Chap 47

Long Phúc nhận được điện thoại Huyễn Thần liền trở về nhà , lúc về còn nói với hắn mình đã gặp Hoàng Chẩn Vĩnh, ông tới đưa đồ ăn cho hắn, nhưng mà đưa cậu ăn hết rồi.

Huyễn Thần cười cười:"Ân ăn, không đủ, anh mua thêm cho."

Nói xong câu này mới nhận ra, biểu tình trên mặt bắt đầu kinh sợ:"Hoàng Chẩn Vĩnh đưa đồ ăn cho anh!!" Long Phúc nhìn bộ dáng hắn như thấy quỷ liền cười nhạo:"Đúng vậy, nói là đưa cho anh! Hoàng Chẩn Vĩnh không phải là đối xử tốt với anh sao!"

Một ngụm một Hoàng Chẩn Vĩnh? So với hắn còn nói thuận miệng hơn. Huyễn Thần theo bản năng khụ khụ:"Cái kia? Ông ấy có nói gì với em nữa không?" Long Phúc nghĩ nghĩ:"Không có. Tôi nói anh đi lên lớp rồi."

Huyễn Thần nghi hoặc nhìn cậu, hắn biết là ba mình tốt nghiệp trường A, trong sách tuyên truyền có viết ông học sinh tài năng hệ kiến trúc đại học A, học song song cái gì đó nữa? Nhưng hắn cảm thấy ba mình không có dáng vẻ của học sinh, không có giống với Lý Thời Hách. Điều này làm cho hắn cảm thấy Hoàng Chẩn Vĩnh xuất thân không đủ sạch. Không ai dùng đi tuyên truyền mình nhân nghĩa trong sạch cho thiên hạ biết cả, đây rõ ràng là chột dạ, chột dạ a. Nhất định ông không đủ trong sạch!

Long Phúc ăn một hồi liền thấy hắn cứ ngây ngốc đứng, trong tay còn cầm thìa, tạo hình thật là ngu ngốc, Long Phúc thấy vậy liếc một cái, cầm chén dùng sức đặt trên bàn, Huyễn Thần mới hoàn hồn lại thì thấy trong chén Long Phúc không có cơm, một bên xúc cơm thêm, một bên nghĩ cách tính kế với ba mình. Có nên tra chút lai lịch của ông? Lúc trước thì không để ý lắm, cũng vốn không định để ý, hiện tại ngẫm lại cũng rất khả nghi. Hắn không cho là mẹ mình yêu ông ta vì vẻ bề ngoài, lại nói của ông cũng không mấy đẹp đẽ, Thời Hách so với ông còn hảo xem hơn, ba hắn trên người đều là bộ dáng ngang ngược, lớn như vậy vẫn nói một không nói hai, chắc chắn tuổi trẻ rất sôi nổi rồi. Mẹ hắn thân Trần gia là thư hương dòng dõi đại gia tộc, tuy rằng chỉ sinh hai nữ nhi, nhưng cũng là hậu nhân của danh môn, muốn tìm thân gia cũng phải tìm loại như Lý Thời Hách, tuyệt đối sẽ không chọn dạng dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng như Hoàng Chẩn Vĩnh a! rất có vấn đề, rất có vấn đề!

Huyễn Thần nghĩ xong cũng ngồi xuống, bắt đầu ăn cơm, Long Phúc nhìn hắn một cái đại khái nhìn ra hừ một tiếng:"Đừng nói là ngày nào ông ấy cũng đến đây nha?" Huyễn Thần cùng cậu cam đoan:"Sẽ không, lát anh gọi cho ông ta." Vì thế Hoàng Chẩn Vĩnh muốn mượn lý do xem con của ông để nhìn Long Phúc lấy chút manh mối đã trực tiếp bị Huyễn Thần chặt đứt......

Huyễn Thần từ buổi tối hôm đó cũng ngủ ở đây, chẳng qua ngủ ở thư phòng. Long Phúc mỗi lần đều muốn đuổi hắn đi, nhưng là ăn cơm của hắn, nhìn hắn rửa chén, đợi làm xong, đuổi cũng hơi ác độc. Vì thế Huyễn Thần càng thêm có cớ, mỗi ngày đều trở về, gọi điện cho cậu kêu cậu về ăn cơm.

Long Phúc đối với tình huống này có chút rối rắm, về nhà ăn cơm rất tốt đi, ăn ngon, ăn còn rất nhiều, ăn bao nhiêu đều có thể, không cần để ý ánh mắt Chí Thành, cậu trước đó vài ngày cùng y ăn cơm, y còn nói, cậu càng ngày ăn càng nhiều, sắp vượt qua tên Trương Gia Nhuận. Long Phúc lúc ấy trong lòng rất không thoải mái.

Cậu ăn nhiều hay không thì tiền đều do cậu trả! Long Phúc chưa bao giờ ăn cơm người ta! Ngoại trừ Huyễn Thần, ai bảo hắn thiếu cậu làm chi! Đáng đời hắn!! Long Phúc cùng Chí Thành cáo biệt, cậu muốn về nhà ăn cơm, vì lúc ấy rất nhiều người, Chí Thành cũng không tiện kéo cậu lại, đành phải cho cậu đi.

Long Phúc đi xong, y lôi kéo Trương Gia Nhuận ăn cơm làm cái tên đó không biết làm sao, thời điểm có Long Phúc thì Chí Thành sẽ cùng cậu đi ăn, nhưng giờ không có Long Phúc, y cùng Chí Thành cảm thấy có gì đó ngồ ngộ. Tính cách Trương Gia Nhuận tuy rằng hơi tùy tiện, nhưng là cũng biết chính mình cùng Chí Thành không có gì để nói, ít nhất Chí Thành cũng không hứng nói chuyện với mình.

Bọn họ là sinh viên năm nhất kiến trúc nên phân công rất rõ ràng! có tiền có quyền, trường học phân thực đều đều, dễ dàng kết bè kết cánh, gặp phải chuyện xấu, bọn họ ban có quyền là Hàn Chí Thành, có tiền có thế là Lý Long Phúc, Hoàng Lễ Chí. Hơn nữa còn có nhà giàu mới nổi như Hàn Văn. Ban bọn họ coi như là nhân tài đông đúc. Những người này tại lớp lý dần dần cũng chia ra, không còn cách nào khác, vật họp theo loài. Chí Thành rõ ràng không thuộc về bọn người của y, vốn Long Phúc cũng không phải, nhưng là Long Phúc không tính, vì trong trường cậu không theo phe ai cả! độc lai độc vãng!

Cho nên Trương Gia Nhuận nghĩ một chút rồi chuồn đi trước, Chí Thành ngược lại là kinh ngạc:"Đi thôi, chúng ta cùng đi ăn cơm, Felix lần này không giúp tớ, chẳng lẽ cậu cũng không muốn ăn với tớ sao? Buổi tối trở về cũng không có cái chuyện gì quan trọng, không phải là đi hẹn hò chứi!" Trương Gia Nhuận cười nhạo:"Hẹn cái gì, bạn gái còn chưa có!" Chí Thành cười nói:"Kia tớ không tốt, chúng ta cùng đi ăn cơm. Ăn lẩu!" Hàn Văn còn nhìn Long Phúc bóng dáng nghi hoặc:"Người kia, nói sẽ cùng nhau ăn cơm, nói chuyện điện thoại xong liền đổi ý!"

Chí Thành khóe miệng hạ xuống: "Felix không thích ăn lẩu, chúng ta vừa lúc cùng nhau, Hàn Văn cũng cùng nhau đi." Hàn Văn không nói gì thêm, Felix, Felix, Long Phúc rõ ràng có tên, vậy mà Chí Thành lại gọi nhũ danh. Y nhớ hai người cũng đâu thân thiết như vậy. Hàn Văn bĩu môi không nói thêm gì nữa..

Thời điểm ăn cơm, Chí Thành cười hỏi:"Hai người bình thường đều chơi trò chơi? Thiên hạ? Tam quốc hay là CS?" Nam sinh một khi nói lên trò chơi thì đều bắt đầu hợp ý nhau, bọn họ trong bữa cơm thao thao bất tuyệt, bất tri bất giác trung quan hệ liền bắt đầu gần lại, lúc trả tiền cũng giành nhau, cuối cùng vẫn là Chí Thành trả.

Trên đường đi Chí Thành còn nói giỡn:" Lớp chúng ta nửa năm nay cũng không có hoạt động gì, sang năm lại điều đi ban khác, tăng thêm mấy bạn học mới, chúng ta cũng không có thời gian tụ họp, như vậy đi, chúng ta cuối tuần đi ra ngoài chơi? Lớp chúng ta nữ sinh cũng không thiểu, có thể cùng nhau tổ chức hoạt động cá nhân? Chơi một ngày? "

Trương Gia Nhuận ánh mắt sáng lên:"Hảo, chú ý cho kỹ! Chúng ta đi đâu chơi? Hiện tại thời tiết có hơi lạnh."Hàn Văn chỉ biết là đến trò chơi:"Đánh CS đi." Chí Thành gật đầu:"Này có thể. Ân, không biết bọn nữ sinh lớp mình biết đánh không." Hàn Văn vừa nghe có thể cao hứng:"Này có cái gì a, hẳn là đều thích đi!"

Chí Thành cười cười:"Ân, cũng là, như vậy, chúng ta có thể tổ chức hoạt động cuối tuần. Tìm nơi có thể ăn cơm trưa, buổi chiều tiếp tục chiến. Nữ sinh cũng thích." Trương Gia Nhuận tiếp lời:"Tốt nhất buổi tối cũng cùng nhau, làm quan hệ hữu nghị linh tinh, nướng thịt a. Chắc chắn sẽ rất náo nhiệt!"

Hàn Văn nở nụ cười:"Ngươi tưởng đến ai! còn bày đặt quan hệ hữu nghị! Ban ta không phải chỉ có vài nữ sinh thôi sao? Trừ bỏ Hoàng Lễ Chí xinh đẹp, còn có ai hảo xem a!" Trương Gia Nhuận nghĩ nghĩ:"Còn đi." Hàn Văn cắt lời:"Mắt nhìn người của cậu quá thấp, uổng phí ngồi cùng bàn với Lý Long Phúc, mỗi ngày nhìn cậu ta cũng không có tăng thêm thẫm mỹ sao? Muốn cùng tên gia hỏa kia giống nhau, mắt cao hơn đỉnh!"

Hàn Văn lời này vốn không có có ý tứ gì, Chí Thành nghe liền đặc biệt, đúng vậy, ban bọn họ nếu đem người ra so với Long Phúc cũng không có mấy ai..

Y ngưỡng mộ cậu, nhưng một chút ý tứ đều không có, không chỉ không có, ngược lại càng ngày càng làm bất hoà giữa mối quan hệ hai người. Ngày đó y lôi kéo cậu nói chuyện một phen, cậu liền bắt đầu cảnh giác. Long Phúc thực cảnh giác, cũng thực thông minh. Nhất định là cảm thấy được ngày đó y hình như có gì khác thường, cho nên mấy ngày này làm chuyện gì đều phải có người khác ở đây, ngay cả ăn cơm đều phải kéo theo hai người kia. Chí Thành nghiến răng, thật đúng không có biện pháp. Muốn đem hai người một lần nữa gần nhau, xem ra phải nhờ đến những người này. Ngay cả muốn cùng cậu ra ngoài chơi còn phải lấy cả toàn ban ra làm lý do.

Long Phúc về nhà đi mới phát hiện mình về rất đúng lúc. Huyễn Thần làm một bàn lớn ăn ngon, có cả bí đỏ. Cậu rất thích ăn bí đỏ..

Long Phúc buông túi sách thẳng đến trước bàn, khăn trải bản màu xanh cùng với mấy dĩa trắng, cho nên màu của bí đỏ được làm nổi lên trông rất bắt mắt, Long Phúc đếm đếm, bí đỏ thịt gà, bí đỏ chưng thịt, cháo bí đỏ, ân, còn có điểm tâm, pho mát bí đỏ, canh bí đỏ, ân là hoàng gia mĩ phu! Long Phúc muốn dùng tay bóc, Huyễn Thần bưng canh đi ra:"Rửa tay trước đi

Long Phúc thu hồi tay lại:"Bác sĩ Phương đâu?" Huyễn Thần cười cười:"Nói là hẹn với bạn gái. Khi nào mà anh ta có bạn gái nhỉ?"

Long Phúc thanh minh bạch là chị Tiểu Hồng, Phương Xán thật đúng là hội hướng trên mặt thiếp vàng, mới đây đã biến người ta thành bạn gái? Long Phúc rửa xong, Huyễn Thần đem bát canh thổi thổi:"Uống trước miếng canh đi."

Long Phúc ngửi, đúng là rất thơm. Cậu đang rất đói bụng. Huyễn Thần cười nhìn cậu uống, người thích làm cơm nhìn người ăn cơm đúng là có cảm giác thành tựu, đặc biệt người này là Long Phúc.

Hai người không ăn được bao lâu, Long Phúc vừa uống xong một chén canh, Huyễn Thần thậm chí còn không có động đũa, chuông cửa liền vang, Huyễn Thần nghi hoặc:" Phương Xán sao về nhanh như vậy" Long Phúc đang ăn thịt gà không đáp, phất phất tay kêu Huyễn Thần đi mở cửa.

Huyễn Thần nghi hoặc đi ra ngoài, rất nhanh liền chạy trở về:" Lý bá phụ đến! Mân Hạo cũng đến." Bom hẹn giờ báo nguy! Long Phúc thiếu chút nữa ngã lăn ra đất. Luống cuống tay chân, Huyễn Thần đứng ở trước mặt vỗ vỗ lên mặt cậu:"Không có việc gì, có anh ở đây."

Long Phúc liên tục lắc đầu, nhìn bụng rồi lại nhìn ra cửa, cả đôi mắt đều đỏ lên:"Tôi...tôi không muốn thấy họ." Huyễn Thần nở nụ cười khuyên bảo nhẹ nhàng:"Felix, ông ta là ba em mà." Long Phúc vẫn liên tục lắc đầu, Huyễn Thần nở nụ cười an ủi:"Hảo, anh biết. Đừng nóng vội."

Long Phúc sốt ruột nhìn hắn, Huyễn Thần chỉ cười, nhanh choát cởi áo khác của mình ra, khoác lên người Long Phúc, cậu đang mặc một bộ quần áo rộng rãi lại khoác thêm chiếc áo khoác lớn, thậm chí Huyễn Thần còn kéo khóa lại, đem khăn quàng che chăn.

Huyễn Thần làm xong xem lại cậu một lần, Long Phúc có chút khẩn trương, thân thể đều lạnh lên. Bụng cậu đã 5 tháng, 5 tháng rồi a, có thể bị phát hiện. Huyễn Thần cũng đem dây lưng bỏ ra! Huyễn Thần quàng khăn xong liền ôm lấy cậu, Long Phúc cũng cứng ngắc dựa vào hắn. Huyễn Thần đem cậu ôm vào lòng, nhẹ nhàng vỗ lưng:"Không có việc gì, không có việc gì. Nhìn không ra. Yên tâm đi, em ngồi, anh đi mở cửa."

Huyễn Thần ung dung ra mở cửa, Long Phúc nhìn thoáng qua gương, cái dạng này quả nhiên dễ nhìn, khăn quàng cổ rườm rà khoát lên trước người khiến cậu không nhìn ra bụng. Long Phúc ngồi xuống. Ngồi thẳng, bụng cũng cố hóp vào, cảm thấy có chút hồi hộp nên gõ gõ lên mặt bàn.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro