Chap 50

Long Phúc vui vẻ không được mấy ngày, Lý Thời Hách đã đi cũng được một tuần rồi, Long Phúc cũng về nhà vì một phần là do Mân Hạo năn nỉ, một phần kia muốn thừa dịp bụng chưa bị phát hiện thăm Tiểu Hồng. Kết quả lại không thành, Chí Thành lại muốn tổ chức hoạt động, toàn ban đồng học phải tụ hội. Chí Thành tranh thủ tiếp thu ý kiến của các đồng học, nếu không có chuyện gì liền tham gia, ban phí! Hệ kiến trúc hệ xem như một chi nhánh của hệ nghệ thuật, học phí tương đối khả quan, bất quá ai ai cũng thích miễn phí, mọi người vừa nghe là y thông báo ban phí, tương đương với miễn phí nào có không đồng ý, huống chi đây còn là chiến địa CS a! Thực chiến, so với đánh trên mạng thích hơn rất nhiều!

Do tỉ lệ nam nữ trong ban khá chênh lệch, nam sinh rõ ràng nhiều, nữ sinh rất ít nhưng bọn họ không hề từ chối chuyến đi này, vì buổi chiều còn được đi vườn trà a, buổi tối có lửa trại, nông gia yến tiệc nữa! Bọn họ tổ chức ở Tây Khê! Tây Khê mĩ lệ ở Hàng Châu nghe nói ở đó còn có vườn trà rất lớn. Cái kia tuy rằng là đang trong kì thu đông, nhưng đối với học sinh chưa bao giờ thấy qua lá trà có một sự dụ hoặc. Rất tốt. Huống chi là Chí Thành mời a. Chí Thành cười nói: "Chúng ta ban phí không nhiều, cho nên chỉ có thể chơi trong một ngày, không thể đi các địa danh nổi tiếng, chỉ có thể thể chi tiền tham quan vườn trà, hy vọng các bạn thông cảm. Chờ chúng ta có tiền, tớ nhất định sẽ cho các bạn đi Thu Tuyết Am thả câu, đi sơn trang Mai Trúc xem hoa mai."

Chí Thành có tài ăn nói rất giỏi, đứng ở bục giảng có tác phong rất nhanh nhẹn. Lại còn là lớp trưởng đẹp trai, vừa khốc vừa ôn nhu a. Vì thế toàn ban đồng học ý kiến nhất trí muốn đi, cuối tuần vừa lúc hai ngày, buổi tối sẽ ở lại nông gia một đêm. Tây khê có vườn trà lớn, tra trên bản đồ rất dễ tìm, huống hồ bọn họ chủ yếu là đi chơi, cũng không thể chạy đi đâu.

Bên trong căn phòng này duy nhất có một ngươì không thấy tốt chính là Long Phúc. Long Phúc tâm tình thực khó chịu, nội tâm thổ tào lợi hại, cái dạng này đi đánh cái gì CS làm sao a, đi dọa người thì có! Buổi chiều đi vườn trà, tuy rằng nhà cậu có vườn trà, ngày nào cũng xem, nhưng là lần này là đi cùng bạn, nhất định là phải chơi vui, buổi tối toàn ban cùng một chỗ, còn có, Lễ Chí cũng đi. Nhất định rất chơi vui, nhưng nguyên nhân chính là bộ dáng hiện tại của cậu! Long Phúc cắn răng sờ sờ bụng, cậu theo bản năng cảm giác hài tử trong bụng biết ba ba nó tâm tình không tốt, vì thế cũng một phen làm ầm ĩ, Long Phúc nhăn trán, hung hăng nghiến răng. Hài tử này chỉ biết động, hơn nữa rất con mẹ nó còn rất năng động, mà toàn làm ầm không đúng lúc! Long Phúc cố chịu, tên này chỉ biết nhảy nhót trong lúc cậu học! Vì thế chỉ có nước cau mày chịu đựng.

Trương Gia Nhuận nhìn cậu mặt tối sầm, khụ khụ:"Cậu có đi hay không?" Long Phúc rất rất không muốn đi, Hàn Văn quay đầu:"Đi đi, cùng nhau chơi, rất tốt mà. Hay hai ta chơi đánh nhau, xem ai lợi hại hơn." Long Phúc trừng mắt liếc một cái! Hàn Văn một chút cũng không sợ cái trừng đó, nhưng lại thích nhìn cậu trừng với ngừơi khác, rất đẹp.

Chí Thành cũng đi tới cười:"Cậu cũng nên đi. Toàn ban đồng học đều đi mà?" Long Phúc nhìn y gật gật đầu:"Được rồi." Cậu mà không đi thật sự sẽ bị bọn họ cô lập, vốn mới chuyển ban nên tranh thủ kết bạn với mấy đồng học. Lại nói toàn ban người đều đi, một người không đi càng thêm có quái dị!

Chí Thành nhìn thấy cậu đi nên rất cao hứng, đôi mắt hẹp dài cũng cong lên. Long Phúc nhìn y vậy cũng không hề ngạc nhiên, từ khi cậu biết rõ tâm ý của y thì không còn được tự nhiên như trước. Là người bình thường cũng không thể tự nhiên!

Long Phúc sau khi về nhà liền gọi điện cho Mân Hạo nói là cuối tuần này không thể về nhà, trong trường học có một số việc. Mân Hạo có chút tiếc nuối, nhưng cũng không thể làm được gì, vì thế hỏi cậu có hoạt động gì? Long Phúc ngồi ở sô pha báo cáo cho y nghe, buổi sáng 7h30 tập hợp, sau đó đi bằng xe bus do Chí Thành thuê 8h đến Tây Khê 8h30 bắt đầu chơi đánh CS đến 11h, buổi chiều đi thăm vườn trà. Buổi tối sẽ ngủ lại ở trong xã. Ngày hôm sau ăn điểm tâm rồi đi loanh quanh, chiều là về. Long Phúc cầm tờ giấy mà đọc, Chí Thành sợ cậu không nhớ được cố ý viết lại. Thấy cậu đọc chi tiết như vậy, Mân Hạo cũng biết chắc hẳn là thật, đành phải có chút tiếc nuối dặn dò:"Ở bên ngoài phải cẩn thận, đánh cs phải cẩn thận một chút, chớ xông về phía trước a!" Long Phúc không phục lắm bĩu môi:"Cũng không phải đạn thật! Không hướng vọt tới trước chẳng lẽ lui ở phía sau a! Dù sao anh không cần lo lắng."

Huyễn Thần đang ở phòng bếp nghe lỏm cậu nói chuyện, vừa nghe vừa cầm dao thái đồ ăn! Đến nước nào rồi mà còn dám đi đánh CS, còn dám xông lên phía trước! Còn có, cậu muốn đi vườn trà, mà đi thì phải leo núi!!! Còn muốn qua đêm cùng bọn đồng học, hắn biết rõ nông thôn bất quá chỉ là vài tiểu viện nông gia mà thôi, nam sinh nữ sinh hai gian phòng ở, nếu tốt một chút nhiều lắm cũng là phòng hai người! Tuyệt đối sẽ không phòng một người, chẳng lẽ cậu muốn ngủ chung giường chung phòng với tên khác! NGỦ CHUNG GIƯỜNG! Huyễn Thần nội tâm thực không thể nào bình tĩnh!!! Hận không thể ra ngoài phòng khách nói một trận, giữ cậu lại. Nhưng lúc trước cũng đã phát sinh chuyện không hay rồi nên Huyễn Thần cố gắng tỉnh táo lại, cường quyền tiểu hài tử này là không thể, cậu ta là dạng ăn mềm không ăn cứng. Thật tốt dễ dụ..

Huyễn Thần đem đồ ăn đặt trên bàn cơm, thuận tay đem di động của cậu quăng qua một bên, tiểu hài tử vẫn không chịu bỏ thói quen này, nói chuyện điện thoại xong rồi thảy đại bên mình không quản, một chút không sợ phóng xạ. Huyễn Thần cũng không biết di động rốt cuộc có phóng xạ hay không, tuy rằng mua cho cậu quần áo chống phản xạ nhưng cẩn thận vẫn hơn, đành phải tận dụng khả năng đem mấy thứ này ra xa một chút..

Long Phúc nhìn Huyễn Thần mang đồ ăn đến liền tiếp đón Phương Xán, Phương Xán đêm nay về sớm, biết Huyễn Thần cũng chuyển về ở, tuy rằng là ở trong thư phòng, nhưng là coi như là có người cùng y chăm sóc Long Phúc, cho nên Phương Xán cũng có thời gian hẹn hò, cũng không cần mỗi ngày đến đây ăn cơm. Hôm nay trở về, một lát nghe thấy chuyện, Phương Xán cảm thán:"Thật sự muốn đi đánh CS a?" Long Phúc gật đầu:"Đúng vậy. Toàn ban đều đi."

Huyễn Thần khụ thanh:"Có thể không đi được không? Không phải cuối tuần này về nhà sao?" Hắn nói chưa dứt lời, Long Phúc càng kiên quyết:"Toàn ban đều đi mà!"

Phương Xán nhìn thoáng qua Huyễn Thần cười nói:"Vậy cậu có đánh không?" Long Phúc đối với Phương Xán tốt hơn rất nhiều, ngoan ngoãn gật đầu:"Có đánh." Con trai trời sinh đã thích đánh đá. Long Phúc tất nhiên cũng vậy, từ nhỏ đến lớn chỉ để ý tới mấy món đồ chơi bạo lực. Lý Thời Hách tuy rằng không thể nào thân thiết với cậu nhưng tiền chi tiêu không bao giờ để cậu thua thiệt.

Phương Xán tiếp tục cười:"Ân, đánh CS nên chú ý chút. Các cậu dùng đạn là laser à?" Huyễn Thần nói:"Đánh laser tốt hơn." Phương Xán cười ý vị thâm trường: "Nhưng mà laser không bằng đạn màu, có màu có cảm giác, đau kịch liệt, so với laser đã hơn!" Huyễn Thần nhìn Phương Xán:"Anh tới là xem náo nhiệt chắc?"

Phương Xán lắc đầu: Quan trọng là không có phóng xạ."

Huyễn Thần nhìn y nhíu mày: Không phải nói 5 tháng sau hết sợ phóng xạ sao?

Phương Xán hắc hắc cười: Vậy cậu vừa rồi quăng di động làm gì?

Hai người đối thoại mà không có lời nói, những lời này không thể giảng cho Long Phúc, làm Long Phúc sinh khí. Long Phúc nhìn hừ một tiếng:"Là đạn màu!" Phương Xán a một tiếng:" Không sai. Đạn bắn vào người, rầm một tiếng, không có việc gì. Đi chơi vui vẻ." Huyễn Thần nhìn y nheo mắt, Phương Xán liếc liếc tới hướng thư phòng, vì thế hai người ăn xong cơm đi lên thư phòng nói chuyện..

Nhìn Huyễn Thần mặt tối sầm, Phương Xán thở dài:"Cậu không cần đem cậu ta quản nghiêm như vậy. Cậu ta mỗi ngày bị giam ở đây cũng phát hoảng." Huyễn Thần há miệng, cũng muốn cùng cậu ta đi ra ngoài dạo, nhưng mà cậu không chịu! Đi chơi không chịu, tản bộ cũng không nốt.

Phương Xán lắc đầu:"Lần này nếu không yên lòng, đi cùng cậu ta đi." Huyễn Thần cười khổ, hắn đương nhiên không yên lòng. Hắn sao có thể yên tâm chứ..

Huyễn Thần có chút chần chờ hỏi hắn:"Laser thật sự tai hại? Laser thực chiến trên mũ 4 cái, trước ngực 2, sau lưng 2, tổng cộng là 8. 8 chỗ này cũng không có gì lo ngại"

Phương Xán hiểu được, là đạn màu uy lực so với laser không tốt hơn, đánh vào trên người thật sự đau, còn dọa người.. Phương Xán thở dài:"Vậy thì laser đi. Kỳ thật cũng không có gì, hài tử đã 5 tháng, đã qua thời kì sợ hãi, lại nói."

Phương Xán ngậm miệng, lại nói nhà các ngươi tiểu hài tử ba tháng trước lợi hại hơn rồi, mọi thứ khổ gì cũng đã nếm hết, bây giờ khỏe mạnh hoạt bát, không có một chút vấn đề! Laser thì là cái gì với nó chứ! Phương Xán thực tự hào gật đầu:"Yên tâm đi, không có việc gì! Tên tiểu hài tử này rất lợi hại." Huyễn Thần nhìn y hoài nghi, không biết y đang đề cập tới tên tiểu hài tử nào, là cái tên không được tự nhiên ngồi ngoài kia hay là tên chưa sinh ra nữa..

Ngày Long Phúc đi chơi rất nhanh cũng đến, Huyễn Thần chỉ kịp chuẩn bị cho cậu quần áo, đồ ăn, nước uống, một bao rất nhẹ, Long Phúc vẫn là chê:"Tôi chỉ đi có một ngày!"

Huyễn Thần cười:"Trên đường uống nhiều nước. Rất nhẹ mà. Liền Áo khoác này lên xe nhớ mặc. Hay buổi tối em về đi." Long Phúc hừ một tiếng:"Đã nói là toàn ban đi mà, nếu họ không đi, tôi cũng chả thèm đi đâu."

Huyễn Thần gật gật đầu, ân hiện cũng chịu giải thích cho hắn nghe, rất tiến bộ. Huyễn Thần cười cười sửa sang lại quần áo cho cậu, tiểu hài tử hiện tại cũng nguyện ý cho hắn choàng khăn. Huyễn Thần cúi đầu chỉnh cổ áo cho nghiêm trang, cũng không ý thức được mặt hai người đang sát nhau, thuận hoạt ôn nhuận, Huyễn Thần luyến tiếc dời đi, Long Phúc cũng không có cảm thấy gì chỉ thôi thúc hắn:"Nhanh lên, muộn rồi!" Ân, Huyễn Thần gật đầu, tiếp tục nhìn, quả nhiên là bị dưỡng béo lên, mặt trái xoan thành mặt tròn, bất quá, càng thêm đẹp.

Huyễn Thần kiệt lực khắc chế chính mình không sờ lên mặt cậu, ba cùng anh cậu cũng sờ qua, hắn không có tư cách gì cho nên thu hồi tay nhanh chóng.

Huyễn Thần rất tự mình hiểu lấy, trong phạm vi nhẫn nại của cậu mà sửa khăn một chút. Huyễn Thần mặc chỉnh tề cho cậu xong rồi ra khỏi cửa dặn:"Đến chỗ đó gọi điện cho anh, có chuyện gì cũng phải gọi." Tiểu thí hài không tình nguyện hừ một tiếng dẫn theo bao đi. Huyễn Thần lắc đầu, đúng là tiểu thí hài!  

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro