Chap 52

Vì lúc đến chuẩn bị ăn cơm đã hơn 1h trưa, cho nên bữa cơm này kéo dài tận 2h, bọn họ ăn xong cũng không còn thời gian đi chơi, liền tại vườn trà đi dạo loanh quanh, Long Phúc dẫn mọi người đi xem chung quanh, vườn trà đã qua mùa gặt hái, hiện tại là mùa đông đang vào thời gian trà được tu dưỡng, vì vậy các nhân viên cũng không có sợ học sinh táy máy phá, mấy ngàn mẫu phi thường đồ sộ. Long Phúc nhìn vườn trà rộng lớn này nên tâm tình đâm ra tốt theo, dần dần nguyện ý cùng mọi người chơi, Trương Gia Nhuận xuất thân ở Sơn Đông, có nhiều điểm không hiểu lắm, có chút hiếu kì, liền theo hỏi cậu.

Long Phúc do tâm tình không tệ cũng nguyện ý giảng giải cho y nghe, dần dần càng nói càng nhiều, giảng đạo lý rõ ràng, lá trà kinh, đúng là Lý Thời Hách không uổng công dạy cậu. Cậu giảng về 4 mùa của trà trong năm. Giảng đạo “Cốc hoa”, thao thao bất tuyệt hữu vấn tất đáp (trả lời hết mấy câu hỏi được đặt ra). Chí Thành đứng cạnh, đôi khi cũng quay qua đưa nước cho cậu uống.

Huyễn Thần cũng chỉ có thể ngồi xổm ở chân núi nhìn bọn họ đi chơi. Núi này tuy không cao, nhưng tại sao cậu không chịu chú ý, lỡ không may lăn xuống thì làm sao bây giờ.

Long Phúc một chút cũng không lo lắng về phương diện này, cậu vẫn biến chính mình thành người thường, buổi sáng đánh CS tuy là có mệt mỏi, nhưng ăn một bữa cơm thể lực lại như lúc đầu, bây giờ vẫn chưa thấy mệt, vì thế Huyễn Thần nghiến răng nghiến lợi di dời ánh mắt từ núi này đến núi kia, thật muốn đem toàn bộ nơi đây sườn núi chập chừng phá bỏ một lần!

Đến khi bọn họ xuống núi, mặt Huyễn Thần cũng tái xanh. Long Phúc thân toàn mồ hôi vì cậu mặc rất nhiều, lại không dám cởi nhìn mấy giọt mồ hôi rồi nhìn Huyễn Thần hừ một tiếng, Huyễn Thần quay đầu nhìn mọi người cười thực ôn hòa:”Mọi người chắc mệt mỏi hết cả rồi đi, vào nhà uống trà đi. Tôi mời khách, vừa mới qua mùa hái trà, nên trà ngon lắm!”

Hàn Văn so với Hoàng Lễ Chí còn kỳ quái hơn:”Người hướng dẫn, anh như thế nào lại tới nữa.” Huyễn Thần chỉ cười:”Tôi cũng không nghĩ đến các bạn sẽ về! Tôi cũng tới nơi này để chơi, biết sớm chút chắc cũng cùng các bạn ngồi xe bus rồi, tôi ngồi xe công cộng nửa buổi chiều hiện tại mới đến đó. Ha ha.”

Hàn Văn tâm tình ngay thẳng cười ha ha:”Chỉ sợ mời anh không tới thôi!”

Huyễn Thần cười cười:”Ai nói không đến! Thôi mọi người vào đi.” Long Phúc cũng muốn vào bên trong nhưng nhanh chóng bị Huyễn Thần bắt được tay, Huyễn Thần nghiêng thân chặn hết ánh mắt mọi người, Trương Gia Nhuận cùng Hàn Văn cùng nhau cười:”Long Phúc, cậu cũng quen anh ấy à?” Long Phúc tránh không được đành phải nghiến răng:”Đây là anh họ của tớ! Là anh của Lễ Chí .”

Hoàng Lễ Chí rốt cục cũng lại chỗ hai người:”Anh hai?” Huyễn Thần khụ khụ, em tạm thời có thể không cần nhận anh mà. Hoàng Lễ Chí mỉm cười:”Anh cũng đến chơi, tốt quá, buổi tối anh không đi đâu thì theo bọn em chơi đi. Được không anh?.”

Huyễn Thần thích vẻ làm nũng mời mọc của con bé này, thực sảng khoái đáp ứng:”Được. Vậy mọi người đi vào rửa tay, đợi lát nữa đi ra ăn cơm a.” Hoàng Lễ Chí cao hứng:”Anh hai tốt quá! Em vào trước. Felix, tớ đi trước nha. Buổi tối nhớ cùng nhau chơi đấy.”

Long Phúc gật gật đầu, khóe miệng cong cong. Huyễn Thần nhìn thoáng qua hai người vô cùng mất tự nhiên, trong lòng cũng không còn tư vị gì nữa liền lôi kéo tay Long Phúc kéo đi, cũng không còn tâm tình cùng Chí Thành đấu đá.

Vườn trà này khá lớn, viện nông gia tương đối nhiều, nông thôn nghỉ phép xã so với chính mình tưởng tượng tốt hơn, có nhiều phòng, trừ bỏ giường chung còn có phòng hai người! Chí Thành rắp tâm bất lương (Ðể ý làm hại người)!

Huyễn Thần lôi kéo Long Phúc vào tận cùng bên trong một gian phòng, vào phòng liền buông lỏng tay cậu ra:”Đi thay quần áo đi, ướt hết rồi.” Long Phúc không cực đoan như vậy, lần này ngược lại là không có đánh hắn, cùng hắn vào phòng. Trong phòng không có người, được dọn dẹp sạch sẽ, Long Phúc hỏi hắn:”Sao anh lại có mặt ở đây!”

Huyễn Thần cầm quần áo đến đưa cho cậu:”Anh gọi điện cho em mà em không bắt máy. Anh có nhắn là buổi tối qua đón em.” Long Phúc bắt đầu thay quần áo, Huyễn Thần tay sờ soạng sau lưng:”Đem quần áo bên trong đổi luôn đi, tất cả đều ướt hết rồi.” Long Phúc hừ hừ:”Không cần, tôi còn muốn ra ngoài ăn cơm. Ăn thịt nướng nữa!” Huyễn Thần không nghe lấy tay cởi ra, bị Long Phúc nắm lấy:”Buổi tối tôi và mấy đứa bạn sẽ ở đây, anh mau về đi”

Huyễn Thần mặt tối sầm đi:”Vậy anh cũng ở đây.” Hắn phát hiện chỉ cần hắn mất hứng Long Phúc liền cao hứng, cho nên chỉ cần hắn bày ra bộ dáng không thoải mái tiểu hài tử này sẽ sung sướng khi thấy người gặp họa, sau đó sẽ thả lỏng tâm lý, ngay cả Huyễn Thần làm cử chỉ động tác quá mức thân mật cậu cũng không có sinh khí, chỉ là hừ một tiếng:”Vậy anh đừng bám theo tôi, đừng xuất hiện trước mặt mấy đứa bạn nữa!”

Huyễn Thần tiếp tục cười khổ:”Vậy em muốn anh làm bộ không quen em?” Long Phúc thắt nút áo xong ngẩng đầu nhìn hắn liếc mắt một cái gật đầu:”Ân.” Huyễn Thần đen mặt nhìn cậu đi ra ngoài ăn cơm, đi đến cạnh cửa cũng phải kêu to:”Thịt nướng chớ ăn nhiều, còn có, không thể uống rượu!” Long Phũ cũng không thèm quay đầu lại:”Phiền chết!”

Long Phúc đi ra ngoài vừa lúc gặp phải Chí Thành, nguyện ý giải thích nói:”Đi thôi, nướng thịt sắp bắt đầu, nên ở đây chờ cậu.” Long Phúc cùng y ra ngoài. Tại cách vách chủ viện trong đại sảnh, quả nhiên đã muốn bắt đầu.

Các nữ sinh cùng vài người bắt đầu nướng thịt. Bữa tiệc này tuy không phải cao cấp thượng hạng gì, nhưng vô cùng quý vì mọi người cùng nhau làm. Nông gia viên cung cấp công cụ nướng thịt, bọn họ chỉ cần mang theo nguyên liệu như thịt, rau xanh, chuẩn bị ước chừng hai gói to. Ở đây có khoảng ba mươi người nên mang ba thùng bia. Đồ uống nữ sinh là một thùng nước chanh. Hơn nữa này chủ nhân nông trường rất có tinh thần hiếu khách, còn cung cấp cơm, lẩu cá! Còn lẩu bò nữa! Lúc này trong đại sảnh bày ra ba bàn lớn, mặt trên có 6 nồi lầu! Cay hay không cay đều có, muốn ăn cái gì thì ăn cái đó. Đủ loại kim châm cô, bình cô, nấm hương, mộc nhĩ…… Ngân nhĩ…… Cho nên ai cũng đều cảm thán:”Thật là rất hiếu khách”

Hàn Văn nhìn một bàn nấm này chỉ muốn nôn mửa:”Tớ không thích ăn nấm. Bất quá, Long Phúc, cậu ăn đi, cậu thích nấm mà.” Long Phúc nhìn một bàn nấm này khóe miệng trừu hạ, vẫn là ngồi xuống trước. Cậu đói rất mau, nghe mùi hương của đồ ăn không tự chủ được. Chí Thành đương nhiên cũng ngồi cạnh.

Hàn Văn ở bên kia gắp thịt đặt lên vỉ nướng, tiện tay thả nấm vào:”Long Phúc, Chí Thành, hai muốn ăn cái gì, Trương Gia Nhuận cũng đừng có ngồi bất động như vậy! Nhanh chóng ăn đi!” Trương Gia Nhuận cắt lời:”Tớ đi rót rượu! Chí Thành, chúng ta uống bằng chai hay tìm cái ly đây! Còn người Sơn Đông như tớ thì trực tiếp uống chai!”

Chí Thành hỏi Long Phúc:”Cậu muốn uống thế nào?” Long Phúc chần chờ một lúc, Chí Thành thay cậu quyết định:”Dùng cái ly đi.” Trương Gia Nhuận cười cười:”Hảo chủ quán, lấy cho chúng em mấy cái ly!” Vừa dứt Huyễn Thần đã bưng ly lên.

Hắn còn đến từng chỗ đặt ly xuống, đến Long Phúc thì giả bộ ho khan, Long Phúc trừng mắt nhìn hắn, Huyễn Thần sờ sờ đầu của cậu rồi hướng với mấy người trên bàn cười cười:”Em họ của tôi tửu lượng kém, uống chút đồ uống là được rồi, còn lại các học sinh hôm nay cứ uống tới bến đi. Uống say tôi sẽ phụ trách khiêng về.”

Long Phúc nghe xong niết chặt ly nghiến răng nghiến lợi, em họ cái đầu hắn! Ai làm em họ của họ hắn chứ! Hàn Văn nghe Huyễn Thần nói, đối với Huyễn Thần nay cũng có chút hảo cảm, hơn nữa cũng hiểu được người xinh đẹp không thua bất cứ nữ sinh nào như Long Phúc nên uống đồ uống!

Cho nên y qua bàn nữ sinh cầm lon nước chanh về đưa cho Long Phúc :”Yên tâm đi anh họ, bọn em sẽ không trách cậu ấy làm hỏng cuộc vui đâu!” Long Phúc nhìn Hàn Văn khóe miệng lại trừu hạ, Hàn Văn cậu rốt cuộc có đầu óc không, hắn khi nào thì thành anh họ của cậu a, Hàn Văn nhìn cậu rồi vội vàng giải thích:”Anh họ của cậu cũng xem như là anh họ của tớ.”

Hắc hắc. Huyễn Thần sang sảng cười: ”Nói rất đúng. Cậu là Hàn Văn phải không……” Huyễn Thần còn chưa chịu rời khỏi, Hàn Văn nhìn vậy muốn kéo hắn ngồi xuống, Long Phúc dùng sức khụ thanh, Huyễn Thần thấy vậy cũng nhanh chóng từ chối:”Tôi còn việc, mọi người ăn trước đi”.

Huyễn Thần đi xong, Long Phúc nhìn Hàn Văn, đem Hàn Văn nhìn trừng trừng một lúc lâu, Hàn Văn nhìn thấy cũng không không biết xấu hổ:”Cậu không uống nước chanh thì uống rượu đi. Tớ rót cho”.”

Chí Thành không ngăn cản, mắt thấy Hàn Văn đồ đầy một ly cho cậu. Khóe miệng y liền nhấp hạ đứng lên:”Các học sinh, đến, thật vất vả mới tụ họp đông đủ, cảm ơn các ủy viên cũng nữ sinh đã nướng thịt, giờ chúng ta bắt đầu.”

Y vừa nói xong, đều các học sinh đều đứng lên tất:”Hảo, uống.” Các nữ sinh có người uống đồ uống, có người uống bia. Ngược lại là nam nhân thuần một sắc bia, bọn họ dựa vào nguyên lý ai không uống rượu không phải nam nhân! Huống chi là tại trước mặt toàn ban nữ sinh! Không say không về!

Uỷ viên học tập nở nụ cười:”Cũng cám ơn đội trưởng đại nhân của chúng ta, cám ơn cậu ta mấy ngày qua thật vất vả thuyết phục lão sư, khiến lão sư đồng ý cho tập thể tụ hội, đến chúng ta cùng nhau kính đội trưởng chúng ta một ly!” Quyền lợi vốn đối với học sinh mà nói là mơ hồ từ, nhưng là giờ khắc này, quyền lợi này hoàn toàn sáng đến chói mắt.

Chí Thành nâng ly lên cười khiêm tốn, nội tâm cũng rất tự hào. Nhìn mọi người đứng lên kính rượu cho mình, Chí Thành lần đầu tiên cảm nhận được cái gì gọi là vạn nhân chú mục (vạn người chú ý).

Long Phúc không có đứng lên, cậu cũng không phải miệt thị Chí Thành, mà là cậu thà rằng ngồi tuyệt đối sẽ không đứng. Chí Thành nhìn cậu ngồi không có phản cảm ngược lại có chút tự hào, y rất muốn đem Long Phúc trở thành người của mình, cho nên nguyện ý cho cậu đặc quyền, nguyện ý cho hắn cậu chỗ tốt, Chí Thành khoát tay lên người Long Phúc cười thực ôn hòa:”Hảo, chúng ta làm một trận!”

Chí Thành cùng mọi người uống xong một ly mới quay ra nhìn Long Phúc, ánh mắt hẹp dài rộ lên nét vui vẻ:”Felix, uống không được thì đừng uống, cậu uống chút nước chanh đi.” Y nói thân thiết như vậy cũng không có khiến Long Phúc sinh ra hảo cảm đến, nhưng hành động của y lại khiến Long Phúc phản cảm, này quả thực là đem cậu so với nữ nhân a! So với tên Huyễn Thần kia còn đáng giận hơn, Huyễn Thần không cho cậu uống rượu là vì hài tử trong bụng, nhưng Long Phúc rõ ràng là vũ nhục cậu!

Long Phúc khụ thanh cầm ly rượu đứng lên, đem cánh tay đang khoát lên của Chí Thành bỏ xuống, nhìn mọi người cười:”Chúng ta thật vất vả mới tụ hợp một lần, như thế nào có thể uống đồ uống, đến, mọi người, không say không về!!!!” Long Phúc cùng Hàn Văn cụng ly, mới quay đầu cụng ly cùng Chí Thàmh:”Cậu nói có phải hay không đội trưởng.” Chí Thành cười:”Phải.”

Huyễn Thần bưng đồ ăn đi ra liền thấy Long Phúc cầm ly rượu, nhanh chóng hô lên một tiếng:”Felix!” Long Phúc lại cố chấp vẫn không buông, Chí Thành nhìn Huyễn Thần xanh mét mặt khóe miệng nhếch nhếch, Huyễn Thần lại không có nhìn y, hắn vẫn mải miết nhìn Long Phúc nâng cốc uống. 1 ly lớn, một phần tư chai, sạch sẽ lưu loát. Ngay cả tạm dừng chút cũng không có!

Huyễn Thần tay cứng ngắc, khóe miệng động động vài cái không nói lời nào, sợ chính mình thất thủ, đem đồ ăn đặt ở trên bàn, một bàn bí đỏ thịt gà, mặt trên có hoa trang trí, Long Phúc nhìn bàn đồ ăn bỏ qua một bên, Huyễn Thần đứng ở đối diện, dáng dấp của hắn rất cao, cho nên đứng trước bọn học sinh này càng lộ ra vẻ cứng ngắc hơn.

Các học sinh không biết bắt đầu khởi động, cũng không quá rõ ràng bối cảnh Huyễn Thần, chỉ tưởng rằng cậu nói đùa hắn chỉ là người bưng thức ăn là thật, vì vậy cũng không có để ý hắn tiếp tục nháo nhào lên. Huyễn Thần nhìn Long Phúc ngồi xuống khóe miệng nhấp hạ, cảm thấy chua xót. Long Phúc không biết là đuối lý hay không muốn nhìn mặt hắn cúi đầu xuống, Huyễn Thần thấy vậy chỉ lặng lẽ thở dài rồi xoay người đi ra ngoài.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro