Chap 35

Huyễn Thần đi khỏi, Long Phúc nằm một lúc cũng dần bình tĩnh lại, cậu cũng thật mạnh mẽ, đánh không chết, khôi phục sức khỏe rất nhanh, dường như là bản năng. Bản năng giỏi về dưỡng thương. Vết thương sẽ hồi phục rất nhanh nếu người ta không để ý đến cậu. Phương Xán kiểm tra lại một lần nữa cho cậu, mạch tượng đã vững vàng. Phương Xán cũng nhẹ nhàng thở ra:"Không có việc gì, nghỉ ngơi vài ngày là có thể đi lên lớp." Long Phúc gật gật đầu:"Ân. Tôi biết. Cám ơn anh nhiều. Anh bận gì thì cứ đi trước đi, tôi ở một mình là được."

Phương Xán nở nụ cười:"Không cần phải gấp gáp, chờ cậu khỏe tôi đi cũng được, phòng khám đó là của tôi nên lúc nào tới cũng được"."

Long Phúc cười cười:"Cảm ơn bác sĩ Phương."

Bác sĩ Phương, Phương Xán cảm giác thực xa lạ. Tên tiểu tử này đúng là với ai cũng có phòng bị, không chút thân tình a!

Phương Xán khụ khụ:"Cái kia, không cần gọi tôi xa lạ như vậy. Tôi lớn hơn cậu 11 tuổi nên cứa gọi là Phương ca đi."

Long Phúc nhìn y một cái, Phương Xán vẻ mặt tươi cười cảm giác muốn cười không được rốt cuộc cũng gọi một tiếng:" Phương ca."

Phương Xán hắc hắc nở nụ cười, Long Phúc nhìn y nhíu mày, cậu cảm giác vị này càng ngày càng không giống với bác sĩ, bác sĩ không phải ai cũng lạnh như băng sao? Nhìn y với bác sĩ Trần nhà mình không hề giống nhau. Cậu từ nhỏ rất sợ bác sĩ Trần, bác sĩ Trần mỗi lần đến đều là xem Mân Hạo. Cậu theo bản năng không thích y. Phương Xán nhìn ánh mắt cậu ho khan một cái:"Cậu muốn làm gì thì cứ nói với tôi?" Long Phúc nghi hoặc nhìn y:"Anh có khả năng làm cái gì?" Phương Xán trong lòng thở dài, tiểu hài tử này khẩu khí sao có thể bá đạo như vậy, không biết chút dịu dàng nào cả? Phương Xán cười khan vài tiếng:"Muốn xem TV hay là đọc sách? Giữa trưa muốn ăn cái gì?" Long Phúc nằm suy nghĩ: "Sách đi." Phương Xán cười: "Được cậu xem sách gì? Kiến trúc, hay là tiểu thuyết? Xem tiểu thuyết tiêu khiển chút đi, dù sao cậu cũng đang nghỉ ngơi." Long Phúc gật đầu:"Hảo. Vậy anh giúp tôi lấy cuốn Holmes đi."

Phương Xán một bên đi lấy một bên nói:"Cái này là tiểu thuyết tiêu khiển à. Cậu muốn ăn gì tôi gọi cho?.Ách, Lý thiếu gia, tất cả đều là tiếng Anh?" Phương Xán sẵn tay mở ra,nhìn mặt sau là nguyên tác Tiếng Anh. Là sách trinh thám a! Long Phúc nhận lấy sách gật gật đầu, Phương Xán triệt để kinh ngạc, nhìn tiểu thí hài thực sùng bái:"Lợi hại." Long Phúc nghi hoặc nhìn y một cái:"Lúc đầu là học hệ Tiếng Anh mà." Cậu không nghĩ mình lợi hại ở chỗ nào? Vì căn bản cậu học hệ Tiếng Anh mà.

Phương Xán còn không chịu đi:"Nào giữa trưa muốn ăn cái gì?" Long Phúc há miệng nói:"Tùy tiện." Phương Xán muốn khóc, y la vì thấy đồ ăn bên ngoài nhiều thứ, không biết chọn cái gì mới hỏi cậu, cậu cũng vậy, thực nhàm chán quá mà. Phương Xán nhìn Lý nhị thiếu gia đang cúi đầu xem tác phẩm tiểu thuyết tiếng Anh vĩ đại rồi bất đắc dĩ đi ra ngoài.

Long Phúc đọc sách một hồi mới nhận ra có gì đó khác thường, ân, thì ra là điện thoại. Câu lấy ra, quả nhiên có rất nhiều tin nhắn, là của Chí Thành? Long Phúc có chút nghi hoặc, nhớ tới tối hôm qua Huyễn Thần khẩu không trạch ngôn nói quá lời, Chí Thành đang có ý với cậu? Vẫn là một ít tơ tưởng xấu xa? Long Phúc bản năng cảm giác lạnh, cậu là nam nhân, Chí Thành có ý với cậu, quả thực là điên rồi!

Long Phúc không có để ý đến nữa, tiếp tục đi xuống, rốt cục đến phiên tin nhắn của ba. Lý Thời Hách gần nhất đều cho gửi tin nhắn, không gọi điện thoại. Lão Lý tin nhắn:"Cơm chiều ăn chưa? Ở bên ngoài nhớ chiếu cố chính mình. Ân. Đừng cho người khác quấy rối a." Long Phúc nở nụ cười, lão Lý này xem như quan tâm cậu đi. Tuy rằng khẩu khí không được tốt. Ông cũng biết khẩu khí con mình giống ông, cho nên không trông mong cậu trả lời, chỉ gửi xong tin nhắn này. Long Phúc gõ, trả lời:"Ba ba, con rất tốt, sao lần nào ba nhắn cũng về đề tài dinh dưỡng vậy!" Bên kia lão Lý vừa thấy tin nhắn này liền nhíu mày, nhưng là tốt xấu trong lòng đều nhẹ nhàng thở ra, đêm qua nhớ tới lúc gửi, tuy rằng không có ngóng trông cậu lập tức trả lời, nhưng trong lòng cũng không thoải mái, cứ mở màn hình rồi tắt. Mân Hạo thử vài lần sau cũng không có đả thông sau liền giải thích nói:"Ngủ đi ba. Chắc gần đây em ấy bận học." Ông nghe vậy cũng đành tắt điện thoại. Ai, hiện tại rốt cục, Lý Thời Hách quyết định mấy ngày nay đều không nhắn nữa, để yên cho cậu học hành!

Long Phúc một hồi thấy tin nhắn đến: "Cuối tuần về nhà." Long Phúc bĩu môi vẫn là nở nụ cười.

Kế tiếp là anh cậu - Lý Mân Hạo, cũng thực luyên thuyên. Long Phúc đơn giản gõ vài chữ:"Em rất tốt, đang chuẩn bị đi." Nghĩ chính mình đã muốn buông tha Lễ Chí, trong lòng lại không thoải mái, lại nhắn tiếp:"Hai người thật sự là dong dài! Phiền chết người!"

Gửi xong cậu ra ngoài, liền nhận được điện thoại, là của Chí Thành. Long Phúc rối rắm vẫn tiếp, Chí Thành thanh âm có một chút sốt ruột:"Felix!"

Long Phúc khụ khụ:"Chí Thành, làm sao?" Chí Thành nghe thấy được thanh âm rốt cục hoãn khẩu khí:"Cậu ở nơi nào a!" Khẩu khí có chút cường thế, Long Phúc nhíu mày:"Ở nhà " Chí Thành cũng không biết khẩu khí mình cường ngạnh: "Tớ đi tìm cậu." Long Phúc vội vàng ngăn y:"Hôm nay mình xin phép rồi."Câu kia chính là có ý bảo lớp trưởng đừng xen vào chuyện cậu đúng không? Chí Thành mắt đen lại! Cầm di động thế nhưng ngữ khí còn ôn hòa:"Tớ biết, cậu bị cảm hả? Có phải hay không đêm qua, đêm qua bị té nên bị, tớ tới thăm cậu một chút !"

Long Phúc lại khụ:"Không cần, không cần đến xem, tớ rất tốt, ngày mai liền đi lên lớp. Cậu đang bận thì đi đi. Ngày mai tớ sẽ đi! Cứ như vậy đi a, tớ đi ăn cơm, cậu cũng đi ăn cơm đi!". Long Phúc  rõ ràng lưu loát treo điện thoại. Thật sự không biết ứng phó với y, cậu tuyệt đối không muốn y tới đây! Long Phúc nghĩ đêm qua gặp gỡ liền cảm giác thực buồn bực, không muốn đi lên lớp. Không muốn gặp Chí Thành.

Chí Thành thấy Long Phúc cắt điện thoại trong lúc nhất thời phản ứng bất quá, chỉ cảm thấy tay bắt đầu phát run, sao Long Phúc treo điện thoại của mình chứ. Đêm qua y gọi cho cậu rất nhiều, hôm nay nghe Hoàng Lễ Chí nói cậu ta đã xin phép, cậu gấp đến độ ghê gớm, vẫn cố gọi cho cậu tới giờ, thế nhưng liền nói nói mấy câu như vậy liền cắt? Chí Thành có chút sinh khí, cũng không biết tại sao, chỉ là cảm giác đau tại ngực, không thể thở nỗi, hận không thể nôn ra máu. Nhiều năm như vậy, đây cũng không phải lần đầu tiên, Long Phúc nói chuyện có đôi khi không xem sắc mặt, tính tình vô cùng thiếu gia, nhưng cũng là vô tâm chi thất, y cũng không để trong lòng, luôn luôn bên cạnh chu toàn cho cậu, dần dần đưa bằng hữu vào vòng luẩn quẩn, vì thế bên cạnh y nên cậu không còn bằng hữu nào khác. Y tưởng là, một ngày nào đó Long Phúc sẽ là người của mình, một ngày nào đó cậu sẽ nhận ra, quen sự chiều chuộng của y, ỷ lại vào y.

Y tưởng rằng có 1 ngày nào đó, không hề nghĩ đến hôm nay lại bị cậu làm cho tức giận như vậy, có chuyện gì đều bị y nắm trong tay. Chí Thành nghĩ đến chuyện đêm qua, hắn cùng Long Phúc đã bị biến cố ngăn trở, biến cố này chính là Hoàng Huyễn Thần. Anh trai Hoàng Lễ Chí. Hoàng Lễ Chí y cũng chưa từng để mắt qua, không thể tưởng được anh trai của nàng giờ đây là cái đinh trong mắt y.

Chí Thành ngồi cùng bàn kêu Trình Minh, ban đầu ngồi cùng bàn là Trương Gia Nhuận, cũng là hài tử tương đối thành thật, mỗi ngày ngồi ở bên cạnh Chí Thành. Ngồi cùng bàn nguyên bản cực kỳ có thể trốn học, đại học sao, tưởng vụng trộm lười, kết quả không thành tưởng ngồi ở bên cạnh Chí Thành, vì thế cũng rất buồn bực. Hôm nay nhìn sắc mặt Chí Thành liền càng thêm buồn bực, càng nghĩ quyết định đổi chỗ. Không muốn ngồi cùng bàn với y, không hề hợp mình, Long Phúc kia cũng thật là, nói đi hắn liền đi, tính tình tung hoành, thật là! Trình Minh khinh thường bĩu môi, biết mình không đắc tội nổi với Long Phúc, chỉ có thể lén lút mắng mắng.

Chí Thành nhìn cậu ta một cái:"Trình Minh?" Trình Minh nhìn y:"Làm sao, lớp trưởng? Sắc mặt không được tốt a. Chí Thành nở nụ cười:"Không có việc gì. Tớ chính là muốn hỏi một chút sao lại chạy đến đây ngồi cùng bàn với tớ?" Trình Minh lúng túng:" Lý thiếu gia kêu đổi." Chí Thành nở nụ cười: "Nguyên lai là như vậy a." Trình Minh cười nhạo:"Đúng vậy, thiếu gia kia tính tình rất ngang ngược, tiểu nhân đắc tội không nổi." Chí Thành vỗ vỗ vai Trình Minh:"Cậu ta còn nhỏ, bị trong nhà chiều hư, cậu đừng để ý." Trình Minh thở dài:"Tớ để ý cái gì a. Dù sao ngồi cùng bàn với cậu cũng tốt."

Chí Thành cười cười:"Được. Giữa trưa cùng đi ăn cơm." Rốt cuộc là không có ăn vào đi, bị Long Phúc làm cho sinh khí no rồi. Y không có ăn vào đi, Long Phúc lại ăn vào, thậm chí ăn còn rất tốt. Thân thể cậu hình như đã khôi phục, Phương Xán y thuật quả nhiên rất lợi hại, liệu pháp trung y không gây tổn thương thân thể còn thực dùng, ít nhất Long Phúc giữa trưa liền đi xuống giường, nhìn đến một bàn giờ cơm rất thèm ăn. Đương nhiên là có thèm ăn, Phương Xán đã gọi điện thoại một vòng thành phố, đem đề cử đồ ăn đặc biệt gọi hết, thêm vào là Huyễn Thần làm một chút canh. Có thể nói là thực phong phú. Long Phúc xem ra đã qua thời điểm nôn nghén, ăn cơm rốt cục khả quan. Phương Xán nhìn cậu ăn ngon nên cũng cảm thấy no bụng.

Buổi chiều lại ngủ một hồi, đến buổi tối cậu cũng triệt để tinh thần. Phương Xán bắt mạch cười:" Lý thiếu gia thân thể quả nhiên tốt, mấy năm nay nhất định rèn luyện nhiều a." Long Phúc gật đầu" Ba tôi bắt tôi phải chăm tập luện, Lý Mân Hạo, khụ, anh tôi mỗi buổi sáng đều phải luyện Thái Cực, càng không cần nói. Mặc kệ Xuân Hạ Thu Đông, tôi đều phải giúp anh luyện. Còn đi ra ngoài chạy hai vòng quanh sân. Nghỉ hè còn có Taekwondo!" Phương Xán nghĩ cảnh tượng như vậy cảm giác buồn cười:"Thái Cực đối thân thể có lợi, luyện tập rất tốt." Tuy rằng Thái Cực đối thân thể hảo, nhưng là người trẻ tuổi rất ít tập, vì bọn họ cảm giác rất ngốc. Quả nhiên Long Phúc nhìn y cười:"Bác sĩ Phương, tôi biết anh đang ngĩ cái gì, quả thật rất giống kẻ ngốc đi"

Phương Xán khụ:"Có đâu, tôi nói thật. Thái Cực là võ thuật chi tinh túy Trung Quốc, động chi tắc khai, tĩnh chi tắc hợp, âm dương điều hòa, động tĩnh chi gian vạn vật đều ở lòng bàn tay. Còn đây là cường thân kiện thể chi tối, thường xuyên luyện có thể thăng tiên." Phương Xán thật là lảm nhảm! Long Phúc nở nụ cười:"Tôi biết, chẳng qua tôi không quá thích ứng động tác thong thả như vậy, so sánh với Thái Cực tôi còn thích quyến đạo, chính là Lý Tiểu Long. Nhanh chóng trực tiếp. Bất quá, bác sĩ Phương, tiệt quyền đạo cương lĩnh cùng Thái Cực rất giống: Lấy không thể vi có pháp, lấy vô hạn vi hữu hạn. Đều là lấy nhân vi bản, tự do phát huy."

Phương Xán gật đầu:"Này chính là võ thuật Trung Quốc của chúng ta, chủ ý là hòa, vạn vật vi một thể. Đâu đâu chuyển chuyển một luân hồi." Long Phúc gật đầu:"Đúng vậy, đáng tiếc bây giờ không còn nhiều người học quyền đạo nữa, nếu có tôi cũng không cần đi học Taekwondo, quyền đạo lợi hại hơn."

Phương Xán nhìn cậu thở dài:" Lý thiếu gia, về sau Taekwondo không thể luyện nữa." Long Phúc nhìn y, Phương Xán thực kiên quyết:"Cậu có thể luyện tập Thái Cực, nhưng là Taekwondo không thể luyện nữa. Bất cứ vận động quá khích đều không được."

Long Phúc mân miệng, ánh mắt lại bắt đầu tàn nhẫn, Phương Xán hiện tại một chút cũng không sợ cậu, cái này chỉ là đội lốt con cọp thôi. Chỉ cần mình mềm cậu ta cứng, mình cứng thì cậu ta sẽ mềm đi, không thể thỏa hiệp! Long Phúc trừng mắt nhìn y một hồi, phát hiện Phương Xán một chút đều không thỏa hiệp. Vì thế miễn cưỡng đáp ứng. Phương Xán thả lỏng, Long Phúc phải chiếu cố tốt, Huyễn Thần trong lòng không biết nghĩ như thế nào, xem ra cũng không phải đối với Long Phúc không có cảm tình đi.

Huyễn Thần chuyển về nhà Phương Xán, cùng Hoàng Chẩn Vĩnh nói trong trường học có chút nhiều, mấy ngày nay không đi làm. Hoàng Chẩn Vĩnh cũng đồng ý, chỉ cần hắn khẳng định đồng ý trở về đi làm đàng hoàng, khi nào đều không quan trọng, ông cũng không ép buộc, ông biết con mình rất cố chấp, nhiều năm như vậy không chịu về nhà, thật vất vả mới có thái độ như vậy, lại nói, lại nói, Felix cũng đang ở nơi đó a! Hoàng Chẩn Vĩnh thật sự muốn đi bái phật.

Hoàng Chẩn Vĩnh ngẫm lại, mà Hoàng Huyễn Thần lại là thật sự đi bái phật. Hắn hành hương ở Lhasa.

Long Phúc ngày hôm sau liền đi lên lớp, vị trí hiện tại rất tốt, gần cửa sổ bàn cuối cùng, lầu một, Huyễn Thần nhìn cậu từ xa, cậu đều đang ngủ. Mới có tiết đầu đã ngủ. Ghé vào trên bàn, mặt hướng ra ngoài, Huyễn Thần vừa lúc có thể thấy. Tháng 10 đến, thái dương không có gắt lắm, cho nên cậu ngủ rất an ổn, chẳng qua đồng học không quá khả thi, luôn hồi gây rối, mỗi lần đều bị cậu không kiên nhẫn đánh trở về. Đồng học kia xem ra tính tình không tệ, bị đánh cười hì hì như trước cũng không nói gì, cũng không quay đầu lại. Long Phúc liền rõ ràng làm đà điểu, đại đại điêu khắc sách sử hướng trên mặt, vì thế Huyễn Thần nhìn không thấy mặt cậu. Huyễn Thần vô thanh nở nụ cười, Long Phúc so với hắn tưởng tượng tốt hơn, so với hắn tốt hơn, không như hắn tưởng là lạnh lùng thờ ơ mà còn có bằng hữu. Chỉ cần bằng hữu không phải Chí Thành là được. Chỉ cần cậu không ngồi cùng bàn Chí Thành là được.

Ngày đó tuy rằng hắn khó nghe, nhưng là có một chút coi như là nói đúng. Chí Thành đối với Long Phúc quả thật không phải bằng hữu bình thường, Long Phúc mẫn cảm như vậy nhất định sẽ phát hiện, chỉ cần chính cậu lưu ý. Long Phúc chỉ cần lưu ý sẽ không sao, cậu ta không phải dạng người chịu thiệt.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro