Chap 113

Phiên ngoại : Về nhà mừng năm mới (1)

Từ lần trước khi ở đài truyền hình, Huyễn Thần có nói sẽ về nhà ăn tất niên, hai nhà Lý Hoàng liền bắt đầu bận việc, Long Phúc có nhắc là có thể sẽ về vào tháng 11, còn phải đợi vài tháng nữa, ai, lão Lý nhìn trong nhà vui sướng thực buồn bực, thời gian chia xa quá dài, nhìn sân đầy lá rơi cũng khó chịu, muốn gọi cho Long Phúc để cậu về ở trước, nhưng cậu lại nói là cậu bận quay hình, hai cha con cò kè mặc cả thương lượng ngày tốt,12 tháng 9 sẽ về. Lão Lý nhìn lịch trong lòng cũng có chút vui, đợi một tháng cũng không có sao, dù sao cũng đã đợi 7 năm rồi. Chỉ là lần này trong lòng không bình tĩnh được, hy vọng ở ngay trước mắt không kích động chính là nói dối. Trần quản gia nhìn ông ngồi sopha rầu rĩ không vui lắc đầu thở dài, lão gia tử quả thật rất giống với tiểu thiếu gia. Ân, đừng nói là lão gia, trong lòng Trần quản gia cũng kích động không kém, tiểu thiếu gia trở về thì con gái cũng như cháu mình cũng sẽ về nha.

Buổi tối hôm nay Lão Lý hơn nửa đêm mới ngủ. Bên kia Long Phúc cũng rất cao hứng, hai đứa trẻ kia cũng vậy, mọi người mới từ đài truyền hình trở về, hơn nữa ba ba còn nói ngày mai sẽ đi qua nhà ông, cho nên hai tiểu gia hảo chạy long nhong chơi suốt ngoài sân, 11 giờ vẫn còn hưng phấn không chịu đi ngủ. Cả hai không ngủ làm cho chị Hồng ngủ cũng không được, cô cũng vô cùng háo hức, đây là về nhà ăn mừng năm mới, cô cũng nhớ ba mình.

Huyễn Thần cùng Phương Xán thành thành thật thật ngồi, so với bốn người kia trầm mặc hơn, ngày mai là về nhà ba vợ nha. Phương Xán tay chân lại không chỗ thả, dùng khuỷu tay thúc Huyễn Thần:"Chúng ta đi bao lâu."

Huyễn Thần cũng không tốt hơn bao nhiêu, vô cùng khẩn trương, Felix nói là muốn đi đến qua năm mới, nói cách khác theo hiện tại là từ 12 tháng 8 đến qua tháng 1, gần 5 tháng chứ chả ít, Felix phải ở đó. Hắn cũng là thực khẩn trương, hỏi chị Hồng:"Quà chị chuẩn bị đủ rồi phải không, nhớ đừng quên nha." Chị Hồng nhìn hai người bọn họ:"Yên tâm đi, đều chuẩn bị tốt, đã để trên xe, ngày mai liền đi, sẽ khiến bọn họ bất ngờ. Tôi cam đoan với bất ngờ này, cả hai người sẽ được đối đãi tốt."

Nếu chị Hồng cũng đã lên tiếng, thì có lẽ là đúng tám chín phần mười đi ha ha.

Lý Thời Hách không hề nghĩ đến bọn họ lại đến sớm như vậy, Trần quản gia chạy đi lên thông báo ông cũng không dám tin, vội vàng đi xuống lầu ra trúc viên quả thực liền thấy được con mình. Long Phúc đứng ở cửa nhìn ông cười:"Ba ba, con về rồi."

Cổng lớn được ông trang trí hệt như ngày kết hôn, hai chiếc đèn lồng, còn có thảm đỏ, con của ông đứng ngay đó, khung cảnh vô cùng đẹp, Lý Thời Hách cơ hồ hoa mắt, cước bộ có chút vội vàng, Huyễn Thần đứng ở một bên cười:"Lý bá phụ, chậm một chút." Lý Thời Hách xa xa gật gật đầu, nói không nên lời.

Tiểu Dần đã quen thân với Lý Thời Hách, Long Phúc mấy năm nay đúng là không đến Lý gia, nhưng Tiểu Hồng thường ôm bé cùng Đồng Đồng về nhà chơi, cho nên vô cùng thân thiết với Lý Thời Hách, nhìn thấy Lý Thời Hách cùng Trần quản gia hai tiểu hài tử liền từ xa chạy tới:"Ông ơi!" Lý Thời Hách rốt cục cũng hồi phục lại trạng thái ban đầu, ôm lấy đem Tiểu Dần:"Tiểu Dần, có nhớ ông không." Tiểu Dần liên tục gật đầu:"Dạ nhớ, con còn nhớ Mân Mân nữa."

Được rồi, tiểu hài tử trong tuổi này đều nhớ đến bạn đồng trang lứa, Lý Thời Hách ôm bé:"Đi, chúng ta đi tìm Mân Mân." Rốt cục đi đến bên cạnh con của mình:"Xú tiểu tử, không phải điện thoại con nói tháng sau mới đến sao!"

Long Phúc nhướn mày:"Vậy giờ bọn con về, tháng sau sẽ đến?" Lý Thời Hách lấy tay ra một phen lau mặt:"Đến đây rồi không đi được."

Long Phúc nở nụ cười:"Ba ba, chúng con ở đến qua năm mới, còn có, con muốn đi làm." Lý Thời Hách vội vàng nói:"Ta biết, con cứ đi làm, buổi tối để Joseph đón con"

Rốt cục nhìn đến con rể, Huyễn Thần giúp ông ôm Tiểu Dần, chào hỏi:"Con chào Lý bá phụ." Lý Thời Hách ho khan thu hồi tay:"Ừ, các con đến đây là tốt rồi."

Nhìn đến Lý Thời Hách không được tự nhiên, Long Phúc trong lòng buồn cười rốt cục vươn tay đến ôm lấy Lý Thời Hách:"Ba ba." Lý Thời Hách có chút sửng sốt, hai tay không biết phản ứng như thế nào, thật lâu sau mới vòng tay ôm lại:"Trở về là tốt rồi."

Long Phúc kéo ông hướng trong phòng đi:"Ba ba, con ở qua năm mới, lúc rảnh rỗi không bận, sẽ đến chơi cùng ba."

Lý Thời Hách cò kè mặc cả:"Một tháng con đã bận hơn nửa tháng."Long Phúc không nói gì:"Làm một ngày nghỉ một ngày, hơn nữa con cũng phải có thời gian riêng tư!"

Lý Thời Hách ngẫm lại xong không nghĩ đến vấn đề này nữa, dù sao con mình cũng đã về, về là tốt rồi. Hai người đi đến trúc viên, Lý Mân Hạo, Hoàng Lễ Chí, Lý phu nhân cũng đều ở trong, Mân Hạo cùng con mình là Mân Mân cùng Đồng Đồng tuổi ngang nhau, cũng đã 4 tuổi, nghe hai đứa đến liền chạy rất nhanh. Mân Hạo theo sát ở phía sau Mân Mân, Tiểu Dần đối với y cũng thân thiết, cho nên reo lên."Chú ơi"

Mân Hạo ôm lấy bé:"Thật ngoan." Long Phúc cùng y chào hỏi nhau, vài năm nay, cậu cũng thường xuyên gặp gỡ Mân Hạo, Mân Hạo cùng Lễ Chí hai người thường đi nhà bọn họ làm khách, cho nên vô cùng thân thiết, nhưng mà, trong thời khắc này, có thân tới mấy cũng cảm thấy có chút cảm động, Felix có thể bước vào Lý gia, thời gian mà luyện rất nhiều, toàn bộ uẩn khuất vốn đã vứt bỏ, chỉ còn lại thâm tình. Mân Hạo trong lòng thực kích động, nhưng là thiên ngôn vạn ngữ cuối cùng đều hóa thành nụ cười, về nhà là tốt rồi..

Lý Thời Hách chọn địa điểm ăn ngay tại trúc viên. Lý Thời Hách đã ở đây suốt 8 năm, Lý phu nhân sau vài năm không gặp Long Phúc ngược lại là không biết như thế nào mới có thể nói chuyện, Long Phúc ngược lại dẹp bỏ mọi chuyện không vui chào hỏi bà, có kêu bà là mẹ, nhưng trong lòng cậu không hề có chút tư vị gì. Cậu đã sớm không để ý Lý phu nhân, cho nên khách khí giống như người bình thường, Lý phu nhân nhìn cậu bình thản trong lòng cũng không biết quản cậu ra sao, cho nên cả hai ăn xong cơm, rồi rời đi, xem như không có chuyện gì

Ăn xong bữa cơm, Trần quản gia đã đem hành lý của mọi người an bài xong xuôi, Long Phúc bước vào phòng ngủ vây quanh nhìn một vòng, tuy không thay đổi gì mấy nhưng có thể nhìn ra được ba cậu đã từng sống ở đây. Đồ sứ thi họa nhiều hơn gấp đôi, Long Phúc trên cơ bản đều xem qua, Lý Thời Hách vài năm nay tiêu ra rất nhiều tiền, vì muốn cống hiến cho nghệ thuật Trung Quốc, Long Phúc nhìn một hồi mới phát hiện ba mình đã vào phòng từ lúc nào. Lý Thời Hách đứng ở một bên nhìn cậu, Long Phúc bị ông nhìn đến đỏ mặt, ho khan:"Ba ba, đêm nay con ở đâu?"

Lý Thời Hách nói:"Con đương nhiên ở đây." Long Phúc nhìn biểu tình của ông chỉ "Ừ" một tiếng, đêm nay Huyễn Thần phải ngủ một mình trong phòng, ha ha.

Phòng cách vách, Huyễn Thần nhìn Trần quản gia cười:"Trần Bá, để con tự dọn dẹp là được." Trần quản gia cười cười:" Hoàng thiếu gia trước hết ở trong này ủy khuất vài ngày, chờ thêm vài ngày lão gia tử tâm tình tốt thì có thể rước tiểu thiếu gia vào ở chung." Huyễn Thần nhìn Trần quản gia thẳng thắn chỉ biết nói:"Trần Bá, con hiểu mà. Felix cũng nhớ Lý bá phụ, con cùng Tiểu Dần ở đây được rồi"

Trần Bá lập hòa ái cười nói:" Hoàng thiếu gia cứ xem nơi này thành nhà của mình, tôi còn có chút việc phải đi."

Trần Bá thay hắn đóng cửa lại, Huyễn Thần mới thở dài, liền biết là có chuyện như vậy xảy ra, cha vợ chắc chắn sẽ đem hai người tách ra. Nhưng mà hắn không thể làm gì, vì cả hai cha con cần không gian cho nhau nhiều hơn.

Mấy ngày nay quả thực dày vò, Huyễn Thần trừ bỏ đi đưa Long Phúc làm về chính là thời khắc cả hai có không gian riêng tư, còn những thời điểm khác đều là cùng Lý Thời Hách.

Lý Thời Hách đối với Hoàng Huyễn Thần cảm thấy có chút không quen, nhất là khi cả ba ngồi cùng nhau, Long Phúc theo thói quen buổi tối xem TV sẽ dựa vào người hắn, Huyễn Thần điều chỉnh tư thế thoải mái cho cậu ngồi không một chút khó khăn nào, Lý Thời Hách nhìn cậu bình tĩnh mà chính mình không bình tĩnh nổi, ho vài cái ra hiệu, Long Phúc quá chăm chú không nghe thấy. Lý Thời Hácg nhẫn nại một hồi.

Một lát sau, Long Phúc liền quá phận! Cậu thu đôi chân dài của mình lên, toàn bộ đặt lên người Huyễn Thần, Huyễn Thần cử động một chút, Long Phúc lo hắn cử động khó khăn nên điều chỉnh một chút, Huyễn Thần thành thành thật thật ngồi, Long Phúc thư thái ghé vào lòng hắn, Lý Thời Hách không thư thái nỗi nữa, lúc này đây ho khan thực nghiêm trọng, Long Phúc rốt cục mới nhận ra:"Ba làm sao vậy?" Lý Thời Hách nghiêm nghị:"Ngồi cho đàng hoàng, đừng có nằm xem TV." Long Phúc nhìn ông, đối diện Trần quản gia,Tiểu Hồng, Mân Hạo, Lễ Chí nhìn cậu cười, Long Phúc vẫn không thăm dò rõ ràng tình huống, Tiểu Hồng dùng ánh mắt lợi hại, trước nhá Lý Thời Hách, sau lại nhìn Huyễn Thần, Long Phúc rốt cục hiểu được, từ trên người Huyễn Thần ngồi dậy, Lý Thời Hách vỗ vỗ sô pha:"Lại đây ngồi." Long Phúc nhìn Huyễn Thần, Huyễn Thần cười cười, Long Phúc mặt đỏ lên, đi qua chỗ bên cạnh Lý Thời Hách ngồi.

Buổi tối lúc chuẩn bị đi ngủ, Lý Thời Hách quả nhiên đem hai người tách ra. Long Phúc ngủ ở phòng lúc trước, Lý Thời Hách muốn cùng cậu ngủ, nhưng trong lòng vẫn có chút không yên, không biết Long Phúc có nguyện ý hay không, cũng không biết cậu có thích hay không, cho nên lão Lý ôm chăn ngủ ở trong khách phòng, may mắn trúc viên rất lớn, rất nhiều khách phòng. Buổi tối đa số mọi người đều về phòng, Tiểu Dần có tiểu bằng hữu cùng nhau chơi cùng nhau ngủ cho nên nhẫn tâm vứt bỏ baba. Huyễn Thần nằm ở trên giường Lý gia lăn qua lộn lại, tuy rằng biết Lý Thời Hách không thể không thừa nhận quan hệ của cả hai, nhưng hắn vẫn hy vọng Lý Thời Hách khi nhìn thấy bọn họ ở bên nhau sẽ vui vẻ.

Huyễn Thần rất an phận, hắn đến Lý gia mấy ngày nay Lý Thời Hách không có làm khó hắn, ban ngày hắn còn cùng ông chơi cờ, Lý Thời Hách có hỏi đến công việc, Huyễn Thần đều trả lời rõ ràng, sau đó hai người cùng nhau xem tiết mục TV của Long Phúc, rất có tiếng nói chung, Huyễn Thần tưởng ngày Lý Thời Hách chấp nhận mình đã đến gần. Kết quả lại vô cùng xa.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro