Chap 54
Long Phúc không hề nghĩ đến cậu ta lại hành động nhanh như vậy, còn dám ôm eo cậu, ép cậu xuống đất nữa! Long Phúc bước vài bước lên trước lảo đảo rồi cố ổn định lại, lấy tay đẩy Chí Thành ra, không có đợi đến khi Huyễn Thần đến! Tay trái cậu nắm lấy tay trái y, còn tay phải bắt lấy khuỷu tay y! Dùng chân của mình ngăn chân trái rồi bắt đầu thực hiện động tác! Vô cùng rõ ràng dứt khoát.
Huyễn Thần xem liên tục thở dài! Vốn nghĩ đến viễn cảnh anh hùng cứu mỹ nhân mà! Nguyên lai cậu không cho hắn cơ hội thể hiện, môn mà Long Phúc luyện Taekwondo truyền thống, hơn nữa cấp bậc đã đến cấp 4, từ nhỏ cũng lăn lộn đánh nhau nhiều người, cho nên tên thiếu gia như Chí Thành không phải là đối thủ.
Long Phúc đánh xong sau nghe thấy được động tĩnh lạnh lùng quát lớn: ”Ai! đi ra!” Huyễn Thần khụ khụ:”Felix, là anh. Em không sao chứ!” Long Phúc híp mắt:”Anh theo dõi tôi!” Huyễn Thần vội vàng lắc đầu:”Không có. Anh đến đây trước mà!” Long Phúc hừ một tiếng, Huyễn Thần vội vàng đỡ lấy cậu:”Cẩn thận một chút.” Long Phúc không nói đi về phía trước. Long Phúc đi một chút cũng quay đầu nhìn lại, Chí Thành quả nhiên không nhúc nhích!
Hắn và cậu nói chuyện lâu như vậy mà Chí Thành vẫn chưa đứng lên, vừa rồi cái quật y ngã xuống về phía sau, dọc theo sườn dốc lăn một đoạn! Sau đó, sau đó vốn không còn động tĩnh nào nữa!
Long Phúc nghi hoặc:” Chí Thành, Chí Thành…… Cậu không sao chứ!” Chí Thành vẫn bất động, một chút thanh âm đều không có.
Long Phúc thanh âm có chút nóng nảy:” Chí Thành!”
Nhìn cậu muốn đi về phía y, Huyễn Thần dùng sức kéo lại, Long Phúc có chút khẩn trương:”Tôi, tôi không có làm gì hết, chỉ là quật vai cậu ta một cái thôi! Cậu ta sẽ không bị gì phải không, cậu ta sẽ không bị tôi làm……” Huyễn Thần đem cậu ôm vào trong lòng vỗ vỗ:”Không có việc gì, đừng sợ, có anh ở đây mà!” Long Phúc thoát khỏi cánh tay đang ôm:”Không, không được, cậu ta không thể chết được! Tôi muốn đi xem! Chí Thành!” Huyễn Thần nắm tay cậu ngăn lại:”Để anh đi!”
Huyễn Thần ngữ khí quá mức bình tĩnh! Long Phúc ngẩng đầu nhìn hắn, trong mắt quả nhiên là mang theo một chút ý tứ khác, sâu thẳm hắc ám. Long Phúc cứng ngắc đứng, chỉ biết lắc đầu. Huyễn Thần cầm tay cậu cố trấn an, sau đó đi tới bên người Chí Thành! Chí Thành cũng không phải người thường! Y là con trai Hàn Khải! Huyễn Thần tuy rằng không sợ Hàn Khải, nhưng là nếu con ông ta xảy ra chuyện, cũng có chút phiền toái, nếu y thật sự chết! Mọi chuyện coi như xong! Huyễn Thần thong thả ngồi xuống dưới, cúi đầu hô thanh:” Hàn thiếu gia, cậu không sao chứ!”
Chí Thành vẫn không nói gì, Huyễn Thần ánh mắt híp lại đem ngón tay đặt lên lỗ mũi y, thử một phút đồng hồ sau đó cười nhạo:”Nguyên lai là say! Đang ngủ! Anh còn tưởng cậu ta bị gì chứ!” Huyễn Thần lấy điện thoại di động ra, nương ánh sáng nhìn nhìn Chí Thành, quả nhiên Chí Thành chỉ là uống rượu rồi quay ra ngủ. Sắc mặt hồng nhuận, tao nhã hoàn toàn nhìn không ra vừa rồi lại có động tác đùa giỡn lưu manh như vậy.
Long Phúc nghe hắn nói cũng lỏng hạ, chân lảo đảo đi vài bước. Cậu muốn xuống dưới, Huyễn Thần không có xen vào nữa chỉ đỡ Chí Thành rồi nói:”Không có việc gì, không có việc gì, em chậm một chút. Đừng ngã.”
Long Phúc vẫn là có chút khó chịu, không kềm được! Toàn thân thoát lực mà ngồi xuống. Cậu sợ tay mình, nếu nó tùy tiện một lần nữa sẽ có người chết! Lý Thời Hách nói cậu xuống tay tàn nhẫn, không lưu đường sống, cậu cũng rất sợ. Huyễn Thần nhìn cậu như vậy liền ôm lấy:” Felix, không có việc gì đâu! Cậu ta đã không có chuyện gì rồi. Chỉ là say ngủ mà thôi.” Long Phúc đẩy ra:”Đừng động vào tôi, tôi muốn ngồi nghỉ một chút.” Huyễn Thần đỡ cậu ngồi xuống, Long Phúc ngồi đó lúc lâu, Huyễn Thần đem áo khoác cởi ra khoác lên người rồi nhanh chóng ôm chặt vào lòng mình:”Không có việc gì a!” Long Phúc đấu tranh một hồi, Huyễn Thần ôm cũng không chịu buông tay còn vỗ lưng cậu cười cười”Không có việc gì a, anh ở đây. Về sau sẽ không xảy ra nữa, em còn có anh mà.” Long Phúc gật gật đầu tựa vào trước người hắn. Huyễn Thần gần như ôn nhu đem cậu chầm chậm vào lòng, hai người cứ như vậy ngồi ở vườn trà, không hề nói chuyện. Gió Bắc thổi qua làm lá trà đung đưa.
Long Phúc ngồi hảo một hồi cũng lân tiếng:”Chúng ta đi thôi. Đem Chí Thành về, ở trong này lạnh lắm.” Thanh âm đã muốn ổn định, xem ra đã không còn sợ nữa, Huyễn Thần gật gật đầu đem cậu đứng lên. Hắn cầm điện thoại giao cho cậu:”Em chiếu đường đi, anh đỡ cậu ta.” Long Phúc ân một tiếng giúp hắn đem Chí Thành đến trên lưng Huyễn Thần.
Trở về thời điểm các học sinh vẫn rất náo nhiệt, Huyễn Thần lắc đầu:”Vẫn còn rất nháo a. Cậu ta nghỉ ngơi ở đâu?” Long Phúc nào biết, Huyễn Thần đặt y lên ghế ngồi:”Vậy chúng ta vào viện trước đi. Thật là không biết suy xét, tửu lượng thấp còn uống nhiều như vậy!Hài tử này cư nhiên liều mạng uống rượu!” Huyễn Thần hoàn toàn quên mất hắn lúc bằng tuổi y cũng giống như vậy, mắt thấy Chí Thành không có việc gì liền bắt đầu chê cười. Long Phúc nghe hắn nói đùa trong lòng lại dấy lên cảm giác ấm áp.
Hai người đem Chí Thành an bài tại một phòng, phòng này là do Huyễn Thần chọn, tương đối thanh tịnh. Long Phúc trong lòng cảm thấy áy náy cùng sợ hãi ngồi trước giường nhìn Chí Thành một lúc, thậm chí còn mang khăn tới lau mặt cho y nữa.
Huyễn Thần thấy cảnh tượng vậy liền khụ một tiếng:”Cậu ta không có việc gì, người sau khi tỉnh lại sẽ không nhớ gì hết, phỏng chừng chuyện tỏ tình với em cũng quên rồi.” Long Phúc liếc trắng mắt, Huyễn Thần có chút ghen: ”Như thế nào, bộ anh nói không đúng?” Long Phúc hừ:”Tôi đi gặp mấy đứa bạn.” Huyễn Thần đứng lên cùng cậu:”Anh đi với em.” Long Phúc không có phản đối, bị hắn lôi kéo tay ra ngoài.
Hai người đi đến cách vách, nhìn phòng ở một đống hỗn độn, Huyễn Thần thở dài, giơ giơ tay lên:”Hảo các học sinh, hôm nay chúng ta dừng ở đây a, thời gian còn lại, ai chưa ăn no thì tôi sẽ kêu chút đồ đến ." Trương Gia Nhuận đồng ý cái ý thứ nhất:”Hảo. Ân, món mì kia rất ngon. Cám ơn anh.” Y chắc chắn sẽ ăn, cũng không có quên cám ơn. Huyễn Thần trưng cầu ý kiến mọi người, đại bộ phận hình như đều say, một bộ phận ít kia thì đói bụng, vì thế Huyễn Thần vỗ vỗ Long Phúc:”Em vào ngồi cùng bàn với Lễ Chí đi, anh đi nấu cho mấy đứa bát mì.” Long Phúc thật đúng là đói bụng, liền gật gật đầu ngồi xuống.
Hoàng Lễ Chí hỏi cậu:”Felix, sao ban nãy không thấy cậu?.” Nàng cũng đảo mắt qua lại không thấy bóng dáng Chí Thành đâu:”Đội trưởng đâu?” Long Phúc nhìn nàng:”Nga đúng rồi Tương Chuyên Cần cậu ta uống say nên mình đưa cậu ta vào phòng rồi.” Nàng có vẻ có chút sốt ruột:”A, uống say sao.” Long Phúc gật gật đầu:”Say rồi, phỏng chừng đến nửa tiệc cũng không tỉnh đâu.” Lúc này cậu nhìn thấy Tương Chuyên Cần càng sốt ruột hơn, Hoàng Lễ Chí an ủi:”Không có việc gì, chúng ta đợi lát nữa đi xem.”
Long Phúc cũng gật đầu:”Ân, đợi lát nữa cậu ta ra thì các cậu bưng ly nước tới cho cậu ta đi.”
Huyễn Thần nấu sợi mì rất nhanh. Nông thôn đều có nồi lớn, trong nồi này cũng không có nước ấm sẵn, lại phải phục vụ nhiều người nên hơi vất vả. Cho nên chủ nhân liền bắc nồi nước sôi. Bất quá bây giờ mới 9 giờ, nhân gia hiếu khách chủ nhân cũng chưa có nghỉ ngơi. Huyễn Thầb lại đem thịt còn sót lại cùng chút đồ bỏ vào nồi nấu chung, hương thơm ngào ngạt xông vào mũi! Món này cho mấy học sinh uống nhiều rượu không thua gì bào ngư. Vì thế không đói hay đói đều muốn ăn.
Huyễn Thần cười cười:”Còn rất nhiều. Ân, nam sinh đến đây múc cho nữ sinh trước đi!” Huyễn Thần cũng múc cho Hoàng Lễ Chí cùng Long Phúc, Hoàng Lễ Chí thấy anh mình nói: ”Anh, chắc anh cũng chưa ăn, đến đây ăn chút đi.” Huyễn Thần rốt cục cũng đến, nắm tay nàng:”Vẫn là em gái anh tốt nhất.” Hoàng Lễ Chí cười:”Anh, em vẫn chưa tìm ra trong này có ai là thân thích của anh, muốn hỏi nhưng lại không thấy anh đâu.”
Huyễn Thần cười cười:”Đây là nơi thân thích của Lý bá phụ, anh cũng vừa mới biết.” Long Phúc nhìn hắn một cái, như thế nào không biết? Huyễn Thần cười cười thực sang sảng, thiên hạ giai bằng hữu sao! Huyễn Thần đi đến nơi nào cũng đều có thể giao thượng bằng hữu! Long Phúc cắt lời không thèm để ý đến hắn, bắt đầu ăn mì, trong bát cậu tới hai cái trứng, thịt bò cùng xương uống rất ngon, không hề nghĩ đến cơm tập thể cũng ăn ngon như vậy.
Tương Chuyên Cần nhớ đến Chí Thành, cho nên đám người Long Phúc ăn rất nhanh, mỗi người uống 1 chén lớn nóng hầm hập, từ đầu đến chân đều ấm, ăn xong Long Phúc mang theo nàng cùng Hoàng Lễ Chí đến nhìn Chí Thành.
Vì thế Huyễn Thần lưu lại thu dọn cục diện rối rắm, điểm điểm nhân số, điểm số xong xuôi, ai chưa say thì nhắc nhở về, ai say thì hắn dắt về phòng, xã nông thôn nghỉ phép này điều kiện không thế nào tốt hơn ở trên thành phố nhưng là ở vùng ngoại thành, phòng đủ, giường lớn chung, giường tuy rằng cứng rắn nhưng là nhìn cũng sạch sẽ. Mỗi phòng đều cung cấp đủ nước ấm. Cũng phải thành thật là tên Chí Thành này rất có bản lãnh.
Huyễn Thần rất chu đáo, đem nam sinh nữ sinh tách ra sân, nữ sinh nhân số đủ 10, Tần Thiệu đều điểm điểm một người không thiếu, nghĩ nghĩ không yên tâm nên phải tự mình an bài.
Đợi Huyễn Thần an bài mọi người xong lười biếng duỗi eo:”Thật sự là mệt, so với viết luận văn còn mệt hơn! Tự nhiên lại làm bảo mẫu cho lũ nhóc! Tiểu thí hài này cũng không biết cảm kích sao!”
Long Phúv không biết có nên cảm kích hay không, chính mình cùng Hoàng Lễ Chí, Tương Chuyên Cần đi xem Chí Thành đâu, Chí Thành uống bát mì đã muốn tỉnh, bất quá cũng chưa hoàn toàn, nhưng ít ra nhìn Long Phúc rất đỗi tự nhiên, hình như đã quên hết chuyện vừa rồi. Long Phúc cũng yên tâm, cậu không muốn cùng Chí Thành làm rõ, Chí Thành nếu không nhớ rõ càng tốt.
Huyễn Thần vào nhà nhìn thấy bọn họ chính trò chuyện vui vẻ,đang chơi đánh bài. Long Phúc bụng năm tháng rồi mà vẫn còn ngồi chơi đánh bài. Huyễn Thần chán nản:”Đến giờ nào rồi mà không chịu nghỉ ngơi!”
Hoàng Lễ Chí không có chú ý tới vài người trong họ đang bốc lên mùi dấm chua, tiếp đón anh trai:”Anh tới vừa lúc, chúng ta 4 thiếu 1, vào cho đủ.” Huyễn Thần nhìn thoáng qua Chí Thành, Chí Thành hừ một tiếng, Huyễn Thần cười nhạo:”Xem ra Hàn thiếu gia đã tỉnh? Mì tôi nấu có công dụng lắm nhỉ!” Đừng trừng mắt với tôi!!!! Quả nhiên Chí Thành hừ một tiếng:” Hoàng thiếu gia mời ngồi!” Huyễn Thần ngồi xuống bên cạnh Long Phúc, cười nói:”Trước nói chút a, đánh mấy ván thôi, mọi người chơi cả ngày không mệt à!” Hoàng Lễ Chí trong góc làm người tốt:”Đội trưởng, anh tớ là vậy, đừng cùng anh chấp nhặt, anh ấy ở nhà đều làm mẹ đau đầu.” Chí Thành cười cười:”Thật là cùng Hoàng thiếu gia đánh bài. Luận thắng thua.”
Huyễn Thần đối với khiêu chiến như vậy vẫn thực tự nhiên, phải cho cậu ta đội nón xanh! Chỉ nói không làm không phải nam nhân! Huyễn Thần tư thế chia bài thực nam nhân, đáng tiếc là xui xẻo, chủ yếu toàn đấu với Long Phúc. Mỗi lần đều là Long Phúc cùng Chí Thành một tổ, vô lận ra sao, vẫn là dân chúng. Huyễn Thần cố ý nhường Long Phúc, cốt yếu muốn cho cậu vui, không có đánh đàng hoàng, kết quả một hai cục sau hắn phát hiện không đúng, Long Phúc so với hắn còn lợi hại hơn, huống chi thêm tên Chí Thành này! hai người phối hợp rất tốt! Huyễn Thần quả thực thua không mặt mũi gặp Giang Đông phụ lão ()! Hắn liên tục thở dài:”Đêm nay phong thuỷ nơi này không tốt……” Long Phúc cắt lời, Huyễn Thần sờ sờ đầu cậu cũng không để ý thắng thua, cho cậu cao hứng thì ngại gì. Ván cuối cùng Long Phúc bắt Hoàng đế, Chí Thành kiêu ngạo đáng giận:”Chúng ta này một ván đánh minh! Felix, chúng ta là một đội đi!” Huyễn Thần nghe xong nhìn bài chính mình nghiến răng nghiến lợi!
Ván này cũng thua, Chí Thành khiêu chiến, bài của y rất tốt! Huyễn Thần lĩnh đem hai quân bài nương tử toàn lực chiến đấu hăng hái cuối cùng vẫn là không địch lại hai người! Bị bọn họ bao quanh! Huyễn Thần buông bài sau liên tục lắc đầu:”Không chơi, các hai người thắng rồi!” Chí Thành cười như không cười:”Cảm ơn Hoàng thiếu gia nấu mì.” Huyễn Thần nhìn y cười nhạo:”Hảo, đều đã trễ thế này, đều trở về nghỉ ngơi đi. Lễ Chí em cùng Tương Chuyên Cần đi hướng này. Nơi này là nữ sinh ký túc xá. Làm phiền Hàn đại ban trưởng đi cách vách trong viện bên kia ngủ đi.” Nếu thanh tỉnh liền biến nhanh đi.
Chí Thành nhìn hắn cười:”Nữ sinh ký túc xá? Nào được rồi, Felix, chúng ta đi, qua bên kia ngủ.”
Long Phúc không muốn cùng y đi, cho nên không đứng lên, Huyễn Thần nở nụ cười:”Bên kia đầy, em ấy và tôi ở bên này.” Chí Thành cười nhạo:”Anh không phải nói bên này là ký túc xá nữ sinh sao?”
Chuyên Cần nhìn hai người bọn họ đấu đá cả buổi tối có điểm bật cười:”Hảo, Hoàng đại ca, Chí Thành. Ngày đó ký túc xá quả thật đầy, ban nam sinh chúng ta có 20, nữ sinh 10. Cho nên bên này vẫn còn chỗ. Ba người một là anh của Lễ Chí, một là em, một là đội trưởng đại nhân, cứ ngủ trong viện đi, coi như làm hộ vệ cho bọn em, chúng em tin tưởng ba người mà!” Long Phúc trong lòng thổ tào, hai tên kia đều thích nam nhân! Đi qua bên kia mới có vấn đề ấy.
() Liên quan đến Hạng Tịch (項籍) (232 TCN-202 TCN), tên tự là Vũ/Võ (羽), còn gọi là Tây Sở Bá Vương (西楚霸王). Ông là một nhà chính trị, một ướng quân nổi tiếng, người có công trong việc lật đổ và tranh chấp thiên hạ với (Lưu Bang) đầu thời.
Năm 202 TCN, Lưu Bang cùng quân của chư hầu đánh quân Sở thắng Hạng Vũ một trận quyết liệt ở Cai Hạ nhưng thất bại nên rút vào thành, xông ra phía nam, phi ngựa chạy, đến sông Ô Giang bị địch bao vây, thấy mình có lỗi với các Giang Đông phụ lão nên tự đâm cổ mà chết
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro