Chap 55+56

Chương 55

Bọn họ nhìn có vẻ vất vả khi tìm phương án giải quyết, ba người cùng nhau ngủ! Dù sao là một chiếc giường lớn, còn dùng tấm gỗ lót ở phía dưới! Giường đủ lớn cho cả ba! Nhưng lại là ngủ ở bên ngoài phòng, nhìn như mấy tên canh cửa ấy! Đây cũng có lẽ là chủ ý của Tương Chuyên Cần và Hoàng Lễ Chí!

Ba người một giường, ngẫm lại cũng rất khôi hài! Huyễn Thần tức giận, lấy thao nước ấm đến rửa chân cho Long Phúc, Long Phúc cũng theo thói quen ngồi ở mép giường giơ chân ra, trên tay ôm miếng dưa hấu, tạch tạch tạch, ngồi ăn rất ngon lành. Huyễn Thần đem chân cậu ngâm vào trong nước, Long Phúc ngại nóng nên đá hắn một cái, Huyễn Thần ngồi nắm chân cậu mà chỉ muốn lao đến cắn cho một phát, ngại vì Chí Thành đang ở đây đành phải nở nụ cười:”Nước ấm tốt cho chân, em chạy cả ngày rồi.”

Long Phúc hừ một tiếng, trên chân cũng bắt đầu thích ứng độ ấm này cũng không nói gì nữa, tiếp tục lấy di động ra chơi game, Chí Thành tại một bên nhìn thực không được tự nhiên, tư thái hai người kia quá mức thân mật! Y không nghĩ đến Huyễn Thần bộ dạng sẽ như vậy, vô cùng hiền lành, cũng không có nghĩ tới Long Phúc sẽ phối hợp với hắn. Không những vậy còn phối hợp rất hoàn hảo nữa là đằng khác!

Long Phúc lúc này nhìn cũng không quái lắm, mặc trên người quần áo rộng lớn đại cũng miễn cưỡng che giấu, nhưng là xoay người có chút mệt mỏi, cho nên này hơn nửa tháng qua đều do Huyễn Thần tắm rửa, mặc áo khoác, choàng khăn quàng cổ, mang giày, cởi giày cho nên dần dần thành thói quen. Lúc lâu sau, khi cậu ăn xong miếng dưa hấu ngẩng đầu lên liền thấy Chí Thành nhìn mình. Long Phúc rốt cục cảm thấy không đúng sau đó cố hất chân:”Hảo, được rồi, không ngâm nữa. Kia, Chí Thành, hai người muốn ngâm không?”

Chí Thành nhìn thoáng qua Huyễn Thần, Huyễn Thần cười cười:”Em ngủ trước đi, anh và cậu ta đi tắm.” Long Phúc nhìn nhìn Chí Thành, Chí Thành cũng cười với cậu:”Ân, cậu ngủ trước đi, ở đây giường rất sạch sẽ. Tớ đã dặn bọn họ đổi giường qua rồi.” Không chỉ có Long Phúc yêu thích sạch sẽ, Chí Thành cũng vậy. Cho nên này xã nghỉ phép này Chí Thành tìm rất lâu, vô cùng sạch sẽ chỉnh tề. Long Phúc gật đầu leo lên giường. Cái kia, có Huyễn Thần ở trong này, Chí Thành chắc sẽ không làm gì nữa đâu, Long Phúc lắc lắc đầu đối bọn họ không hiểu, nam nhân có cái gì mà bọn họ lại thích đến như vậy?

Đợi Chí Thành cùng Huyễn Thần rửa xong, thương nghị cũng thành công rồi khi trở về, Long Phúc đã ngủ mất. Cậu chỉ cởi áo khoác, đắp chăn nằm nghiêng ngủ. Huyễn Thần thở dài, tiểu hài tử này vốn không thích ngủ địa phương lạ, nếu không thích sao còn không cùng mình về nhà đi, tại sao phải ở trong này chịu ủy khuất. Quả nhiên là vì sĩ diện! Huyễn Thần tắt đèn, đóng cửa lại, đem chiếc chăn ôm ra ngoài sô pha, hai người ai cũng không ngủ giường, cho nên phải miễn cưỡng ngủ trên cái sô pha một mét.

Sô pha không quá thoải mái, quá ngắn, căn bản không thể duỗi thẳng chân, hai người này đều không có ngủ ngon, không ngủ được nên cố đem mọi chuyện nói rõ ra, kết quả lại là một đám quân tử. Một là anh họ, một là đồng học, đều là nam nhân thấy thế nào cũng không có thắng được tâm Long Phúc.

Chí Thành trong lòng cười lạnh, anh em bà con a! Hoàng Huyễn Thần thật đúng là ghê tởm! Dám dùng vẻ mặt nghiêm nghị đe dọa y: Đừng động vào em của tôi! Em của tôi không phải người như vậy!

Chỉ với bằng cái quan hệ này, Felix nhất định sẽ không thích hắn! Tuy hôm nay tỏ tình không thành công nhưng ít ra cũng đã che dấu, y tin một ngày nào đó có thể mềm hóa cậu! Bên kia Huyễn Thần không có để ý đến y, vì vị tình địch này căn bản là không có ý tứ, Chí Thành chắc chắn không hy vọng, hắn hiểu Long Phúc, cậu tuyệt đối không thích nam nhân. Ân, đương nhiên trừ bỏ hắn! Vì hắn là ba của đứa bé!

Hai người kia không ai ngủ ngon, Long Phúc ngược lại là ngủ rất ngon, bụng không hẳn là rất lớn, cho nên không ảnh hưởng mấy, hơn nữa chạy cả ngày quả thật mệt mỏi, vừa có cảm giác ngủ thẳng hừng đông, thời điểm tỉnh lại liền thấy Huyễn Thần ngồi trước giường.

Long Phúc hỏi:” Chí Thành đâu?” Huyễn Thần khoác thêm ít quần áo lên người cậu:”Nhớ cậu ta? Mới sáng đã hỏi rồi?” Long Phúc mắt trợn trắng: ”Các người không phải ngủ ở đây sao?” Huyễn Thần ân một tiếng:”Đi ra ngoài rồi, cậu ta đang tiếp đón mấy đồng học.” A, tiểu hài tử kia cũng thật bận rộn. Còn tưởng y có nhiều nhiều thời gian, chuyện tình cảm về sau lại nói, thiết, Felix so không được người khác, đây là một khối ngọc bao hàn băng, lúc nào cũng ấm áp, nhưng chỉ cần rời đi một hồi, sẽ lạnh như lúc ban đầu.

Quả nhiên Long Phúc không hề để ý tới Chí Thành, bắt đầu mặc quần áo. Huyễn Thần giúp cậu mặc xong quần áo, đi giày mới bắt đầu ra ngoài ăn điểm tâm, vẫn là cơm tập thể, cháo khoai lang, một nồi lớn, Long Phúc đói bụng cho nên không yêu cầu cao, cùng Huyễn Thần mỗi người một chén lớn, hai người ăn xong còn ăn thêm bánh bao. Ăn xong điểm tâm rồi không có đi đâu chơi nữa, Chí Thành rốt cục hết hy vọng, quyết định lên đường trở về.

Buổi chiều Long Phúc về tới nhà, muốn nhìn Mân Hạo một chút, kết quả Mân Hạo không ở nhà, chỉ có Lý phu nhân tiếp đón, Huyễn Thần thấy vậy mới quay ra giải thích:” Mân Hạo đi đến công ty rồi.” Long Phúc khó hiểu:”Anh ta đến công ty? Trời lạnh như vậy mà?” Lý phu nhân hơn một tháng không có thấy Long Phúc nên nhìn cậu cũng chút thân thiết, cười cười nói:”Đúng vậy, ba con đi rồi, công ty phải có người quản nên Mân Hạo đi giúp.” Long Phúc trong lòng có điểm không thoải mái, Lý Thời Hách vẫn muốn đem sinh ý vườn trà giao cho Lý Mân Hạo. Mân Hạo mấy năm nay tuy rằng sinh bệnh, nhưng ba cậu luôn dạy dỗ y rất nhiều về kinh nghiệm quản lý.

Long Phúc miễn cưỡng nga một tiếng, Huyễn Thần ngược lại là hỏi hỏi:”Thân thể cậu ấy có tốt không?” Lý phu nhân khẽ cười cười:”Cũng vậy, dì cho bác sĩ Trần theo cùng.” Huyễn Thần cười cười:”Vậy là tốt rồi.” Lý phu nhân bỗng nhiên thở dài:”Mới đi 1 tiếng, ít nhất 2 tiếng nữa mới trở về.”. Huyễn Thần đành phải an ủi bà:”Dì, không có việc gì đâu. Mân Hạo mấy năm nay thân thể không phải vẫn thực vững vàng sao, có lẽ đã bắt đầu khỏe, đi ra ngoài cũng tốt, còn có bác sĩ Trần đi theo mà.”

Lý phu nhân thở dài:”Ân, đành vậy thôi.” Mân Hạo là tất cả của bà. Cho nên mọi sự lo lắng không thể che giấu được. Nói tới nói lui đều là Mân Hạo.

Huyễn Thần lần đầu tiên cảm giác nguyên lai Lý phu nhân thật là bất công, không, cũng không thể xem như bất công, dù sao bà không phải mẹ ruột Long Phúc, chỉ là nếu không ai đó vô tình nghe được sẽ thấy rất bất công. Huyễn Thần nhìn thoáng qua Long Phúc, Long Phúc cơ bản không có phản ứng gì, trầm mặc ngồi, trong tay đùa nghịch chén trà. Lăn qua lộn lại chuyển động, như là thực cảm thấy hứng thú. Long Phúc vẫn không bỏ được cái tật, cầm thứ gì cũng đảo tới đổi lui, ví như điều khiển từ xa. Chắc có lẽ cậu đang dời lực chú ý, không muốn nghe. Nguyên lai là như vậy, nhiều năm như vậy a, cậu đã thích ứng được việc Lý phu nhân đối xử bất công. Nhiều năm như vậy. Huyễn Thần đột nhiên cảm giác xót xa. Lúc trước khi hắn thích Mân Hạo không có để ý mấy đến cậu, cũng không đứng dưới góc độ của cậu mà suy nghĩ mọi việc. Vẫn cảm giác lòng dạ của cậu hẹp hòi. Ha ha, chính mình thật sự là vô liêm sỉ, vô liêm sỉ! Này chuyện cũ ngẫm lại cũng cảm thấy khó tiếp thu. Khó chịu a. Huyễn Thần khụ thanh:”Dì, Mân Hạo còn việc không về, vậy con cùng Felix về trước”.”

Lý phu nhân lôi kéo Huyễn Thần: ”Joseph, không dễ dàng gì con mới đến đây, ở lại ăn cơm đi, Mân Hạo buổi tối liền trở lại.” Huyễn Thần cười cười:”Dì, có dịp con sẽ đến.” Lý phu nhân nhăn mày:”Đứa nhỏ này, mấy ngày nay đều không đến đây, lần này thật vất vả mới đến một lần không chịu ở lại ăn cơm.”

Huyễn Thần cùng bà giải thích:”Dì, con còn phải đi làm.” Nhìn thấy Lý phu nhân phiền muộn, Huyễn Thần chỉ biết cười:”Lúc trước con không đi làm, dì nói con chỉ là đồ biết ăn rồi nằm, cả ngày đến ăn ké cơm, hiện tại con chăm chỉ làm việc, dì lại mắng con không chú ý đến người, nào, vậy con không đi làm, không đi học, ngày nào cũng lết đến đây ăn cơm được không?.” Lý phu nhân bị hắn làm cho thông khí vui vẻ:”Con còn biết nói lí!” Huyễn Thần hắc hắc cười:”Hảo, dì, Felix là tới thăm Mân Hạo. Biết cậu ta thân thể tốt thì con cũng yên tâm rồi.”

Lý phu nhân nhìn thoáng qua Long Phúc:” Felix cũng lưu lại ăn cơm chiều đi. Thật vất vả mới chịu về nhà.” Long Phúc không có cực đoan như Huyễn Thần tưởng, ngược lại là gật gật đầu:”Vâng, mẹ.” Lý phu nhân nghe vậy cũng cao hứng:”Được, vậy mẹ đi kêu nhà bếp làm nhiều đồ ngon chút. Ân? Joseph, con có thể đi về……” Tần Thiệu nhìn dì cười:”Dì, không phải dì nói thêm một người ăn, chỉ thêm đôi đũa sao!” Lý phu nhân vui vẻ:”Được rồi, được rồi. Dì đi gọi điện cho Mân Hạo, bảo nó sớm trở về, mấy hôm trước còn lải nhải nhắc hai đứa đó.”

Huyễn Thần gật đầu:”Hảo, dì, con cùng Felix lấy chút đồ, đợi lát nữa Mân Hạo đến đây chúng ta liền tới đây ăn cơm.” Lý phu nhân cười cười phất tay cho bọn họ đi.

Long Phúc ra chủ ốc liền đi tương đối nhanh, Huyễn Thần đi theo phía sau lôi cậu lại:”Đi chậm một chút.” Long Phúc đi đến trúc viên gạt tay hắn ra, hô to:”Chị Hồng, em về rồi.” Tiểu Hồng đi ra cũng rất nhanh, nhìn Long Phúc mặt đầy kinh hỉ:” Felix, cuối cùng cậu cũng về!” Long Phúc mặc đồ tròn như cái bánh bao, Tiểu Hồng lôi kéo cậu lại nhìn một phen:”Ân, béo. Béo ……” Long Phúc khụ thanh. Tiểu Hồng nói có chút xót xa:”2 tháng cũng không thèm về, hay là đã quên bà chị này rồi.” Long Phúc hắc hắc che dấu:”Không có, em bận mà!” Tiểu Hồng lôi kéo tay cậu vào trong:”Trời lạnh, đừng đứng ngoài sân, Hoàng thiếu gia cũng mau vào. Tôi đi pha trà cho hai người.” Huyễn Thần nở nụ cười: ”Cám ơn.”

Trong phòng Long Phúc vẫn như cũ, Tiểu Hồng sửa sang lại thực chỉnh tề. Huyễn Thần cùng cậu vào phòng ngủ, Long Phúc không muốn hắn vào, Huyễn Thần xấu xa nói:”Phòng ngủ của anh em cũng nhìn rồi, sao em không cho anh nhìn.” Long Phúc nhanh chóng cắt lời:”Anh ngủ phòng khách, có phòng đâu mà dám nói!” Huyễn Thần đóng cửa lại hắc hắc cười:”Nói nhỏ chút a, đừng cho Tiểu Hồng nghe được. Nàng chắc chắn sẽ ngại khi biết quan hệ của hai ta…… Khụ khụ…… Quan hệ.” Huyễn Thần nhìn Long Phúc ánh mắt thực tự giác đem hai chữ vợ chồng nuốt vào.

Chương 56

Long Phúc không nhốt hắn ở ngoài cũng không quản, Huyễn Thần tựa vào trên cửa nhìn phòng này nhất thời có chút thất thần, phòng ngủ Long Phúc a, hắn đã vào đây một lần rồi. Ánh mắt Huyễn Thần theo bản năng nhìn xuống thảm dưới giường, buổi tối kia…… Huyễn Thần khụ thanh nhanh chóng dời mắt, đây cũng chả phải hồi ức đẹp đẽ gì..

Long Phúc lần này trở về thật là muốn nhìn Mân Hạo cùng Tiểu Hồng một chút, cho cũng không cần cái gì, mấy quyển sách cậu đọc cũng mang hết đến chỗ Huyễn Thần nên nơi này không còn lại bao nhiêu. Huyễn Thần dời ánh mắt đi muốn cho chính mình trong lòng dễ chịu cho nên đi vào phòng ngủ của cậu, thuận tiện nhìn xem. Long Phúc lạnh lùng cảnh cáo:”Không được động vào! Anh có biết lịch sự không a!”

Huyễn Thần không đổi được, thứ gì của Long Phúc đều muốn sờ sờ (=)))))), tiểu gia hỏa này cất chứa không thiếu bảo bối. Phòng ngủ liên với thư phòng, rõ ràng Long Phúc đả thông hai phòng còn lại, dùng một giá sách lớn ngăn cách

Lý Thời Hách trang hoàng phòng ở đều trầm ổn, cổ kính. Đàn hương làm bằng gỗ, này đại bài giá sách, là song hướng, một nửa phóng thư, một nửa thả Long Phúc vơ vét đến bảo bối, Huyễn Thần nhìn cảm thấy hứng thú, không biết sách là do cậu tự mua hay Lý Thời Hách mua cho, tất cả đều là sách lý luận, còn có Nhị thập tứ sử gì đó nữa, Khổng Tử, Phật học, Huyễn Thần trực tiếp chạy đến nơi cất các bảo bối của cậu.

Quả nhiên là rất nhiều thứ, cái gì cũng có, đồ sứ, danh họa, thư pháp, cổ ngọc, bút lông, nghiên mực linh tinh. Lý Thời Hách có rất nhiều bằng hữu khách nhân, cho nên quà cáp cũng nhiều, cái nào mà ông không thích thì chia cho hai anh em, nhưng đa số là cho Long Phúc. Cho nên Long Phúc mấy năm nay tìm tòi rất nhiều kỳ trân dị bảo.

Huyễn Thần cầm lấy nghiên mực:”Triều Thanh? Hay là của Kỷ Hiểu Lam ()? Khả năng không lớn đi?” Long Phúc sinh khí đòi lại:”Buông ra mau! Là Kỷ Hiểu Lam, mấy trăm vạn, làm hư anh không đền nỏi đâu!”

Huyễn Thần cười trộm, buông nghiên mực xuống, lại đi tới bên cạnh, nhìn thấy một cái hộp rất quen mắt, nguyên lai là chính mình đưa cho cậu khi từ Lhasa về. Nguyên lai chất đống ở trong này! Huyễn Thần một chút đều không tôn trọng người, phiên phiên: ”Felix, bức hạo này sao em không treo lên. Treo bên kia nhìn rất đẹp!” Long Phúc không để ý đến hắn, treo cái gì mà treo! Mỗi ngày nhìn anh không đủ bực sao! Vốn cậu định ném đi, nhưng chị Hồng can ngăn nói ném không tốt, cho nên mới gấp lại quăng vào trong. Mấy thứ Huyễn Thần đưa tất cả đều bỏ vào cái rương hết! Huyễn Thần đưa cho Long Phúc cái chuyển kinh đồng, nguyên lai cậu không có ném, Huyễn Thần sờ cười cười, bỏ nó về chỗ ban đầu. Mà thôi, đặt ở trong rương để lại đi, chỉ cần không phải ném là tốt rồi.

Long Phúc thở phào, Huyễn Thần xem xong tranh lại muốn xem đồ sứ. Mấy món đồ sứ kia đều là do cướp từ tay Lý Thời Hách về! Rất đáng giá! Bán Huyễn Thần cũng không đủ tiền mua lại Long Phúc thật cẩn thận đi theo phía sau hắn, Huyễn Thần trừng ra bộ dáng chuyên gia dạo qua một vòng bình luận một phen:”Đa số là hàng thật.” Long Phúc tiếp thực lưu loát:”Đương nhiên rồi!” Huyễn Thần lắc đầu:”Ý anh là đa số.” Long Phúc không bằng lòng:”Nói bậy! Không có cái nào giả hết” Huyễn Thần nghiêm trang:”Này, bình Càn Long.”

Long Phúc vốn không tin hắn, nhưng là nghe nói ra, liền đi đến xem. Huyễn Thần chừa chỗ ra cho cậu bước vào. Long Phúc không tin, cái bình này rất đẹp, sắc thái tiên diễm, cao quý mĩ lệ. Thành phủ màu sắc trắng tao nhã, toàn bộ cái bình là những đường cong đại diện cho phong cách năm đó. Hoa lệ cao quý. Long Phúc nhìn một lúc rồi nói:”Cái bình là hàng thật mà, giả ở chỗ nào!”

Huyễn Thần đứng ở phía sau cười cười, tiểu hài tử này thích xinh đẹp gì đó, đa số đồ sứ ở đây đều mỹ lệ. Lý Thời Hách không hề để mặt tới mấy món xa hoa này, càng mộc mạc tuổi cao, càng trân quý. Loại này nhìn bình thường là Thanh triều, sắc thái tinh tế tiên diễm.

Long Phúc nhìn hắn bình đạm cười không nói thực sinh khí:”Rốt cuộc là giả ở chỗ nào!” Chẳng lẽ Lý Thời Hách lừa cậu! Cái bình quả thật cũng không dễ dàng gì lấy được, lúc đó cậu 13 tuổi khóc nháo lên nên Lý Thời Hách mới đưa cho! Như thế nào giả được!

Huyễn Thần thấy cậu tạc mao liền chỉ vào thân bình Phượng Hoàng giảng:”Ở đây.” Long Phúc trừng mắt chờ hắn, khuôn mặt phi hồng, ánh mắt sáng ngời trong suốt, xinh đẹp ghê gớm. Huyễn Thần ngữ khí kỳ dị dịu đi, ôn hòa cười:”Anh nhớ rõ có một vị làm hàng giả đồ sứ, tên gọi Khổng Thanh Từ. Người này chắc em cũng biết.” Long Phúc gật gật đầu:”Tôi biết. Nhưng ông ta chết rồi mà!” Huyễn Thần cười cười xoa đầu mới thấy tóc cậu cũng đã dài ra, trong thời gian ngắn không chịu đi cửa hiệu cắt tóc. Long Phúc uốn éo đầu ngược lại là không có đẩy hắn ra, Huyễn Thần dựa vào cậu giảng:”Anh biết Khổng Thanh Từ đã chết, nhưng đồ sứ của ông ta chắc chắn vẫn còn tồn tại”

Long Phúc vẫn không muốn tin:”Sao anh lại kết luận vậy, lỡ ông ta lấy giả đánh tráo sao?” Huyễn Thần cười cười, một tay chống tại giá sách, một bàn tay chỉ vào thân bình giải thích: ”Khổng Thanh Từ rất thanh cao, kiêu ngạo, xuất thân danh môn. Đồ sứ thế gia, chỉ là bởi vì yêu thích đồ sứ mới làm đồ sứ, ông ta làm đồ sứ không chỉ tinh xảo hơn nữa còn là kiêu ngạo, mỗi một đồ sứ mặt trên đều có dấu hiệu.” Long Phúc nghe xong trong lúc nhất thời cũng không có để ý Huyễn Thần đang ôm mình vào trong lòng, Huyễn Thần giảng cẩn thận:”Dấu hiệu này chính là Khổng tự, một chữ Khổng màu hồng khắc lên.” Long Phúc không tin, cầm lấy đến kính lúp xem, loại kính lúp này dùng để xem đồ sứ, có thể phóng to gấp mấy lần kính lúp thường, bên trong quả nhiên có một tự, quả nhiên là chữ Khổng!

Long Phúc thì thào tự nói:”Quả nhiên có, thật là Khổng Thanh Từ? Như thế nào có thể đưa cho Lý Thời Hách đồ sứ giả a?” Huyễn Thần cười cười:”Cũng không nên trách người ta, đồ sứ Khổng Thanh Từ rất lợi hại, người bình thường nhìn không ra, thật sự rất giống hàng thật”

Hai người trải qua một buổi tối đột nhiên cảm giác thân thiết, Long Phúc không có cảm thấy Huyễn Thần dựa vào cậu gần như vậy, như trước cùng hắn tham thảo về vấn đề này. Mân Hạo vào thời điểm liền thấy bọn họ hai người thân mật khăng khít dựa vào, Huyễn Thần cao cao thân ảnh cơ hồ muốn bao phủ em trai mình, cái tư thế kia quá mức thân mật, gần như ôm vào trong lòng. Long Phúc liền nhu thuận tựa vào trước người hắn. Buổi chiều 3 giờ ánh nắng mặt trời vẫn còn, xuyên qua cửa sổ, tà tà chiếu vào thân ảnh hai người. Mân Hạo không hiểu trong lòng mình giờ đây có cái tư vị gì, chỉ cảm thấy mình cũng bị làm cho chói mắt.

Đứng ở giá sách nhìn hai người không biết nói gì đó, Felix náo loạn, xoay người muốn đánh Huyễn Thần, bị Huyễn Thần ôm eo, đặt ở giá sách, không, chỉ là rất nhẹ tựa vào giá sách, giống như sợ cậu bị ngã xuống, nhẹ nhàng ôm lấy. Mân Hạo nhìn thấy vậy, dùng sức ho khan.

Long Phúc không phục Huyễn Thần:”Người bình thường nhìn không ra anh làm sao thấy được!”Cậu không ngờ hắn lại lợi hại như vậy!

Huyễn Thần hắc hắc cười:”Anh cũng không biết, chỉ đoán thôi!” Nhìn hắn buồn bực bận rộn giải thích:”Là vì một lần tới nhà Triệu Bằng Huyên nhìn thấy một cái, giờ lại thấy cái nữa ở đây? Vì thế đoán đại!”

Long Phúc náo loạn:”Anh dựa vào cái gì nói đồ của tôi là giả hả! Sao không cho rằng bạn anh là đồ giả ấy!!!!!” Cậu cố xoay người lại giơ tay đánh hắn, nhưng nhanh chóng bị Huyễn Thần ôm lấy. Hắn quá khỏe, Huyễn Thần tay chân đều ôm chặt, liên tục dỗ dành:”Anh sai rồi, mai mốt sẽ đem cái thật tới cho em! Cho em có một đôi luôn, được không?.” Này tương đối có lực dụ hoặc, Long Phúc cũng cho hắn ôm. Đáng tiếc, Huyễn Thần ôm chưa tới mấy giây. Mân Hạo đã trở lại, Lễ Chí cũng đến đây.

Long Phúc nhanh chóng đẩy hắn ra. Huyễn Thần sờ sờ mũi:" Mân Hạo, cậu về rồi. Ách, Lễ Chí cũng đến đây?”  Hoàng Lễ Chí mím môi cười cười, cũng không biết là nên xử sự ra sao, chưa nói cái gì, trong lòng nàng hình tượng anh trai tương đối cao lớn, lại nói mấy ngày này anh nàng quả thật đối Felix rất tốt:”Ân, ca. Felix.” Felix nhìn nàng cười cười:” Lễ Chí.” Nguyên lai Lễ Chí đến công ty thăm anh mình..

Mân Hạo vẫn là duy trì một trạng thái lăng lăng, không nghĩ lại cảm thấy khó chịu như vậy. Lúc trước Hoàng Huyễn Thần cùng em mình không hợp, hai người còn quát nhau, khiến hắn, bây giờ hai người lại quan hệ rất tốt, trong lòng có gì đó không vui! Kỳ thật hai người kia cũng không có làm cái gì quá phận, bất quá là ôm nhau mà thôi! Huyễn Thần là anh họ, Felix vẫn là tiểu hài tử…… Cho nên Huyễn Thần đối Felix chắc chỉ là, ai, y nói không nên lời, quả thật không thoải mái chút nào.

Kỉ Quân (: 纪昀: Jǐ Yún), còn được biết đến với tên Kỉ Hiểu Lam (: 纪晓岚: 紀曉嵐: Jǐ Xiǎolán) và Kỉ Xuân Phàm (紀春帆), ông sinh ngày 26 tháng 7 năm 1724, mất ngày năm 1805, thọ 81 tuổi. Ông giữ chức tổng biên tập, một công trình biên soạn sách nổi tiếng dưới thời. Không những thế, ông còn nổi tiếng là một phong lưu tài tử và là một con người đa tài với trình độ học vấn vô cùng uyên bác. Ngoài ra, ông còn là tác giả của cuốn, là một trong những tác phẩm nổi tiếng đương thời.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro