìn con của ông không có gì, con mình đương nhiên phải đến thăm, uống trà cũng vậy, vì thế bà an tâm, bà trong lòng không hề lo, bà biết Lý Thời Hách đối với bà như vậy chỉ là do áy náy, Lý Thời Hách là chạy không khỏi tay bà, con riêng chính là bằng chứng ngoại tình của ông, chỉ cần bằng chứng này, Lý Thời Hách nợ bà một đời. Bà rộng lượng tha thứ ông, rộng lượng đối với con riêng của ông, khiến Lý Thời Hách trong lòng càng thêm áy náy hơn, chính là áy náy đến một đời!!!

Lý phu nhân trong lòng không phải không hận, bất cứ một nữ nhân nào khi rơi vào cảnh này cũng sẽ hận đến thấu xương. Nhìn chồng mình ngoại tình chính là sỉ nhục lớn nhất của người phụ nữ! Bà rất rõ việc Lý Thời Hách chưa từng yêu mình, ngay từ đầu vốn dĩ đã như vậy! Bà gả cho Lý Thời Hách, chính là tình huống bán mình cầu vinh! Chỉ việc bà biết trước khi bà gả cho Lý Thời Hách thì ông đã có người mình thích! Điều đó càng làm bà hận ông! Bà cố gắng một đời, Lý Thời Hách thủy chung chỉ xem nàng như là một người khách!

Bà thay ông sinh con trai đến thân thể đều hỏng! Không thể hầu hạ cho ông, ông thì đi ngoại tình! Ngoại tình còn mất tích 8 tháng, mang theo đứa bé về, nếu cha ông không mất bà nghĩ Lý Thời Hách cũng chẳng thèm trở về! Lúc ông quay về, Lý lão gia tử chết không nhắm mắt! Chỉ lưu lại trên người không hề lưu lại tâm ông, nhiều năm thế này, ông đối xử thân thể bà tương kính như tân, không còn chuyện xấu, thủy chung đặt người “phụ nữ” kia trong lòng! Cho dù bà thế nào, cũng không thay thế được người kia! Bà cũng chưa từng gặp qua người “phụ nữ” đó! Lý Long Phúc trưởng thành rất giống Lý Thời Hách, giống đến nỗi nàng không thể tìm ra bóng dáng của người kia! Sự giống nhau này có đôi lúc làm bà hận nghiến răng, nhưng bà không thể làm gì. Lý Thời Hách đối với bà áy náy, nhường nhịn! Đối với con bà tốt vô cùng, khiến bà không tìm thấy lý do gì để phát hỏa.

Lý phu nhân cắn răng cười, may mắn a, may mắn mấy năm nay nàng đối xử với Lý Long Phúc không tệ, không khắt khe không đánh không mắng cậu! Mua cái gì cũng mua hai cái, giống nhau như đúc, không thiếu, điều này làm cho Lý Thời Hách tìm không ra lỗi sai của bà, cho nên cương vị phu nhân mấy năm nay bà vẫn nắm chắc.

Lý phu nhân nghĩ nghĩ trong lòng bình tĩnh trở lại, Lý gia là của bà, con bà thân thể cũng khỏe lại, con dâu cũng mang thai, bà sắp được làm bà nội! Cả đời không hoàn mỹ, có cái được, có cái mất!

Hoàng Chẩn Vĩnh ngồi ở một bên nhìn bà, cũng không cam đến bình tĩnh vỏn vẹn vài giây, định lực rất tốt. Hoàng Chẩn Vĩnh vô thanh nở nụ cười, Lý phu nhân chú ý tới ánh mắt gã cười nói:“Anh rể, anh uống chút trà đi, Thời Hách hẳn là đi tìm Lão Trần rồi. Tới rồi thì ở lại ăn cơm với Lễ Chí. Thời Hách giữa trưa liền trở lại.”

Hoàng Chẩn Vĩnh cũng cười nói thực khách khí:“Không cần phiền toái, tôi chỉ đến xem Lễ Chí, nó rất tốt nên tôi cũng an tâm rồi.” Lý phu nhân cười: “Anh yên tâm, Lễ Chí rất khỏe.” Điểm này ngược lại là không sai, Lý phu nhân đối với con mình rất tốt. Hoàng Chẩn Vĩnh cười cười:“Cảm ơn thông gia! Tôi có việc đi về trước, công ty còn có việc.”

Lý phu nhân cười tiễn ông đi, giờ phút này bà chỉ để mắt tới Thời Hách, còn mấy chuyện khác, vốn không để ý tới.

Lý Thời Hách cùng Lão trần vừa đi hành lang xem tranh vẽ không được bao lâu, lại thấy được Hoàng Chẩn Vĩnh. lão Trần cũng kỳ quái:“ Hoàng đổng cũng đến mua tranh?” Lý Thời Hách lần này không có sức để chào hỏi lại. Hoàng Chẩn Vĩnh đuổi tới đây hệt như lần trả tiền cho ông, Lý Thời Hách căn răng, tiễn bước Lão Trần, Lý Thời Hách đưa gã tới quán trà.

Đóng cửa lại Lý Thời Hách liền nhịn không được phát hỏa:“ Hoàng Chẩn Vĩnh! Anh muốn làm gì, tôi có tiền!Tôi không cần anh trả! Lý gia của tôi chưa có phá sản! Tôi với anh không có mắc nợ nhau cái gì!”

Hoàng Chẩn Vĩnh yên lặng ngồi đối diện, gã biết ông có tiền, gã cũng biết ông muốn cùng mình phân rõ ranh giới, nhưng gã vẫn muốn nhìn thấy ông, không muốn cùng ông vạch rõ ràng như vậy! Hoàng Chẩn Vĩnh ánh mắt rõ ràng, phòng này không có người ngoài, không cần che giấu ánh mắt!

Lý Thời Hách bị gã nhìn đến khó chịu, phảng phất hệt như không mặc quần áo, bức tức nói:“ Hoàng Chẩn Vĩnh, rốt cuộc anh muốn làm gì! Còn muốn nhìn cái gì nữa! Anh nói anh muốn xem miệng vết thương, không phải đã nhìn rồi sao! Hay tôi phải cởi hết cho anh xem lần nữa!!”

Hoàng Chẩn Vĩnh không nói chuyện lại dùng sức bắt được tay ông. Lý Thời Hách lắp bắp:“Anh, anh buông tôi ra!” Lý Thời Hách khóe miệng sợ hãi, Hoàng Chẩn Vĩnh hiện tại đã không còn nghe lời ông nữa, dám bắt buộc ông, cởi quần áo của ông! Không biết bây giờ có thể làm gì!

Lý Thời Hách dùng sức đem tay tránh ra, hắn có chút hối hận vì cùng gã ngồi một phòng.

Hoàng Chẩn Vĩnh nhìn ông bày ra tư thế phòng vệ cũng hối hận, chính mình quá đáng, làm sợ ông, làm ông khó chịu, từ lần trước nằm chung giường Lý Thời Hách liền trốn tránh, điều này làm cho gã vô cùng sốt ruột.

Hoàng Chẩn Vĩnh hoãn hoãn tâm thần viện lý do:“Tôi chỉ muốn gặp cậu, không có ý khác.” Lý Thời Hách cắn đầu lưỡi: “Lần trước hai ta đã nói rõ ràng! Chúng ta là thông gia!!! Tôi và anh một chút quan hệ khác đều không có!” Hoàng Chẩn Vĩnh nhìn ông xa xăm hỏi:“Cậu thật sự không thích tôi?”

Lý Thời Hách nhất thời sửng sốt, sửng sốt một hồi hận không thể cắn đầu lưỡi! Ông tại sao phải trả lời câu hỏi của gã, Lý Thời Hách hung hăng nói:“Một chút cũng không có!”

Hoàng Chẩn Vĩnh nở nụ cười:“ Thơig Hách, cậu so với mấy chục năm trước vẫn như vậy.” Lý Thời Hách cáu giận đòi mạng, lần này gắt gao ngậm miệng. Hoàng Chẩn Vĩnh trong lòng rốt cục thư thái, Lý Thời Hách hệt như lúc trước, không tự nhiên, rõ ràng là quên không được gã, đúng vậy, như thế nào có thể quên, bọn họ tại vườn hoa làm bạn 14 năm. Ban ngày buổi tối, như hình với bóng, 14 năm, 4110 ngày đêm! Từ 7 đến 21 tuổi, từ một đứa con nít trưởng thành thành một thiếu niên, gã làm bạn với cậu, gã dạy cậu, ngay cả phép tắc đều là do gã dạy, không thể nào quên được.

Lý Thời Hách nhìn bộ dạng tiểu nhân đắc chí hận nghiến răng, thốt ra mấy câu không dễ nghe:“ Hoàng Chẩn Vĩnh, anh quá tự cao rồi, anh chỉ là người hầu mà thôi, tôi tại sao lại thích anh”

Hoàng Chẩn Vĩnh định tâm liền tòng dung có độ:“Được rồi, tôi là người hầu của cậu, sau này cũng vậy, cậu đi đâu tôi đi đó.” Lý Thời Hách nhắm mắt lại, tức giận đến không biết nói gì, nhiều năm thế này ông chán ghét nhất là người hầu! Hoàng Chẩn Vĩnh so với người hầu càng chán ghét hơn! Một người hầu quản mình, này cũng không được, kia cũng khhông được! Kết bạn không được, bạn học đại học nói mấy câu cũng không được! Nữ không được, nam lại càng không! Giờ tính làm người hầu thế nào! Ngày đó không tính, vì bọn họ chưa có gia đình!!

Lý Thời Hách trong lòng khó chịu, nhìn Hoàng Chẩn Vĩnh càng hận, sau khi kết hôn cứ tưởng rằng sẽ không còn quan hệ nào với gã, kết quả đi một tiệc rượu gã lại thay ông chắn rượu, ông cùng nữ hay nam nhân uống rượu cũng bị chặn ngang! Cái gì cũng uống thay cho ông! Đây là xã giao của ông mà! Ông mới là người thừa kế của Lý gia! Dựa vào cái gì can thiệp!! Vì thế hắn nhìn Hoàng Chẩn Vĩnh ân cần này là đủ rồi, lần đó tiệc rượu qua đi ông cơ hồ là chạy trối chết, thừa dịp Hoàng Chẩn Vĩnh đi toilet chạy mất.

Lý Thời Hách nghĩ đến đây không nghĩ nổi nữa, mọi tức giận đều kìm nén, Hoàng Chẩn Vĩnh là đêm đó xảy ra chuyện đi. Bởi vì ông chạy, không có ai đưa gã về nhà, khiến gã có nữ nhân khác, sau đó nữ nhân đó lỡ mang thai, sinh ra Lễ Chí. Sau này……

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro