Chap 91
Ánh mặt trời gay gắt chiếu xuống chói chang, ánh mắt cũng thấy đau, Hoàng Chẩn Vĩnh thấp giọng thở dài, Âu Dương Tuyết ở bên nhẹ giọng nói:"Chủ tịch, Hoàng thiếu gia vẫn là không muốn theo chúng ta trở về." Hoàng Chẩn Vĩnh nhẹ nhàng mà ừ một tiếng:"Tôi rèn luyện cho nó tốt, ít ra cũng biết chịu khổ" Hoàng Chẩn Vĩnh đang cố an ủi Âu Dương Tuyết ngoài ra còn an ủi chính gã, tính tình Hoàng Huyễn Thần gã cũng chẳng thể nào đoán được, cho hắn tiền hắn lại không cần, lại không thể bức, thật sự không có biện pháp nào.
Âu Dương Tuyết cũng nhẹ nhàng mà thở dài thực ôn nhu:"Chủ tịch, chúng ta lên xe đi. Lý chủ tịch đang ở trong xe."
Hoàng Chẩn Vĩnh dừng một chút mới gật gật đầu ngồi vào trong xe, trong xe quả nhiên thấy Lý Thời Hách, chỉ là Lý Thời Hách không nhìn gã đến một cái, ánh mắt tập trung ra ngoài cửa sổ. Hoàng Chẩn Vĩnh không nói gì, Âu Dương Tuyết đóng cửa xe phía sau rồi ngồi lên phía trước cũng không hó hé câu gì, lái xe cũng chưa lái đi, bọn họ ở trong xe ngồi, nhìn Huyễn Thần cùng Long Phúc đi xa, rốt cuộc nhìn cho đến khi khuất hẳn, Hoàng Chẩn Vĩnh biểu tình đã muốn khôi phục lại ban đầu phân phó cho Âu Dương Tuyết:"Cứ như năm trước, mở hội trà." Lý Thời Hách không nói gì, vẻ mặt có chút áp lực. Hoàng Chẩn Vĩnh thay ông làm quyết định.
Mùa trà rốt cuộc đã qua, lại đến mỗi năm đều tổ chức hội chợ, chỉ là năm nay Lý Thời Hách không còn có tâm tình đi ra ngoài tham gia triển lãm, cả sinh ý cũng không có. Đương nhiên, gã tâm tình có hay không đều không ảnh hưởng đến sinh ý, sinh ý Lý gia vẫn rất tốt, Lý Thời Hách xem như có tài buôn bán, ngay cả Hoàng Chẩn Vĩnh cũng không thể không bội phục, ông chính là một con người thông minh, năm đó thời điểm lão gia tử Lý gia dạy dỗ hai người bọn họ, vừa mới bắt đầu gã đã chống lại, Lý Thời Hách không thế nào quản gã, chờ đến khi gã rời Lý gia, Lý Thời Hách mới tiếp tục làm ăn. Hoàng Chẩn Vĩnh mỗi một lần đều muốn giúp nhưng luôn bị công tác làm cho bận rộn, gã đành phải yên lặng đứng phía sau hỗ trợ, giúp ông triển lãm bán hàng, đả thông xuất khẩu, nhưng có làm nhiều như vậy, Lý Thời Hách vẫn bề bộn nhiều việc như trước, càng bận rộn, cơ hồ mỡi ngày mỗi đêm đều tự mình thăm dò, vì thế Hoàng Chẩn Vĩnh hiểu được ông chính là muốn cho chính mình bận rộn một chút, cho nên không hỗ trợ nữa.
Hoàng Chẩn Vĩnh nương theo kính trong xe nhìn ông, Lý Thời Hách ngồi đoan đoan chính chính, có lẽ là có Âu Dương Tuyết cho nên biểu tình trên mặt vô cùng bình tĩnh, Hoàng Chẩn Vĩnh trong lòng có tư vị gì, xấu hổ cũng khẳng định là có, gã không nghĩ tới Lý Thời Hách sẽ một thân một mình đến công trường này. Hoàng Chẩn Vĩnh thu hồi ánh mắt trong lòng cũng rất khó chịu rốt cuộc nên làm thế nào để phá vỡ được nút thắt bế tắc giữa hai người đây.
Hội trà tổ chức rất trọng đại, ngay tại triển lãm trung tâm, Hoàng Chẩn Vĩnh cùng ông trực tiếp đến thăm dò. Mọi người thấy bọn họ cùng nhau đến liền nhanh chóng tiếp đón:"Ai nha, Hoàng đổng, Lý đổng, hai người rốt cục cũng đến đây a. Tiệc trà xã giao đang đợi hai vị." Hoàng Chẩn Vĩnh cùng Lý Thời Hách cười cười, cùng vài người hàn huyên. Bọn họ đồng thời cùng nhau tham dự là chuyện rất bình thường, con trai cả Lý gia cùng con gái út Hoàng gia có hôn ước ai mà không biết, cho nên đối với hai người cùng nhau đến đều phá lệ nịnh bợ, không có biện pháp nào, vì Hoàng thị phòng điền sản cùng Lý thị tập đoàn liên hợp không thể xem nhẹ.
Hai người cùng những người này hàn huyên một giờ, thảo luận về hội trà bây giờ mới xem như chính thức bắt đầu, đây là điều tất yếu phải nói đến, hàng năm các nhà phê bình lá luôn nhận xét Lý gia là đệ nhất danh trà. Thảo luận kết hợp với bữa tiệc ăn cơm, uống rượu, Lý Thời Hách uống không nhiều, do làm chuyện làm ăn nên bắt buộc phải uống, không chịu thua kém ai, hắn cố chấp quả thật có tác dụng, chuyện gì đều phải làm được cho tốt nhất, cho nên tập đoàn Lý thị quả thật rất hùng hậu.
Hai người đi về thì trời cũng sắp tối, Hoàng Chẩn Vĩnh trước đó liền đem Âu Dương Tuyết cùng bọn kia đuổi đi trước, gã vẫn còn tỉnh nên tự mình lái xe:"Chúng ta đi ăn chút cơm đi, buổi tối cậu chưa ăn cơm." Lý Thời Hách nhìn ngoài cửa sổ:"Về nhà."
Hoàng Chẩn Vĩnh cười cười:" Tôi nói với em ấy rồi, cậu mà về nhà trong tình trạng này chỉ khổ cho em ấy thôi." Lý Thời Hách lúc này mới nhìn gã một cái:" Hoàng Chẩn Vĩnh, ngươi rốt cuộc muốn làm gì." Hoàng Chẩn Vĩnh lái xe không quay đầu nói vẫn là thực bình thản:"Tôi chỉ muốn mang cậu đi ăn chút cơm."
Lý Thời Hách tỉnh hơn một chút, giờ phút này chỉ là cường điệu một lần:"Đưa ta đến con đường phía trước, muốn hay không cũng phải dừng xe." Ngữ khí không hề mang chút kịch liệt nào, là do ông đang mệt thấu người. Hoàng Chẩn Vĩnh trong lòng cũng có chút chua xót, Lý Thời Hách hơn một năm nay bận đến gầy gò mệt mỏi. Thời Hách vẫn là không muốn gặp gã, nếu không phải vì nhìn xem Felix, chắc chắn ông sẽ không cần phải đi theo Chẩn Vĩnh. Cố chấp như vậy, trong lòng Hoàng Chẩn Vĩnh khó chịu, nhưng là cảm thấy đau lòng nhiều hơn.
Hoàng Chẩn Vĩnh còn nói:"Đi đến sơn trang Tú Thủy," Lý Thời Hách nghe xong có chút sửng sốt, Hoàng Chẩn Vĩnh nhìn ông một cái thanh âm thực nhu hòa:"Cậu còn nhớ rõ sao, chúng ta lúc trước thường vào đó bắt cá, rồi nướng ăn."
Lý Thời Hách không có đáp nhưng cũng không đòi xuống xe nữa, ông kỳ thật cũng không muốn về nhà, không biết khi nào đã có ý nghĩ không muốn về nhà, về nhà nhìn thấy Mân Hạo không biết nói cái gì, thấy vợ mình càng không biết nói gì hơn, ba người ngồi ở cùng nhau thường thường là hai mắt nhìn nhau, chỉ có tiếng vang vọng của kênh truyền hình. Thiếu mất đi Long Phúc, tên tiểu tử đó thường hay liên tiếp đổi đài, đến mức TV Lý gia phải mua mới liên tục. Lý Thời Hách trong lòng khó chịu cũng không biểu hiện ra ngoài, vì thế dần dần về nhà chậm.
Hoàng Chẩn Vĩnh nhìn vẻ mặt tịch liêu nhìn ra bên ngoài cửa sổ ôn nhu cười nói:"Địa phương kia hiện tại khai trương đủ loại cửa hàng, tôi cũng mua ở đây một chỗ".
Trong khi cả hai nói chuyện thì cũng đến nơi, nơi này quả nhiên là cửa hàng san sát nhau mọc lên như nấm, giờ đã không còn nhìn thấy mặt nước, nơi này là do hồ Tây kéo dài tạo nên, chung quanh đều là cửa hàng, sơn trang Tú Thủy là nơi lâu năm, cho nên so với mấy cửa hàng khác cao hơn một chút, mặt trên trang trí bài tử cổ kính, danh tự một sắc đen, bốn chữ sơn trang Tú Thủy tại ngọn đèn nhuộm đẫm hạ lóe lên một tầng nhu hòa. Hoàng Chẩn Vĩnh đứng ở bên cạnh nhìn, Lý Thời Hách trên mặt cũng dịu đi phần nào, Hoàng Chẩn Vĩnh nương theo ánh đèn đêm lặng lẽ nhìn thêm một chút, Lý Thời Hách không phát hiện chỉ là nói:"Không phải nói ăn cơm sao? Đi." Có một số việc là cần nói rõ ràng. Hoàng Chẩn Vĩnh cười cười:"Được, chúng ta đi."
Sơn trang Tú Thủy vào năm qua vẫn phù hợp với ý cảnh nhất, bởi vì bên ngoài cửa sổ chính là hồ, ban đêm ánh trăng rọi xuống ánh lên tầng màu vàng lung linh huyền ảo. Lý Thời Hách đứng ở trước cửa sổ nhìn ra bên ngoài, đã nhiều năm không đến nơi đây, có rất nhiều chuyện trải qua, những việc có liên quan đến Hoàng Chẩn Vĩnh ông liền cố ý quên đi. Ông không muốn suy nghĩ đến chuyện này, một khi nghĩ đến liền không thể quên được, chôn thành cát không xong, đào ra tâm thì lại cảm thấy đau. Lý Thời Hách tay vịn lên cửa sổ có hoa điêu khắc vô cùng trơn nhẵn, Lý Thời Hách trong lòng đau không thể nào giải phóng.
14 năm, ông cùng Hoàng Chẩn Vĩnh sinh hoạt qua 14 năm a, mặc kệ là tốt là xấu, đều là khắc vào tâm trí như một kỷ niệm. Vô luận thời gian biến hóa như thế nào đi chăng nữa, vô luận có thương hải tang điền, kỷ niệm này cả đời này cũng không thể đem gỡ bỏ. Càng quên không được ông lại càng buộc chính mình phải quên. Càng quên không xong lại càng khó chịu. Càng khó chịu lại càng cảm giác có lỗi với vợ con, sau khi có Long Phúc lại càng cảm thấy áy náy hơn nữa.
Khi có thai Long Phúc ông việc cớ đi công tác để trốn, ít ra mới có thể trốn qua 8 tháng, thời điểm cái thai 3 tháng, rốt cuộc trốn không nổi nữa, lão gia tử bệnh nặng, muốn ông trở về, ông cứ cho rầng lão gia tử lừa mình cho nên cuối cùng quyết định không về, lại không có nghĩ đến là thật, lão gia tử bệnh nặng, ông lại mất tích 8 tháng, lão sinh khí nên càng bệnh nặng hơn. Lúc ông về nhà lão chưa kịp sám hối, trước khi chết nắm tay ông không chịu nhắm mắt! Ông hiểu ý tứ của lão gia tử, biết mình nên nói cái gì không nên nói cái gì, ông hứa sẽ bảo trụ Lý gia, sẽ đường đường chính chính làm một nam nhân, không thể đem Lý gia bôi đen, sẽ không làm thất vọng Lý gia.
Lý Thời Hách dùng sức cắn cắn đầu lưỡi, ông không biết đây có phải là ông trời trừng phạt ông hay không, trừng phạt ông bằng cách cướp mất đi một người thân. Sau một khắc kia ông cũng hiểu được, thì ra ông cùng Hoàng Chẩn Vĩnh thật sự không hề có quan hệ gì.
Lão gia tử qua đời tựa như Lý gia mất đi một người đáng tin cậy, ha ha, quả thật là, cha ông không ở đây, ông không là cái gì cả. Lão gia tử chết, Lý gia lại rơi vào đại hạn, lá trà sản lượng đột ngột giảm, xem như họa vô đơn chí. Một năm đó vô cùng thống khổ, ông cũng không biết mình đã vượt qua như thế nào, Felix sau khi được ông ôm về nhà thì về sau không ôm nữa, Lý phu nhân mất hứng, cái này ông có thể hiểu được, nhìn đứa con đang nằm trong lòng mình lại nhìn đứa khác nằm ở trên giường bệnh nhi, trong lòng ông vô cùng khó chịu, không thể đối mặt với đứa con của mình cũng như phu nhân, càng là không thể cùng nàng giải thích xuất thân của Long Phúc, cậu lớn lên rất giống ông, cùng nàng nói là nhặt không được, càng không thể nói là do chính mình sinh, trừ bỏ mấy lý do đây đó cũng chỉ còn lại là do ông cùng nữ nhân khác sinh.
Ông không biết nên xử lý quan hệ giữa con riêng và mẹ kế như thế nào, cũng may Lý phu không có trách cứ, còn nguyện ý giúp ông nuôi dưỡng đứa trẻ này. Ông trong lòng cảm kích không thôi, càng cảm kích lại càng thêm áy náy. Lý Thời Hách nghĩ không nổi nữa, thời điểm đó chính là yên tâm đem con giao cho phu nhân, sau đó liền bắt đầu bận rộn, bận rộn lo cho rằng sự Lý lão gia tử, bận rộn lo cho sản nghiệp Lý gia, vội vàng đánh mất tất cả mọi chuyện! Mỗi ngày trừ bỏ đi làm chính là đi làm, đi đến khuya mới về, lúc trở về hai đứa con đều đã ngủ, liền không đi nhìn một chút, nói cái gì là sợ quấy rầy con nghỉ ngơi. Ông vì thời điểm đó không chịu quan tâm nhiều đến con mình! Hiện tại rốt cục đến phiên ông bị báo ứng. Đến khi Felix rời đi, ông mới thanh tịnh, xứng đáng! Con đi rồi, trong lòng ông có dễ chịu hơn hay không!!! Lý Thời Hách mày rốt cục vừa lòng hay chưa!! Lý Thời Hách nhìn ra bên ngoài nở nụ cười, chính mình thật sự là bị báo ứng a, xứng đáng!
Felix a, ba biết sai rồi, ba thật sự rất nhớ con. Lý Thời Hách dùng sức bấu chặt cửa sổ, trong lòng vừa đau vừa nhói.
Hoàng Chẩn Vĩnh nhận lấy khay rồi bảo phục vụ lui xuống, đem đồ ăn bố trí lên bàn rồi kêu ông lại đây, Lý Thời Hách cố gắng khôi phục tâm tình quay đầu ngồi xuống, hai người trên chiếc bàn làm bằng gỗ quý nhỏ, đối mặt nhau, cảnh này hệt như mấy chục năm về trước, Hoàng Chẩn Vĩnh đưa chiếc đũa:"Mấy món này đều là cậu thích ăn, thử xem xong có đổi khẩu vị hay không." Lý Thời Hách bắt đầu ăn, hương vị là hương vị trước đây, trong miệng lại cảm thấy chua, thứ này so với lá trà còn đắng hơn.
Hoàng Chẩn Vĩnh nhìn ông nuốt thống khổ, nở nụ cười:"Ăn từ từ, tôi không có ý tứ gì, là do tôi thấy cậu tối nay chỉ uống rượu cho nên mới đến đây." Lý Thời Hách ăn xong rồi buông xuống chiếc đũa ngẩng đầu:" Hoàng Chẩn Vĩnh, ta, biết nhiều thế này nhiều năm mệt ngươi, chúng ta Lý gia ít nhiều làm phiền ngươi. Ta cũng biết ngươi đang âm thầm hỗ trợ, cho nên, cám ơn ngươi, nhiều thế này năm, vô cùng cám ơn ngươi." Lý Thời Hách nhìn chằm chằm chậu hoa lan đằng sau Hoàng Chẩn Vĩnh cười:"Mấy năm nay, tôi cũng làm sai rất nhiều, tôi cũng muốn cho ngươi một tiếng giải thích, thực xin lỗi. Con người của tôi chính là cái dạng này, cố chấp, không nói lý, cho nên nhiều chỗ đắc tội, thực xin lỗi." Ông không nhìn Hoàng Chẩn Vĩnh, chỉ là nói thẳng, muốn đem tất cả nói ra. Sai lầm gã sẽ giải thích, cảm kích sẽ nói lời cảm tạ, nói xong liền sẽ đem hai người bọn họ quan hệ triệt để tháo bỏ nút thắt.
Lý Thời Hách lần đầu tiên cùng người trước mặt giải thích, lần đầu tiên nói cảm tạ lại khiến Hoàng Chẩn Vĩnh hết sức khó chịu, gã tình nguyện chấp nhận việc Lý Thời Hách cao cao tại thượng cũng không nguyện ý ông nói mấy lời khách khí như người dưng, huống chi giờ phút này chỉ có hai người bọn họ!
Lý Thời Hách lại không có quản suy nghĩ của Hoàng Chẩn Vĩnh, ông chỉ muốn nói ra những điều mà ông cất giấu mấy năm nay, lần đầu tiên không hề phòng bị, lần đầu tiên không hề cố kỵ chỉ là đơn giản muốn nói đi ra mà thôi, nói xong bản thân cũng cảm thấy có chút dễ chịu. Lời cũng nói xong, cả hai cũng không có khúc mắc gì, không nợ nhau cho nên từ nay ông sẽ không cần phải ở gần Chẩn Vĩnh chi nữa. Thời Hách một chút cũng không muốn tới gần Hoàng Chẩn Vĩnh, ông đã trốn hơn 20 năm nay. Gặp được Hoàng Chẩn Vĩnh là do ông tạo nghiệt, phụ người khác là do ông vô liêm sỉ, người ta thay ông chắn rượu ông cũng không cảm kích, làm hại Chẩn Vĩnh có con riêng ( Lễ Chí ấy), có nữ nhân khác.
Lý Thời Hách một bên tưởng nhớ một bên cười, tục ngữ nói rất đúng, ác có ác báo, quả nhiên ông bị báo ứng, bị gã cường thượng, còn có con. Con phá không được, ông cũng không biết sinh như thế nào, một ngày một ngày nhìn bụng chính mình dần to ra, vừa sợ vừa thẹn, lại vô cùng căm hận! Quả thật xứng đáng! Một thân sĩ diện như ông mà gặp phải chuyện này quả nhiên là do báo ứng!
Thời điểm đó, ông bị sinh khó. Đúng vậy, như thế nào có thể không khó sinh, Felix 4 cân, quá lớn, không có cách sinh. Lúc ấy, sinh mổ ở quốc nội vô cùng thưa thớt. Ông sinh một ngày một đêm cũng không ra, đến cuối cùng không có cách nào Trần Quyết Minh quyết định làm phẫu thuật. Loại phẫu thuật này không ai muốn cả, hắn trên giường sinh xong ông nằm bất động trên giường suốt một tháng. Ha ha, xứng đáng, thật sự là xứng đáng, thời điểm đó nếu chết thì tốt biết bao nhiêu.
Bất quá có câu nói rất đúng, tai họa di ngàn năm, ông lại tiếp tục sống sót, trong lòng lại có một vết sẹo mãi mãi không khỏi đeo bám, cùng nó sống đến cả đời này. Cái này là do ông làm điều ác nên bị báo ứng, không thể trách ai khác. Lý Thời Hách cưỡng chế cùng Hoàng Chẩn Vĩnh giải thích, không muốn nhìn gã nên nhìn bồn hoa lan rồi nói một câu:"Thực xin lỗi."
Hai người thật sự không có chuyện gì để nói, trừ bỏ chuyện giải thích không còn gì khác. Tình cảm phỏng chừng là không có. Lý Thời Hách chính mình trong lòng cười cười, còn có cái gì, chính mình năm đó về điểm này ác ngôn ác ngữ hại chính mình. Lại nói Hoàng Chẩn Vĩnh xuất nhập nơi nào đều sẽ mang theo Âu Dương Tuyết, lúc đầu cứ cho là thế thân, nhưng nhiều năm như vậy cảm tình không hề lên xuống, chỉ duy trì mức độ nhất định. Ông cũng không hề nghĩ đến sẽ ở công trường gặp được bọn họ, ông cũng không có ý định chia rẽ bọn họ. Lý Thời Hách bắt đầu uống trà, trà này quả thật rất ngon, càng đắng càng dễ uống.
Hoàng Chẩn Vĩnh dừng một hồi mới cười: "Thôi được rồi, Thời Hách, tôi biết cậu không có ý đả kích tôi. Quá khứ chúng ta không nói, cậu không có sai, nếu sai cũng là do tôi sai."
Lý Thời Hách chỉ là nở nụ cười không có ngẩng đầu, Hoàng Chẩn Vĩnh cũng cười cười nói:"Tôi sai rồi, ngày đó không nên nói cậu như vậy Không nên nói cậu tâm địa độc ác, kỳ thật, là tâm địa tôi độc mới đúng. Cậu nói đúng, là tôi lợi dụng cậu, lừa dối cậu. Là cậu cứu tôi, cho tôi ở Lý gia, tôi lại lợi dụng Lý gia làm lá chắn để bảo vệ sinh mệnh, thậm chí, báo thù..." Lý Thời Hách nhìn lá trà trong chén không chút động
Hoàng Chẩn Vĩnh nhìn ông rất khó chịu: "Tôi vì tẩy sạch quá khứ mà cưới Hoàng phu nhân. Là do tôi nguyện ý cưới, không quan hệ đến cậu." Lý Thời Hách trong lòng đau xót, Hoàng Chẩn Vĩnh, thì ra gã cùng nguyện chấp nhận cứ thêm một vết dao khác trong lòng ông. Ha ha, nhiều năm như vậy a, ông vẫn không biết nên đối diện như thế nào với Hoàng phu nhân, cảm giác có lỗi với chị em hai người, Hoàng Huyễn Thần người mà ông xem như phân nửa con ruột, lúc hắn không muốn về nhà ông vô cùng giúp đỡ, sau đó là hắn đem con ông câu đi mất. Lý Thời Hách ngẫm lại Long Phúc đem trà còn lại uống hết, một mảnh trà đến miệng, ông ăn nó, tư vị chua xót như thế nào cũng tiêu không xong, là do lỗi của ông, là do ông sơ ý, nhìn không ra quan hệ mập mờ của hai đứa, nhìn thấy bọn họ quan hệ tốt lên, ông còn nghĩ là do huyết thống.
Lý Thời Hách nghe khó chịu, Hoàng Chẩn Vĩnh càng lý giải không, gã mời ông ăn cơm không phải để đào lại cái quá khứ đau đớn này. Bọn họ đều đã gần 40, tra tấn lẫn nhau hơn 20 năm, chẳng lẽ còn chưa tra tấn đủ hay sao! Chẳng lẽ còn phải tra tấn dày vò nhau cho đến chết!!
Hoàng Chẩn Vĩnh ngừng một hồi, Lý Thời Hách ngẩng đầu nhìn gã, nhìn gã không nói gì liền đứng lên:"Thời gian không còn sớm, cám ơn ngươi mời ta ăn cơm."
Hoàng Chẩn Vĩnh cũng đứng lên:"Thời Hách, tôi còn có chuyện muốn nói với cậu." Lý Thời Hách đưa lưng về phía gã cười cười:" Hoàng tổng, chúng ta về sau vẫn là thông gia, cho nên mấy lời không cần nói thì đừng nói." Hoàng Chẩn Vĩnh lại hô:"Thời Hách, tôi chỉ muốn nói: Lý gia với tôi chính là dưỡng dục chi ân, tôi cũng là người của Lý gia. Cho nên tôi luôn xem cậu là người thân, là máu mủ ruột thịt. Vì vậy, giúp cậu là trách nhiệm của tôi, cậu không cần cảm thấy gánh nặng" Lý Thời Hách không có quay đầu, Hoàng Chẩn Vĩnh cười cười:"Vô luận bao nhiêu năm nữa, cũng sẽ không thay đổi. Vô luận bao nhiêu năm nữa, tôi sẽ luôn ở cùng một chỗ với cậu."
Lý Thời Hách vẫn đưa lưng về phía gã, Hoàng Chẩn Vĩnh cười cười, biết hôm nay phải đem tất cả những lời chôn trong lòng đang nghẹn khuất nói hết ra. Lý Thời Hách là người gã yêu, là người duy nhất gã yêu cả đời này, gã chính là người duy nhất lý giải được tính cách cố chấp của Thời Hách.
Mấy năm nay bởi vì cảm thấy áy náy với Lý phu nhân cùng Mân Hạo áy náy đem hắn áp nhiều năm như vậy, 24 năm nay ông chưa từng có ngày nào vui vẻ. Ngày đó Mân Hạo thân thể tốt lên, ông cảm thấy rất vui vẻ, cho nên quyết định tuyên bố địa vị Mân Hạo, thế cho nên không tiếc hy sinh đứa con còn lại của mình - Felix, hy sinh luôn cả bản thân mình. Rõ ràng không thích cảm tình như vậy, lại khiến bản thân ông lại tận tình kiên trì nhiều năm như vậy.
Nhiều năm trôi qua, ông cảm thấy là chính mình vô liêm sỉ, nhiều năm như vậy, Lý gia lão gia tử không có, cho nên phải một mình quật cường chống đỡ. Cái gì cũng phải trở nên nổi bật, cái gì đều muốn làm tốt nhất, cái gì đều phải có mặt mũi.
Gã cho rằng bản thân đã chết ở năm 17 tuổi, ngủ thẳng một giấc đến 20 tuổi. Gần 4 năm, không phải không có đọc qua sách Khổng tử. Ông còn nguyện ý cùng chính mình, nguyện ý nằm dưới thân, chưa từng có ghét bỏ qua xuất thân của gã, không có ghét bỏ việc bản thân gã chỉ là người hầu, chưa từng có hoài nghi qua, chính mình nói cái gì thì chính là cái đó, có ăn ngon cũng khôg quên gã. Biết rõ Chẩn Vĩnh là loại người gì, còn cứu gã, ông không muốn thấy gã giết thêm mạng người nào...... Lý gia đãi hạ nhân rất tốt, đối với một người không rõ lai lịch cũng rất tốt......
Chính mình là vô liêm sỉ, bất quá là hối hận chính mình không có đem người đoạt lấy đến mà hận nhiều năm như vậy, thậm chí tìm thế thân đến ghê tởm. Nhiều năm như vậy, gã chưa từng nhìn xem Felix, thời điểm cậu sinh ra gã cũng không chiếu cố một ngày, ông trốn tránh tự một mình sinh, trưởng thành qua 19 năm, gã thậm chí không ngờ một người kiêu ngạo như Thời Hách lại trốn đi một nơi mà sinh con...... Chính mình tự xưng Thời Hách là người của mình, nhưng lại không làm được gì cho ông cả.
Hoàng Chẩn Vĩnh cố gắng bình tĩnh, Lý Thời Hách chưa có đi, ông là muốn nghe cho xong hết. Hoàng Chẩn Vĩnh trong lòng ấm áp hạ, Hoàng Chẩn Vĩnh ly khai khỏi ghế đi tới trước người ông:"Thời Hách, cậu yên tâm, tôi sẽ không bức cậu, sẽ không khiến cậu khó xử, cậu cứ làm cha của Mân Hạo, làm một người chồng tốt như trước là được. Tôi nói muốn cùng ở một chỗ chính là tôi và cậu duy trì mối quan hệ như lúc trước, cùng nhau chăm sóc cho Felix, tôi sẽ bảo hộ nó, sẽ không khiến bất luận kẻ nào thương tổn nó, cũng không để ai biết bí mật kia. Về phần cảm tình bọn họ hai người cậu cũng thấy được, hai đứa đang tiến triển rất tốt. Cho nên, cậu yên tâm đi. Tôi cam đoan: Bọn họ cả hai sẽ ở bên nhau một đời. Xin cậu hãy tin tôi lần cuối, đem tôi trở thành người thân. Tôi chỉ muốn nhìn cậu, muốn chăm sóc cho cậu như lúc khác, không có cưỡng cầu gì khác."
Hoàng Chẩn Vĩnh biết Lý Thời Hách đang nói có ý tứ gì, quan hệ bọn họ không thể công khai, mặc kệ có cơ hội hay không đều không thể,. Kỳ thật đã sớm định, hắn nói ra cũng chỉ là nói ra mà thôi.
Lý Thời Hách không có quay đầu, khóe miệng nhếch lên một chút:"Chỉ mong Hoàng tổng nói chuyện giữ lời." Ông không biết tại sao Chẩn Vĩnh lại nói mấy lời đó ra có lẽ hiện tại già đi, nghe không được mấy lời hoa bướm đó. Hoàng Chẩn Vĩnh không có thay đổi, là do ông thay đổi. Là ngay từ đầu cả hai không phải cùng một loại người, ông không phải Hoàng Chẩn Vĩnh, Hoàng Chẩn Vĩnh cũng không lý giải hắn, thời điểm liền cùng lúc trước có Felix, Hoàng Chẩn Vĩnh thật cao hứng, mà ông vô cùng thống khổ. Hoàng Chẩn Vĩnh không biết ông có bao nhiêu thống khổ, một nam nhân có thể mang thai là ngoại tộc, một nam nhân sinh con có bao nhiêu thống khổ. Gã chỉ biết cao hứng, cao hứng vì ông có thể sinh con. Ha ha, Lý Thời Hách chính mình cười cười. Thời gian đã mài mòn, bọn họ sớm đã không còn hình dạng ban đầu.
Hoàng Chẩn Vĩnh không hiểu ra tư thái lúc này của ông, vì cái gì mà Lý Thời Hách một cái quay đầu cũng không chịu quay lại nhìn. Gã còn muốn nói cái gì đó, Lý Thời Hách nhẹ nhàng nở nụ cười:" Hoàng tổng, sang năm Lễ Chí tốt nghiệp sẽ cùng Mân Hạo kết hôn." Hoàng Chẩn Vĩnh nhất thời khó hiểu ngây ngẩn cả người, Lý Thời Hách nói tiếp:" Felix cùng Joseph quan hệ đã gần như xác định, ta đây cũng không có biện pháp."
Lý Thời Hách nói không nên lời, chính ông từng từng trải quá cái cảnh thập phần đau đớn khi sinh con, cho nên luôn tính trăm phương nghìn kế để hai đứa con không rơi vào vũng lầy như ông. Ông giấu hai đứa con mình ở trong nhà, tước đoạt đi tự do của bọn họ, tưởng rằng sẽ tránh được quá khứ, không có nghĩ đến cuối cùng vẫn là như vậy. Lý Thời Hách dừng một chút mới nói:"Chuyện hai đứa kết hôn dầu gì người khác cũng biết. Cho nên, hôn sự hai nhà chúng ta xem như đã định. Có thể cùng Hoàng tổng làm thông gia, ta đây vô cùng vinh hạnh." Hoàng Chẩn Vĩnh yên lặng nhìn ông trong lòng không khó chịu là giả, gã rõ ràng hiểu, Lý Thời Hách so với gã còn rõ ràng hơn, bọn họ nguyên lai không chỉ là vì thời gian ngăn cách, mà toàn bộ tất cả đều ngăn cách hai người..
Lý Thời Hách nói xong sau sải bước đi ra ngoài, lúc đi ra thấy Âu Dương Tuyết đang chờ, Lý Thời Hách cũng không biết vì cái gì, nữ nhân này kỳ thật rất bề bộn, đứng ở một bên chờ. Âu Dương Tuyết thấy ông đi ra gấp gáp nở nụ cười:"Lý tổng." Lý Thời Hách cũng cười với nàng:"Hoàng tổng đang ở trong."
Âu Dương Tuyết có chút co quắp:"Tôi, là do tôi có một văn bản cần anh ấy ký mà thôi." Nàng là không yên lòng Hoàng Chẩn Vĩnh, Hoàng Chẩn Vĩnh nhất định đang uống rượu, mà một khi uống rượu nhất định sẽ khó chịu. Lý Thời Hách cười cười:"Ừ, tôi đi trước."
Ông đi rất nhanh, không quay đầu nhìn lại.
Ông lúc trước cố chấp cùng cực đoan đem Hoàng Chẩn Vĩnh hướng về phía người khác, cho nên bây giờ không có gì để nói cả.
Con người luôn tỏ ra cao ngạo như ông luôn luôn khổ thân, nếu lúc trước lựa chọn sĩ diện, thì bây giờ cái giá phải trả chính là phải chịu đựng đau đớn một mình.
Hoàng Chẩn Vĩnh mối tình thắm thiết là đối ngưu đàm tình, nhưng chỉ tiếc là ngưu tước mẫu đơn (ý bảo là không biết trân trọng tình cảm, con trâu xem đóa hoa mẫu đơn như hoa cỏ dại mà ăn vào), Lý Thời Hách không biết quý trọng nhưng có người biết, cái giá nào cũng phải trả, gã đối tốt với Âu Dương Tuyết để đổi lấy sự ôn nhu Âu Dương Tuyết, 20 năm như hình với bóng chờ đợi, nàng luôn ở bên gã tận tụy mọi điều. Nữ nhân không phải nắng gắt, là ánh trăng dịu nhẹ, ban đêm vì người kia mà chiếu sáng lên con đường về nhà, thời gian dài như vậy cho dù là không yêu cũng có vài phần ôn nhu.
Lý Thời Hách trở lại Lý gia thời điểm rất muộn, Lý Thời Hách cũng không có về thẳng phòng mà là rẽ tới chỗ ở cũ của Long Phúc. Nhìn thấy phòng Long Phúc sáng đèn, Lý Thời Hách mới nhẹ nhàng thở ra. Quản gia Trần chờ ông quay đầu nhìn y xin lỗi cười cười:"Lão Trần, về sau tôi về trễ liền không cần chờ tôi."Quản gia Trần lắc đầu:"Lão gia, tôi sẽ đợi cho đến khi nào người trở về."
Lý Thời Hách cười cười không hề nói cái gì, chỉ đi lên lầu, phòng Long Phúc vẫn bộ dáng là ban đầu, Lý Thời Hách một chút đều không có động đậy. Ông cảm thấy may mắn vì thư phòng vẫn còn sách, mỗi một quyển sách như mỗi một bảo bối, có thể cho ông một hồi ức. Lúc nhỏ ông cũng nhớ không rõ, mua rất nhiều sách cho cậu, ngược lại về cái bình hoa thì thập phần không quên, lúc đó cậu khóc nháo lên không cho ông mang đi, thời điểm đó bây giờ hiện rõ ràng từng chút một trong tâm trí. Lý Thời Hách ngẫm lại cảm thấy khó chịu, thời điểm đó chính là đứa bé này cố tình gây sự, khách còn chưa đi đã đem quá mở ra. Về sau cậu còn có gan đánh hạ nhân......
Lý Thời Hách khó chịu, thời điểm đó Lý phu nhân kêu ông về nhà, chỉ là nói với ông tiểu hài tử đánh hạ nhân, hơn nữa là đánh cho người ta điếc, bảo ông về nhìn. Lý Thời Hách cơ hồ là chạy về, như thế nào cũng không dám tin, không thể tin được tiểu hài tử do mình nhu thuận sinh ra mà lại đánh một hạ nhân đến điếc, rốt cuộc là vì cái lý do gì!! Tiểu hài tử cũng không giải thích, tuyệt cường đứng, hỏi như thế nào cũng không nói, ánh mắt cứ thanh lãnh như vậy khiến ông vô cùng tức giận, tuy cậu không giải thích nhưng sự thật ngay ở trước mặt, người hầu kia quả thật bị điếc, Lý Thời Hách phản ứng đầu tiên chính là đem cậu đánh một trận, sau đó đem toàn bộ hạ nhân đổi hết, hắn trong lòng vẫn là sợ, không ngờ con mình lại có ngày như vậy...... Từ đó trở đi, ông bắt đầu chà xát lên, cố chèn ép đi tính cách của cậu...... Lý Thời Hách tinh tế sờ cái bình này, một lần lại một lần.
Quản gia Trần đi lên liền nhìn thấy ông đứng ở trước giá sách, đứng thẫn thờ sờ cái bình đến một trăm lần nên thở dài nhẹ nhàng kêu:"Lão gia, người nên đi ngủ." Lý Thời Hách lắc lắc đầu. Trần quản gia cũng không có thúc giục, lặng lẽ đứng ở cạnh ông, Lý Thời Hách đứng một hồi lâu mới hỏi:"Lão Trần, năm đó Felix vì cái gì đánh hạ nhân, tôi hỏi nó nhưng nó không nói, hai hạ nhân rời khỏi Lý gia thì họ không biết" Quản gia Trần thở dài:"Lão gia, chuyện đã qua rồi, chúng ta đừng cố moi móc nó ra nữa, cứ để nó triệt để ngủ yên đi." Lý Thời Hách gật gật đầu:"Là do lỗi của tôi sai, tôi đem bọn họ đổi đi, cứ tưởng sẽ êm xui, không ngờ lại thành ra như vậy."
Quản gia Trần an ủi:"Lão gia, chuyện đều đã qua đi. Người đừng quá tự trách mình. Thiếu gia mấy năm nay đều là một đứa trẻ ngoan" Y càng nói như vậy Lý Thời Hách càng khó chịu, một ngoại nhân còn biết đạo lý tại sao ông lại không hiểu. Quản gia Trần cuối cùng chỉ biết thở dài:"Người cho Tiểu Hồng năm tới kết hôn đi"
Lý Thời Hách không hiểu lời y nói lắm, Trần quản gia cười cười:"Nàng gả đi, tiểu thiếu gia sẽ trở về." Lý Thời Hách nhìn y giật giật miệng, không biết nói cái gì. Quản gia Trần cười cười:"Lão gia, người yên tâm, người cứ đến thăm tiểu thiếu gia đi." Lý Thời Hách gian nan lắc lắc đầu:"Tiểu Hồng, là do lúc trước vừa tốt nghiệp đại học phải đi chiếu cố Felix, tôi có lỗi với cô ấy rất nhiều. Lần này không thể lợi dụng cô ấy nữa."
Quản gia Trần ngữ khí thực kiên định:"Lão gia không có lỗi, chiếu cố thiếu gia là vinh hạnh của Tiểu Hồng."
Lý Thời Hách cười khổ:"Lão Trần, nhiều năm như vậy tôi cũng thực xin lỗi cậu. Từ chức quản lý mà phải trở thành quản gia Lý gia, tôi thực xin lỗi."
Quản gia Trần cười cười:"Lão gia, này cũng là vinh hạnh của tôi." Lý Thời Hách lắc đầu, không biết như thế nào nói tiếp:"Năm kia, tôi không hiểu tại sao, liền đem đổi toàn bộ hạ nhân, nghĩ không có ai có thể làm tốt vai trò này cho nên mới phiền đến cậu, đem cậu cùng Tiểu Hồng kéo xuống. Cậu vốn là trợ thủ đắc lực của tôi, giúp tôi củng cố sự nghiệp, sau đó còn phải làm quản gia cho cái nhà này nữa, Tiểu Hồng tài giỏi cũng bị điều làm người hầu, tôi thực xin lỗi "
Quản gia Trần cười cười:"Lão gia a, chúng tôi đều là người của Lý gia. Bây giờ vẫn vậy. Tôi hiểu ý của lão gia. Phu nhân, lão gia cũng đừng rất trách cứ, dù sao cũng là nữ nhân. Mấy năm nay, phu nhân cũng không làm gì sai cả." Lý Thời Hách lắc đầu:"Tôi biết. Tôi là người sai nhiều nhất."
Quản gia Trần không phải người giỏi ăn nói, không biết khuyên ông như thế nào, mấy năm nay không thể nói là ai đúng sai, y cũng chỉ mới làm quản gia được 6 năm. Nếu nói Lý Thời Hách không chịu trách nhiệm, đối với đứa con này thiếu quan tâm lời nói, y cũng chả phải người cha tốt, vợ y cũng qua đời rất sớm, lưu lại một nữ nhi, y không biết chăm sóc liền ném qua cho mẹ, nữ nhi lớn như vậy y cũng chưa từng nhìn qua.
Lý Thời Hách nhìn phòng ở trong lòng áp lực khó chịu, hắn nếu giống như lão Trần có phải tốt hơn không, mặc kệ không cần gì cứ ném cho mẹ là tốt rồi, nhưng là ông không có mẹ, còn cha thì Felix chưa sinh ra đã qua đời. Ông cũng không phải dạng người vô trách nhiệm mà ném con ra ngoài. Nhiều năm như vậy chỉ là đem cậu nhốt trong nhà, không cho cậu chạy ra ngoài chơi, chỉ là quản này quản cái kia, hạn chế tự do, hạn chế việc kết bạn, hạn chế không cho cậu ắn đồ ngọt, giám sát cậu chạy bộ, bắt cậu tập Taekwondo, cái này chỉ là quan tâm bên ngoài, ông chưa một lần quan tâm bên trong đứa con nghĩ gì...... Đợi đến khi cậu đánh người, chính mình lại cho rằng cậu quá nhẫn tâm, cho rằng là do mình dạy chưa tốt, lúc đó mới tìm người quản, thì nhận ra đã quá trễ rồi!!
Lý Thời Hách trong nội tâm khó chịu chịu không nổi, có lỗi với Long Phúc chính là nỗi đau thống khổ nhất đời ông, thua thiệt con của chính mình mới là này trên chuyện hối hận nhất trên đời, mà loại sự tình này lại là không bao giờ có thể bù đắp được, 19 năm, không thể nào bù đắp cho hết được. Nếu ông không yêu đứa con này, ông có lẽ sẽ không thống khổ như vậy, nhưng là người một khi đã yêu chính là phải chịu tổn thương, tra tấn một đời, một đời đều sẽ thống khổ. Nếu con ông hạnh phúc, ông mới có thể sống tốt, nếu con ông bất hạnh, ông sẽ hối hận, thống khổ đến một đời.
Lý Thời Hách sau chục năm trời lại tiếp tục đau thêm lần nữa, đau triệt cả nội tâm. Trừ bỏ con mình ra ông không hề quan tâm đến người khác. Thống khổ ra sao cũng không bằng mất đi con. Cho nên, người làm cha làm mẹ đã có con thì cầu mọi người quan tâm tới h con mình nhiều một chút, cho dù là ôm một cái cũng được. Đừng để mọi chuyện quá trễ thì mới hối hận.
Quản gia Trần không biết nói cái gì, Lý Thời Hách chính mình nói:"Mỗi lần những lời Felix nói, lòng tôi cảm thấy không chút tư vị gì." Lão Trần không biết Long Phúc nói cái gì, Lý Thời Hách tiếp tục:"Nó nói rằng, nguyên lai tôi hận nó nhiều như vậy, lúc nó lớn lên tôi chưa từng ôm qua một cái," Lý Thời Hách nói không được nữa, những lời này như thiêu đốt tâm can, ông vì cái gì không ôm cậu, vì cái gì? Quản gia Trần chỉ còn biết thở dài, trong phòng liền mở thêm đèn, mờ nhạt chiếu vào người ông, khiến ông thoạt nhìn già đi rất nhiều, Lý Thời Hách hít thở một cái rồi nói tiếp:"Nó nói nó lớn như vậy, chưa từng đưa nó đi chơi, cũng không đưa nó đến trường...... Không đưa nó đi vườn bách thú, không đưa nó đi chơi ngựa gỗ, chưa từng dẫn nó ra ngoài chơi......"
Lý Thời Hách đem lời nói Long Phúc từng chút một thuật lại, như là học thuộc lòng, như là chịu không nổi nói ra để bản thân dễ chịu một chút, đáng tiếc, thống khổ không phải bia, một chút có thể tỉnh, ông là nghiện rượu, thấu vào tâm can, mãi mãi không dứt, mỗi một câu Long Phúc nói đều ám ảnh ông hằng đêm, ở trong lòng như kiến cắn, trong lòng một lần một lần tự hỏi chính mình, vì cái gì không ôm cậu, vì cái gì không khen cậu, liền tính nếu không thể làm trước mặt Lý phu nhân, vì cái gì ban đêm không đến để ôm một cái, vì cái gì không mang theo cậu đi chơi, đều đưa ra vườn trà, tất cả là vì cái gì? Lý Thời Hách tại sao bản thân mày lại ác độc như vậy! Tại sao thời điểm đó tâm mày lại sắt đá đến như vậy.
Lời Long Phúc nói, một lần lại một lần vang vọng: Trách không được vô luận tôi làm bao nhiêu chuyện tốt, ông cũng không thèm để ý, vô luận tôi có học giỏi cỡ nào lấy bao nhiêu cúp, ông cũng chưa từng vui vẻ lấy một cái, vô luận ra sao ông cũng không muốn chia sẻ chút trọng trách vườn trà này với tôi. Lý Thời Hách! Ông không công bằng!
"Lý Thời Hách, ông không công bằng". Lý Thời Hách sờ giá sách ngón tay phát run lên. Ông biết mình không công bằng, ông tưởng rằng cậu nhẫn tâm, độc ác, trọng trách Lý gia cậu nhận không nổi, cho nên đem toàn bộ gia nghiệp cho Mân Hạo. Ông nghĩ chỉ cần cho cậu ăn mặc sung sướng là được, đứa trẻ này chắc cũng không ham gì sự nghiệp trong nhà. Không ngờ chuyện đó chính là căn bản để cậu biết ông có thừa nhận cậu là một thành viên trong nhà hay không!
Con trai của Lý Thời Hách! Cậu chỉ muốn làm con ông mà thôi! Tay Lý Thời Hách lập tức rút về, ông chịu không nổi nữa. Quản gia Trần nhìn ông thành ra như vậy cũng không biết nói cái gì, 6 năm này, Lý Thời Hách đối với y rất công bằng, hạ nhân trừ bỏ người của Lý phu nhân không đổi tất cả đều đổi. Nhưng không có dùng bao nhiêu, tính cách nhị thiếu gia trở nên kỳ lạ, cậu thấy ai đều trở nên xa cách, thấy cha cũng không thèm để ý. Ai, quản gia Trần chỉ còn biết thở dài, tiểu thiếu gia tính tình không tốt, lão gia lại càng không tốt, hai người nhiều năm như vậy cuối cùng lại tách ra, lòng hẳn cảm thấy khó chịu đi.
Quản gia Trần thở dài đem thần trí Lý Thời Hách kéo về, tuyệt nhiên quá muộn, Lý Thời Hách bảo y đi nghỉ ngơi, y đi xong Lý Thời Hách đến ngồi trên giường của Long Phúc, vẫn còn mùi rất thơm, là hương trà.
Quản gia Trần thay ông đóng cửa ra ngoài gặp được Lý phu nhân cười cười:"Phu nhân, lão gia đã muốn ngủ rồi." Lý phu nhân cười cười:" Lão Trần phiền toái ông chiếu cố rồi."
Quản gia Trần cười khách khí:"Không sao." Lý phu nhân không bao giờ biết nói gì đành phải trở về đi. Bà chưa bao giờ bước vào sân của Long Phúc, lúc cậu đi bà cũng chưa từng tới, không có cách nào, Long Phúc đi một năm, Lý Thời Hách ở trong này ngủ một năm. Lý phu nhân nhìn mông lung rồi nhanh chóng đi ra, bà thật không bao giờ muốn vào nơi này.
Lúc này, ánh trăng lên cao, lòng lạnh khó trở mình, chính là: Sớm biết ngủ một mình bị lạnh thì ngày trước đã không làm vậy. (ở đây tác giả ghi: Cô chẩm nan miên khâm bị hàn, sớm biết hôm nay hà đốt đốt, mình có tra nhưng không hiểu hết được ý. Đốt đốt - duō duō (咄咄) ý cảm khái bày tỏ cảm khái trách cứ hoặc kinh ngạc nên cứ hiểu nôm na là nếu biết ngủ một mình bị lạnh thì lúc trước đã không làm nhiều việc xấu để người kia rời xa, ý trách mình. Nếu có bạn nào nghĩ kiểu khác hay biết edit câu này thì hãy comt cho mình TvT)
Chút tâm sự nhỏ của mình: cũng đi gần hết truyện rồi, các mâu thuẫn về quan hệ của các nhân vật cũng được tháo gỡ, Lý Long Phúc và Hoàng Huyễn Thần mình cũng không nói nữa, vì diễn biến của họ đã rất rõ trong từng câu từng chữ trong truyện rồi, người mình muốn đề cập tới là ba của Lý Long Phúc - Lý Thời Hách. Mình có thấy các bạn nói rằng Lý Thời Hách bất công, mình cảm thấy ông đang cảm thấy có lỗi với mẹ con Lý Mân Hạo, nếu ngày đó bà không biết chuyện thì Lý Mân Hạo sẽ không bệnh nặng như ngày hôm nay, ở đây điều làm ông mù quáng chính là ông vô cùng có trách nhiệm, trách nhiệm một cách vượt khỏi giới hạn, muốn bù đắp tất cả cho Lý Mân Hạo mà vô tình quên mất đi Lý Long Phúc. Thời Hách rất thương Lomg Phúc, chi tiết ở mấy chương đầu cũng cho thấy (chi tiết ông cho Long Phúc ngồi lên đùi mình), từ nhỏ ông vốn không quan tâm tới cậu có lẽ một phần vì cậu làm ông nhớ tới Chẩn Vĩnh, đàn ông khí chất như Lý Thời Hách, cũng có ngày hạ mình sinh con cho người khác? Ông chính là không chấp nhận được. Ông nghiêm khắc với cậu, vốn chỉ muốn cậu không đi lên vết xe đổ của mình, ông sợ cậu sẽ giống ông. Không may, nhà họ Lý một lần nữa tiếp tục dây dưa với nhà họ Hoàng hệt như đời trước, điều may mắn nhất là họ sẽ có một kết thúc đẹp chứ không ảm đạm như mối tình của Thời Hách - Chẩn Vĩnh. Chẩn Vĩnh - Thời Hách cũng là ví dụ cho câu nói kinh đến đúng người sai thời điểm, mình cảm thấy vô cùng tiếc cho họ.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro