23. Về quê ngoại
Một buổi sáng thứ Hai, khi công ty đang chìm trong không khí làm việc quen thuộc, Hyunwook bước vào với bộ mặt rạng rỡ như thể vừa thắng giải xổ số. Anh hít một hơi thật sâu, ánh mắt sáng ngời như chuẩn bị tuyên bố một thông tin quan trọng với cả công ty.
"Nè mấy đứa!" Hyunwook nở nụ cười tươi như hoa "Hôm nay tôi có tin hot, siêu hot muốn khoe với mấy đứa!"
Mọi người trong phòng làm việc ngừng lại, nhìn về phía anh với vẻ tò mò, trong khi Jihoon ngồi im lặng ở bàn làm việc của mình, chẳng buồn ngẩng mặt lên.
Hyunwook không thèm để ý đến Jihoon mà tiếp tục hăng hái:
"Mấy đứa biết không? Tôi có một đứa con rồi! Một thiên thần nhỏ!"
Tất cả đồng nghiệp quay ra nhìn nhau, rồi lại nhìn Hyunwook với vẻ mặt khó hiểu.
"Sếp nói gì cơ? Đứa con nào?" Một người trong phòng hỏi.
"Đúng rồi, đứa con của tôi và Jihoon!" Hyunwook vừa nói, vừa khoe ảnh của Baku trong điện thoại, tay không ngừng quẹt qua quẹt lại để chọn những bức ảnh "đẹp nhất".
"Mấy đứa phải nhìn thằng bé kìa, nó vừa có sự thông minh của Jihoon, lại còn thừa hưởng tất cả sự hài hước của tôi. Ôi, tôi là ba tuyệt vời nhất luôn!"
Cả phòng làm việc giờ đây ngập tràn sự ngạc nhiên, vài người lén nhìn Jihoon ngồi ở góc bàn, thấy cậu chỉ lặng lẽ mỉm cười không thể diễn tả được gì.
Một cô đồng nghiệp bật cười:
"Chắc sếp phải tổ chức một buổi tiệc mừng con trai rồi, đúng không?"
Hyunwook lập tức gật đầu, mắt sáng lên như đèn pha:
"Chắc chắn rồi! Nhưng không phải chỉ tiệc mừng đâu, tôi còn phải tổ chức một cuộc thi con tôi giống tôi hay giống Jihoon nữa!"
Jihoon, vốn đang ngồi bình thản làm việc, giờ đây phải ngước lên nhìn anh, và chỉ biết thở dài.
"Anh lại làm gì vậy?" Jihoon khẽ hỏi, giọng hơi mệt mỏi.
Hyunwook liếc nhìn Jihoon với nụ cười tươi rói:
"Em nói gì kỳ vậy, vợ? Đứa con của chúng ta mà, anh phải khoe chứ! Mấy đứa thấy không, nó thừa hưởng gen trội của ba nó nè, nhìn là biết rồi!"
Mọi người trong phòng bắt đầu bật cười, Jihoon thì chỉ còn cách nghiêng đầu, im lặng chấp nhận số phận.
Hyunwook bắt đầu kể về những chi tiết hài hước của Baku, kể cả chuyện con trai lén ăn kẹo trong tủ lạnh và nhảy múa như siêu anh hùng. Cứ thế, anh huyên thuyên kể mãi, trong khi Jihoon ngồi cạnh, chỉ biết nhìn vào đống giấy tờ của mình, không dám nói thêm gì.
Cuối cùng, sau khi đã kể gần hết những chuyện "siêu đặc biệt" về con trai, Hyunwook quay sang Jihoon và vỗ nhẹ vai cậu:
"Em không có gì để nói về con trai mình à?"
Jihoon nhìn anh một lúc rồi chỉ trả lời bằng một câu duy nhất:
"Anh kể hết rồi còn gì để em nói?"
"Ừm, đúng nhỉ..." Hyunwook mỉm cười, rồi quay lại với nhân viên, tiếp tục khoe những hình ảnh khác của Baku.
Cả phòng làm việc lại cười vang, trong khi Jihoon lặng lẽ uống nước, cảm thấy như đang ngồi trong một buổi triển lãm gia đình mà mình không thể thoát ra.
Và trong không khí đó, Hyunwook vẫn tiếp tục khoe khoang, không thể ngừng lại vì niềm tự hào vô tận dành cho con trai.
Vậy là một buổi sáng ở công ty của Hyunwook và Jihoon lại tiếp tục trôi qua trong những câu chuyện đầy tiếng cười, chỉ có Jihoon là người duy nhất thầm thì trong lòng: "Làm sao mà chịu nổi cái anh chồng này đây?"
-
Cuối tuần đến, Jihoon vừa kết thúc buổi họp qua điện thoại thì đi vào phòng khách. Lúc này, cảnh tượng trước mắt khiến cậu không khỏi bất ngờ. Hyunwook và Baku đang hí hửng ngồi trên sàn nhà, xung quanh là đống đồ đạc như một đống hỗn loạn không thể cứu vãn.
Hyunwook ngẩng đầu lên, thấy Jihoon đứng ở cửa với ánh mắt hơi sửng sốt thì cười lớn, vẫy tay ra hiệu:
"Vợ, lại đây xem, con trai và anh đang chuẩn bị đi thăm quê ngoại đây! Chúng ta phải mang theo đủ thứ!"
Jihoon nhìn một đống đồ chơi, sách vở, gấu bông, và cả một vali to đùng, bên cạnh là Baku với khuôn mặt phấn khích không thể che giấu:
"Ba, ba, con mang theo cả siêu nhân leo tường, được không? Con muốn ba ngoại chơi cùng con!"
Hyunwook lập tức gật đầu, không hề thắc mắc:
"Dĩ nhiên rồi, con cần cả đội siêu nhân luôn, Baku à. Ba ngoại sẽ bất ngờ cho mà xem!"
Jihoon nhìn hai người đàn ông trong nhà, không biết nên phản ứng như thế nào. Cậu chỉ có thể thở dài, đi đến ngồi xuống cạnh họ và bắt đầu thu dọn đống đồ đạc.
"Hyunwook, chúng ta đi thăm quê ngoại, không phải đi... du lịch khắp thế giới đâu, anh mang cả hành lý hả?" Jihoon nhíu mày, cố gắng giữ bình tĩnh.
Hyunwook bày ra vẻ mặt ngây thơ, một tay xếp gấu bông vào vali, một tay quấn khăn quanh cổ Baku:
"Đây là cần thiết, vợ ơi! Con trai anh cần những thứ này để phát huy khả năng sáng tạo trong suốt chuyến đi."
Baku lúc này nghiêng đầu, đôi mắt sáng ngời:
"Ba, ba, con còn muốn mang theo đồ chơi nấu ăn nữa, để ba ngoại làm bữa tối cho con ăn!"
Jihoon nhìn cảnh tượng này mà không còn biết nói gì, chỉ có thể gật đầu và bắt đầu gom lại mấy chiếc áo khoác mùa đông cho cả gia đình. Cậu lầm bầm trong miệng:
"Đúng là không thể yên ổn được... sao cứ cảm giác mình là người duy nhất có đầu óc trong nhà vậy?"
Hyunwook liếc nhìn Jihoon, cười khúc khích:
"Vợ, em quá nghiêm túc rồi. Chúng ta chỉ về quê ngoại thôi mà! Không lẽ không có một chút vui vẻ nào sao?"
Jihoon lắc đầu:
"Cái vui vẻ này của anh là bao nhiêu đồ đạc hả?"
Baku, không hề để ý đến cuộc trò chuyện giữa ba mẹ, tiếp tục đắm chìm trong thế giới đồ chơi của mình:
"Ba ơi, Ba ơi, con muốn mang cả đàn kẹo vào nữa, ba ngoại sẽ thích lắm!"
Hyunwook không ngần ngại, đưa tay chạm vào đầu con trai:
"Đúng rồi, Baku, thêm cả kẹo nữa! Như vậy ba ngoại sẽ có đủ thứ để vui chơi với chúng ta."
Jihoon lúc này chỉ còn cách thở dài, nhưng không thể không mỉm cười khi nhìn thấy vẻ mặt hạnh phúc của cả hai cha con. Cậu gập áo, cố gắng không nổi giận vì không thể kiểm soát nổi sự "sáng tạo vô biên" của hai người.
Cuối cùng, khi mọi thứ đã sẵn sàng, Jihoon vội vàng nói:
"Được rồi, xong hết rồi, giờ thì chúng ta đi. Nhưng đừng có thêm gì nữa nghe chưa!"
Hyunwook và Baku đồng thanh, mắt sáng như đèn pha:
"Dạ vợ/ba!"
Chiếc xe gia đình khởi hành, di chuyển trên con đường ngoại ô vắng vẻ. Không khí trong xe ấm áp, nhưng bên trong lại đầy rẫy những cuộc trò chuyện bất ngờ. Hyunwook lái xe, mắt không rời khỏi con đường, nhưng vẫn thỉnh thoảng liếc nhìn hai ba con ngồi bên cạnh. Baku ngồi ở ghế sau, tay vẫn mân mê mấy món đồ chơi, thi thoảng lại cười rúc rích.
Một lúc sau, bầu không khí im lặng lại bị phá vỡ bởi một câu hỏi bất ngờ từ Hyunwook:
"Baku à, con muốn có em không?"
Jihoon, ngồi bên ghế phụ, suýt thì làm rơi cốc trà, quay ra nhìn chằm chằm vào Hyunwook với ánh mắt như muốn hỏi xem anh có bị "chập mạch" hay không. Anh vừa liếc nhìn đằng sau, thấy Baku đang nhăn mặt, có vẻ như chưa thực sự hiểu câu hỏi này.
Baku, vẫn không hiểu rõ, nhưng mắt sáng lên khi nghĩ đến một ý tưởng thú vị, liền gật đầu một cách nhiệt tình:
"Con muốn có em! Em sẽ chơi với con và ba! Nhưng ba phải cho em gái tên là... Elsa!"
Jihoon, chẳng biết phải nói gì, chỉ có thể thở dài trong khi ánh mắt không rời khỏi chiếc cốc trà mà cậu vẫn cầm trong tay. Cậu nhìn về phía Hyunwook, nở một nụ cười khổ sở, rồi quay lại nhìn con trai.
"Còn anh, anh muốn nuôi thêm con gái à?" Jihoon hỏi lại, cố gắng làm dịu đi sự hoang mang trong lòng mình.
Hyunwook không hề tỏ ra bất ngờ, chỉ mỉm cười thật tươi và nói với vẻ mặt vô cùng hạnh phúc:
"Ừ, anh nghĩ sẽ vui nếu nuôi thêm một bé gái. Con gái sẽ khác con trai, em ấy sẽ quấn quýt ba như Baku và có thể sẽ là... một cô bé thích đồ ngọt giống ba Jihoon."
Jihoon không thể không bật cười. Cậu cảm nhận được tâm trạng của Hyunwook, người luôn tràn đầy tình yêu thương và ước mơ về một gia đình ấm cúng. Dù có nhiều lần cậu cảm thấy bất ngờ trước những lời nói của Hyunwook, nhưng rồi cậu lại cảm thấy ấm lòng vì tình yêu và sự hạnh phúc mà cậu muốn mang lại cho gia đình nhỏ này.
Baku, nghe được câu nói của ba, lại thêm phần thích thú, quay sang nhìn Jihoon rồi hỏi:
"Ba Jihoon ơi, ba có thích em gái không?"
Jihoon lắc đầu, mỉm cười nhìn Baku trong gương chiếu hậu:
"Ba thích con thôi. Còn em gái thì phải đợi khi nào ba và ba Hyunwook quyết định. Nhưng mà Baku à, ba nghĩ chúng ta cũng có thể nghĩ tới việc chơi thêm với các bạn con trước nhé."
Hyunwook cười hiền lành và nháy mắt với Jihoon:
"Vậy thì con trai của chúng ta sẽ luôn là người đặc biệt nhất rồi!"
Baku nghe vậy liền gật đầu ra vẻ rất nghiêm túc, mắt vẫn sáng rực lên vì hy vọng có một em gái thật sự. Còn Jihoon, mặc dù bất ngờ với câu hỏi của Hyunwook, nhưng trong lòng cậu lại cảm thấy hạnh phúc.
Cả ba tiếp tục cuộc hành trình về quê ngoại, trong không khí gia đình ấm áp, và chắc chắn rằng, dù có thêm một thành viên mới hay không, cuộc sống của họ sẽ luôn tràn ngập tình yêu và những khoảnh khắc vui vẻ như thế này.
-
Chiếc xe dừng lại trước cổng nhà ngoại, khung cảnh bình yên của quê nhà làm Hyunwook cảm thấy dễ chịu. Anh mở cửa xe, rồi với một cái nhảy chân sáo, ra ngoài, không quên nắm tay Baku, kéo nhóc xuống xe. Baku nhìn quanh, mắt sáng lên khi thấy đàn chó con chạy ào ra, lao vào đón hai ba con.
"Ôi! Cún, cún!" Baku reo lên, vẫy tay với lũ chó đang chạy như bay tới. Mấy chú cún quen thuộc của gia đình cứ vây quanh, mừng rỡ như thể biết Baku là "người thân" vừa về nhà. Một con chó nhỏ chạy đến, liếm liếm chân Baku, làm cậu bé bật cười khúc khích.
Hyunwook thì chẳng kém phần hạnh phúc, anh cúi xuống vỗ về mấy con chó cưng của gia đình, rồi liếc nhìn Jihoon đang đứng bên cạnh, mặt có vẻ... hơi "quên lãng".
"Vợ à, em thấy không? Đây là gia đình cún của anh, anh nhớ tụi nó quá," Hyunwook cười tít mắt, đôi mắt sáng lên khi nhìn đàn chó, khiến Jihoon không thể nhịn được mà bật cười.
"Em biết rồi," Jihoon trả lời, mắt vẫn theo dõi cảnh tượng mà nhìn chung, thật sự rất đáng yêu. "Anh mà đi cùng lũ cún này thì không bao giờ buồn được."
Trong lúc đó, ông ngoại và bà ngoại đã vội vã chạy ra, mắt sáng ngời nhìn Baku. Bà ngoại lại gần trước tiên, ánh mắt yêu thương nhìn đứa cháu trai duy nhất.
"Ôi trời, cháu Baku của bà, đáng yêu quá!" Bà ngoại cười tít mắt, ôm Baku vào lòng. Cậu bé thích thú được ôm ấp, rồi bắt đầu trò chuyện với bà.
"Cháu không muốn đi học đâu! Bà, bà có thể cho cháu ở đây chơi mãi được không?" Baku làm mặt ngây thơ, khiến bà ngoại cười rúc rích, vỗ vỗ đầu cậu.
"Không được đâu, cháu phải đi học, đừng làm bà phải lo." Bà ngoại nhẹ nhàng trả lời rồi quay sang nhìn Hyunwook, ông ngoại cũng vừa đi tới.
"Chà, con rể của ba đây rồi, sao, sao không nói cho ba biết khi nào về để chuẩn bị?" Ông ngoại tỏ ra vui mừng, nhưng ngay sau đó, ông lại quay sang nhìn Jihoon, không khỏi ngạc nhiên một chút. "À, bà với ông quên mất, Jihoon đâu rồi?"
Hyunwook quay sang, nhìn Jihoon một cách "không tin nổi" rồi bật cười: "Em nghe thấy chưa? Người ta quên mất sự hiện diện của em kìa."
Jihoon mỉm cười, tỏ ra vui vẻ nhưng cũng không kém phần bất lực. "Mẹ à, mẹ còn nhớ con không đấy?" Cậu lên tiếng, nhưng lại chỉ nhận được một cái cười khúc khích từ ông ngoại và bà ngoại.
"Ôi, thế à! Quên mất, quên mất!" Bà ngoại vội vã quay lại nhìn Jihoon, nhưng khi thấy chồng mình đang tươi cười với cháu trai thì bà chỉ có thể thở dài, "Jihoon à, mẹ xin lỗi nhé, mẹ cứ tưởng con là... một trong lũ cún này luôn rồi!"
Cả gia đình cười ầm lên, và không khí thêm phần ấm áp. Baku ngước lên nhìn hai ông bà ngoại rồi nghiêm túc hỏi: "Bà ngoại, ông ngoại, sau này con muốn có cún giống vậy, được không?"
Mọi người đều bật cười trước câu hỏi ngây thơ đó của Baku. Hyunwook chỉ lắc đầu, cười khổ, rồi quay sang Jihoon, đùa thêm:
"Em thấy chưa, Baku làm quen với mọi thứ nhanh như chớp, anh chắc chắn em sẽ có rất nhiều thú cưng trong nhà nữa đấy!"
Jihoon chỉ biết lắc đầu, ánh mắt đầy bất lực, nhưng rồi cậu cũng không thể không mỉm cười. Cả gia đình bên ngoài, từ ông ngoại đến bà ngoại, không ai quên nhắc đến chuyện của Hyunwook, vì đối với họ, Hyunwook chính là niềm vui không bao giờ cạn.
"Thôi được rồi, vào nhà đi, hai ba con cứ ở đây tán gẫu với đám cún đi," Jihoon nói, rồi tự giác vào trong nhà chuẩn bị bữa ăn.
Hyunwook và Baku vẫn đứng ngoài cùng đàn cún, dường như không thể tách rời nhau. Cảm giác của anh là vừa hạnh phúc lại vừa bình yên, cứ như thể mọi thứ xung quanh đều là một phần trong gia đình này.
Và thật sự, gia đình này không chỉ là về những mối quan hệ, mà còn là những khoảnh khắc nhỏ bé, hạnh phúc như thế này, đầy yêu thương và thật giản dị.
Trong khi Jihoon vào bếp bắt tay vào nấu nướng và trò chuyện cùng mẹ, không khí trong bếp ấm áp như chính tình cảm mà bà ngoại dành cho con trai và cháu trai của mình. Bà hỏi thăm mọi thứ từ chuyện công việc đến chuyện của Baku, rồi dặn dò Jihoon đủ thứ về sức khỏe của Baku và Hyunwook.
Trong khi đó, Hyunwook, Baku và ông ngoại lại không chịu ngồi yên. Lũ chó vẫn vây quanh, vui vẻ chạy nhảy quanh ba người. Baku vui vẻ chỉ tay về phía cánh đồng xa xa rồi nhìn ba và ông ngoại, mắt sáng lên vì tò mò.
"Ba, ông ơi! Cái kia là gì vậy?" Baku chỉ về phía những con bò đang gặm cỏ ngoài đồng, rồi quay lại nhìn ông ngoại, vẻ mặt phấn khích.
"Đó là bò, cháu chưa thấy bao giờ à?" Ông ngoại mỉm cười, tựa tay lên gậy, rồi hất cằm về phía đàn bò đang nhởn nhơ ăn cỏ. "Cháu muốn đi thăm chúng không?"
"Dạ! Con muốn đi xem bò, ba!" Baku hét lên một cách hào hứng. Hyunwook nhìn thấy con trai mình đang tràn đầy năng lượng, lắc đầu cười khổ.
"Thôi được rồi, đi thôi, để ba với ông dạy cho con về bò và nông trại." Hyunwook nói rồi quay lại nhìn ông ngoại, "Ông dẫn đường, con đi sau cùng."
Ông ngoại gật đầu, rồi quay lại bắt đầu bước chậm rãi về phía ruộng. Baku chạy tung tăng phía trước, vừa chạy vừa hỏi không ngừng:
"Bò có ăn cỏ suốt ngày không, ông ngoại? Chúng có thích ăn rau không? Ba, bò có biết nghe lời không?"
"Bò có thể không nghe lời lắm đâu, Baku à," Hyunwook cười đáp, "Nhưng chúng rất thông minh đấy, chúng biết làm việc trên đồng."
Baku nhìn ba với ánh mắt đầy thắc mắc rồi quay lại nhìn ông ngoại:
"Ông ơi, bò có thể đi học không? Có thể học hát như con không?"
Ông ngoại bật cười ha hả:
"Không đâu, cháu. Bò không biết hát, nhưng chúng có thể làm việc giỏi lắm đấy, chỉ là chúng không nói được thôi!"
Chỉ ít phút sau, cả ba người đã đứng trước một bãi cỏ rộng lớn, nơi đàn bò đang lười biếng nhấm nháp cỏ tươi. Baku đứng yên, mắt mở tròn, ngước lên nhìn ba và ông ngoại, rồi thốt lên:
"Bò to quá! Con sợ chúng sẽ đá con mất!" Baku tỏ vẻ lo lắng, nhưng vẫn đứng nhìn bọn bò, đôi mắt vẫn đầy sự tò mò.
"Bò sẽ không đá cháu đâu, chỉ cần cháu đứng im, đừng chạy lung tung là ổn." Ông ngoại khẽ cười, rồi ngồi xuống một cái ghế đá gần đó, bắt đầu kể cho Baku nghe những câu chuyện về nông trại, về những con vật ở đây.
Hyunwook đứng một bên, đôi mắt lấp lánh nhìn con trai mình, lòng đầy tự hào. Baku quả thật không chỉ giống anh về vẻ ngoài mà còn rất giống anh về sự tò mò và yêu thích khám phá. Những câu hỏi không bao giờ hết, những ánh mắt tò mò của Baku khiến Hyunwook cảm thấy như mình đang được nhìn lại chính mình khi còn nhỏ.
"Ba, ông ngoại, bò có biết chơi đùa như chó không?" Baku lại hỏi, vừa lấy tay vẫy vẫy con bò gần đó.
"Không đâu, bò không chơi đùa giống chó đâu, nhưng chúng có thể chạy rất nhanh khi cần." Hyunwook trả lời, rồi nhấc Baku lên một chiếc ghế đá bên cạnh ông ngoại, ngồi xuống bên cạnh con.
Baku vẫn tiếp tục hỏi đủ thứ, khiến ông ngoại và Hyunwook càng lúc càng mệt nhưng vẫn không nhịn nổi mà cười. Cuộc phiêu lưu nhỏ bé này khiến cả ba người quên đi hết thảy mọi thứ xung quanh, chỉ còn lại những tiếng cười và những câu hỏi hồn nhiên của Baku.
Trong khi đó, Jihoon trong bếp vẫn đang bận rộn chuẩn bị bữa cơm. Lúc bà ngoại quay lại hỏi thăm, Jihoon chỉ mỉm cười nhẹ và đáp:
"Họ đang vui vẻ ngoài đó, mẹ không cần lo đâu."
Từ trong bếp, Jihoon nghe tiếng cười của Baku vọng vào, tiếng của Hyunwook và ông ngoại cũng vang vọng khắp ngôi nhà. Cảm giác ấm áp và hạnh phúc tràn ngập trong lòng anh.
"Cuộc sống này thật sự rất tuyệt vời..." Jihoon thì thầm, mỉm cười khi nhìn vào nồi canh trên bếp.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro