Chap 20
Long Phúc cúi đầu nhìn xuyến phật châu khẽ cười, Mân Hạo ngồi kế bên cũng lén nhìn cậu một cái, em mình đêm nay cũng chưa thấy động đũa, trừ ăn chút rau trộn cũng không ăn gì khác, Mân Hạo vì thế cho hắn gắp một miếng sườn:”Em ăn chút này đi, ăn rau không sao no được?”
Long Phúc phục hồi tinh thần nhìn chính miếng thịt, không dễ dàng áp chế cảm giác ghê tởm một lần nữa trào lên, dùng ánh mắt thực u oán nhìn Mân Hạo, anh tự nhìn lại mình đi, đồ ăn trong chén sao không ăn đi, quản cậu, tưởng cậu với không tới nên không ăn hay sao, nếu với không tới, cậu cũng sẽ đứng lên gắp a! Mân Hạo sờ đầu cậu:”Làm sao, thịt không muốn ăn, cá thì sao?”
Long Phúc kéo lại:”Được rồi, được rồi, em ăn.” Thoát khỏi con cá kia, cậu tự nghĩ thầm nếu mình ăn nó chắc chắn sẽ nôn mửa ra nguyên bàn! Đến lúc đó đừng có mà hối hận!
Long Phúc cắn răng ăn, Mân Hạo nở nụ cười:”Nào ở đây còn có dưa chua. Em cũng nếm thử đi.” Long Phúc biểu tình chịu đựng, cầm chiếc đùa gắp lên vội ăn như con mãnh thú, Huyễn Thần theo bản năng nhìn cậu. Xem ra là đang rối rắm. Ai biết Long Phúc ăn xong gật gật đầu:”Ngon quá. Cái này xem ra cũng không tệ.” Mân Hạo nở nụ cười:”Vậy nếm thử đi.” Long Phúc không biết anh cậu hôm nay bị cái gì, như thế nào sẽ ân cần như vậy, hơn nữa, sao anh không đem sự ân cần đó mà đi cho Lễ Chí đi?!!!
Long Phúc niết chiếc đũa nuốt tất cả xuống, uống một ly nước đầy, rốt cục toàn bộ nuốt xuống đi, Long Phúc không thể nhịn được nữa đứng lên:”Em uống hơi nhiều, phải đi vệ sinh.” Mân Hạo cũng không phản ứng gì.
Long Phúc đi ra đóng cửa lại sau lưng bước mới nóng nảy, tùy tiện kéo người phục vụ lại hỏi:”Xin hỏi, toilet ở đâu!” Phục vụ có một chút kinh ngạc:” Trong phòng có a.” Long Phúc nghiến răng nghiến lợi:”Tôi hỏi bên ngoài!” Cậu tất nhiên biết bên trong phòng có!
Phục vụ sinh nhìn sắc mặt của cậu nên liên tục gật đầu:”Bên kia, quẹo tay phải.”Phục vụ còn chưa nói xong thì cậu đã chạy đi mất, phục vụ nhíu hạ mi, người này thật là. Vừa định nói thì thấy thêm một người nữa, y lắc đầu:”Thật là kỳ quái!”
Huyễn Thần nhìn Long Phúc đang nôn mửa kịch liệt, Long Phúc trong gương nhìn thoáng qua không có phản ứng gì, cậu ăn một bụng đầy cơm, giờ phun ra sạch. Thật lãng phí! Huyễn Thần tựa vào cửa nhìn cậu nôn, cậu lúc này nhìn vô cùng thống khổ, lúc đầu cậu thấy dễ chịu, nhưng càng về sau thì vô cùng khó chịu, nôn ra toàn nước. Huyễn Thần cứng ngắc đi đi lên, vỗ lưng cho cậu.
Long Phúc ngã cũng không hất tay hắn ra, cũng không quản hắn, ngồi xuống dựa vào tường, nôn mửa này thật sự không phải chuyện đáng vui vẻ gì, tuy rằng không tổn thương thân thể, nhưng rất khó chịu, cổ họng đều cảm giác khô khốc, nước mắt cũng ứa ra, hình tượng cũng không còn, a, cậu cũng không còn quan tâm tới hình tượng! Lúc này cần hình tượng làm gì! Long Phúc hai tay che mặt ngồi dưới đất. Huyễn Thần ngồi xổm xuống ôm bả vai muốn dìu cậu dậy, nhưng cũng không được. Đành phải cùng cậu ngồi xuống. Long Phúc bụm mặt hô lớn:”Đi ra ngoài!” Huyễn Thần cúi đầu nói:”Thực xin lỗi.” Long Phúc lại tiếp tục hét:”Biến!” Huyễn Thần ngồi không có động, Long Phúc lấy tay ra nhìn hắn:”Anh đến chính là xem tôi khổ sở mà, giờ xong rồi thì mời đi cho!” Huyễn Thần nhìn cậu, hốc mắt cậu có điểm hồng, Huyễn Thần không biết nghĩ như thế nào, lập tức đem cậu ôm vào lòng, Long Phúc phản ứng rất nhanh, lập tức đem hắn đẩy ra:”Biến!” Dùng hết sức, hai người ngồi dưới đất, Huyễn Thần tay chống xuống nhìn cậu, hốc mắt cũng có chút hồng.
Long Phúc không có nhìn hắn, thất tha thất thểu đỡ tường đứng lên, lau mặt, thân thể có chút khỏe liền đi ra ngoài, đi vào phòng vừa lúc đang náo nhiệt, Mân Hạo ngoắc cậu lại:”Sao đi lâu vậy?” Long Phúc ngồi xuống, Hoàng Lễ Chí nhìn cậu cũng cười:”Cậu có nhìn thấy anh tớ không. Anh hai cũng ra ngoài được một lúc rồi.” Long Phúc lắc lắc đầu:”Không có.” Hai người còn lại nghi hoặc muốn hỏi gì đó, Long Phúc cúi đầu uống nước. Huyễn Thần một lát sau liền vào tới, Hoàng Lễ Chí nhìn hắn một cái:”Anh đi đâu vậy?” Huyễn Thần nở nụ cười:”Em muốn quản anh hai hay sao? Anh ra ngoài hiếu điếu thuốc không được sao” Mân Hạo hừ một tiếng:”Hút thuốc cách ly chúng ta ra xa một chút a.” Huyễn Thần cười:”Yên tâm, tớ sẽ cách ly cậu một chút!”
Hoàng mẫu kéo con mình ngồi xuống quát lớn hắn:”Tiểu hài tử hút cái gì, con hút lại sao!” Huyễn Thần thực oan uổng, hắn cơ hồ không hút thuốc, nhất là lúc cạnh Mân Hạo, hai là, hắn cũng không thích, không phải trường hợp đặc biệt hắn cũng không hút thuốc a. Quả nhiên vẫn là Lý phu nhân giúp hắn:”Tôi thấy Joseph cũng đâu có hút quá đà, chắc là xã giao thôi.” Huyễn Thần theo hắn pha trò:”Dì nói đúng a.”
Lý Thời Hách nhìn hắn trở về cũng hỏi một ít việc đi làm:”Ân. Đi làm là tốt, đầu tiên là làm từ chức vụ thấp, sau vài năm quen thuộc, ba con có thể bỏ bớt gánh nặng rồi.” Huyễn Thần nhìn hắn cười, bởi vì tỷ muội Lý phu nhân ngồi ở cùng nhau, cho nên Lý Thời Hách hôm nay buổi tối cùng ba hắn ngồi cùng nhau, hai người cũng không nói với nhau mấy câu, đối với thương trường thì nói chuyện hợp sẽ tạo ra được nhiều cơ hội nhưng đây là rất khó đối với Hoàng Chẩn Vĩnh, làm khó ngay cả Huyễn Thần cũng kinh ngạc! Lý Thời Hách so với ông tốt hơn nhiều, ít nhất sẽ hỏi một chút, đây cũng chính là chủ đề đêm tiệc này, không phải vì chúc mừng hắn đi làm mới cố ý đến cảm tạ Lý gia sao, kết quả thỉnh người đến, hắn ngược lại là một câu đều không nói!
Huyễn Thần nhìn Lý Thời Hách cười, hắn chân tâm cảm giác hắn thà rằng thích Lý Thời Hách đều không thích Hoàng Chẩn Vĩnh:"Lão gia yên tâm, con sẽ cố gắng làm thật tốt.” Lý Thời Hách cười cười:”Vậy là tốt rồi. Hoàng gia về sau vẫn là trông cậy vào con.” Ông nói có vẻ khách khí, Hoàng Chẩn Vĩnh trong mắt cũng vui vẻ:”Hôm nay đa tạ ông, nếu không phải ông khuyên nó, nó cũng không chịu tới đi làm.”
Lý Thời Hách cười cười không nói chuyện, cũng không có nhìn ông, Hoàng Chẩn Vĩnh cũng không có nhìn, nói chuyện ánh mắt phải nhìn thẳng, giống như nhìn mấy đứa nhỏ, nhưng ngữ khí vẫn là thực ôn hòa che đi sự xấu hổ:” Mân Hạo, Long Phúc đều giúp ông chia sẻ sự vụ, con ta mỗi ngày đều bên ngoài hồ nháo. Ta nếu ta có hai đứa như vậy chắc chắn là rất có phúc.” Nói xong nhìn hai anh em một cái.
Lý Thời Hách không đáp lại, ngược lại Mân Hạo hợp thời cười:”Bác trai quá khen.” Long Phúc không có phản ứng, cầm chiếc đũa đâm tới đâm lui dưa chua. Lý Thời Hách ho khan ra hiệu cũng không thèm nhìn, Mân Hạo nhẹ nhàng huých cậu một cái:”Felix?” Long Phúc có chút ngẩn ra nhìn y:”A?” Mân Hạo có chút lo lắng:”Felix, em làm sao vậy? Đêm nay không có ăn cái gì? Em muốn ăn cái gì, hay anh kêu họ làm bát mì cho em?” Long Phúc kinh ngạc lắc lắc đầu, Lý Thời Hách hừ một tiếng:”Hồ nháo! Đông người như vậy, còn tỏ ra hồ nháo, bây giờ còn muốn bày trò tuyệt thực phải không?”
Long Phúc không dám trước mặt người khác trả lời, nhưng lại dám trước mặt ba cậu, Long Phúc nhìn thoáng qua Lý Thời Hách, hừ một tiếng xoay mặt đi. Mân Hạo nhìn vẻ mặt của cậu cúi đầu cười, Lý Thời Hách mặt đen lại:”Vô liêm sỉ! Có phải vài ngày không đánh nên ngứa ngáy rồi phải không?”
Xem ra ông muốn động thủ, Hoàng Chẩn Vĩnh bận rộn cười cười:”Felix, đây là làm sao?” Hoàng lão gia cũng không dễ dàng gọi ra tên này, cũng không thường xuyên tới nhà thăm cậu. Cho nên Long Phúc cũng sửng sốt nhìn ông một cái không đáp lại, cả hai người vốn không quen! Cậu cùng Lý Thời Hách đều có mâu thuẫn, hơn nửa ông ta là ba của tên vương bát đản kia cho nên Long Phúc không có hảo cảm. Không gọi ông ta là bác trai cũng không gọi là dượng! Khi thấy cậu như vậy, Hoàng phu nhân ôn hòa hỏi hỏi:”Đúng vậy, Felix con làm sao?” Long Phúc nhấp mím môi không đáp lại, Đoàn Lý Thời Hách rốt cục không nhịn xuống vỗ cậu một cái, nhìn Hoàng phu nhân giải thích:”Tiểu tử này hôm trước nháo ta cả buổi tốt, nói muốn đi trường học tự túc, ta không để nó đi, nó bắt đầu cáu kỉnh, hình như hôm qua cũng không có ăn cơm, không phải vậy là vô liêm sỉ sao, cái gì tốt không học, một khóc hai nháo ba thắt cổ gì đó ngược lại là học mau!” Long Phúc lắc lắc mặt không nói lời nào. Hoàng Chẩn Vĩnh nở nụ cười:”Nó còn nhỏ, ông cũng đừng như nghiêm khắc như vậy, nó thi đậu đại học, muốn độc lập, ông phải cho nó cơ hội chứ”
Hoàng Chẩn Vĩnh nhìn Lý Thời Hách nhẹ nhàng nói. Lý Thời Hách lúc này mới nghiêng đầu nhìn ông, Hoàng Chẩn Vĩnh ánh mắt thực bình tĩnh, bình tĩnh đến ẩn nhẫn! Lý Thời Hách chỉ là nhìn ông kiểu con ta không cần ông quản, con của Lý Thời Hách phải do chính ông định đoạt! Hoàng Chẩn Vĩnh nhìn ông như vậy không có nói cái gì nữa. Lý Thời Hách quay đầu liền thấy tiểu hài tử nhà mình khuôn mặt nhỏ nhắn lãnh trương! hắc, còn dám trưng mặt đó ra sao! Lý Thời Hách cảm thấy giận! như thế nào có thể cho cậu trọ ở trường, vừa nghĩ đến trường học ký túc 6 nam nhân chung một phòng, Lý Thời Hách tâm liền chịu không nổi. Long Phúc không chỉ là con mình a! Lý Thời Hách nhìn Long Phúc hận không thể đem cậu bỏ vô trong bụng lại! Hoàng Chẩn Vĩnh nhìn ông một cái ho khan:” Thời Hách a, con cũng đã trưởng thành, bọn nó có cuộc sống riêng của chính mình, chúng ta làm cha mẹ không thể một đời ở bên a. Bọn nó lựa chọn cái gì cũng là quyền tự do của nó.” Lý Thời Hách lần này ngược lại là cười cười:”Đúng vậy.” Thực bình thản, bình thản đến xa cách!
Huyễn Thần ngồi ở một bên bất động đánh giá hai người, hai người kia thoại lý hữu thoại (câu nói mang hàm ý khác)! Lý Thời Hách biểu tình nhìn là biết có vấn đề a! Ba của mình ngược lại là không có gì khác thường, vẫn là như vậy bộ đáng chết không sống. Huyễn Thần lại nhìn thoáng qua Lý phu nhân cùng mẹ hắn, hai người tại bên kia nói chuyện, nhỏ giọng nói, không quấy nhiễu mọi người.
Nhìn đến Lý Thời Hách do dự, Huyễn Thần bỗng nhiên sáp qua nói:”Bác trai, Felix muốn trọ ở trường sao?”
Lý Thời Hách sắc mặt đen lại gật đầu, Huyễn Thần cũng nhíu mày:”Ký túc xá dù sao cũng không tốt, có nhiều người, phải chen chúc khó chịu.” Lý Thời Hách gật đầu:”Đúng vậy, nhiều người như vậy, một tiểu thiếu gia như nó sao quen, chẳng lẽ còn phải dắt theo người hầu hạ sao?”
Long Phúc hừ một tiếng tỏ vẻ không vui, Lý Thời Hách vỗ cậu:”Ngồi xuống đàng hoàng.” Huyễn Thần nở nụ cười:”Ân, Felix cậu vì sao muốn trọ ở trường?” Long Phúc liếc một cái không thèm để ý, Lý Thời Hách lại muốn đánh cậu, Huyễn Thần vội vàng cười:”Khóa học rất nhiều? Vào hội học sinh? Thi khảo Tiếng Anh?” Long Phúc hờ hững, Huyễn Thần nghiến răng, tiểu thí hài, cậu mà không phụ họa với tôi, tôi làm sao diễn cho ra kịch bản hoàn hảo!
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro