Chương 4: Oan gia ngõ hẹp

Cậu vội vội vàng vàng chen người lên phía trước, gấp gáp muốn đi tìm Hàn Trí Thành để hỏi cho rõ ràng.

Kết quả người còn chưa đi lên thì Hàn Trí Thành ở phía trên đã bị một đám nữ sinh chắn lại.

Dõi mắt nhìn lại, một nhóm nữ sinh mặc đồng phục trường, mỗi người tay cầm một chai nước suối, chỉ chờ sau khi Hàn Trí Thành đi xuống thì đưa nước cho anh.

Số lượng nước suối này đủ để tham gia công trình Nam Thủy Bắc Điều (dự án vận chuyển nước Nam – Bắc), cống hiến một phần sức lực của mình cho công cuộc xây dựng đất nước, với số nước suối này cho dù Hàn Trí Thành không đi học ngồi đây uống suốt một tháng cũng uống không hết.

Hoàng Thập Ngũ hoàn toàn bị xô đẩy ra phía rìa ngoài đám đông, Hàn Trí Thành cầm khăn lông lau đầu tóc, đi ra cùng với Hà Viện Viện từ phía cầu thang bên phải.

Đám nữ sinh ở phía dưới cho dù có to gan lớn mật cỡ nào đi chăng nữa thì cũng không dám đi theo lên trên với Hàn Trí Thành.

Đương nhiên cũng có một vài thành phần gan to tày trời, ví dụ như Hoàng Thập Ngũ, cả đường cứ dán lên vách tường, lén lén lút lút đi theo phía sau Hàn Trí Thành.

Trừ Hà Viện Viện ra thì đi chung với Hàn Trí Thành còn có một nữ sinh khác nữa, thoạt nhìn thì trông giống như là bạn thân của Hà Viện Viện, tóc cột đuôi ngựa hơi lệch sang một bên, phần tóc sau tai còn được kẹp lại bởi ba bốn chiếc kẹp tăm màu sắc rực rỡ.

Cô bạn thân cứ cố ý như vô tình mà quay đầu lại nhìn Hoàng Thập Ngũ, ghé sát bên tai Hà Viện Viện nói “Cái người ở phía sau kia có phải là Hoàng Thập Ngũ không vậy?”

Hà Viện Viện trả lời “Cậu để ý cậu ta làm gì?”

Cô bạn thân nói “Cậu ta vẫn chưa chịu từ bỏ cậu à. Không phải vì vậy mà Hoàng Huyễn Thần đã ra mặt giúp cậu….”

Hà Viện Viện đột nhiên ngắt lời của cô bạn thân “Cậu đừng nói nữa.”

Hoàng Thập Ngũ đang nghe hăng say, bị Hà Viện Viện cắt đứt như vậy, làm cho cậu cảm thấy khó chịu trong lòng.

Dựa vào cuộc nói chuyện của Hà Viện Viện và cô bạn thân thì hóa ra đúng là tên Hoàng Thập Ngũ kia bởi vì quấy rối Hà Viện Viện nên mới bị Hoàng Huyễn Thần giáo huấn.

Nghĩ đến đây, Hoàng Thập Ngũ đột nhiên vỗ đùi một cái, bừng tỉnh ngộ ra.

Lúc nãy cậu cứ cảm thấy cái tên Hà Viện Viện này nghe rất quen tai, hình như đã từng nghe được ở đâu đó. Nghĩ kỹ lại, đầu vỏ dưa trước đó đã nói cái gì mà “người yêu chưa chính thức” của Hoàng Huyễn Thần, còn không phải là cô ta à?

Cái gì vậy trời?

Cô gái này chẳng những dây dưa không rõ với ba của cậu, mà lại còn liên quan đến cả mẹ cậu nữa sao?

Cô bạn thân im lặng, thoáng nhìn Hàn Trí Thành một cái.

Mặt của Hàn Trí Thành giống như bị đứt dây thần kinh biểu cảm vậy, không hề quan tâm đến những lời bàn tán xầm xì của hai nữ sinh bên cạnh, chuyên tâm nhìn thẳng đường phía trước mà bước đi.

Xung quanh anh cứ như có một cái máy làm lạnh tự động, khiến cho người ta không rét mà run.

“Tôi không có bảo Hoàng Huyễn Thần đi giáo huấn cậu ta.” Hà Viện Viện mở miệng.

Cô bạn thân nói “Bỏ đi bỏ đi, đừng nhắc đến Hoàng Huyễn Thần nữa, mất công Hàn Trí Thành không thích nghe.”

Tai cún con của Hoàng Thập Ngũ dựng cao, nghe thấy những lời này, trong hoảng sợ: Cái gì mà Hàn Trí Thành không thích nghe? Không thích nghe cái gì, không thích nghe hai cô gái này tìm người đánh cậu, hay là không thích nghe “Hoàng Huyễn Thần”?

Khả năng của vế trước cực thấp, khả năng của vế sau lại cực lớn.

Hoàng Thập Ngũ sửng sốt: Mẹ cậu không thích nghe tên của ba cậu à?

Lại là chuyện gì nữa đây? Đây là một chuyện có thể nói là liên quan đến mạng người luôn rồi đó.

Chưa được sự cho phép của người trong cuộc, cái mạng nhỏ của Hoàng Thập Ngũ đột nhiên chơi vơi ở giữa không trung.

Hơn thế nữa, nghe giọng điệu của hai cô, Hàn Trí Thành hình như không thích Hoàng Huyễn Thần cho lắm, đây là vì sao vậy? Bộ hai người có thù oán gì với nhau à?

Nếu là như thế thật, vậy lời cô của cậu từng nói, ba mẹ cậu khi học trung học đã nhất kiến chung tình với nhau là kiểu nhất kiến chung tình nào?

“Tình” trong người tình trong mắt hóa Tây Thi?

Hay là “Tình” trong tình địch biến thành tình nhân?

Trong khi Hoàng Thập Ngũ đang âm thầm đưa ra những suy đoán thì Hàn Trí Thành ở phía trước càng đi càng nhanh, Hà Viện Viện có chút theo không kịp.

Đến cửa cầu thang, anh nhanh như chớp biến mất nơi tòa nhà thí nghiệm.

Ngay cả một câu tạm biệt cũng không nói.

Sau khi Hà Viện Viện nhìn thấy anh đi lên thì theo cô bạn thân trở về.

Hai người nhỏ to bàn tán mấy câu, đến chỗ ngã rẽ của cầu thang thì nhìn thấy Hoàng Thập Ngũ đi theo phía sau.

Cô bạn thân đứng lại, liếc mắt một cái đánh giá cậu “Hoàng Thập Ngũ, cậu đừng có bám lấy Viện Viện nữa, bộ cậu không tự nhìn lại bản thân cậu như thế nào à?”

Hoàng Thập Ngũ tự nhiên bị gọi tên, chỉ chỉ chính mình “Tôi hả?”

Cô bạn thân nói “Cậu còn giả ngu nữa à? Trước đây cứ luôn quấy rối Viện Viện, bây giờ lại giả vờ như không quen biết?”

Hoàng Thập Ngũ nói “Tôi quấy rối Hà Viện Viện?” Cậu ngừng lại một chút, chuẩn bị nói lời thăm dò “Là hai người tìm Hoàng Huyễn Thần đến đánh tôi hả?”

Cô bạn thân khựng lại “Ai tìm chứ, đừng có mở mồm ra là nói lung tung. Viện Viện bị bắt nạt, Hoàng Huyễn Thần nhịn không được mới ra tay đó chứ.”

Hoàng Thập Ngũ chỉ vào Hà Viện Viện “Hoàng Huyễn Thần là bạn trai của cậu à?”

Sắc mặt Hà Viện Viện hơi thay đổi một chút “Không phải, bọn tôi là bạn bè.”

Hoàng Thập Ngũ thở nhẹ một hơi rồi lại nói tiếp “Vậy cậu thích Hàn Trí Thành?”

Biểu cảm trên mặt Hà Viện Viện không nhịn được nữa “Tối nay cậu không có tiết sao?”

Hoàng Thập Ngũ nghe lời đuổi khéo của cô ta, không cảm thấy khó chịu, trong lòng thở phào một hơi.

Xem ra thì trước mắt, Hà Viện Viện không có ở bên cạnh bất cứ ai trong hai người ba và mẹ của cậu.

Hơn nữa, có vẻ như là cô ta đang tương tư đơn phương Hàn Trí Thành.

Hoàng Thập Ngũ không sợ, mẹ cậu là Omega, cho dù Hà Viện Viện có lật trời cũng không thể lên giường với mẹ của cậu được. Trước mắt, cái mạng nhỏ của cậu có thể tạm thời được bảo vệ, Hoàng Thập Ngũ thở phào nhẹ nhõm, có điều đường dài còn lắm gian nan, không thể buông lỏng cảnh giác với người phụ nữ đáng sợ này được.

Hà Viện Viện đi đến bên cạnh cậu, đứng lại, mở miệng nói “Hoàng Thập Ngũ, sau này cậu đừng có tới tìm tôi nữa, tôi thấy phiền lắm.”

Hoàng Thập Ngũ cầu mà không được, nhanh chóng trả lời “Được thôi, cung kính không bằng tuân mệnh.”

Hà Viện Viện nghi ngờ nhìn cậu một cái, thấy Hoàng Thập Ngũ cà lơ phất phơ đứng dựa ở cầu thang, dáng vẻ vừa ngông nghênh vừa kiêu ngạo cực kỳ giống với Hoàng Huyễn Thần, cô có chút sửng sốt, hậu tri hậu giác mà thầm nghĩ: Sao tự nhiên Hoàng Thập Ngũ lại không nói lắp nữa.

Đúng lúc này, tiếng chuông vào tiết tự học buổi tối vang lên trong trường.

Hà Viện Viện và cô bạn thân trở về tòa nhà dạy học D, vốn dĩ Hoàng Thập Ngũ muốn đi theo Hàn Trí Thành vào lớp để nhìn mẹ cậu một chút, sau khi nghe thấy tiếng chuông, cậu tạm thời bỏ qua ý nghĩ này, quay người trở về lớp học của mình.

Lớp 11-1.

Hàn Trí Thành vừa ngồi vào chỗ, Lý Long Phúc “soạt” một cái nhảy đến bên cạnh anh.

“Tin nóng đây, một tin tốt và một tin xấu, cậu muốn nghe cái nào?”

Hàn Trí Thành từ trong hộc bàn lấy ra một chai nước suối đã uống được một nửa, thong thả ung dung uống xong, lạnh nhạt nói “Không nói thì cút”

Lý Long Phúc nói “Haizz, đừng có lạnh lùng như thế mà, vậy tớ nói cho cậu nghe tin xấu trước nha. Khổ trước sướng sau, như vậy khi cậu nghe được tin tốt thì sẽ cảm thấy vui sướng gấp đôi!”

Hàn Trí Thành lật tập ra giải đề, Lý Long Phúc đề bút của anh lại.

“Bỏ đi, để tớ nói cho cậu nghe tin tốt trước. Thi tháng lần này cậu lại đứng hạng nhất, học thần à, cho mấy bạn học ở phía sau có chút cơ hội đi, kỳ thi nào cũng đứng hạng nhất thì sướng lắm à?”

Hàn Trí Thành không để ý đến cậu ta.

Lý Long Phúc học chung lớp với anh được hai năm rồi, sớm đã quen với cái kiểu một ngày nói không quá hai câu của Hàn Trí Thành, tích chữ như vàng, cứ như nói thêm một câu nữa thì anh sẽ chết không bằng.

“Tin xấu có nghe hay không đây?” Lý Long Phúc bắt đầu vòng vo.

Hàn Trí Thành chăm chú nhìn những đáp án trên đề Vật Lý.

Lý Long Phúc kéo dài giọng “Trần An Kỳ hỏi Vương Nham số điện thoại di động của Hoàng Huyễn Thần.”

Đầu bút của Hàn Trí Thành dừng lại trên đáp án A.

Trần An Kỳ ấy à… Bạn gái cũ trong truyền thuyết của Hàn Trí Thành.

Lý Long Phúc tỏ vẻ đã hiểu, buồn bã vỗ vỗ vai anh buồn bã “Haizz! Chân trời nơi nào chẳng có cỏ thơm, hà hất phải yêu đơn phương một cành hoa. Thật ra tớ luôn cảm thấy Trần An Kỳ chả có chỗ nào tốt cả, chẳng phải là chỉ biết hát nhảy vài bài thôi à. Thấy ngại với cậu thôi chứ tớ vẫn luôn có lời này khó nói ra, thật ra tớ cảm thấy mắt trái của cô ta to hơn mắt bên phải một chút, loại tướng mạo này không được vượng phu, cô ta theo đuổi Hoàng Huyễn Thần, mọi người đều thấy mừng.”

Thật ra, nói là bạn gái cũ vậy thôi chứ cũng không có khả năng.

Gút mắc tình cảm giữa Trần An Kỳ và Hàn Trí Thành phải kể đến trước khi Hoàng Huyễn Thần từ nước ngoài trở về, lúc chưa chuyển vào học ở trường Nhất Trung.

Lúc đó Hàn Trí Thành vừa mới vào lớp 10, ở trong trường cực kỳ nổi bật không ai sánh bằng, chẳng có mấy người trông đẹp trai như anh cả, đi học mà không khí như buổi họp mặt fan vậy, mỗi ngày đều có vô số kể những người vây quanh anh xếp hàng muốn xin số điện thoại.

Trần An Kỳ được khoa phát thanh đặc biệt tuyển chọn, trước đây từng là một MC nhỏ của đài truyền hình thành phố H (Hàng Châu), có chút danh tiếng trong trường trung học ở thành phố H, cũng coi như là một tiểu minh tinh. Lúc khai giảng khóa huấn luyện quân sự, Trần An Kỳ có màn biểu diễn điệu múa Khổng tước trong đêm hội quân sự, chiếm được trái tim của phần lớn nam sinh Nhất Trung.

Một giáo hoa (hoa khôi), một giáo thảo (nam khôi), cái tên Trần An Kỳ và Hàn Trí Thành được nhắc đến thường xuyên trên diễn đàn trường ở thành phố H.

Cũng vì thế mà Hàn Trí Thành có chút ấn tượng với cô.

Giữa hai người không hề giống như những lời đồn đại bên ngoài, thật ra không có nhiều tình cảm thân thiết cho lắm.

Nguyên nhân là bởi vì khuôn mặt này của Hàn Trí Thành… Omega nào nhìn thấy mà không yêu cơ chứ.

Trần An Kỳ theo đuổi anh được một thời gian, nào là mua bữa sáng cho anh, nào là đưa trà sữa cho anh, quấn lấy Hàn Trí Thành đi học tan học, trong mắt người ngoài thì tất nhiên đều nghĩ hai người bọn họ đang ở bên nhau.

Lúc ấy, Trần An Kỳ cũng không tỏ tình với anh, cô là một tiểu nữ thần được chúng tinh phủng nguyệt (được mọi người vây quanh, như những vì sao vây quanh một mặt trăng), lần đầu tiên phải hạ thấp bản thân để đi theo đuổi một người, không thể ngay cả lời tỏ tình cô cũng phải tự mình nói ra được.

Hồi lớp 10 Trần An Kỳ vẫn luôn chờ đợi lời tỏ tình của Hàn Trí Thành, đáng tiếc Hàn Trí Thành vẫn cứ mãi giữ im lặng.

Cho đến kỳ nghỉ đông của lớp 10, đột nhiên Hàn Trí Thành phân hóa lần hai, kết quả phân hóa lại là Omega, tờ kê khai chứng nhận Alpha hồi lớp 10 xem như bỏ đi, anh đương nhiên lại càng không thể tỏ tình với Trần An Kỳ được.

Bởi vì trường hợp phân hóa lần hai rất hiếm gặp, cả kỳ nghỉ đông của Hàn Trí Thành đều trải qua trong bệnh viện, anh không nói ra với bên ngoài, người biết được chuyện này cũng không được mấy người, thân phận anh dùng trong trường học vẫn là Alpha.

Nói trở lại, sau đó thì Trần An Kỳ không còn hứng thú muốn theo đuổi nữa, cảm thấy Hàn Trí Thành quá lạnh lùng, quá ngạo mạn, dần dần không còn quấn lấy anh nữa.

Người ngoài nhìn vào thì không phải là đã chia tay rồi sao.

Sau đó, một tháng sau, Hoàng Huyễn Thần đột nhiên chuyển trường từ nước ngoài về, “nhảy dù” đáp xuống trường Nhất Trung, dựa vào khuôn mặt đẹp trai muốn khóc, trong chớp mắt đã ngang tài ngang sức với Hàn Trí Thành, thuận tiện chia trái tim nữ sinh trong trường Nhất Trung ra thành hai mảnh, đồng thời làm dậy sóng những lời bàn tán của toàn bộ các trường cao trung thành phố H.

Trần An Kỳ lại càng thích gương mặt đẹp trai phóng khoáng của Hoàng Huyễn Thần hơn, cho nên lập tức chủ động tiến tới.

Trước giờ cô theo đuổi người ta đều rất khoa trương, không đến một tuần, trên diễn đàn trường đều tràn ngập các topic bát quái về Trần An Kỳ và Hoàng Huyễn Thần.

Còn Hàn Trí Thành sau khi bị trải qua một lần “đoạt thê chi hận” (thù cướp vợ), lúc này trong mắt mọi người, anh cùng với Hoàng Huyễn Thần trở thành “tình địch” hoặc là “kẻ thù một mất một còn”.

Tuy rằng Hàn Trí Thành vô cảm đối với Hoàng Huyễn Thần, nhưng Hoàng Huyễn Thần cứ luôn xuất hiện trong những lời bàn tán của bạn bè xung quanh anh, còn nói là do Trần An Kỳ đá anh, cứ thường xuyên liên tục như vậy, Hoàng Huyễn Thần như này Hoàng Huyễn Thần như nọ, anh bị nói đến phát phiền, dứt khoát trút giận lên đầu Hoàng Huyễn Thần một cách vô lý, đối với hắn không hề có chút hảo cảm nào.

Nói cho cùng, nếu không có Hoàng Huyễn Thần thì anh làm sao lại “bị thất tình” được.

Hàn Trí Thành nói “Cậu nói với tôi những điều này làm gì?”

Lý Long Phúc chống cằm, chớp mắt một cái, nhìn anh “Chuyện giữa cậu và Trần An Kỳ còn có ai mà không biết chứ, đừng có ngại gì cả, mọi người đều nhìn ra được cậu thích cô ta.”

Hàn Trí Thành tiếp tục lãnh đạm “Mắt không dùng đến nữa thì nên quyên tặng cho người khác.”

Lý Long Phúc lại đổi qua tư thế ngọc thể quyến rũ nghiêng ngả ở trên bàn của Hàn Trí Thành, ném cho anh mị nhãn phong tình vạn chủng “Cậu thấy tớ thế nào, tốt xấu gì thì người ta cũng là một Omega, để người anh em tốt này hy sinh bản thân mình cho cậu, hay là mình cứ bất chấp hết yêu nhau đi nào.”

Hàn Trí Thành chỉ cửa sau “Cút”

Tổ trưởng ở bàn trên nhắc nhở “Đừng tào lao nữa Lý Long Phúc, thầy vào kìa.”

Lý Long Phúc nhanh chóng trượt từ trên bàn xuống, ngồi ở bên cạnh Hàn Trí Thành.

Giáo viên chủ nhiệm của lớp 11-1 Chu Hải chắp tay sau lưng, đứng ở phía sau phòng học.

Lý Long Phúc nói nhỏ một tiếng “Còn chưa tới tiết hai mà, sao lão Hải lại đến rồi.”

Cậu ta mở sách, tiếp tục thì thầm với Hàn Trí Thành “Hà Viện Viện theo đuổi cậu, cậu đừng đồng ý, cô ta cố ý chọc tức Hoàng Huyễn Thần thôi. Trần An Kỳ cứ đi sát bên cạnh Hoàng Huyễn Thần, Hà Viện Viện quen cậu ta trước mà, cô ta rõ ràng không vui, lấy cậu ra để hờn dỗi Hoàng Huyễn Thần thôi.”

Lý Long Phúc nói xong thì thở dài, cảm thán nói “Cậu nói xem Hoàng Huyễn Thần có cái gì tốt chứ, y như thằng trẻ trâu, cho dù là Alpha thì cũng chỉ có thế thôi” Cậu ta huých vai Hàn Trí Thành một cái, hì hì cười nói “Tớ vẫn cứ thích kiểu mỹ thiếu niên Alpha trong truyện tranh như tiểu Thành nhà chúng ta hơn, không hung dữ, là một lựa chọn rất tốt để gả chồng, sau này tớ lớn lên tớ phải gả cho tiểu Thành.”

Sắc mặt Hàn Trí Thành không chút thay đổi giơ tay lên “Thầy ơi, Lý Long Phúc nói chuyện, ảnh hưởng đến em.”

Lý Long Phúc còn chưa nói xong, im bặt luôn, ôm sách trừng mắt nhìn Hàn Trí Thành.

Chu Hải nhìn Lý Long Phúc “Lý Long Phúc, lại là em, ra bên ngoài đứng đi!”

Lý Long Phúc “Em…”

Cậu ta như có thâm thù đại hận mà nhìn Hàn Trí Thành, sau đó ấm ức lết chân ra bên ngoài hành lang đứng phạt.

Chu Hải nói tiếp “Hàn Trí Thành, em đến phòng làm việc của tôi một lát, có chuyện cần tìm em đây.”

Hàn Trí Thành đứng dậy đi ra khỏi phòng học, lúc đi qua hành lang, Lý Long Phúc cầm sách rủa anh “Hàn Trí Thành! Cậu đối xử với tớ như vậy rồi sẽ gặp báo ứng đấy!”

Hàn Trí Thành nhếch khóe miệng cười như không cười “Tôi chẳng có gì phải sợ gặp báo ứng cả.”

Lý Long Phúc nói không suy nghĩ “Không gặp sớm thì gặp muộn, tớ trù cho cậu đi đến đâu cũng có thể gặp được Hoàng Huyễn Thần!” (Jian: ơ ủa =))) )

Hàn Trí Thành “Mê tín dị đoan, tôi tin tưởng khoa học.”

Anh vừa nói xong, quay đầu bước vào phòng làm việc của Chu Hải.

Vừa bước vào, không khí lạnh trong phòng ập vào mặt.

Thân hình thon dài của Hoàng Huyễn Thần lười biếng uể oải dựa vào bàn làm việc, cứ như vậy mà xuất hiện trước mặt anh.

Hàn Trí Thành: …

Báo ứng đến nhanh thật. ( =))))))) )

Tác giả có lời muốn nói: Tiểu Thành chưa từng yêu đương, Tiểu Thần cũng chưa từng, cả hai là tình đầu của nhau ~~ Góc nhìn có hơi nhiều nha.

Góc nhìn của con trai, góc nhìn của mẹ, góc nhìn của ba đều có hết!

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro