Chap 5+6
Hai người không chút cảm xúc, Lý Long Phúc có lẽ còn hận chết hắn, cho nên này hài tử này là của hắn cũng hận chết. Huyễn Thần giương tay muốn đỡ Long Phúc, nhưng nhìn thấy ánh mắt đen xám tịt, lại rụt tay thu về. Mở miệng tuy có chút gian nan, nhưng là tất yếu phải nói:" Felix, chuyện này là tôi không đúng, thực xin lỗi. Nhưng là......"
Long Phúc khinh miệt nhìn hắn:"Không cần ở trong này giả mù sa mưa, tôi không muốn thấy anh."
Long Phúc nhìn chằm chằm vào hắn, xem hắn như một đống rác rưởi! Huyễn Thần siết chặt nắm đấm cảnh cáo chính mình phải bình tĩnh, chuyện này thật sự cần bình tĩnh. Đứa bé này dù muốn hay không cũng phải nói rõ ràng, phải thật bình tĩnh để còn xử lí.
Huyễn Thần ngồi đối diện, ấn thái dương, đầu đau muốn chết. Hắn khống chế chính mình không cần đi kích thích Long Phúc, dùng ánh mắt bình thường nói:" Felix, tôi biết cậu không muốn đứa bé này, tôi....." Huyễn Thần nhìn Long Phúc lạnh như băng trong ánh mắt kiên trì tiếp tục mở miệng:"Nếu cậu không muốn giữ, tôi cũng không ép."
Nói vừa dứt, Long Phúc cười nhạo một tiếng:"Ha ha, ha ha, Hoàng thiếu gia thật sự là biết nói đùa. Hài tử này với ngài có quan hệ sao?"! Long Phúc siết chặt tay mình, quả thực là ghê tởm. Cậu có thể chấp nhận đứa con là của bất cứ kẻ nào. Ngoại trừ hắn ta! Hắn còn dám bảo đây hài tử của hắn, hài tử của hắn sao! Quả thực là rất rất ghê tởm! Huyễn Thần nhìn cậu một cái, thanh âm vẫn trầm ổn:" Felix, cậu cứ ở đây vài ngày, tôi sẽ qua nói chuyện với ba cậu."
Long Phúc muốn nói gì đó, bị hắn ngăn cản:" Felix, cậu cũng biết nếu trở về sẽ thành ra cái dạng gì, chẳng lẽ cậu muốn Lý lão gia thỉnh bác sĩ khác về phá đi cái thai này sao!" Không có gì so này càng có thể uy hiếp nhân! không có người kia có thể cho Long Phúc như thế nghe lời cùng kiêng kị. Lý Thời Hách đối với Long Phúc vô cùng nghiêm khắc ngay cả hắn là người ngoài cũng cảm nhận được. Quả nhiên khi hắn nói xong, Long Phúc cắn môi. Huyễn Thần nhìn cậu một cái, cảm thấy quyền chủ động lại nằm trong tay mình. Vốn với sự việc này, chỉ với một đứa bé, nếu không giải quyết được thì còn gì là nam nhân.
Huyễn Thần tiếp tục khuyên hắn:"Hai ngày tiếp theo cậu cứ ở đây dưỡng thân thể cho khỏe, đợi thân thể khỏe lại, phá hay lưu lại tùy cậu quyết định. Tôi cam đoan không nhúng tay. Cậu yên tâm, Phương Xán là người của tôi, hắn sẽ vĩnh viễn đem này bí mật chôn trong bụng. Vĩnh viễn cũng sẽ không có ai biết."
Long Phúc nhìn hắn tựa tiếu phi tiếu, đúng là Huyễn Thần, tam tấc không lại miệng lưỡi! Nói còn hay hơn cả hát! Là người đầu sỏ gây ra còn bày đặt làm người tốt. Cư nhiên xem mình là người tốt! Nói cho cùng thì chính hắn mới không muốn cho ai biết! Chuyện như vậy lộ ra ngoài cũng chẳng ai được sống tốt cả! Hoàng thiếu gia là đồng tính luyến ái so với cái tin mang thai của cậu còn chấn động hơn nhiều! Ai sẽ nối dõi Hoàng gia đây! Hoàng Gia giàu có như vậy sau này cũng không có nỗi một người thừa kế! ha ha ha! Tương lai người thừa kế Hoàng thị là đồng tính luyến, tin tức này quả là gây sốt a! Thực rất nóng, chuyện của Long Phúc biết hay không cũng không quan trọng, vì cậu làm so được với địa vị của tên kia chứ! Cho nên, Long Phúc nhìn Huyễn Thần cười lạnh:" Huyễn Thần, anh không cần dùng ba tôi hay Phương Xán uy hiếp tôi, tôi không sợ! Tôi vốn đi với đôi chân trần nên không sợ không có giày, cùng lắm thì chúng ta xé rách mặt xem ai sợ ai!" Nhìn đến Huyễn Thần lập tức lệ khí tùng sinh ánh mắt, Long Phúc cười: "Tôi đây vẫn muốn nhìn thấy biểu tình của Lý Mân Hạo, nếu y biết chắc chắn sẽ rất bất ngờ. Ân, Hoàng tiên sinh chắc chắn so với ba tôi còn giật mình hơn nữa. Chúng ta cả hai đều khốn nạn như nhau! Nếu tôi có chết cũng sẽ kéo anh theo".
Hoàng Huyễn Thần có chút chán nản, hắn nói những lời này vì hắn có mục đích tốt, do cậu không muốn hài tử này nên hắn chiều theo, hắn muốn giúp cậu giấu diếm, hắn muốn giúp cậu đối phó với ba cậu, hắn rốt cuộc làm sai chỗ nào, tên hỗn đản này như thế nào chính là không nhận được tâm tình của hắn đâu! Hắn như thế nào có thể tưởng tượng tới những suy nghĩ âm hiểm như vậy!
Huyễn Thần lạnh lùng đứng lên: "Tùy cậu!"
Long Phúc nhìn hắn đóng sầm cánh cửa, cắn răng, cậu thật là một giây đều không muốn nhìn thấy hắn. Nhìn thấy hắn liền ghê tởm! Nếu không phải không giết được hắn, nếu không phải không đánh lại hắn, nếu hắn không phải anh trai Lễ Chí! Cậu nhất định cho hắn chết không toàn thây! Long Phúc chưa bao giờ cảm thấy nhục nhã như vậy.
Phương Xán nghe thanh âm đóng cửa, cuống quýt đi ra xem, thấy Long Phúc một người ngồi ở mép giường lâm vào tình trạng hôn mê, Huyễn Thần lúc nào cũng quăng tàn cuộc bắt y thu dọn! Có chuyện gì đây nữa!
Phương Xán nhìn Long Phúc gắt gao cắn môi rốt cuộc là bị sao a! Phương Xán lui về trong phòng đóng cửa lại khẩn cấp gọi điện cho Huyễn Thần, tiếng chuông của Hoàng đại thiếu gia vang nửa ngày sau mới chịu tiếp, Phương Xán không dám lớn tiếng, nhưng là ngữ khí cũng là tương đương bất đắc dĩ nói: " Joseph, cậu rốt cuộc là nghĩ như thế nào? Hài tử này là của cậu?" Phương Xán rốt cuộc vẫn là Hoàng gia nhân, như thế nào cũng là hướng về Hoàng Huyễn Thần. Huyễn Thần yên một lúc mới chịu mở miệng, thanh âm trầm:" Phương ca, Long Phúc nhờ anh chiếu cố, còn hài tử kia, tùy anh giải quyết."
Phương Xán hét lên:"Cậu mặc kệ sao?"
Huyễn Thần ngữ khí có một chút bất đắc dĩ, Phương Xán nghe thanh âm bật lửa, Huyễn Thần dựa trên tường hút thuốc, khói thuốc phả lên gương mặt lạnh lùng ấy, ngữ khí cũng lúc trầm lúc trong:" Phương ca, tôi ở bên ngoài chờ, Long Phúc hiện tại tâm tình không tốt, phỏng chừng không muốn gặp tôi. Anh xem cậu ta đi, tận lực chăm sóc, cho cậu ta uống thuốc, đừng xúc phạm tới cậu ta. Nếu có chuyện gì thì điện thoại cho tôi!" Điện thoại liền như vậy cắt đứt, Phương Xán thật sự hận không thể dậm chân một cái, Đây mà là quyết định đúng đắn hay sao! Nạo thai mà không làm tổn thương tới người! Hơn nữa, đây là ca đầu tiên phá thai y làm cho nam nhân! Ai biết sẽ xảy ra chuyện gì! Có hay không nguy hiểm cơ chứ!
Lại nói người này là Lý Long Phúc a! Lý nhị thiếu gia a! Thế nào thì đây cũng là thiếu gia của một gia đình có tiếng, nếu có chuyện thì sao! Huyễn Thần là thiếu gia có thể không sao nhưng Phương Xán chỉ là một kẻ thân phận thấp bé! thật sự sợ Lý gia sẽ giết y!
Hoàng Huyễn Thần, Hoàng Huyễn Thần, tên cầm thú, cầm thú cũng không bằng! Phương Xán niệm mấy lần, hận hắn đến nghiến răng.
Phương Xán đối với Long Phúc cư xử như thầy thuốc có tâm, đem hết tất cả các lưu ý, phát tác của thuốc nói cho cậu ta biết. Long Phúc xem cũng như không chỉ gật gật đầu:"Tôi biết." Dừng một lát mới nói tiếp câu:"Cám ơn anh." Gia giáo quả nhiên vẫn là không sai, Lý lão gia tử thực sự là thực lợi hại. Phương Xán trong lòng thật là thấp thỏm, nhìn Long Phúc cầm viên thuốc uống.
Phương Xán giúp Long Phúc nằm, ngồi ở bên cầm miếng bông gòn xử lí vết thương ngoài da, hiện tại, vẫn ngồi ở bên Long Phúc, e sợ xảy ra chuyện gì. Này chính là thuốc phá thai. Phương Xán cầm một khăn mặt lau mồ hôi cho cậu:" Lý thiếu, đợi lát nữa nếu đau phải kêu tôi, nơi nào thấy không ổn cũng phải nói." Long Phúc gật đầu:"Cám ơn." Phương Xán thở dài, mặc kệ nói như thế nào, bây giờ Long Phúc chính là bệnh nhân của y! Vô luận người này có xấu xa đến mức nào, thì đây cũng là một sinh mệnh. Phương Xán nhìn gương mặt người trên giường đang nhắm lại có chút bất đắc dĩ. Lý nhị thiếu gia có một khuôn mặt xinh đẹp sắc sảo, tuyệt đối không phải cái loại này khiến cho người ta cảm giác nhu nhược, yếu mềm. Giờ phút này, tuy sắc mặt tái nhợt, nhưng vẫn như trước kiên cường.
Phương Xán cầm khăn mặt lau mồ hôi cho cậu, thuốc dần dần phát tán, Long Phúc gắt gao cắt chặt môi, Phương Xán thậm chí nghe thấy thanh âm cắn chặt răng. Hai người nhìn nhau không biết bao lâu, hiện tại Phương Xán ê ẩm cả người, Long Phúc mới đứng lên, có lẽ thốc dần dần qua. Phương Xán gần như thoát lực nhẹ nhàng thở ra, Long Phúc trừng mắt nhìn, biểu tình có chút mệt, thanh âm Phương Xán ôn hòa:"Ngủ chút đi. Tôi ở trong này nhìn." Long Phúc cơ hồ rất nhanh liền ngủ thiếp đi.
Phương Xán gọi điện cho Huyễn Thần gọi, Huyễn Thần ngồi ở bên ngoài mau bị muỗi cắn. Hắn cứng ngắc đứng lên, vỗ vỗ khói bụi rơi trên người, lảo đảo trở về. Vào nhà thời điểm liền thấy cảnh tượng cấm kỵ, Phương Xán đang khom người cởi quần Long Phúc, Huyễn Thần có chút cứng ngắc, mất tự nhiên khụ khụ vài tiếng. Phương Xán không có phản ứng lại, nghiêng đầu nhìn hắn một cái lại nhìn dưới thân Long Phúc, vừa nhìn vừa nhíu mày. Long Phúc không phải nữ nhân, hắn không biết phá thai xong sẽ có bộ dáng gì.
Huyễn Thần đi tới, Phương Xán mặc lại quần áo cho Long Phúc. Huyễn Thần thấy Long Phúc ngủ say mới ngồi ở một bên, có chút chần chờ hỏi:"Thế nào?"
Phương Xán sờ cổ tay Long Phúc, mày dần dần nhíu lại, Huyễn Thần có chút khẩn trương:"Hài, hài tử......"
Phương Xán buông tay:"Hài tử vẫn còn."
Huyễn Thần biểu tình nói không nên lời, tựa tiếu phi tiếu, tự hỉ phi hỉ, khó có thể phân biệt. Phương Xán không có xen vào nữa liền đứng lên bắt đầu kê thuốc, tình huống như vậy là lần đầu tiên gặp được, trên đời này có thể tham khảo không nhiều phương thuốc cho nên vẫn là dựa vào kinh nghiệm của chính mình.
Huyễn Thần ngồi ở chỗ Phương Xán. Nhìn thoáng qua Long Phúc ngủ trên giường, trong lòng là cảm thấy khó hiểu, có lẽ hắn trong lòng luôn có hy vọng hài tử không có. Nếu này hài tử không có, như vậy hắn cùng Long Phúc liền thật sự không có bất cứ quan hệ nào. Nếu không có hài tử này, hôm nay có lẽ đã đánh nhau một trận để đem quan hệ của hai người hoàn toàn giải quyết. Nguyên bản không có quan hệ tốt, cho nên liền tính là xấu tới cực điểm cũng không có gì, hắn đời này là tuyệt đối sẽ không đem em gái gả cho cậu ta!
Không phải vì sợ Long Phúc không đủ thích em gái hắn, mà hắn thật sự không thể đem em gái giao cho một người như vậy, phía trước thời điểm chẳng qua là chướng mắt người nam nhân này, nhưng là một đêm kia sau, Huyễn Thần cảm thấy đối với tên này một chút hảo cảm cũng không có, hoàn toàn khinh bỉ. Liền tính thượng cậu ta một chút để dập tắt cơn giận! Không hề có tình yêu, cứ nghĩ là sau đó cả hai sẽ không có cái gì với nhau.
Chỉ là, nếu hài tử này không phá được thì làm cái gì bây giờ? Hắn thật sự khó có thể tưởng tượng về sau. Huyễn Thần năm nay 24 tuổi, cùng Mân Hạo thi đậu hệ nghiên cứu sinh, chuẩn bị lấy giấy chứng nhận. Không nghĩ qua muốn thành gia lập nghiệp, không phải, nếu tính là thành gia lập nghiệp cũng không phải cùng cậu ta. Ha ha, Huyễn Thần cười khổ, Long Phúc đang hận chết hắn, về sau còn không biết làm thế nào? Thật sự là đau đầu! Quan hệ của hai nhà! Huyễn Thần nghĩ vừa rồi Lý Thời Hách gọi điện thoại, thái độ Lý Thời Hách lúc nói chuyện điện thoại khiến Huyễn Thần thấy ra phiền toái, liền như Lý Thời Hách nghi hoặc, Long Phúc cùng hắn là thật sự cực kỳ xa lạ, chỉ đơn giản gặp nhau vài lần, nay hai người có hài tử, này nên thế nào kinh sợ a! Lý Thời Hách nếu biết, xử trí chính mình như thế nào a! Lý Mân Hạo biết sẽ nghĩ thế nào đây! Thật sự phiền toái!
Chương 6
Phương Xán sau một hồi lật sổ bệnh thì đến xem Long Phúc, liền thấy Huyễn Thần ôm đầu tinh thần vô cùng sa sút. Phương Xán thở dài. Huyễn Thần ngẩng đầu lên nhìn y, Phương Xán khóe miệng hạ giọng:" Hoàng thiếu, cậu nên đi xem vết thương mình trước đi." Huyễn Thần đứng lên, chân có chút không ổn, Phương Xán khụ khụ thanh âm:"Chân đau? Có gãy xương cốt không? Để tôi xem xem." Huyễn Thần mặt đen lại, Phương Xán kiểm tra cho hắn một phen cười:"Hoàn hảo, không ảnh hưởng đến xương cốt. Bất quá, dây chằng là bị thương nhẹ, một tháng tới không nên vận động mạnh."
Huyễn Thần đen mặt, Phương Xán chế nhạo nở nụ cười thanh:" Lý thiếu gia đánh?" Nhìn hắn không nói lời nào, Phương Xán có chút sung sướng khi người gặp họa:"Cậu xứng đáng."
Huyễn Thần đánh y một cái: "Được rồi, chẳng qua là nhìn có chút hả hê thôi."
Phương Xán ngồi ở ghế trên xem Long Phúc: " Cậu nghĩ xem làm sao bây giờ?"
Huyễn Thần dựa vào tường có chút mỏi mệt: "Tôi cũng không biết."
Hai người trầm mặc một hồi, trên giường Long Phúc vô ý thức trở mình, Huyễn Thần thân thể giật giật, lại ngồi trở về. Long Phúc chỉ là trở mình mà thôi, không có phản ứng gì khác.
Phương Xán nhìn hắn:" Lý thiếu gia đây chính là tình huống đặc thù." Phương Xán nhìn Huyễn Thần, thanh âm thực kiên định:"Chỉ là đặc thù, không phải quái dị." Huyễn Thần ánh mắt hạ xuống:"Ý của anh đây không phải là trường hợp đầu tiên?"
Phương Xán không có trả lời ngay, chỉ là dẫn dắt rời đi đề tài:"Cậu ta thể chất đặc thù, có lẽ hỏi cha mẹ cậu ta là rõ ràng nhất."
Huyễn Thần giễu cợt:"Anh nghĩ tôi sẽ đi nói cho cha cậu ta biết sao? Vẫn là anh cảm giác Lý gia có thể dễ dàng tha thứ hay sao?" Phương Xán nhìn hắn:"Kia làm sao được, hài tử này nếu không bỏ được thì vẫn phải sinh ra, rồi lớn lên"
Huyễn Thần nhíu mày thật lâu sau nói:"Đi được bước nào hay bước đó. Nếu này hài tử có thể sinh ra chính là con trưởng của Hoàng gia."
Phương Xán nở nụ cười thanh:"Cậu như thế nào biết đó là con trai, nếu là con gái thì sao?"
Huyễn Thần nghẹn:"Giống nhau. Tôi không hề có quan niệm kia. Tôi sẽ chăm sóc thật tốt đứa bé này. Mẹ mỗi ngày giục kết hôn, nếu không phải còn đang học đại học, bà ấy đã cho tôi đi xem mặt từ lâu rồi."
Phương Xán nhìn hắn lắc đầu:"Cậu kỳ thực rồi cũng đến một ngày nào đó phải kết hôn. Cậu cần một người vợ." Phương Xán nói thực uyển chuyển, Huyễn Thần cùng y tuổi tác không cách biệt lắm, ba Phương Xán lúc trước chính là thầy thuốc Hoàng gia, hiện tại về hưu nên chuyển sang cho con, cho nên hai người này cũng coi là cùng nhau lớn lên. Tâm tư của hắn Phương Xán có thể nhìn thấu, cho nên Huyễn Thần thực thản nhiên:"Tôi biết, bác sĩ Phương. Đồng tính luyến ai không ai chấp nhận được, nó là một sự sỉ nhục lớn." Phương Xán cười khổ, hắn dám nói đáng xấu hổ sao? Huyễn Thần lầm bầm lầu bầu:"Huống chi tôi chỉ là thích một người. Mà trùng hợp cậu ta là nam mà thôi."
Phương Xán tuy rằng không biết Huyễn Thần nói người kia là ai, nhưng y khẳng định không phải là người đang nằm trước mặt. Quan hệ của hai vị này chắc chắn là thù địch rồi. Phương Xán có chút vì Long Phúc mà rối rắm, gặp gỡ chuyện như vậy đã là chuyện xui xẻo, gặp phải Huyễn Thần càng là không hay ho.
Hai người một đêm không ngủ canh chừng Long Phúc. Long Phúc có thể là bị ép buộc đến mệt mỏi nên ngủ thẳng đến hừng đông. Long Phúc giật mình tỉnh rất nhanh. Cơ hồ là phản xạ hơi nhanh, bị Phương Xán tay mắt lanh lẹ đỡ. Long Phúc nhìn động tác này rõ ràng cứng ngắc. Phương Xán đành phải ngượng ngùng thu hồi tay.
Cậu nhìn thoáng qua Phương Xán:"Phá xong rồi?"
Phương Xán chần chờ nói:"Phải quan sát vài ngày." Long Phúc ánh mắt ảm đạm, Phương Xán an ủi nói:"Này cần quan sát vài ngày, không có nhanh như vậy." Long Phúc gật gật đầu:" Tôi biết."
Nhìn cậu đứng dậy đi ra ngoài, Phương Xán kêu to: "Cậu muốn đi đâu?"
Long Phúc không thèm quay đầu lại:"Về nhà." Cậu đang ở ngoài, di động bị rớt, một buổi tối không có về, ba cậu nhất định sẽ mắng. Phương Xán ngăn không được, đành phải cùng cậu đi ra, đi tới cửa nhìn thấy Huyễn Thần thì thở phào nhẹ nhõm, may mắn tên hỗn đản này còn biết trở lại.
Huyễn Thần đứng ở cửa, nhìn Long Phúc đi ra, đem túi trả cho cậu. Kết quả tiểu hài tử lạnh lùng này một cái nhìn cũng không có, cầm được túi liền đi. Huyễn Thần nhịn không được một phen đem cậu bắt lấy: "Felix!"
Long Phúc dùng sức đem hắn ném ra: " Biến !"
Huyễn Thần nhẫn nhịn lên đến cực hạn, cũng đã sắp nhịn không nổi. Hắn nắm tay cậu siết chặt:"Đi đâu?"
Long Phúc tránh không được, chỉ là lạnh lùng nhìn hắn:"Tôi đi đâu có quan hệ gì với anh sao, Hoàng Huyễn Thần, về sau đừng cho tôi gặp anh. Tôi thấy anh một lần liền đánh một lần!"
Huyễn Thần dùng sức nắm tay cậu:"Felix! Cậu cứ thế định mang bộ dạng này trở về! Tôi cũng không muốn gặp cậu! Nếu có thể quay lại, tôi tuyệt đối không bao giờ muốn gặp cậu! Đây không phải là tình huống đặc biệt hay sao?"
Long Phúc cắn răng hung tợn nhìn hắn:"Hoàng Huyễn Thần! Anh con mẹ nó buông tôi ra. Nhìn anh thật ghê tởm"
......................................................................................
Huyễn Thần ánh mắt đều đen lại, cơ hồ muốn siết chặt cánh tay cậu. Long Phúc gắt gao cắn môi không nói một tiếng. Phương Xán vừa thấy như vậy liền nóng nảy:" Joseph, mau buông tay ra!" Huyễn Thần bị y hô một tiếng rốt cục phục hồi tinh thần, mới nhớ tới thân thể Long Phúc là đặc thù, thấy Long Phúc vẫn ngoan cố. Huyễn Thần cơ hồ là hoảng hốt buông lỏng tay cậu. Trơ mắt nhìn Long Phúc đi khỏi. Phương Xán đẩy hắn một phen:"Sao còn không đuổi theo?"
Huyễn Thần tức giận:"Hôm qua phiền anh."
Phương Xán nở nụ cười:"Yên tâm đi, tôi sẽ giữ bí mật."
Huyễn Thần cười khổ cầm lấy tư liệu đuổi theo Long Phúc. Hắn cũng nói qua hôm nay đến đưa tư liệu cho Lý Mân Hạo, vừa lúc cùng đi.
Huyễn Thần vừa đi ra ngoài thấy Long Phúc vẫy xe taxi rất nhanh liền mất hút, Huyễn Thần ở phía sau nghiến răng, đứa nhỏ này thật sự là bướng bỉnh! Nhưng mắng thì mắng, vẫn là một đường cùng hắn đi đến Lý gia. Bảo vệ cửa xem nhìn hai người cùng vào liền kinh ngạc:"Nhị thiếu gia, Hoàng thiếu gia? Sớm như vậy? Buổi sáng tốt lành." Long Phúc liền không có nhìn mà thẳng hướng đi vào phòng, bảo vệ bị vẻ mặt khinh bỉ của cậu làm cho ngượng ngùng. Huyễn Thần đi phía sau chào hỏi:"Nguyên ca, buổi sáng tốt lành. Lý bá phụ cùng Mân Hạo đều ở đây chứ?"
Nguyên Minh nhìn vẻ mặt phấn khích của hắn nên phản ứng chậm chạp, nghe Huyễn Thần hỏi thì vội vàng cười:"Hoàng thiếu gia, mời vào bên trong. Lão gia, thiếu gia đều ở nhà. Vừa lúc cả hai đang ăn điểm tâm."
Huyễn Thần cùng Nguyên Minh nói nói vài câu, Long Phúc đã đi được một đoạn dài, xuyên qua hoa viên thẳng đến sân. Huyễn Thần đứng ở hoa viên mở cửa nhìn hắn một hồi mới bắt đầu đi. Xuyên qua cửa, liền rất xa trông thấy Mân Hạo. Mân Hạo ăn mặc rất giản dị. Bởi vì là trong nhà, nên mặc một cái áo sơ mi mềm mại, quần dài màu đen, đứng ở dưới tàng cây ngọc thụ lâm phong. Huyễn Thần không tự giác nhìn y hồi lâu, đến lúc Mân Hạo mang theo tiếng cười khẽ :"Tên ngốc kia, cậu còn muốn ở nơi đó tới bao giờ"
Huyễn Thần cười thoáng qua, vội vàng bước chậm tới. Vòng qua bồn hoa ngồi cạnh Mân Hạo. Hắn phi thường thích cây hải đường này, vì thế dưới tàng cây bố trí một chỗ ngồi, vừa đủ cho hai người.
Mân Hạo vui vẻ nhìn hắn:"Hoàng thiếu gia a, này là ai lớn gan dám đánh cậu vậy a!"
Mân Hạo giống như ngọn gió mát, không kiêu không nóng nảy không vội không chậm, thấy bất cứ sự tình đều là như vậy thể hiện cá tính riêng, ngay cả dáng vẻ chật vật cũng toát lên vẻ phong đạm vân khinh. Huyễn Thần biết y trêu chọc mình, cũng không có ý tứ gì, hắn trong lòng không biết là may mắn hay là tiếc nuối. May mắn y không hỏi, hay là tiếc nuối y không hỏi?
Quả nhiên xem Huyễn Thần không nói lời nào, Mân Hạo cũng không có để ý:"Đây là phần tư liệu cậu tìm giúp tớ? Thực là đầy đủ, cám ơn cậu." Ngữ điệu vui thích, Huyễn Thần trong lòng thật cảm thấy thoải mái tới gần y cười:"Đúng vậy, tớ phải tìm hết cả tuần đấy, định cảm ơn sao đây?"
Bất luận kẻ nào nghe những lời này đều không cảm có cái gì vấn đề, chỉ là Huyễn Thần đem cánh tay khoác lên vai Mân Hạo. Chỉ là như vậy tình cảnh xem chừng đã khác rất nhiều. Nhưng từ nhỏ đến lớn Huyễn Thàn vẫn mang bộ dáng ấy, Mân Hạo cũng coi là thói quen, không có để ý, như trước thản nhiên xem tư liệu, một bên xem một lần cười:"Quả nhiên chuẩn bị đầy đủ hết. Thực cám ơn vì cậu đã tìm đủ tư liệu cho tớ"
Y cứ là như vậy tự nhiên đứng lên, vỗ vỗ quần áo, động tác ưu nhã thong thả, phong đạm vân khinh. Ánh mắt sâu thẳm. Huyễn Thần không hiểu trong lòng y nghĩ gì. Nhưng hắn thật sự không tin Mân Hạo xem không hiểu ánh mắt, ngay cả một người ngoài đều nhìn ra được. Long Phúc tên khốn kiếp kia đều biết, hắn không tin y nhìn không ra! Y là một người thông minh, còn chọn môn học tâm lý học, tuy rằng thân thể không tốt nên không thể lên lớp đều đặn, nhưng lão sư vẫn nhớ rõ Mân Hạo, ngay cả luận văn lần này đều muốn cho Mân Hạo viết. Luận văn tâm lý học a, Tần Thiệu nhìn qua cảm thấy đau đầu, nói thật tới giờ hắn cũng không hiểu chuyên mục [ Beethoven- dùng chủ nghĩa tâm lý học bản thân thực hiện lý luận phân tích Beethoven ], hắn thật là không hiểu, Mân Hạo đánh đàn dương cầm rất tốt, thích nhất dĩ nhiên là [ vận mệnh hòa âm ]. Hắn cũng biết Mân Hạo muốn bản thân sống thật tốt. Chỉ là vận mệnh trái ngang, từ trong bụng mẹ đã mắc căn bệnh khó trị, nhiều năm như vậy, Huyễn Thần cảm thấy vô cùng xót, nhìn Mân Hạo mỗi lần uống thuốc nhăn tít cả mặt là lại đau lòng. Từng chút từng chút cảm thấy đau lòng, lâu ngày biến thành tình yêu..
Lý Mân Hạo như là không có thấy ánh mắt hắn, nghiêng đầu cười:"Còn không nhanh đứng lên, muốn tớ kéo cậu a."
Huyễn Thần thô bỉ cười:"Vậy tới kéo tớ đi."
Đáp lại hắn, Mân Hạo hái một quả chọi. Huyễn Thần bắt được, là quả hải đường.
Hắn đứng lên nhìn, cây hải đường lúc này đây phi thường lớn, tay hắn cũng không với tới. Tuy rằng không có chứng kiến nó trưởng thành nhưng hồi nhỏ từng nắm tay Mân Hạo ôm trọn thân cây, một tay khi ấy cũng không với tới, hắn cười nói chờ chúng ta trưởng thành liền có thể với tới. Đồng ngôn vô kỵ, những lời nói ấy đến ngày hôm nay vẫn còn nhớ rõ.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro