Chap 112
Phiên ngoại : Lão Lý lão Hoàng (4) ( cuối )
Lý Thời Hách nghĩ đến trong lòng có chút áy náy, ông nhìn cái chén trước mặt thở dài:“ Hoàng Chẩn Vĩnh, anh đừng đi theo tôi nữa, Tôi thực sự muốn phân rõ giới hạn với anh. Tôi..”
Lý Thời Hách cảm thấy khó mở miệng, cái này thực giống bị người khác vũ nhục:“Tôi biết anh tức giận thì hiện tại tôi và Lão Trần hay ở cùng nhau. Nhưng tôi với ông ấy không hề có chút quan hệ nào, anh đừng hiểu lầm” Nhìn ánh mắt không tin tưởng của Hoàng Chẩn Vĩnh, Lý Thời Hách cắn chặt răng:“ Hoàng Chẩn Vĩnh, chúng ta đã gần 50 rồi!” Hoàng Chẩn Vĩnh nhìn ông, một chút đều không thấy bóng dáng tuổi xế chiều, Lý phu nhân đều không yên tâm gã làm sao có thể yên tâm cho được. Hoàng Chẩn Vĩnh trong lòng có chút vặn vẹo, Lý phu nhân cả đời này vô cùng buồn bực, chồng của mình còn đẹp hơn mình, đây cũng có thể xem là một loại áp lực.
Lý Thời Hách không có nhìn gã, chính mình nói ra mấy cái này cũng tức giận đến đòi mạng, ông rất ghét phải giải thích này nọ, nhưng ông hết cách, ông không biết nên đối phó với Hoàng Chẩn Vĩnh như thế nào, Hoàng Chẩn Vĩnh dùng biện pháp dây dưa, cho nên ông không biết nên ứng phó thế nào! Muốn đả kích cũng đả kích không được! Lý Thời Hách cắn chặt răng quyết định dùng phương thức ngả bài:“ Hoàng Chẩn Vĩnh, chúng ta hai người không có khả năng ở cùng một chỗ. Anh có gì muốn hỏi, cứ nói ra hết đi, tôi sẽ trả lời. Về sau, không cần đến tìm tôi.”
Hoàng Chẩn Vĩnh nhận được cơ hội này tự nhiên muốn đem ông hỏi cho rõ ràng:“Cậu sẽ nói thật lòng?” Lý Thời Hách hung hăng gật gật đầu:“Nói đi!”
Hoàng Chẩn Vĩnh trong lòng rất nhanh bày ra một kế hoạch, hỏi rất có trật tự, trả lời bắt đầu:“Ngày đó tại sao cậu ném tôi cho người khác.”
Vấn đề này dễ trả lời, Lý Thời Hách hừ một tiếng:“Bởi vì tôi ghét việc anh thay tôi chắn rượu. Ghét việc anh cứ chắn đường không cho tôi nói chuyện với người khác, khi đó, tôi cũng chưa có ý nghĩ sẽ cùng ở một chỗ với anh.” Hoàng Chẩn Vĩnh tự động lý giải thành: “Cậu muốn tôi cho cậu tự do? Cậu có thể trực tiếp nói, sao lại đem tôi thành ra như vậy.”
Lý Thời Hách cắn chặt răng cùng gã một chút tiếng nói chung đều không có:“Vấn đề kế tiếp.”
Hoàng Chẩn Vĩnh không có để ý đến lời ông nói, tự động giải thích:“Tôi cùng người phụ nữ kia không có quan hệ, lần đó, là do rượu thôi.”
Lý Thời Hách không muốn nghe đến chuyện đêm hôm đó, cảm giác khó chịu bỗng ùa về cho nên cáu gắt:“Bớt nhiều lời vớ vẩn, vấn đề kế tiếp!”
Hoàng Chẩn Vĩnh:“Tôi biết cậu không thoải mái, nên mới nói chuyện với tôi như vậy đi.” Lý Thời Hách nhìn gã một hồi hiểu được lời gã nói chỉ cười lạnh:“Trong lòng tôi vì cái gì mà không thoải mái chứ!” Hoàng Chẩn Vĩnh thấp giọng nói:“Buổi tối ngày đó, thực xin lỗi.” Buổi tối ngày đó chính là hồi ức mà cả đời này Lý Thời Hách không muốn nhớ tới, ông phất phất tay:“Đừng nói nữa!”
Đêm hôm đó đều là hồi ức không mấy vui đối với hai người, cho nên Hoàng Chẩn Vĩnh cũng dời đề tài đi:“ Thời Hách, chúng ta về sau có thể thường xuyên gặp nhau không?.” Lý Thời Hách khóe miệng động đậy:“Không phải anh thường xuyên gặp tôi sao."
Hoàng Chẩn Vĩnh cười cười:“Cậu yên tâm, tôi sẽ không đòi hỏi, như vậy là tốt rồi Lý Thời Hách gật gật đầu không muốn tiếp tục đề tài này: “Vấn đề kế tiếp
Hoàng Chẩn Vĩnh dừng một hồi mới hỏi ra ra vấn đề gã quan tâm cũng như muốn biết:“ Thời Hách, mấy năm nay, cậu đã tha thứ cho tôi chưa?” Lý Thời Hách có một chút ngẩn ra, tha thứ cho gã?
Hoàng Chẩn Vĩnh nhìn ánh mắt ông có chút sâu thẳm:“Cậu năm đó nói tôi ghê tởm, rất lâu sau, tôi mới hiểu được ghê tởm đó chỉ ý gì, có phải là nói do tay tôi dính quá nhiều máu tươi phải không? Mấy năm nay tôi đã cố gắng thanh tẩy cho bản thân, làm rất nhiều việc thiện…” Lý Thời Hách nói không nên lời, vấn đề này ông không tài nào trả lời được, năm đó, là do ông không thể chấp nhận được thủ đoạn tàn khóc của gã đâm ra sợ hãi, vừa nhìn thấy gã toàn thân đều lạnh cóng, không nhịn được run run. Không chấp nhận được việc gã giết người, càng không chấp nhận được việc gã rắp tâm lừa dối mình. Lý Thời Hách cắn đầu lưỡi, rất đau, thời điểm đó, chính mình cũng chưa suy nghĩ thấu đáo, không cho gã cơ hội giải thích, cố chấp nói rằng gã lừa mình! Nhiều năm về sau biết rõ ngọn nguồn, còn lại nỗi xót xa buồn bã.
Hoàng Chẩn Vĩnh nhìn ông ngẩn người muốn đến nắm lấy đôi tay, Lý Thời Hách chấn kinh tránh né, Hoàng Chẩn Vĩnh cười khổ, Lý Thời Hách cũng chỉ biết cười trong nỗi xót xa, ông không nghĩ đến sẽ trả lời đến vấn đề năm đó, tuy nói là lỗi Hoàng Chẩn Vĩnh, nhưng thực ra, ông cũng có lỗi. Hoàng Chẩn Vĩnh cầu ông tha thứ, càng làm nát tâm ông. Bọn họ hai người này xem như là đi đến con hẻm cụt. Nhiều ngăn cách, lỗi lầm như vậy, làm sao có thể cùng một chỗ, mỗi lần thấy gã, lỗi lầm năm đó ùa về, cái này có khác gì tội chặt đầu đâu?
Lý Thời Hách đứng không nổi nữa: “Kế tiếp, chỉ một vấn đề nữa, tôi phải đi về.” Ông lại một lần nữa lựa chọn trốn tránh, cùng Hoàng Chẩn Vĩnh nói chuyện hệt như một loại tra tấn. Ông mặc dù có chuẩn bị tâm lý biết Hoàng Chẩn Vĩnh sẽ lôi chuyện cũ, nhưng không nghĩ tới nợ cũ lật ra trong lòng cũm cảm thấy không dễ chịu. Lý Thời Hách trốn tránh, ông đã gần 50, xin đừng kích thích, hãy cho ông yên ổn tuổi già đi.
Ai biết Hoàng Chẩn Vĩnh lại tung quả bom lớn hơn:“Vấn đề cuối cùng, Lý Thời Hách, cậu còn thích tôi không?” Lý Thời Hách há mồm liền muốn nói chuyện, Hoàng Chẩn Vĩnh thản nhiên nhắc nhở ông:“Cậu đã cam đoan mỗi một câu đều là nói thật lòng.”
Lý Thời Hách khôi phục lại tinh thần nhíu nhíu mày:“Vấn đề này là vô nghĩa, tôi có nói nếu vô nghĩa sẽ không trả lời. Anh hỏi xong rồi, tôi đi đây” Lý Thời Hách định mở cửa thì nghe Hoàng Chẩn Vĩnh nói:“Cậu thích tôi, không quên được tôi.” Lý Thời Hách dừng lại, suy nghĩ một hồi quay đầu, nhìn Hoàng Chẩn Vĩnh từng câu từng từ nói:“Thì sao!! Tôi quên không được đó, anh muốn làm gì!”
Không phải chỉ có Hoàng Chẩn Vĩnh có thể chiếm thượng phong, ông cũng có thể! Đúng là tên thiên hạ vô địch không biết xấu hổ!
Anh còn ngồi đây để ý việc tôi thích anh hay không tôi đây nói cho anh biết, tôi thích anh, không quên được, anh tính sao! Hoàng Chẩn Vĩnh anh biết rõ rồi, cao hứng lắm phải không, vậy giờ liền đi đi! Thời gian không thể quay lại, quá khứ cũng không thể tẩy trừ, cho nên cũng đừng đến tìm tôi nữa! Đừng phá nát sự bình thản cuối cùng của tôi.
Hoàng Chẩn Vĩnh trong lòng một lần lại một lần nói trong lòng thôi thúc mình rời đi, không cho gã đáp án, đừng khiến bản thân mệt mỏi, nhưng bước chân không tài nào nhấc lên, bám sát trên mặt đất, phảng phất nhất định muốn chờ gã lật xấu mặt mình.
Hoàng Chẩn Vĩnh đứng lên, đi đến trước mặt ông:”Tôi không thể quay ngược thời gian, nhưng tôi và cậu vẫn còn chút ít thời gian phía trước. Tôi không muốn những năm tháng cuối cùng, chúng ta mãi mãi như vậy. Tôi không muốn đến lúc chết đi mới hối hận.”
Hai từ “hối hận” này đả kích đến Lý Thời Hách, Lý Thời Hách sắc mặt tái nhợt, Hoàng Chẩn Vĩnh trong lòng cũng không chịu nổi, Lý Thời Hách 49 tuổi, gã cũng 52, còn có bao nhiêu năm mà sống? Lãng phí thêm 20 năm nữa? Gã thật cẩn thận nắm tay ông:“ Thời Hách, Tôi không yêu cầu cậu theo tôi, cũng không muốn chia rẽ gia đình cậu con chúng ta đều lớn cả rồi. Bọn họ đều hạnh phúc, chúng ta có thể làm hòa hay không? Hai chúng ta có thể hạnh phúc hay không? ”
Lý Thời Hách sắc mặt sầm đi, giải hòa, giải hòa như thế nào? Hạnh phúc? Bọn họ hai cái như thế nào có thể có thể hạnh phúc lại lần nữa, khi đã cách xa nhiều như vậy! Lý Thời Hách trên mặt tuyệt vọng khắc sâu đả kích Hoàng Chẩn Vĩnh, Hoàng Chẩn Vĩnh dừng hồi lâu mới nhìn ông nói:“Tôi chỉ muốn mỗi ngày có thể nhìn thấy cậu, được nói chuyện cùng cậu, cậu có thể nói chuyện, nhìn tôi, cùng tôi chơi cờ, xem tranh, tản bộ, cùng đợi Felix, cùng cậu chăm sóc dỗ dành cháu, cùng cậu dưỡng già, cùng cậu vượt qua những năm tháng còn lại. Có lẽ cũng không được mấy chục năm cùng lắm là 10 năm thôi…” Hoàng Chẩn Vĩnh giờ khắc không phải gã đang tỏ tình với ông, gã cười khổ:“Có lẽ không dài như vậy, sau vài năm nữa tôi cũng qua đời, chết xong vùi mình dưới cát mồ, cái gì cũng không còn … Sinh không thể gặp cậu, chết không an lòng…”
“Được rồi, đừng nói nữa…” Lý Thời Hách bị gã nói tới còn vài năm nữa liền buồn bực, rõ ràng gã chỉ mới qua 50, như thế nào còn mấy năm đâu!! Lý Thời Hách trong lòng không thể không thừa nhận là mình giận Hoàng Chẩn Vĩnh, không dễ dàng chao đảo bởi mấy lời này, tuy rằng Hoàng Chẩn Vĩnh khoa trương, nhưng ông nghe cảm thấy không thoải mái, Hoàng Chẩn Vĩnh chết trong lòng ông cũng không dễ chịu, dao sắc rối rắm, chặt đứt một đoạn lại sinh thành hai đoạn, hai thành bốn, thành hàng ngàn hàng vạn, ngàn lời vạn chữ, kết quả là gắt gao đem hai người bọn họ cùng một chỗ.
Lý Thời Hách một lần nữa ngồi xuống, Hoàng Chẩn Vĩnh thấy thế liền ngồi đối diện rót chén trà cho ông uống. Lý Thời Hách uống một hồi tâm bình khí hòa nói điều kiện:“Tôi đồng ý cho anh đến nhà cùng tôi, nhưng tôi và anh chỉ có thể là bạn bè mà thôi.” Hoàng Chẩn Vĩnh cười gật đầu:“Như vậy đủ rồi”
Lý Thời Hách nhìn gã đáp ứng nhanh như vậy, cảm giác như là bị gã chiếm tiện nghi, nhưng không tìm ra chỗ sai để chỉ trích, đành phải sống chết mặc bay.
Hoàng Chẩn Vĩnh nhìn ông trong lòng mềm hoá đã muốn nói những lời mà bấy lâu nay gã giấu kín trong lòng, 20 năm nay, gã có rất nhiều câu muốn hỏi ông, có rất nhiều vấn đề muốn hỏi, áy náy nhất là, lần ông mất tích 8 tháng kia, ông đã ở đâu? Tìm thế nào cũng không ra.
Lý Thời Hách đối với vấn đề này chẳng phải cực đoan, nhiều năm như vậy đều qua, Felix cũng đã lớn, bụng cũng không còn đau, cho nên Lý Thời Hách tức giận trả lời gã:“Tôi đương nhiên tìm đến địa phương không người mà trốn rồi!”
Hoàng Chẩn Vĩnh cười cười:“Thực xin lỗi, lúc đó tôi mới khởi nghiệp, cho nên không thể gây chiến tìm cậu, lại càng không dám đăng báo.”
Lý Thời Hách phất phất tay, sự tình đều qua, thời đó, phương thức liên lạc lạc hậu, cho nên không trách gã. Lý Thời Hách cười khổ tuy rằng thời điểm trốn tránh có trách gã, hận gã, sinh chịu đau đến chết đi sống lại, lúc đó ông vô cùng hận, hận gã vì cái gì không ở đây, chỉ muốn nhào đến xé xác! Đợi sinh xong cảm giác này cũng phai nhạt đi, mới hiểu ra, không trách được, là do ông không chịu liên hệ với gã, cũng do ông không chịu luyện tập, bác sĩ Trần có dặn có thai cần tản bộ vận động nhiều mới dễ sinh, mà thời điểm trốn đi, chỉ nằm trong phòng ăn xong rồi ngủ, vì thế Felix đến 4 cân, khó sinh.
Lý Thời Hách lắc lắc đầu, mấy cái này không cần nghĩ nữa, ông vốn dĩ làm đàn ông mà! Lý Thời Hách nhìn Hoàng Chẩn Vĩnh thực buồn bực, thấy gã liền nhớ đến chuyện cũ, haizz!
Hoàng Chẩn Vĩnh biết ông đang không vui liền:“Thôi, chúng ta không nói đến việc đó nữa, về sau cũng không nói. Kì tiết mục tiếp theo của Felix vẫn là đồ sứ, đã giảng đến thời Ung Chính Thanh triều, chúng ta đi mua cho nó vài cái bình sứ đi”
Hai lão già không được tự nhiên sinh hoạt lúc tuổi già bắt đầu. Mỗi ngày theo câu cá, nhìn tranh, xem đồ sứ, xem tiết mục của Felix, thảo luận tiết mục, sửa sang lại tư liệu giúp cậu, rồi tìm những tư liệu hiếm.Tình cảm hai người dần dần bắt đầu lại. Thơ ấu cùng nhau trải qua, nhất sinh ràng buộc, hạnh phúc, thực sự đơn giản như vậy.
Kỳ thật như vậy cũng rất tốt, có thể sống cùng con đàn cháu đống trong vài chục năm cuối đời chính là chuyện tốt.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro