Chương 4: Bắt đầu từ bạn bè 4

Chương 4: Bắt đầu từ bạn bè 4

Edit: Tịnh

Hàn Trí Thành cảm giác gần đây Hoàng Huyễn Thần hình như có chút nhiệt tình quá với cậu.

Thứ nhất, sáng nào Hoàng Huyễn Thần cũng đi ra ngoài với cậu, hoặc là lên lớp, hoặc là chạy bộ buổi sáng. Hơn nữa khi chạy bộ buổi sáng còn giúp cậu mang theo nước và khăn mặt nữa.

Thứ hai, lên lớp chỉ cần không có mặt bạn cùng phòng khác, Hoàng Huyễn Thần tất nhiên sẽ ngồi ở bên cạnh cậu, cho dù không có hứng thú với môn đó một chút nào. Không có việc gì còn thích đến thư viện cùng cậu.

Thứ ba, đột nhiên Hoàng Huyễn Thần lại bảo vệ cậu, giúp cậu nói chuyện với mọi người trong phòng. Còn bắt Triệu Địa kia giặt sạch chăn ga gối đệm cho cậu. Đương nhiên, chăn ga gối đệm cho dù có được giặt sạch sẽ thì Hàn Trí Thành cũng sẽ không dùng, trực tiếp vứt đi.

Thứ tư, Hoàng Huyễn Thần luôn tìm cơ hội nói chuyện phiếm với cậu, còn thích nói đùa chọc cậu vui vẻ. Mỗi lần như vậy, Hàn Trí Thành đều muốn tiếp tục xa cách lãnh đạm, nhưng cuối cùng đều bật cười. Khiến cậu có cảm giác như đã làm mất hình tượng của mình rồi. Hoàng Huyễn Thần nhất định là cố ý .

Hôm nay là thứ Bảy, toàn bộ lớp học buổi sáng đều là môn thực hành. Toàn phòng chỉ có Hàn Trí Thành và Hoàng Huyễn Thần chọn. Tuy rằng Hoàng Huyễn Thần tối hôm qua chơi game cùng bạn xuyên đêm, nhưng bởi vì cố chấp, trước khi Hàn Trí Thành đi hắn vẫn đứng dậy, đi lên lớp cùng Hàn Trí Thành với đôi mắt thâm quầng.

Hai người đi trên sân trường đầy bóng cây, bình thường thứ Bảy không có lớp, cho nên ở trên đường cũng không có nhiều sinh viên. Hàn Trí Thành thỉnh thoảng đi chậm lại, đợi Hoàng Huyễn Thần đi chậm như rùa ở phía sau. Đến khi Hoàng Huyễn Thần gần như vừa đi vừa ngủ, Hàn Trí Thành nhịn không được dừng lại: “Nếu chịu không được nữa thì cậu có thể về phòng mà ngủ.”

Hoàng Huyễn Thần bởi vì Hàn Trí Thành dừng lại, ngẩng đầu lên nhìn cậu, ngáp dài: “Không có việc gì, lên lớp xong lại về ngủ tiếp.”

Hàn Trí Thành đánh giá Hoàng Huyễn Thần từ trên xuống dưới một lần: đầu tóc rối bù, quần áo thì rộng thùng thình, nhìn thế nào cũng thấy không có tinh thần chút nào.

“Vậy cậu sửa sang lại quần áo một chút đi, bộ dáng này thật sự rất kỳ cục.”

Hoàng Huyễn Thần cúi đầu nhìn lại mình, nhún nhún vai, ngoan ngoãn sửa sang lại dung nhan một chút. Không lâu sau, kêu lên một tiếng: “A?”

“Sao vậy?”

Hàn Trí Thành nhìn động tác chậm rì rì của Hoàng Huyễn Thần chỉ cảm thấy ngứa ngáy trong lòng, hận không thể xông lên đi xử lý giúp cậu ta.

“Tôi mặc nhầm áo rồi.”

Hoàng Huyễn Thần nói,  rồi trực tiếp cởi áo ra, sau đó lại mặc vào lần nữa.

“……”

Hàn Trí Thành không biết nói gì, sửng sốt một lúc lâu.

Sau đó lại nghe Hoàng Huyễn Thần nói: “Haiz…… Tôi còn thắc mắc sao nó lớn như vậy, thì ra là tôi lấy nhầm áo. Đây là áo của Cung ca.”

Trong phòng ai muốn làm gì cũng được, nhưng mỗi người đều có một bộ “Chiến phục”. Là do lần trước đi thi đấu nghiệp dư giành chiến thắng mang về. Hình dáng đều giống nhau, chỉ khác kích cỡ, Hoàng Huyễn Thần lấy nhầm cũng không có gì là lạ.

Hàn Trí Thành quyết đoán xoay người, làm bộ như không biết Hoàng Huyễn Thần.

Học xong, hai người cùng đi ăn cơm trưa. Hàn Trí Thành đi Thư viện tiếp tục đọc sách, mà Hoàng Huyễn Thần thì mang theo hai phần đồ ăn trở về ký túc xá. Đây là quy định nhỏ của phòng, sáng sớm ai mà đi ra ngoài, thì phải chịu trách nhiệm mang bữa sáng + cơm trưa về.

Trở về ký túc xá, Hoàng Huyễn Thần phát hiện Triệu Địa và Tiền Cung còn đang ngủ. Vì thế hắn cũng chấp nhận lời mời của Hàn Trí Thành, trèo lên giường đi ngủ.

Đến lúc tỉnh lại thì đã 3 giờ chiều.

Triệu Địa và Tiền Cung không biết đã dậy từ khi nào, đang ngồi cạnh nhau, hình như đang xem cái gì đó.

Hoàng Huyễn Thần rời khỏi giường đi WC, rửa mặt, trở về thì thấy hai người phát ra tiếng cười quỷ dị, sau đó bắt đầu hô bằng gọi hữu, nói muốn chia sẻ thứ tốt.

Hoàng Huyễn Thần lại gần nhìn thoáng qua, không phát hiện có gì thú vị. Ngoài ra còn có hai người bạn ở phòng khác, sau đó Hoàng Huyễn Thần bị Triệu Địa kéo qua ngồi xuống cùng xem, Tiền Cung mới bắt đầu mở “Thứ tốt” lên……

Thì ra là phim hành động?!!

Hoàng Huyễn Thần bị hình ảnh dâm mỹ kia, hình ảnh nam nữ va chạm với nhau kia làm cho khiếp sợ. Sau khi khiếp sợ liền là một trận ghê tởm buồn nôn, bỏ tay Triệu Địa đang khoát trên vai ra, không chút do dự xông về phía WC nôn ra.

Đúng vào lúc này, cửa phòng bị mở ra. Là Hàn Trí Thành trở về.

Cậu vừa mở cửa thì thấy Hoàng Huyễn Thần đang xông về phía WC, âm thanh nôn mửa lập tức truyền ra, kèm theo đó là tiếng rên rĩ khoa trương của phụ nữ.

Còn đang thưởng thức Tiểu Hoàng, A Phiến bọn họ một chút không có bị quấy rầy bởi vì Hoàng Huyễn Thần rời đi và Hàn Trí Thành trở về, bọn họ còn xem đến mặt đỏ tai hồng, kích động không thôi.

Chỉ là Triệu Địa thuận miệng hỏi một câu: “Tên tiểu tử Hoàng Huyễn Thần này có phải đã ăn cái gì không tốt vào bụng rồi không?”

Tiền Cung nhìn chằm chằm màn hình, trả lời: “Chắc là cậu ta cảm thấy ghê tởm thôi. Thật là trong sáng a. Tao dám cá cậu ta vẫn còn zin……” (chính xác là đồng tử kê,  xử nam…ukm nhưng ta thích gọi là còn zin hơn…..mua ha ha=))

“Thôi đi…… Chúng ta ai cũng còn zin mà?”

Triệu Địa không lưu tình chút nào chỉ ra điểm này, rước lấy ánh mắt chất vấn của mọi người– loại vấn đề này đâu cần nói ra ở đây chứ?

Bọn họ đang muốn quay đầu lại tiếp tục làm chính sự. Trương Thất nghe tin chạy tới gõ đầu mỗi người một cái: “Ban ngày ban mặt mà các cậu cũng dám xem?!!”

Sau đó vượt qua tầng tầng trở ngại, tắt đoạn phim 18+ đó đi.

Trong phòng vang lên âm thanh tiếc nuối. Nhưng mà thấy Trương Thất nghiêm khắc kia đang ở đây nên cũng không mở lên để tiếp tục thưởng thức. Bọn họ hẹn nhau đợi đến buổi tối rồi xem tiếp, sau đó kề vai sát cánh đi tới WC……

Hoàng Huyễn Thần vừa nôn xong, liền thấy đám người Triệu Địa vào WC, chiếm lấy phòng WC. Hoàng Huyễn Thần mặt lộ vẻ chán ghét, hung hăng đá vài cái vào cửa WC: “Nhỏ tiếng một chút đi!”

Trong lúc đang súc miệng, Hoàng Huyễn Thần phát hiện Hàn Trí Thành đang ngẩn người đứng ở trước cửa. Hàn Trí Thành quay đầu nhìn về phía hắn, mắt mở thật to. Hoàng Huyễn Thần cho rằng cậu bị dọa đến choáng váng, phun bọt đánh răng trong miệng ra an ủi nói:“Thật ra trước đó bọn họ cũng đã làm chuyện này rồi, trong lúc cậu đang ngủ. Chắc là do cậu mang bịt tai, nên không nghe thấy.”

Câu này nghe qua không giống như đang an ủi người khác một chút nào?

Nhưng mà, thật ra Hàn Trí Thành không cần an ủi.

Trên thực tế, khả năng cách âm của bịt tai không tốt như tưởng tượng, hơn nữa thính lực của cậu cũng rất tốt. Cậu chỉ giả vờ như không biết, tránh làm cho bọn họ xấu hổ mà thôi.

Khiến Hàn Trí Thành ngây người là vấn đề khác.

Hoàng Huyễn Thần là nam sinh bình thường nên chắc phải cảm thấy hứng thú với phim hành động người lớn mới đúng chứ, ngược lại cậu ta lại cảm thấy ghê tởm. Không nói đến chuyện cậu ta chưa bao giờ tham gia xem qua hình ảnh bậy bạ với đám bạn cùng phòng, bây giờ chỉ liếc mắt một cái, vậy mà lại nôn ra! Hàn Trí Thành rất có lý do nghi ngờ tính hướng của Hoàng Huyễn Thần không được bình thường?

Với lại, gần đây Hoàng Huyễn Thần lại rất nhiệt tình với cậu, cố ý tiếp cận, thậm chí lấy lòng…… Giống như nam sinh đang theo đuổi nữ sinh vậy. Hàn Trí Thành rất có lý do nghi ngờ: Không lẽ Hoàng Huyễn Thần thích cậu rồi, muốn theo đuổi cậu?

Ánh mắt Hàn Trí Thành có chút rối rắm nhìn Hoàng Huyễn Thần. Ánh mắt này truyền đạt đi ra tin tức thông qua không khí truyền đạt đến võng mạc của Hoàng Huyễn Thần, sau đó tin tức đó đi qua thị giác rồi trải qua quá trình xử lý và phân tích phức tạp của não bộ, Hoàng Huyễn Thần đưa ra kết luận — hắn lại bị tình địch ghét bỏ, bởi vì hắn vậy mà xem AV xong lại nôn a!!!

Hoàng Huyễn Thần yên lặng rơi lệ cắn khăn tay ở trong lòng. Hắn cũng không phải trời sinh thì cảm thấy buồn nôn khi xem AV. Đó là do bóng ma tâm lý trước đây gây ra.

Khi đó hắn mới 7 tuổi, là thời kỳ mấu chốt của sự phát triển về tinh thần và thể xác, cũng là thời kỳ tâm lý yếu ớt dễ bị tổn thương. Bên cạnh nhà hắn có một ông chú cực kì quái dị. Một ngày nọ, ông chú quái dị đó lừa hắn vào trong nhà gã xem cá vàng. Kết quả gã bắt hắn nhìn xxoo cả một buổi chiều……

Xong rồi gã còn cho hắn kẹo, dặn hắn không được nói cho cha mẹ những gì hắn thấy. Lúc đó Hoàng Huyễn Thần còn từ chối kẹo của gã, chạy về nhà nhưng cũng không nói gì với ai, tối hôm đó liền gặp ác mộng.

Hoàng Huyễn Thần giả vờ không có nhìn thấy ánh mắt kia của Hàn Trí Thành, ra vẻ bình tĩnh tiếp tục đánh răng, đánh răng xong lại rửa mặt một lần nữa. Hắn cố ý làm thật là tinh tế tỉ mỉ, chỉ rửa mặt thôi mà phải tạt nước đến mười hai lần. Rửa mặt xong thì đi đến chỗ của mình làm bài tập, cũng không thể lần nào cũng đợi nước đến chân mới nhảy được, cuối cùng làm không xong còn phải đi mượn của tình địch nữa chứ. Thật là mất mặt mà!

Hoàng Huyễn Thần nghĩ như thế, điều chỉnh lại tâm trạng của mình, ngẩng đầu ưỡn ngực. Hắn vẫn là thanh niên sáng sủa hoạt bát như trước a!

Hắn ngẩng đầu, hắn ưỡn ngực…… Đợi chút! Tại sao Hàn Trí Thành vẫn đứng đó?!!

Tác giả có lời muốn nói: Lăn lộn bán manh cầu ủng hộ cầu bình luận~ meo ~[&^ω^&]~ meo ~

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro