11. BẠN-TRAI-CỦA-LEE EUNJOO


Hwang Hyunjin muốn phát điên luôn rồi.

Người yêu cũ, tức là một người đã ở trong quá khứ. Người đó không còn liên quan đến cuộc đời hiện tại và tương lai sau này của Hyunjin nữa trừ trường hợp cô muốn mời cậu đi dự đám cưới, vậy mà lúc này ngày nào cô cũng xuất hiện trước mắt Hyunjin. Không xuất hiện trước mắt thì Eunjoo cũng bằng một cách nào đó tìm đến cậu, ví dụ như một buổi sáng nọ Hyunjin vừa lên công ty thì đập vào mắt là bài báo ngọc nữ của giới nhạc thính phòng lấp lửng nói về chuyện tình cảm cá nhân. Bài báo không chỉ đích danh Hyunjin, chỉ miêu tả kĩ đến cả cái nốt ruồi dưới chiếc môi trái tim của cậu. Hyunjin tức tốc phóng xe tới học viện đợi Eunjoo tan giờ giảng. Cậu nghiêm túc nói với cô rằng đừng làm ra mấy chuyện gây hiểu lầm nữa, thì ngày hôm sau một bài báo khác đã xuất hiện lặng lẽ nhưng sức sát thương lại cực kỳ lớn: bài báo lần này không tả gì về người đó nữa mà chỉ đích danh Hwang Hyunjin ra.

Một người chuyên kinh doanh và chỉ biết hợp tác với mấy kênh thương mại nước ngoài như Hyunjin đương nhiên không hiểu rõ tình hình giải trí trong nước, cậu trực tiếp dùng tiền đập vào mặt trang giải trí đăng bài báo đó để viết một bài phủ nhận. Chưa đầy hai tiếng sau khi bài báo đính chính được đăng lên, lại có một bài báo lớn hơn nằm ngay trên trang chủ viết rằng bạn trai của Eunjoo thật sự rất quan tâm đến sự nghiệp của cô, vì sợ làm ảnh hưởng đến cô nên anh mới phủ nhận tin tức hẹn hò. Đọc đám bình luận khen ngợi Hyunjin chu đáo chăm lo cho bạn gái, tâng bốc Eunjoo dám bỏ cả sự nghiệp để đi theo tiếng gọi tình yêu, Hyunjin thật sự muốn tìm một dàn hacker tới dẹp hết trang báo điện tử tào lao kia. Nhưng rồi cậu lại thở dài bất lực vì dù dẹp được trang này đến trang khác, nguồn cơn của tất cả những bài báo vẫn còn y nguyên. Lee Eunjoo ngày ngày vẫn nhắn tin gọi điện, thỉnh thoảng còn xuất hiện ở tận công ty rồi cuối cùng lại theo chân Hyunjin đến tận nhà riêng.

Chỉ riêng chừng đó chuyện đã đủ làm cho Hyunjin bức bối, vậy mà người yêu hiện tại của Hyunjin lại làm cậu bức bối hơn: Han Jisung thật sự cứng rắn tới mức không thèm liên lạc với Hyunjin kể từ sau cái đêm đổ đèo. Thanh niên hai mươi ba tuổi có người yêu đáng ra phải hạnh phúc yêu đương, vậy mà đêm Giáng Sinh rồi đến đêm Giao Thừa sau đó là mùa anh đào nở, Hyunjin chỉ có thể chạy xe vòng vòng qua nhà Jisung rồi lại qua nhà kho tập luyện luôn trong tình trạng cửa đóng then cài. Chuyến đi của Hyunjin cuối cùng luôn kết thúc ở quán bar của Jisung, cậu ngồi một mình nhìn mọi người xung quanh đều có đôi có cặp không cầm tay thì cũng ôm nhau ấm áp. Hyunjin thậm chí không nghĩ tới chuyện muốn cầm tay hay kéo người đó vào ngực mình mà siết lấy, chỉ mong Jisung xuất hiện rồi ném vào tay anh một đống đồ ăn để Jisung bớt gầy đi một chút, nhưng kể cả quán bar của mình mà Jisung cũng lặn mất tăm.

Nỗ lực tìm kiếm Jisung thất bại, Hyunjin chuyển qua đi đêm với ban nhạc của anh. Cậu xin xỏ mãi mà Minho kiên quyết không hé răng nói ra lịch diễn, hứa với Changbin rằng sẽ dạy anh chạy xe trên địa hình khó thì Changbin nói mình đã quay về đi xe đạp rồi. Felix sau vụ năm trăm đô cũng không còn thiết gì đến Hyunjin nữa, Jeongin dễ dụ nhất thì lại tuyệt đối nghe lời Minho. Còn lại một mình Kim Seungmin, Hyunjin nhờ vả một hồi thì Seungmin cũng đồng ý. Chỉ là Seungmin thật sự để đầu óc ở ngang tầm mấy nốt cao của cậu, mà nốt cao của Seungmin thì luôn luôn dạo chơi đâu đó với mây trời.

Một buổi tối ban nhạc không có lịch diễn, mọi người hẹn nhau vỡ bài ở nhà kho. Jisung đang tập hăng say thì Seungmin ở ngoài cửa hộc tốc chạy vào, vẻ mặt hốt hoảng như vừa bị mất thứ gì quý lắm. Dừng lại ở trước mặt Jisung rồi ôm ngực thở gấp, Seungmin nói rất nhanh:

"Jisung hyung, Hyunjin bảo em nhắn với anh là cậu ấy bị tai nạn giao thông, anh nhanh tới gặp cậu ấy lần cuối đi."

Jisung gạt tay Seungmin ra khỏi cymbal, ném cho cậu một cái nhìn hiền dịu:

"Bị nặng lắm không?"

"Nặng lắm, vừa rơi xuống đã bất tỉnh luôn. Em nhận được tin thì vội chạy tới đây, không biết cậu ấy bây giờ sống chết thế nào."

Mấy người còn lại đã buông hết dụng cụ ra chuẩn bị đi tới bệnh viện theo lời Seungmin nói, Jisung vẫn gõ nhẹ nhàng dùi trống lên mặt bass drum, nụ cười trên môi anh thu lại.

"Vậy cậu tới bệnh viện đi, cho tôi gửi tặng Hwang Hyunjin ngón giữa."

Cả Changbin lẫn Minho đều ồn ào trách Jisung vô tình vô nghĩa, anh nhẹ nhàng nói với hai người kia mà không nhìn đến Seungmin đang lén liếc điện thoại của mình:

"Ngã xuống bất tỉnh luôn rồi còn "bảo em nhắn lại" được cơ."

Hôm đó Seungmin bị cả ban nhạc đá ra khỏi nhà kho. Buổi tập kết thúc, Jisung liếc nhìn đồng hồ rồi nhìn mấy chai bia lâu không ai đụng đến đã bám bụi nằm trong góc, thở dài một tiếng. Rút điện thoại lên soạn đi soạn lại cái tin nhắn "Hwang Hyunjin, trời lạnh lắm, nhổ cỏ nhanh lên" rồi lại bấm xóa, Jisung lái xe ra về mà lòng buồn rười rượi. Mấy mùa đông trước rất lạnh không có ai ôm cũng thấy rất bình thường, mùa đông năm nay nhiệt độ cũng tương đương nhưng lại cảm giác như nếu không có người ôm thì sẽ không đi qua nổi.

--

Thiên thời địa lợi không có, mà đến nhân hòa của Hyunjin cũng bay đi đâu mất. Có buổi sáng tinh sương nọ Hyunjin bất chấp tuyết rơi chạy tới treo túi đồ ăn sáng trước cửa nhà Jisung lại gặp ông Han đi tập thể dục về. Vừa nhìn thấy Hyunjin, ông Han đã tháo khẩu trang ra rồi cười vui vẻ:

"A, chào buổi sáng, bạn trai của Lee Eunjoo!"

Câu nói đó được viết như thế, nhưng được đọc chính xác như thế này:

"A, chào buổi sáng, BẠN - TRAI - CỦA - LEE EUNJOO."

Dù bố của người yêu vẫn cười, Hyunjin cảm giác được phía cuối câu nói của ông là một dấu chấm hết to đùng, không phải là chấm than như thường lệ.

Hyunjin rầu rĩ cúi đầu , túi đồ trên tay cậu run run trước mặt ông Han:

"Con chào bố, mời bố uống cà phê."

Ông Han cố gắng chấn chỉnh bản thân để không phá ra cười, chờ cho túi đồ của Hyunjin run rẩy thêm một chút ông mới đưa tay ra cầm lấy. Hyunjin chưa kịp cười cầu hòa, ông đã đóng cửa rồi tạm biệt Hyunjin:

"Cảm ơn nhé, bạn trai của Lee Eunjoo!"

Đi vào nhà, ông Han theo lời mời của Hyunjin uống hết cốc cà phê, đưa cho Jiyeon mấy chiếc bánh trong đó rồi trao trả Jisung chiếc túi đựng. Jisung cũng chỉ cần có thế, một tay anh đập trứng vào bát mì, tay kia khua khoắng trong chiếc túi rỗng rồi lôi từ đó ra tờ giấy nhắn được gấp tư ghi một dòng in hoa rất lớn: "Em làm ơn ăn nhiều một chút." Vừa cười vừa cất tờ giấy vào túi, anh đập thêm một quả trứng nữa rồi bưng tô mì ra phòng khách ngồi ăn. Jiyeon vẫn chưa đi làm, cô lướt mấy trang báo mạng rồi quay sang hỏi Jisung:

"Này, vẫn chưa quay lại giúp người yêu phòng chống thiên tai sao?"

Jisung nhún vai, gắp lên mấy sợi mì.

"Thứ thiên tai đó không tự mình chống nổi thì sau này làm sao sống được với em."

Ông Han xoay chiếc cốc cà phê rỗng trong tay, vừa phe phẩy tờ tạp chí kinh tế vừa góp chuyện:

"Nghe con kể thì thấy cô bé kia cũng không phải là đối tượng dễ chọc ghẹo, lỡ như sau này nó đổi hướng sang tấn công con thì sao?"

"Thứ thiên tai nhỏ nhoi đó con không dẹp nổi thì sau này làm sao sống được với đám người cứ chăm chăm lúc con không ở cạnh mà chạy đến tìm Hwang Hyunjin nói chuyện yêu đương hò hẹn?"

Jisung ngẩng đầu lên cười với bố một cái rồi lại cúi xuống ăn mì. Jiyeon hạ điện thoại xuống, ông Han ném tờ báo đi, hai người cùng đồng thanh:

"Có người yêu vui đến thế à?"

Jisung không trả lời nữa, chậm rãi ăn hết mì trong bát của mình. Có người yêu đương nhiên là vui, có người yêu như Hyunjin thì càng vui hơn nữa. Chỉ có điều đến một tháng sau thì Jisung không vui nổi, Han Jisung của anh nhổ cỏ kiểu gì đó không biết mà lại nhổ bay luôn cả khu rừng.
Đã vậy rồi, Hyunjin lại nhổ bay cả khu rừng dưới sự giúp sức của Lee Eunjoo. Và một nửa công nhổ cỏ lại thuộc về Han Jisung.

---

Nhạc hội mùa xuân của học viện nghệ thuật là một sự kiện cực kì lớn, lớn đến nỗi ban nhạc của Jisung dù không phải hạng tép riu nhưng mọi năm khác cũng chỉ có thể kéo nhau lên hàng ghế khán giả ngồi xem. Vậy mà có một ngày, Minho đưa tới chỗ ban nhạc một lá thư có in dấu mộc của học viện. Mọi người xem xong ai nấy đều ngỡ ngàng nhìn nhau không nói. Ban nhạc của họ được mời đến diễn tại sân khấu của đêm diễn lớn nhất, không chỉ là một bài hát mà là một minishow liên tiếp năm bài.

Seungmin đọc tờ giấy hết xuôi rồi ngược, lật lên lật xuống chiếc phong bì rồi mới quay hỏi Minho:

"Hyung, cái này là hàng giả đúng không?"

Minho lắc đầu.

"Trưởng khoa tìm anh, lẽ nào trưởng khoa cũng là giả?"

"Nhưng mà tìm chúng ta thì sai quá."

Giới học thuật đương nhiên không đánh giá cao thứ nhạc của ban nhạc bọn họ. Đành rằng âm nhạc thì không có một mốc chung nào để đánh giá, chỉ cần chạm đến được trái tim của người nghe thì sẽ được tính là thành công, nhưng người ta lại phân chia ra thứ âm nhạc cao cấp và âm nhạc thị trường. Nói đơn giản, người như Lee Eunjoo nằm ở lớp cao cấp, còn Jisung thì lặn ngụp đâu đó giữa thị trường. Cả sáu người bọn họ không phiền vì sự phân chia tầng lớp đó, nhưng đột nhiên được mời về diễn thì đúng là có gì đó sai sai.

Điều "sai sai" mà Seungmin nói lộ diện ngay tại cuộc họp của nghệ sĩ và ban tổ chức vào đầu tháng hai. Jisung gặp lại Eunjoo ở đó, cô ngoan ngoãn cúi chào tất cả mọi người không kể tiền bối hậu bối, đương nhiên là trừ anh ra. Jisung không mấy quan tâm, anh nhìn quanh căn phòng họp rồi tự nghĩ chắc chắn rằng sự việc không đơn giản là ban nhạc của bọn họ lọt vào mắt xanh của ban tổ chức nhạc hội. Lý do chọn ban nhạc được đưa ra cũng rất hợp lý, chủ đề của lễ hội năm nay là sự kết hợp của nhiều thể loại âm nhạc để tạo nên sân khấu có một không hai.

"Chúng tôi quyết định tìm một ban nhạc hiện đại cùng diễn chung với một dàn giao hưởng, sự hòa âm đó chắc chắn sẽ là một điều mới mẻ chưa từng xuất hiện ở những lễ hội âm nhạc trước đây,"

Một loạt những lời lẽ đầy tính chuyên môn sau đó Jisung không buồn nghe đến, anh chỉ lật quyển nhạc phổ được phát kèm theo danh sách nhạc công rồi suýt nữa bật cười khi thấy đa số những bản nhạc dùng để kết hợp là nhạc giao hưởng viết cho violon. Cái tên Lee Eunjoo đứng ở đầu danh sách nghệ sĩ, Jisung thật sự tò mò không biết cô đang muốn chơi trò gì. Dù sao đi nữa thì ý tưởng kết hợp giữa âm nhạc cổ điển và hiện đại thật sự rất hay, cả ban nhạc cũng háo hức muốn tham gia vào màn trình diễn đó, Jisung đành trưng ra vẻ mặt vui vẻ hồn nhiên cười nói với mọi người. Cuối buổi họp, khi trưởng ban tổ chức lễ hội hỏi mọi người còn có ý kiến gì không, Jisung đưa tay lên vẫy vài lần mới được nhìn đến. Tránh khỏi ánh mắt của Eunjoo đang nhìn chằm chằm về phía mình bằng một cái nhìn ngây ngô hiền dịu, anh thẳng thắn nói:

"Hợp đồng biểu diễn ở đâu ạ?"

Cả căn phòng họp xôn xao, có vài người che miệng cười khi nghe Jisung nói ra câu đó.

"Chúng em cần hợp đồng biểu diễn để đảm bảo công bằng."

Trưởng ban tổ chức ho nhẹ một tiếng, ông chưa kịp trả lời thì Eunjoo đã đứng lên nhìn Jisung với vẻ mặt tổn thương:

"Anh Han không tin tưởng vào trường cũ của mình đến thế? Từ lâu ở đây mọi người đều tin tưởng và trân trọng nhau, làm gì có chuyện thiếu công bằng để phải làm hợp đồng biểu diễn?"

Mọi người gật gù đồng ý, Jisung chỉ hơi nhếch mép cười.

"Vậy sao, xin lỗi mọi người, mấy năm đi diễn chúng em đã gặp đủ mọi thể loại khách hàng rồi nên có e dè một chút."

Minho giật nhẹ tay áo của Jisung, anh hất tay Minho ra rồi nói tiếp:

"Nhưng nếu giảng viên Lee đã nói vậy thì em yên tâm rồi. Sau này nếu có chuyện gì, em trực tiếp tới tìm cô để hỏi về hai chữ công bằng là được."

Eunjoo nhìn Jisung sững sờ, anh ngồi xuống rồi lôi tai nghe trong túi ra cuộn lại. Vài người xúm lại an ủi Eunjoo, cô mỉm cười nói rằng đó là đặc thù của nghề nghiệp, ban nhạc của Jisung chắc chắn đã rất vất vả nên mình phải thông cảm cho anh. Nghe loáng thoáng mấy câu đó, đến cả người vô tư như Changbin cũng nhăn mày khó chịu, Jisung lại chỉ cười.

Bọn họ bước vào tập luyện mà như nước với lửa, dàn nhạc giao hưởng thể hiện rõ sự kì thị của họ dành cho ban nhạc của Jisung. Jisung không hề để tâm, bài vở giao cho anh vẫn hoàn thành, những người còn lại cũng thế. Sáu người quen thói "thị trường" ồn ào cười nói, dần dần nụ cười cũng bị lây sang đám nhạc công vốn quen nghiêm túc lạnh lùng. Ban nhạc chơi say mê, cả dàn nhạc cũng bị cuốn vào với nhịp điệu đó. Cho đến buổi duyệt trước nhạc hội một tuần, khi tiếng trống cuối cùng của Jisung vang lên kết thúc một ca khúc nhạc rock được phối lại với dàn giao hưởng, Seungmin đã sung sướng đến mức chạy vòng quanh đập tay với toàn bộ dàn nhạc hơn năm mươi con người. Jisung một tay giữ cymbal lại, mắt thì đã nhìn về phía Eunjoo ở trước mặt mình. Cô vẫn mặc váy dài ôm cây vĩ cầm, mái tóc uốn xoăn nhẹ khẽ bay trong không khí, đám người bên dưới nhìn chăm chú vào cô với biểu hiện hâm mộ rõ ràng. Jisung lúc đó nhập nhằng nghĩ rằng thứ âm nhạc mọi người cùng nhau tạo ra kì diệu như thế, có lẽ chính mình đã có ác cảm từ trước rồi nên mới thấy cần phải để phòng Eunjoo.

_________________________

Chỉ còn một tuần nữa là đến nhạc hội mùa xuân, ban nhạc phải bỏ hết tất cả lịch diễn lẫn thu âm để chuyên tâm lo cho minishow sắp tới. Nhạc hội được tổ chức ở sân vận động ngoài trời thay vì trong nhà hát, mấy ngày tổng duyệt của bọn họ cũng kéo theo rất nhiều người hâm mộ cùng người qua đường tới xem. Trong số người tới xem tổng duyệt, đương nhiên sẽ có người qua đường họ Hwang đi xem dàn nhạc giao hưởng và người hâm mộ ban nhạc tên Hyunjin tới ngắm người yêu.

Hyunjin gần đây đã miễn nhiễm với mấy bài báo vo ve quanh mình. Cậu không buồn đọc mấy bài báo đó nữa, quanh đi quẩn lại vẫn chỉ là một dạng tin tức kiểu Lee Eunjoo nhắc đến người yêu, Lee Eunjoo chạy đến nhà người yêu sau buổi tập, Lee Eunjoo và hình ảnh đối lập của người yêu. Công thức Lee Eunjoo và những thứ gì đó nữa cộng với người yêu làm thành tít báo đã đã làm Hyunjin chán ngán, vậy nên khi Eunjoo chạy xuống chỗ Hyunjin giữa buổi tổng duyệt gần cuối, mắt cậu vẫn chỉ hướng lên sân khấu nhìn Jisung vừa nói chuyện vừa cười với mấy người nhạc công đang ngồi quanh anh. Eunjoo không ngại người hâm mộ rút điện thoại ra vừa nhìn vừa chụp ảnh hai người, cô lay áo Hyunjin hỏi nhẹ nhàng:

"Anh bận nhiều việc như vậy còn tới đây làm gì?"

Nghiêng đầu qua để nhìn cho rõ xem Jisung cầm tay hay là chỉ đưa tay chạm vào cây cello của cô gái cạnh bên, Hyunjin kéo lại góc áo của mình rồi nói:

"Anh tới xem người yêu."

Mấy cô gái xung quanh ồ lên khe khẽ vì ghen tị, Eunjoo mỉm cười:

"Cuối tuần em diễn chính thức rồi tới xem cũng được mà."

Hyunjin lúc này mới để ý đến đám người tình riêng bỏ chợ quanh mình. Nếu như là cách đây vài tháng, chắc chắn cậu sẽ đưa Eunjoo ra một nơi khác rồi mới nói tiếp, nhưng trước sự đeo bám bằng tất cả tinh thần và tiền bạc nhưng chưa chắc đã có tình cảm của cô, Hyunjin nhìn Eunjoo rồi lại chỉ lên sân khấu.

"Người yêu anh còn ở trên kia."

Eunjoo bối rối nhìn quanh rồi đỏ mặt quay về sân khấu chính. Suýt nữa vấp phải bục sân khấu ngã nhào vì mải nhìn những con người bình thường vẫn làm nền cho mình bây giờ lại vây quanh ban nhạc chỉ chuyên diễn trên đường phố, Eunjoo nghĩ đã đến lúc đem lợi thế của mình ra dạy cho Han Jisung một bài học nhớ đời.


Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro