Chap 85
Huyễn Thần tìm công việc nói thật cũng không thuận lợi, hắn không muốn dựa vào thế lực Hoàng Chẩn Vĩnh, cho nên mấy công ty mà nhận ra hắn sẽ không đi, từng chiến tích trước kia huy hoàng đến chừng nào cũng đều nhờ vào tài chính hô phong hoán vũ, cho nên cũng không thể tùy tiện khoe ra.
Huyễn Thần đi xin việc, những người lạ tất nhiên sẽ không tin lời hắn nói, nhưng hắn cũng không buồn giải thích, sao có thể giải thích, không lẽ giải thích năm 14 tuổi cùng cha đánh nhau, hắn đánh người tình của cha, sau đó bị cha tiện tay hất ra đường? Vì thế hắn bất đắc dĩ mượn tiền mừng tuổi của đám bạn để lập nghiệp? Huyễn Thần nghĩ xong chỉ biết bật cười, một năm kia, trong nhà Diêu Chinh Vũ đột nhiên biến đổi lớn, bọn họ cũng còn nhỏ nên không biết lấy gì giúp hắn, Triệu Bằng Tuyên về nhà trộm tiền, thiếu chút nữa bị đánh gãy chân, Triển Khiếu đem mấy thứ bán được liền bán hết đi...... Mà hắn bị đuổi khỏi Hoàng gia, vì thế mới phải bước chân trên con đường này. Năm đó cũng may cũng không tệ lắm, có lẽ là do nghĩa khí của bọn họ làm cảm động thần tài, trừ bỏ Hoa Nhĩ một lần kia hắn hầu như rất ít thất bại, vì thế càng ngày càng to gan, tự đại đến hôm nay, thua sạch đống tiền. Lần này đúng là không thể nói nên lời
Cho nên Huyễn Thần trước mắt tìm công tác rất khó khăn, trong tay hắn chỉ có một cái bằng. Bằng thạc sĩ cũng không có, hắn còn không chịu giải thích hắn thi đậu nghiên cứu sinh, chỉ là một con gà mờ. Huyễn Thần muốn tìm một công ty chuyên nghiệp đi làm, có xí nghiệp thật vất vả nhìn trúng hắn, vì thế thuê hắn làm tài chính cố vấn. Cho nên mỗi ngày Huyễn Thần sẽ diện giày da comple đi làm...... Đúng rồi, còn quên nói, tiền lương tạm thời của hắn một tháng là 800.
Huyễn Thần tìm mấy cái công ty sau cảm thấy buồn bực, tuy xí nghiệp này cũng không tệ, nhưng nó không thích ứng với mấy loại hình xí nghiệp của Trung Quốc. Đã thế mấy xí nghiệp lớn còn chướng mắt, tìm cách giật mối làm ăn Huyễn Thần khắp nơi vấp phải trắc trở, mỗi lần đều là miệng khô lưỡi khô giảng thuật nửa ngày, kết quả đều bị hất cho một câu:"Tiên sinh, cậu nói không sai, nhưng là chúng ta không thích hợp......" Huyễn Thần thổ tào, không thích hợp sao không chịu nói sớm!!!
Huyễn Thần cũng không khả nề hà, có xí nghiệp vừa thấy hắn tây trang giày da mang theo công văn không cho vào cửa. Huyễn Thần nội tâm thổ tào: Lão tử soái như vậy, nơi nào giống người bán bảo hiểm!!!!
Nửa tháng sau, Huyễn Thần một nhà đều không có thành công, Hoàng Chẩn Vĩnh gọi điện thoại cho hắn, hai người nói với nhau vài câu liền treo máy, Hoàng Chẩn Vĩnh khẩu khí rất đáng giận! Huyễn Thần ngồi ở quán cà phê gần trường Long Phúc, xem tư liệu của mình. Loại quản lý tài sản tiên tiến này vài năm sau có lẽ sẽ rất phát triển, nhưng bây giờ nó không thích hợp lắm với thị trường. Huyễn Thần nhìn tư liệu này thở dài, thị trường Trung Quốc qua vài năm nữa là tốt rồi, nhưng là hắn không thể đợi, tiểu bao tử nhà hắn muốn uống sữa bột, còn tiền học phí của Long Phúc kỳ sau phải nộp rồi.
Huyễn Thần uống cà phê, Hàn Chí Thành an vị ngồi ở đối diện:"Tôi có thể ngồi ở đây không?" Huyễn Thần nhìn y một cái:" Hàn thiếu gia?"
Chí Thành phong độ rất tốt ngồi xuống, nhìn tư liệu trong tay hắn cười:" Hoàng thiếu gia hiện tại là cố vấn tài chính?" Huyễn Thần không tự giác thái độ liền cường ngạnh, không có biện pháp, tình địch trước mặt, cho nên giờ phút này là khất cái cũng phải giả dạng làm vương tử!
Huyễn Thần quấy cà phê cười nói:" Hàn thiếu gia sao đến đây"
Chí Thành cười nói:"Nơi này không phải địa bàn Hoàng thiếu gia đi. Hoàng thiếu gia sẽ không một tay mua hết bốn phương phải không?" Ngữ khí châm chọc, Huyễn Thần cười cười không quan trọng, hiểu Chí Thành đang có ý tứ gì, hắn hiện tại là rời nhà trốn đi, chính là nghèo túng. Nhưng kia có cái gì đâu, Huyễn Thần cùng người mình yêu ở chung một chỗ đã là hạnh phúc rồi.
Chí Thành nhìn hắn cười liền nghiến răng, là biết hắn đang nghĩ cái gì! Chính là biết nên y càng sinh khí! Không chỉ y ngưỡng mộ Long Phúc, mà còn ngưỡng mộ cả Lý gia. Lý thị tập đoàn tại Hàng Châu có danh tiếng nhất nhì, cho nên Long Phúc so với người khác là không thể, người khác cũng không thể so với cậu, dung mạo càng kém, gia thế cũng không ai bằng!! Nhưng Long Phúc lại vì tên này mà mất nhà mất cửa!
Chí Thành cắn răng cố gắng bình tĩnh mới bắt đầu đánh trả:"Nghe nói Hoàng thiếu gia gần đây bị khủng hoảng tài chính?"
Huyễn Thần ánh mắt sâu sắc, hạ tầm mắt:" Hàn thiếu gia có ý gì?" Chí Thành chỉ là nhìn hắn cười, Huyễn Thần cũng chậm chậm nói:"Siêu thị Gia Phúc thiếu gia cũng có phần thu mua?"
Chí Thành không chút để ý:"Tôi cứ tưởng rằng Hoàng thiếu gia sẽ không bận tâm tới vấn đề tiền bạc."
Huyễn Thần nhìn y một hồi cũng không chút để ý cười nói:"Là tôi không để ý Hàn thiếu gia cơ bản có nhiều tiền như vậy. Ân? Siêu thị Gia Phúc từ bao giờ có thể ngang bằng với một cái tập đoàn ở Hàng Châu. Hàn thiếu gia thật sự là hào phóng sang sảng, nếu nguyên phó thị trưởng biết nhất định sẽ vui mừng, đúng là hổ phụ sinh khuyển tử (.Cha hổ sinh con chó = cha tài giỏi mà con chẳng ra gì) "
Huyễn Thần đem từng câu từng từ nói ra, mặt Chí Thành càng ngày càng khó coi.
Huyễn Thần uống một ngụm cà phê sau cười cười:" Hàn Chí Thành, nếu cậu thật sự chỉ vì chỉnh tôi, Huyễn Thần thật sự là vinh hạnh, có thể khiến Hàn thiếu gia mạo hiểm lớn như vậy. Chỉ là, Chí Thành, làm việc đầu tiên nên suy nghĩ một chút đến ba mẹ của mình. Tôi nhớ Hàn phó thị trưởng năm nay sẽ tham gia bầu chọn, có lẽ về sau sẽ là thị trưởng của Hàng Châu."
Chí Thành cười lạnh ngồi:" Hoàng thiếu gia nói đùa, sao tôi có thể làm ra chuyện lớn như vậy. Là Hoàng thiếu gia vận mệnh bất lợi đi."
Huyễn Thần cười cười gật đầu:"Ừ, cho là vậy đi"
Chí Thành nhìn hắn, Huyễn Thần đợi một hồi mới cười nói:" Hàn phó thị trưởng so với cậu tốt hơn nhiều" Chí Thành sắc mặt cương lên, Huyễn Thần cười cười:" Hàn phó thị trưởng vì dân vì nước, cúc cung tận tụy. Thật sự tôi rất ngưỡng mộ cách làm người của ngài" Hắn càng nói Chí Thành sắc mặt càng đen.
Huyễn Thần nhìn y một cái thản nhiên nói:"Còn có, Hàn thiếu gia, vô luận là thị trưởng Hàng Châu hay là phó thị trưởng, tôi không chịu thua, vì tôi cơ bản không thề có thể chống lại!" Chí Thành, cậu không phải muốn so gia thế sao? Cậu không phải muốn so với năng lực sao? Cậu là so Hoàng gia, hay là so với Lý gia! Nếu này đó còn chưa đủ, tôi đây còn đám bạn ngoài kia! Diêu gia! Triệu gia! Triển gia! Chí Thành, đừng tưởng chỉ có cậu biết dựa vào gia thế làm càn! Tôi cũng có thể! Nếu cậu dám đắc tội tôi, làm tổn thương những người thân yêu của tôi, tôi nhất định sẽ tìm cậu trả lại đầy đủ! Hoàng Huyễn Thần không phải dễ khi dễ như vậy! Huyễn Thần cắn răng, trong lòng vô cùng phẫn nộ. Hắn thống hận quyền thế, nhưng là giờ khắc này cũng bị bức đến nóng nảy!
Chí Thành sắc mặt lúc này thần kỳ khó coi, y là nhờ quyền lực của cha y để âm thầm phá rối, chính y cũng không có khả năng gây ra chuyện lớn như vậy! Thật sự không thể nuốt nổi khẩu khí với tên này! Hoàng Huyễn Thần cũng không phải cái gì thứ tốt, ngày đó buổi tối lúc y say, Hoàng Huyễn Thần đã chứng kiến hết việc y làm, nếu y thật sự nói ra chuyện đó, Hoàng Huyễn Thần nhất định sẽ bắt y phải biến mất!! Cho nên Hoàng Huyễn Thần chả tiếc thay gì khi dùng quyền lực ép chết tên này!
Chí Thành dùng sức nắm chặt chén trà, có chút sinh khí, tức chính bản thân mình! Giờ khắc này mới cảm giác chính mình ngu ngốc!! Chí Thành cắn răng nhìn Huyễn Thần, Huyễn Thần rõ ràng nghèo túng thành như vậy, nhưng vẫn hung hăng đả kích mình, vừa nghĩ đến nếu cha biết chắc chắn sẽ chỉnh đốn mình một trận, thậm chí đi tìm Hoàng Chẩn Vĩnh giải thích! Vừa nghĩ đến chuyện này Hàn Chí Thành liền hận không thể đem Hoàng Huyễn Thần bổ ra làm đôi! Y thực hận cường quyền! Y càng hận cường thế! Chí Thành chính mình trong lòng cũng thực mâu thuẫn, ghen tị với người cường thế mượn thế lực trong nhà! Nhưng không nghĩ đến bản thân mình cũng là loại đó.
Huyễn Thần nhìn Chí Thành biểu tình trong lòng cười lạnh, trách không được Hoàng Chẩn Vĩnh gọi điện thoại cho hắn, nguyên lai là thông qua loại này biết hắn phá sản! Biết hắn còn nói sẽ cho hắn tiền bồi thường, ha ha, hắn là nhìn trúng Hàn thị trưởng!
Hai người ngồi trừng mắt nhìn đối phương một hồi. Chí Thành trừng không nổi nữa, bắt đầu uống cà phê, quấy cà phê thủ tay đều phát run, Huyễn Thần nhìn tay y ngầm thở dài, hắn vốn không muốn cùng Hàn Chí Thành so đo, không nên so đo với một đứa trẻ như vậy, chính mình liền tính là thắng nhưng một chút mặt mũi đều không có! Là do hôm nay công việc không thuận lợi lại gặp chuyện này nên khơi mào lửa giận, thế nhưng cùng hắn so gia thế thì đúng là ngây thơ chết Huyễn Thần cười, có chết cậu cũng không muốn dây dưa với hai chữ gia thế kia nữa! Là do hôm nay hắn quá kém nên mới bất đắc dĩ dùng! Felix là người hắn yêu, hắn không thể để cho người khác khi dễ cậu, một chút cũng không được! Huyễn Thần tự hỏi quyền thế là cái nghĩa gì, có lẽ cả đời này hắn chỉ sống trong một cuộc đời bình phàm, nhưng sẽ không để ai gây khó dễ.
Hai người ngồi một hồi, ai cũng chưa nói muốn đi, toàn bộ cà phê tiệm cà phê vắng vẻ do toàn bộ sinh viên đang lên lớp, Huyễn Thần nhìn nhìn thời gian, Felix sắp tan học, Huyễn Thần nở nụ cười, hắn muốn triệt để đem Hàn Chí Thành đuổi đi. Huyễn Thần hoãn khẩu khí:" Hàn thiếu gia học ở đâu? Cùng Felix một ban?"
Chí Thành ngẩng đầu nhìn hắn, y đến đây chỉ đế nhìn xem chứ không học.
Huyễn Thần nhìn ra vẻ mặt của y tiếp tục nói:" Hàn Chí Thành, mong cậu về sau tránh xa Felix ra một chút."
Chí Thành ánh mắt lập tức sửng sốt:"Anh dựa vào cái gì mà yêu cầu tôi!"
Huyễn Thần cười cười:"Bởi vì cậu không có tư cách. Felix cũng sẽ không thích cậu." Chí Thành cười lạnh:"Anh tự cho mình có tư cách hay sao?"
Huyễn Thần cười cười:" Chí Thành cậu không hiểu cậu thua ở điểm nào sao?"
Chí Thành cười nhạo:"Tôi làm gì thua ai! Nếu thua cũng là Hoàng thiếu gia đi!"
Huyễn Thần cười lắc đầu:" Hàn Chí Thành, cậu còn nhỏ, một sự tình suy xét không chu toàn cũng có thể lý giải. Cho nên lần này sự tôi sẽ không so đo......" Chí Thành cắt lời:" Hoàng thiếu gia thật sự là càng ngày càng luyên thuyên!"
Huyễn Thần cười cười không quan trọng:"Hảo. Hàn thiếu gia có năng lực có dã tâm, là tôi theo không kịp."
Chí Thành theo dõi hắn, Huyễn Thần nhìn hắn cười cười:" Hàn thiếu gia, yêu một người có lẽ có trăm ngàn cách. Cậu lợi dụng Felix ngồi lên ngai vàng, lại cho em ấy phụ thuộc quyền lực vinh quang, này không phải yêu. Có lẽ cậu cho rằng đây là yêu, được rồi, coi như đúng đi, nhưng cách yêu này không thích hợp với Felix. Felix vốn không cần những thứ đó." Huyễn Thần trong lòng cũng có chút khó chịu, hắn tìm hiểu con người của cậu mới biết cậu không phải tham vinh quang phú quý, thứ cậu muốn là sự chú ý, thừa nhận cậu, quan tâm cậu, thương yêu cậu.
Chí Thành gắt gao nhìn Huyễn Thần, Huyễn Thần biểu tình bình thản, cái này không hẳn là châm chọc y, mà còn là nói cho chính hắn nghe. Huyễn Thần phục hồi tinh thần nhìn y:" Hàn thiếu gia, chuyện Felix chuyển trường chắc chắn cậu biết, thời điểm kia cậu cũng không có đến. Cậu cũng không đưa em ấy đến trường." Chí Thành khóe miệng động hạ, Huyễn Thần cười cười thực bình thản:"Tôi hiểu lòng Hàn thiếu gia, Hàn thiếu gia muốn quyền lực hay tình yêu, cái này chính cậu nên lựa chọn rõ ràng chút?"
Chí Thành rốt cuộc không nhịn được đứng lên, Huyễn Thần cười cười nhìn y bỏ đi, Hàn Chí Thành nói thật cũng không xấu, là do y yêu người hắn yêu, cả hai là tình địch nên buộc phải chèn ép một chút. Chỉ cần y không có ra tay với Felix là được, không tai hại là tốt rồi. Có lẽ y thật sự thích Felix, nhưng tiếc thay chỉ là người đến sau. Tình yêu trong lòng mỗi người vốn không ai giống ai, hắn cũng quản không được người khác trong lòng, Huyễn Thần, Felix là tất cả, Tiểu Dần là vật sỡ hữu liên kết hai người. Hắn cả đời này vì hai người kia mà cố gắng.
Long Phúc tan học nhìn thấy Huyễn Thần đứng ở trước cửa, khóe miệng không tự giác động hạ liền cố tình đi nhanh đến trước mặt, nhìn hắn tươi cười mím môi:"Sao anh lại tới đây? Không cần đi làm?" Huyễn Thần giúp cậu cầm đống sách cười:"Hôm nay có một vị khách ở gần trường, cho nên làm xong liền sẵn tiện đến chờ em. Chúng ta đi thôi."
Long Phúc vừa đi còn chê cười hắn:"Anh lúc nào cũng nhàn hạ, vậy mà công ty mắt mở mắt nhắm vẫn phát đủ tiền cho anh!" Huyễn Thần lôi kéo cậu cười lén lút:"Cái gì nha, anh đây là đi tiếp khách hàng, vừa thấy thời gian không sai biệt lắm, gần đến giờ tan tầm mới đến. Không tính bỏ bê công việc!"
Long Phúc cắt lời, Huyễn Thần thay cậu mở cửa xe:"Hôm nay em lái hay anh lái?" Long Phúc hưng phấn nói:"Tôi lái, anh ngồi." Huyễn Thần cười cười:"Được."
Huyễn Thần trong lòng vẫn thực thích công việc này, nâng cấp ô tô là trò tiêu khiển hằng ngày của hắn, nếu ngày đó đem trò này phát triển thành công việc cũng không tệ. Có hứng thú mới có động lực làm!
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro