Chap 89

Long Phúc tắm rửa xong mới đến phiên Huyễn Thần, thời điểm hắn ngồi lên giường, Long Phúc đã nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Huyễn Thần nhẹ nhàng nâng cậu dịch vào bên trong một chút, Long Phúc không quá bình tĩnh thì thào:"Đừng có mà leo lên giường, tôi không ngủ chung giường với anh......" Ngữ điệu ấm áp, không hề có chút gì gọi là uy hiếp cả. Thân thể của cậu lúc này cũng ấm áp, nhìn hấp dẫn lòng người, Huyễn Thần ôm cười cười:"Ngủ đi." Long Phúc lẩm bẩm vài tiếng rồi ngủ tiếp. Hôm nay anh trai cậu cùng Lễ Chí đến, làm cho cậu không ngủ trưa, cho nên hiện tại cảm thấy vô cùng mệt nhọc.

Huyễn Thần đem bàn tay sờ soạng trong quần áo cậu một phen, tay hắn hiện tại có chút thô ráp hơn lúc trước, vì thế vô cùng thích hợp để gãi ngứa. Huyễn Thần sờ soạng thực thoải mái, Long Phúc dần dần điều chỉnh tư thế, đem chân khoát lên người Huyễn Thần, cũng không làm loạn mà cho hắn sờ soạng. Huyễn Thần sờ lên da thịt bóng loáng hệt như bánh bao Tiểu Dần, Tiểu Dần quả thật giống mẹ hơn. Sau mấy tháng ôm Tiểu Dần, Huyễn Thần học được rất nhiều kinh nghiệm, sách nói tiểu hài tử đều thích được nhu nhu gãi ngứa, không những có thể gia tăng hài tử cảm giác an toàn, mà còn có thể tăng mạnh trí lực phát dục, tóm lại nhất chuỗi dài lợi ích, vì thế Huyễn Thần liền học làm cho con, một thời gian sau, Tiểu Dần không ly khai đòi hắn mát xa, tối nào cũng phải sờ sờ vài chỗ mới chịu ngủ. Sau khi Tiểu Hồng đến đây sau hắn còn cố ý chỉ dạy cho nàng.

Hắn cùng Long Phúc thời điểm hiện tại chung phòng nên thói quen không đổi được nên áp dụng lên người Long Phúc, Long Phúc giống như cũng thích, lúc hắn sờ cũng không có đuổi hắn đi, khụ, đương nhiên khi ngủ cũng không có ý thức. Tóm lại hắn sờ thành sờ thói quen, Long Phúc cũng thành thói quen, mỗi khi đụng đến đều thấy trong lòng thoải mái, cánh tay cánh chân cậu đều bám trên người Huyễn Thần, mặt hơi chôn vào cổ phát ra hơi thở thì thào. Huyễn Thần nhịn không được làm vài động tác thân thân với cậu, cậu cũng không có phản đối, chính là nhéo cái mũi, ân, tên này ngủ thật sự say rồi, Huyễn Thần nhìn chỉ biết cười thầm. Cái vuốt ve của hắn không đơn thuần như lúc đầu nữa, bàn tay lặng lẽ đi xuống, trượt đến mông mới dừng lại, Huyễn Thần ngừng hạ, Huyễn Thần chờ cậu hô hấp đều rồi tiếp tục đi xuống, ngón trỏ gian xảo vờn quanh một vòng, chưa đến một phúc đầu ngón tay Huyễn Thần đã ươn ướt, Huyễn Thần nhịn không được muốn sáp vào trong, nửa đầu ngón tay mới vói vào đi thì Long Phúc hừ một tiếng, vô ý thoải mái bắt đầu vặn vẹo. Huyễn Thần không dám động, đầu ngón tay cũng không chịu đi ra, Long Phúc không thoải mái, mắt muốn mở, trạng thái nửa mơ nửa tình, Huyễn Thần bất đắc dĩ đành phải thong thả rút ra, tiếp tục gãi ngứa cho cậu. Tiểu hài tử này quả thật rất mẫn cảm! Chuyện này lén lút có vẻ không tốt lắm. Huyễn Thần ánh mắt đen lại, tay vòng lên sờ phía trước cho cậu.

Tay hắn thích hợp để gãi ngứa, nhưng là sờ phía trước không thoải mái. Long Phúc hừ hừ, chân trên người hắn rốt cục rớt xuống, Huyễn Thần một bàn tay bao ở toàn bộ phân thân, ngón tay cái nhẹ nhàng chậm chạp theo tiến độ mát xa trên phần đỉnh. Long Phúc ân một tiếng, Huyễn Thần liền động chậm một chút, ngón cái đặt ơ giữa phần thân bóng loáng, bốn ngón còn lại gắt gao cầm vuốt ve lên xuống, trò đùa giỡn như vậy khiến Long Phúc một hồi sau không chịu được, mở to mắt nhìn hắn:" Hoàng Huyễn Thần!" Huyễn Thần cúi đầu thân thân với cậu, trong tay không có lơi lỏng. Long Phúc hừ một tiếng bắt đầu động thủ, Huyễn Thần đã sớm đem tay cậu ngăn chặn, một cánh tay đặt ở sau eo, cánh tay còn lại bị hắn bắt lấy đặt lên đỉnh đầu.

Long Phúc tránh không được, Huyễn Thần càng làm nhanh, Long Phúc càng khó nhịn mà vặn vẹo, hai chân dùng sức muốn co lại, nhưng không đấu nổi hắn, vì thế bị dang rộng ra, trên đỉnh đều tiết ra nước, Long Phúc nhịn không được nức nở, chôn ở trong lòng hắn run lên. Huyễn Thần buông lỏng tay ra rồi ôm lấy cậu, một tay còn lại cũng không có nhàn rỗi, dồn dập xoa nắn ghi nhớ đem cậu ôm chặt vào trong lòng.

Long Phúc dựa vào trong lòng thở hổn hển, thần trí giờ đây cũng không tỉnh táo, quần áo của cậu sớm đã bị Huyễn Thần cởi ra gần hết, lần này hắn dùng áo ngủ trực tiếp lau thân cho cậu, Huyễn Thần lau xong cậu vẫn chưa thanh tỉnh, ánh mắt chứa một tầng hơi nước, Huyễn Thần nhìn thấy liền dùng tay sơ lên khuôn mặt nóng bỏng ấy, Huyễn Thần khống chế không được thân mình, mơn trớn từ trán đến mũi, rồi đến miệng, Long Phúc vô ý thức lắc đầu, Huyễn Thần vẫn hôn đến trước ngực cậu, rồi ngậm lấy đầu nhũ nho nhỏ đã sớm đứng lên, Long Phúc khó nhịn hừ một tiếng, tay bắt lấy tóc hắn, Huyễn Thần đem hắn cố chấp làm mọi động tác thân mật, tay sờ xuống phần chân, cậu cố tránh lại tránh không được, toàn thân nhũn ra, Long Phúc lấy tay bấu chặt ga giường. Thanh âm của cậu rầu rĩ, hắn, là xứng đáng sao! Mấy ngày này Huyễn Thần đều như vậy đều đem cậu ra khiêu khích, thế mà một chút năng lực phản kháng đều không có. Cậu là đang tham luyến thủ đoạn đùa giỡn thủ của hắn hay sao!! Cho nên mới khiến hắn được một tấc lại muốn tiến một thước!! Long Phúc nghẹn đến mức nước mắt đều tuôn ra, Huyễn Thần thật quá đáng! Đầu ngón đi vào đã được hai ngón, Long Phúc rốt cục hô lên:"Không cần...... Không cần! Hoàng Huyễn Thần, tôi không cần!" Cậu không muốn làm dưới cái kia, lại càng không muốn sinh con nữa!

Mang theo tiếng khóc nức nở, Huyễn Thần rốt cục thanh tỉnh ngẩng đầu nhìn cậu, Long Phúc dùng sức điều chỉnh hơi thở, khóe miệng cố chấp cong lên, ánh mắt quật cường chờ, có điểm ướt át. Huyễn Thần nhắm chặt mắt đặt tay lên bờ vai của cậu rồi dùng sức ôm cậu vào trong lòng. Bị thân thể thon dài to lớn đè nặng, Long Phúc có chút sợ hãi động động, Huyễn Thần ôm chặt, ghé vào lỗ tai cậu nhẹ nhàng mà thở dài:"Anh biết, anh sẽ không bức em, hôm nay là do anh khốn kiếp. Thực xin lỗi."

Long Phúc thở hổn hển khẩu khí:"Trước buông tôi ra." Huyễn Thần lại ôm ôm:"Cho anh ôm một lát, chỉ một lát thôi." Long Phúc không biết nên nói cái gì cho phải, kia một hồi, Huyễn Thần áp mở hai chân cậu, giữa hai chân dùng sức cọ xát. Cây căn nóng bỏng kia mỗi một lần đều muốn ngang ngược đi vào khi thì muốn rời khỏi, như vậy triển chuyển cọ xát khiến Long Phúc khó nhịn hừ một tiếng, vừa đau vừa nóng lại khó chịu, Huyễn Thần dùng tay nâng đầu cậu lên dùng lưỡi vói vào hôn một phen.

Long Phúc thân thể trái phải bị hắn áp nhuyễn, hiện tại chỉ có thể thở hổn hển, Huyễn Thần cọ xát đến khi dễ chịu bắn ra, hắn dễ chịu Long Phúc thực ủy khuất, Huyễn Thần lau sạch sẽ giữa hai chân cho mà cậu vẫn còn nháo khó chịu. Huyễn Thần đem cậu ôm vào trong lòng:" Ngủ đi." Long Phúc lúc này đang sinh khí ghê gớm, Huyễn Thần không nói lời là thật (ý em là mỗi lần anh kêu đi ngủ lát sau đều làm loạn), Long Phúc cảm giác ủy khuất bắt đầu nói với hắn:"Anh lần sau không cần đối với tôi như vậy." Huyễn Thần ừ một tiếng, thái độ rất tốt. Long Phúc còn nói:"Không được ngủ chung giường!" Huyễn Thần vẫn là ừ. Long Phúc cắn răng:"Nhịn không được phải đi toilet giải quyết!" Huyễn Thần vẫn là ừ một tiếng! Long Phúc náo loạn, vừa nghe là biết hắn đáp cho có lệ! Mỗi lần cậu nói sẽ không để hắn cùng cậu một giường, nhưng sáng hôm sau tỉnh lại đều thấy hắn nằm bên cạnh! Cậu bắt hắn tự mình giải quyết hắn cũng không chịu, mỗi lần đều đè ra khi dễ!! Cái này nói rất nhiều mà hắn không thèm sửa!!!

Long Phúc dùng sức lay cổ:"Anh trừ bỏ ừ ừ còn có thể làm gì! Tất cả đều là gạt tôi!" Huyễn Thần thở dài nắm lấy tay cậu, ngữ khí rất tốt:"Lần sau anh sẽ nhớ kỹ." Long Phúc náo loạn:"Những lời này anh cũng nói rất nhiều lần rồi!" Huyễn Thần nhíu mày:"Rất nhiều lần sao!" Long Phúc ánh mắt trừng lớn:"Rất nhiều lần!!" Huyễn Thần tự nhủ:"Chắc là do anh quên." Long Phúc hỏa khí dâng trào, nói không nên lời!

Huyễn Thần ôm cậu thở dài:" Đừng nóng giận a, là anh muốn em, nhịn không được." Câu này cũng nói nhiều lần rồi, loại sự tình này thành thói quen rồi hay sao!

"Biến đi! Tại sao anh không tự áp mình đi!" Long Phúc náo loạn, nói chuyện đều không dùng đầu óc, Huyễn Thần nhìn cậu giảng giải:"Anh chỉ muốn áp em." Long Phúc vỗ hắn một cái:"Vương bát đản!"

Huyễn Thần nắm lấy ray cậu xoay đến một chút để cận an vị trong lòng rồi chặt chẽ ôm:" Ngoan đi ngủ, đã 12 giờ, anh ngày mai còn phải đi làm a." Long Phúc tránh không ra đến chính mình náo loạn một hồi liền buông tha cho số phận, cậu lúc này mệt mỏi vô cùng, mỗi lần xong việc sau đều nháo như vậy, trách không được Hoàng Huyễn Thần lưu manh, loại sự tình đã này thói quen, vương bát đản! Long Phúc lui trước người hắn âm thầm ảo não, không biết chính mình khi nào dung túng hắn, cũng không biết chính mình khi nào biến thành loại người như vậy, không hề hận hắn, nguyện ý cho hắn tới gần, nguyện ý cùng hắn ngủ. Đây là thời điểm bắt đầu hay sao? Long Phúc nghĩ nghĩ một chút liền ngủ thiếp đi.

Ngày hôm sau tỉnh dậy quả nhiên liền không gặp Hoàng Huyễn Thần, Long Phúc mơ hồ một hồi mới nhớ tới Huyễn Thần 6 giờ đã đi làm, không, là bắt đầu đi khuân vác. Long Phúc nghĩ nghĩ thở dài, xứng đáng! Ai bảo hắn từ đầu không nghe chính mình, hiện tại lưu lạc đến công trường! Long Phúc đứng lên mặc xong quần áo, một bên cài nút một tay kéo kéo che đi dấu hôn, hấn cũng hay thật, đi làm tại công trường gần 4 tháng, cậu cũng không biết, thời điểm mình còn nghỉ hè ở nhà cũng hắn giấu diếm được, ngay cả Phương Xán cùng chị Hồng cũng không biết, chỉ biết Huyễn Thần mỗi tháng giao cho chị Hồng 4000 đồng tiền. Sau đó thứ bảy cuối tuần còn có thời gian lôi kéo cậu cùng Tiểu Dần đi chơi vườn bách thú. Thuận tiện trên đường hướng dẫn về xe một chút cho cậu.

Tóm lại lúc đó bọn họ đều không biết Huyễn Thần làm cái gì, mỗi lần Phương Xán định đưa tiền trợ cấp thêm, người kia luôn mạnh miệng:"Không cần. Tôi kiếm đủ tiền, tiền lương cũng rất cao." Biến thành Phương Xán nghe xong xấu hổ, đành phải vụng trộm đưa cho Tiểu Hồng. Cho nên bọn họ cả nhà đều không biết Huyễn Thần đi khuân vác, nếu không phải ngày hôm qua cậu đi công trường thăm dò có lẽ cả đời này cũng không biết Hoàng Huyễn Thần ngồi công trường đâu!!

Long Phúc trong lòng càng nghĩ càng giận, cũng không biết mình sinh khí cái gì, cuối cùng đem Hoàng Huyễn Thần mắng một trận, xứng đáng, là tại hắn mạnh miệng! Hắn tự đại, quá coi trọng mặt mũi.

Long Phúc tẩy một hồi dấu hôn cũng phai bớt, chửi cũng chửi xong, Tiểu Hồng gọi cậu:"Felix rời giường ăn điểm tâm." Tiểu Dần nhìn thấy cậu đi ra cũng ô ô nói chuyện, ý tứ là cha hư, dạy trễ hơn cả Tiểu Dần. Cha đích thực là đồ lười nhất nhà! Long Phúc ngồi xổm xuống ngón tay ngoắc ngoắc, Tiểu Dần bay nhanh đến bên cạnh, Long Phúc niết cằm hôn con một cái, Tiểu Dần lập tức cao hứng, đem món đồ chơi trong tay ném đi, đến ôm cha một cái, ai biết được Long Phúc nói:"Tiểu Dần, từ hôm nay trở đi con không nên uống sữa bột nữa a!"

Tiểu Dần trợn tròn mắt, con không uống sữa vậy con uống cái gì! Con mới chín tháng mà huhu! có nhân đạo hay không a! Đây là ngược đãi con nít! Long Phúc nghe không hiểu con trai nói gì cũng không quản con có hiểu được hay không chỉ là thẳng thắn giải thích:"Sữa bột của con rất đắt, một hộp đã 260. Giờ con có thể ăn, một tháng ăn dặm còn muốn uống bốn hộp, như thế là nhiều lắm. Dù sao con hiện tại cũng có thể ăn canh trứng gà, cho nên ngưng sữa bột đi." Ân, Long Phúc nghĩ nghĩ, trứng gà giống sữa bột! Huyễn Thần chính là người mở đầu làm canh trứng!

Tiểu Dần nước mắt lưng tròng. Long Phúc ôm con đứng lên:"Cha về sau cũng không lái xe, sẽ ngồi xe công cộng. Ân, học bổng của cha, có 5000 đồng, ân, đợi đến khi cha lấy tiền sẽ cho con uống lại sữa bột được không?" Tiểu Dần lắc đầu, cánh tay bụ bẫm ôm cổ cha: Cha, cho con uống thêm một tháng đi...... Chỉ uống một tháng nữa thôi...... Chờ khi con lớn con sẽ không uống...... Ô ô...... Tiểu Hồng đang loay hoay trong phòng bếp nghe xong lời cậu nói cười ghê gớm:"Tiểu Dần đến đây, không nghe cha con. Cha con hồ nháo, chính cha con uống sữa bột đến 3 tuổi, cai như thế nào cũng không được, bác sĩ nói hắn theo không kịp dinh dưỡng, cho nên thay sữa bột bằng sữa tươi uống đến bây giờ!" Long Phúc bưng sữa tay run lên, buông xuống:"Em từ hôm nay trở đi cũng không uống!"

Phương Xán cười:"Rốt cuộc là làm sao, sáng sớm liền lải nhải lẩm bẩm như thế." Long Phúc lắc đầu:"Không có việc gì." Huyễn Thần trăm phương nghìn kế gạt mọi người, cho nên cậu cũng muốn giữ mặt mũi cho hắn.

Phương Xán nhìn thoáng qua:"Thiếu tiền?" Long Phúc lắc đầu:"Không có." Phương Xán cười cười không nói cái gì, phòng khám đã khai trương, mỗi ngày cũng kiếm được chút tiền, đem hết tiền đưa cho Tiểu Hồng, thiếu cái gì cũng sẽ không thiếu tiền ăn uống.

Tiểu Dần mặc kệ mọi người, bay nhanh đến đem sữa trứng ăn, sau đó ôm lấy Phương Xán rồi bú bình, gắt gao ôm lấy cái bình mới xem như yên tâm. Long Phúc nhìn bộ dạng con mình không tiền ở trong lòng thổ tào: Quả nhiên là đồ ăn vặt! Tiểu Dần không để ý tới vặn vẹo đầu đưa lưng về phía cậu. Long Phúc cắn răng có chút đau.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro