Chap 23
Huyễn Thần ngồi ngoài sân gọi điện thoại Phương Xán. Phương Xán chạy vội tới, Hoàng đại thiếu gia vừa ngồi hút thuốc vừa đập muỗi, thấy hắn đến chà chà chân:"Anh rốt cuộc tới rồi."
Phương Xán thở dài:"Ít ra cũng phải báo trước một chút để cho tôi còn chuẩn bị chứ." Huyễn Thần lôi kéo y:"Hảo, chúng ta vào nhà thảo luận. Nơi này muỗi nhiều quá." Hàn Dũ nhìn hắn một cái:"Sao cậu không vào đó?" Huyễn Thần ho khan quay đầu, Phương Xán suy nghĩ cẩn thận cười gượng hai tiếng đi gõ cửa, Huyễn Thần đứng ở bên cạnh còn nói câu:"Về sau phiền anh." Phương Xán vỗ vỗ bờ vai của hắn:"Cậu cứ yên tâm. Người của cậu tối sẽ chiếu cố thật tốt." Phương Xán nghĩ nghĩ còn nói:"Chẳng lẽ hai người cứ như vậy suốt đời?" Huyễn Thần cười khổ:"Tôi cũng muốn đối xử tốt với cậu ta, nhưng là cậu ta không muốn thấy tôi"
Phương Xán còn muốn nói cái gì đó, liền thấy Long Phúc mở cửa, chẳng qua cầm trên tay là con dao thái. Phương Xán muốn nói nhưng lời nói nghẹn trở về:"Cái kia, Lý thiếu, cậu làm cái gì vậy?"
Long Phúc thấy là y hừ một tiếng:"Nấu cơm!" Huyễn Thần ho khan:"Cái kia, chúng ta vào nhà nói?" Long Phúc nghiêng người chừa lối cho hai người vào..
Phương Xán mang theo một rương hành lý, Long Phúc nhìn y một cái, Phương Xán thấy thế giải thích:"Tôi về sau đến bồi cậu ngủ nghỉ không được sao?"
Huyễn Thần nhìn Long Phúc trên mặt rõ ràng vui sướng, chỉ là như trước hừ một tiếng:"Vì cái gì?" Phương Xán xem cậu là tiểu hài tử, vươn tay đến sờ sờ đầu:"Không thể không cảm kích a, tôi bỏ hết đám mỹ nữ để qua đây bồi cậu đó." Long Phúc hừ một tiếng quay đầu:"Vậy anh tới nấu cơm giặt quần áo?" Phương Xán bị cậu làm cho nghẹn ho khan:"Sao cậu dám đem tôi biến thành bà giúp việc!" Long Phúc nở nụ cười:"Cái gì cũng không vậy đến làm gì!"
Phương Xán ho khan:"Yên tâm, có người sẽ làm!" Huyễn Thần đứng ở phòng khách phát hiện chính mình rất dư thừa, rõ ràng là nhà mình, kết quả không có chỗ đứng, Long Phúc trong tay cầm dao thật chói mắt, vì thế vươn tay:"Đưa dao cho tôi. Tôi làm cơm"
Long Phúc hừ một tiếng, Huyễn Thần cầm đao vào phòng bếp, nguyên lai Long Phúc nói cũng đúng, quả nhiên là đang nấu cơm. Chỉ là, cơm này, Huyễn Thần nhìn trên tấm thớt như bị ai đó dùng làm đồ hạ hỏa cười cười, nếu một mình cậu sống chắc chắn sẽ bị đói chết. Dưa chuột sao cắt miếng to như vậy, như thế nào ăn a? Hắn còn nhớ rõ lần trước tại khách sạn cậu ăn dưa chuột rất ngon. Nhưng lần nọ không thể ăn nhiều, ngày đó tại khách sạn phun lợi hại như vậy, quên nữa, thức ăn nguội không thể ăn! Huyễn Thần nhấp mím môi, đem dưa chuột bỏ đi
Huyễn Thần làm cơm rất muộn, Phương Xán la hét không có cơm ăn. Chính hắn cũng chưa có ăn. Huyễn Thần muốn làm nhiều món, kết quả Phương Xán đứng tại cửa phòng bếp chỉ huy:"Đừng làm nhiều, cũng đừng làm cơm Tây." Huyễn Thần khó hiểu nhìn y, Phương Xán thở dài phiên thực đơn:"Cậu ta hiện tại căn bản ăn không hết!" Huyễn Thần rốt cục mở điểm:"cậu ta ăn chưa?" Phương Xán quay đầu nhìn thoáng qua phòng khách, Long Phúc đã sớm lên lầu, vì thế Phương Xán quay đầu lại tiếp tục nói:"Ân, đúng vậy, chua cay. Bất cũng đừng cho cậu ta ăn cay, thanh đạm chút, chính yếu là phải chua! ân, cho cậu thực đơn theo đó mà làm."
Huyễn Thần tiếp nhận thực đơn, đối chiếu chính mình trong nhà có đồ ăn gật gật đầu:"Hảo, tôi biết, anh đi lên xem cậu ta đi." Đối với hành động cầm dao lúc nãy, Huyễn Thần không dám lên lâu. Phương Xán cười cười:"Hảo, tôi đi xem cậu ta."
Huyễn Thần thở dài, hầu hạ không tốt a! Hắn không biết nhiều đồ chua, chỉ vài món, Huyễn Thần đành làm ngẫu nhiên món cá, đầu tiên chặt cá từng khía nhỏ, cho chút đường, bỏ thêm nhiều dấm chua, thoạt nhìn bóng loáng, nhìn rất ngon. Lại nghĩ giữa trưa hình như cậu ta ăn khoai tây nghiền? Vì thế làm khoai tây nghiên chua, điểm một chút hạt tiêu. Cuối cùng là canh bí, cũng cho vào đó chút dấm chua, nước nhìn đạm, có thể nhìn thấy chính mình, quả nhiên đồ ăn bưng lên bàn đúng thời điểm, Long Phúc không có nhíu mày. Huyễn Thần thực cùng tự mình hiểu không có dám động chiếc đũa, ngồi ở một bên nhìn cậu cùng Phương Xán ăn. Phương Xán ăn một ngụm, gật đầu, có thể ăn, trừ chua ra mấy món kia có thể ăn, hương vị đều không tệ. Long Phúc không thấy biểu cảm gì, không thấy ra ăn ngon, hay là khó ăn, cậu chỉ là cảm giác chính mình đói bụng. Kỳ thật phun ra một ngày cũng sẽ biết đói, dạ dày cũng vô cùng khó chịu. Vì thế chậm rãi đem chén cơm thứ hai Huyễn Thần đưa cho tiếp tục ăn. Đem mấy món chua ngọt ăn hết. Thậm chí uống một chén canh bí. Huyễn Thần khóe miệng hơi chút cong lên, xem ra cậu em này cũng không khó hầu hạ.
Thấy Long Phúc buông xuống bát đũa, Phương Xán cũng ăn xong, Huyễn Thần hừ một tiếng đứng lên đi rửa chén. Phương Xán cười gượng:"Cái gì a, lão tử đây là khách a." Huyễn Thần kéo tay áo đứng ở bồn rửa chén nhìn rất hài hòa, Phương Xán liên tục cảm thán:"Không thể tưởng được cậu sẽ nấu cơm. Sớm biết như vậy tôi đã đến sớm rồi." Huyễn Thần cười cười:"Nguyên lai đêm nay tới trễ là sợ bị sai nấu cơm?" Phương Xán một chút đều không xấu hổ:"Đúng vậy, cậu không biết, tôi đi ngang qua nhà sách mua cho cậu hai quyển sách, một là thực đơn nằm trong tay cậu, cái kia là chăm sóc người có thai. Tôi đủ thành ý chưa nào." Huyễn Thần cười:"Nào hảo, về sau anh phụ trách nấu cơm." Phương Xán vội hỏi:"Đừng a. Biết cậu cho tôi đến đây chính là không có lý do tốt lành gì."
Phương Xán nhìn nhìn phòng khách, Long Phúc đã lên lầu. Huyễn Thần rửa tay xong đi ra liền nhìn không thấy người, đành phải nhấp mím môi:"Anh ở phòng tôi đi. Tôi đi trước." Phương Xán nắm tay lại:"Nào, cho cậu chìa khóa. Đến chỗ ta ở đi." Huyễn Thần tiếp được chìa khóa:"Cảm ơn." Phương Xán túng túng nhún vai:"Yên tâm đi. Tôi sẽ chiếu cố cậu ta. Sớm muộn 3 bữa cơm......" Huyễn Thần buồn cười:"Nếu rảnh tôi sẽ đến nấu, còn anh không rảnh thì kêu cơm ngoài đi." Phương Xán thực không muốn ăn cơm ngoài bán, lắc đầu:"Bên ngoài làm không an toàn, lại mùa hè, ai biết khi nào thì có đồ ăn đâu? Lại nói người của cậu đang trong thời kì đặc thù!" Huyễn Thần bị y nói, một câu trúng hai ý lớn. Chẳng lẽ hắn còn phải một ngày 3 bữa cơm, kỳ thật làm cũng không quan hệ, mấu chốt là làm hắn không thể ăn? Đứng một bên nhìn?
Phương Xán nhìn vẻ mặt của hắn gật đầu:"Cậu vất vả rồi, chừng nửa tháng sau hai ta sẽ ăn cơm ngoài." Huyễn Thần bị y nói đáng thương hề hề. Đành phải nghĩ:"Nửa tháng này tôi sẽ tới được."
Huyễn Thần nhìn lên lầu:"Hảo đi đây, sắp 9 giờ rồi. Ngày mai tôi sẽ quay lại." Phương Xán cũng không biết xấu hổ hỏi hắn có phải đi làm hay không, y còn trông cậy vào chuyện hắn nấu cơm cho Long Phúc. Long Phúc tuy rằng là trong giai đoạn nôn mửa nhưng là chỉ cần là nuốt trôi đi liền hảo, cho dù là ăn xong rồi nôn hết, ít ra cũng hấp thu một chút, tổng so cái gì đều không ăn ngon. Nuôi hài tử trong bụng không hề dễ, sinh tồn lại càng không phải chuyện đùa. tính tình Long Phúc như vậy chắc chắn sinh vô cùng gian nan! Phương Xán không yên bất an, Lý gia thế lực cùng Hoàng gia thế lực đều áp người, cậu cũng là đồ áp người, y biết mình đang đi trên băng mỏng, phải thật cẩn thận.
Phương Xán lên lầu nhìn Long Phúc, Long Phúc đang vẽ, cửa thư phòng mở ra, tính tình đại thiếu gia so Huyễn Thần còn lợi hại hơn. Phương Xán dựa tại khung cửa gõ gõ cửa:" Lý thiếu gia." Long Phúc nhấp miệng:"Bác sĩ Phương." Phương Xán cười cười:"Tôi có thể vào không?"
Long Phúc gật gật đầu, Phương Xán đứng bên cạnh nhìn cậu vẽ, giấy vẽ rất lớn, đây là một thiết kế bộ lâm viên? Phương Xán không hiểu lắm, chỉ là thấy vẽ rất tốt, kết cấu tương đương, tuy rằng là vẽ trắng đen, nhưng là hoa cỏ cây cối, đình đài lầu các, lưu thủy, núi giả điệp thạch đầy đủ mọi thứ. Đại thế kết cấu đã muốn hoàn chỉnh, còn lại là chi tiết cần hoàn thiện. Long Phúc đứng vẽ..
Phương Xán hỏi:"Đây là bài tập của cậu?" Long Phúc gật đầu:"Ân." Phương Xán cười:"Vẽ rất đẹp, có bộ dáng Tô Châu lâm viên." Long Phúc nở nụ cười hạ:"Chính là vẽ lâm viên Tô Châu." Phương Xán đắc ý:"Xem ra ánh mắt của tôi vẫn không sai a." Long Phúc nở nụ cười không nói cái gì nữa tiếp tục đứng vẽ. Này là bản nháp, Chí Thành vẽ hơn phân nữa bố cục, cậu thiết kế không tốt lắm, chuyển hệ mới nửa năm, học cá da lông. Cho nên Chí Thành đánh bản nháp, còn lại hẳn là cho cậu vẽ hoàn thiện.
Giá vẽ quá lớn, rất cao, này một bức họa toàn bộ quá trình Long Phúc đứng. Phương Xán giúp cậu hạ giá vẽ xuống:"Ngồi vẽ đi, đừng đứng, thắt lưng sẽ chịu không nổi." Long Phúc ngẩng đầu nhìn y, Phương Xán thực thản nhiên:"Lý thiếu gia, tôi là bác sĩ, từ giờ trở đi chính là bác sĩ của cậu. Huyễn Thần để cho tôi tới không chỉ nấu cơm giặt giũ."
Long Phúc chậm rãi nhìn y:"Bác sĩ Phương!" Thanh âm chỉ khoảng nửa khắc thế nhưng áp lạnh lùng, Phương Xán nhìn cậu không có động, tâm y giả cha mẹ, mục đích của y chính là giúp Long Phúc thuận lợi đem này hài tử sinh hạ. Cho nên hết thảy bất lợi đến thân thể y sẽ ngăn cản. Hài tử hai tháng đến 3 tháng chính là khoảng thời gia dễ xảy ra biến cố. Cho nên một tháng này cậu phải cẩn thận. Mặc kệ như thế nào, y chỉ muốn tốt cho cậu.
Long Phúc cương trực đứng thẳng, Phương Xán chậm rãi đỡ cậu ngồi xuống:"Lý thiếu, tôi biết cậu có gan đối mặt hiện thực. Chúng ta nếu dọn đến đây, chuyện lớn thế nào cũng có thể giải quyết đúng không a." Tay Long Phúc có chút lạnh, chuyện này không phải có thể giải quyết, không giống đơn giản vẽ một bức tranh, cậu không có thể học, vô luận nhiều khổ, cậu có thể học, nhưng là, nhưng chuyện sinh hài tử không có cách nào, cậu không tiếp thu được! Cậu dọn tới đây chẳng qua là bị ép buộc, đi một bước là một bước, không còn đường nào, cậu có thể lãnh tĩnh như thế, không phải do cậu tiếp nhận, mà là thói quen, thói quen chuyện gì đều chính mình giải quyết, thói quen chuyện gì đều tận lực vượt lên, vì thế, cậu trong mặt mọi người đều cao cao tại thượng.
Phương Xán dần dần ngồi xổm xuống cùng cậu nói chuyện, thanh âm thực ôn hòa:" Lý thiếu gia, nếu cậu tin tôi, thời gian này tôi sẽ giúp cậu." Long Phúc lắc lắc đầu:"Anh đi ra ngoài đi." Phương Xán nhìn ra được sự khủng hoảng trên mặt cậu, theo bản năng an ủi:"Tôi sẽ cùng cậu vượt qua, không chuyện gì là không được." Long Phúc nhìn y:"Anh có đem hài tử đó ra khỏi bụng tôi sao? Không thể được đúng không?." Phương Xán nuốt nuốt nước miếng, có chút gian nan:"Lý thiếu gia, biện pháp này chúng ta đã thử qua, không thể thực hiện được a." Long Phúc trên mặt dần dần tuyệt vọng, Phương Xán có chút không đành lòng nhìn nét thất vọng trên mặt cậu, cố cười nói:"Tôi đọc qua rất nhiều sách, cậu cũng không phải người đầu tiên. Lúc trước có một tộc nhân là có huyết thống đặc thù." Phương Xán mở đầu, lúc sau liền thuyết diễn trôi chảy:"Dân tộc kia gọi là viên tộc, bởi vì dân số rất thưa thớt, cho nên nam tử cũng có thể mang thai."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro