28. Đối diện
Cả không gian trở nên tĩnh lặng, chỉ còn tiếng thở của cả hai, như nhấn chìm tất cả trong một biển tĩnh mịch. Jihoon đứng đó, cơ thể cứng đờ, không có một cử động nào. Những ánh đèn trong phòng phản chiếu vào đôi mắt của cậu, khiến chúng như ngập tràn một cơn bão không thể kìm chế, nhưng cậu lại kiềm chế hết mọi cảm xúc ấy vào trong.
Hyunwook nhìn vào Jihoon, không thể thốt ra lời nào. Mọi lời xin lỗi, mọi giải thích, đều trở nên trống rỗng trong khoảnh khắc này. Nó đã làm quá nhiều sai lầm, đã để mọi thứ trượt khỏi tay mà không thể níu giữ. Từng chi tiết về những ngày trước, những nụ cười, những khoảnh khắc ngọt ngào giữa họ, giờ chỉ còn lại sự trống vắng không thể lấp đầy. Hyunwook cảm thấy như một người lạ trong cuộc đời Jihoon.
Nỗi đau trong lòng nó là một sự pha trộn giữa sự hoang mang và sợ hãi. Sợ rằng mọi thứ đã quá muộn, rằng nó không thể sửa chữa những tổn thương mình đã gây ra. Nó nhìn thấy sự im lặng của Jihoon như một con dao sắc, dần dần cứa vào từng ngóc ngách của trái tim nó.
Jihoon không khóc. Không một giọt nước mắt nào rơi xuống. Cậu đã quá mệt mỏi rồi, mệt mỏi vì yêu thương, mệt mỏi vì đã cho đi quá nhiều mà chẳng nhận lại được gì. Mệt mỏi vì không thể thay đổi được chính mình, không thể làm khác đi. Cái cảm giác này, cảm giác của người yêu mà không thể yêu, người đau nhưng không thể thể hiện được, nó như một vết thương đã cũ, nhưng mỗi lần chạm vào, vẫn đau đớn như mới.
Hyunwook cố gắng bước lại gần, nhưng mỗi bước chân như một thử thách. Nó muốn gọi tên Jihoon, muốn vươn tay ra, nhưng tay nó lại cứng ngắc, dường như không còn đủ sức mạnh để làm điều đó nữa. Nó chỉ đứng đó, mắt nhìn vào Jihoon, nhưng không dám tiến thêm một bước.
Một khoảng lặng kéo dài giữa hai người, nặng nề và lạnh lẽo. Jihoon cuối cùng cũng mở miệng, nhưng giọng cậu không còn là giọng của người yêu, mà là của một người đã quá mệt mỏi với cuộc chiến không tên.
"Đừng... tiếp tục nữa."
Lời nói đó, nhẹ nhàng mà thấm sâu vào lòng, như một cái chạm nhẹ vào trái tim của Hyunwook. Nó không thể tin được, không thể tin rằng đây là giọng nói của Jihoon, người mà nó đã từng nghĩ sẽ cùng mình vượt qua tất cả. Nhưng giờ đây, chỉ còn lại sự lạnh lẽo, không còn sự ấm áp của những ngày trước.
Hyunwook lùi lại một bước, trái tim nó như vỡ vụn. Không phải vì một lời từ chối, mà vì sự im lặng giữa chúng. Im lặng ấy như một vực thẳm, sâu đến mức không thể nhìn thấy đáy. Nó biết rằng dù có cố gắng thế nào, cũng không thể nhảy qua được.
Nỗi đau của Hyunwook lúc này không thể nói thành lời. Nó không chỉ là sự mất mát, mà là sự tự trách, sự đau đớn vì đã không thể bảo vệ Jihoon, không thể giữ được cậu bên mình. Và cái đau đớn này, không thể xoa dịu bằng lời nói hay hành động nào. Chỉ còn lại một nỗi đau vô hình, lặng lẽ cắt xẻ trái tim nó từng chút một.
Jihoon không khóc. Nhưng Hyunwook lại có thể cảm nhận được, trong ánh mắt lạnh lẽo ấy, cậu đang khóc. Cậu khóc trong im lặng, khóc trong sự đau đớn của những vết thương cũ, khóc vì những yêu thương đã bị vùi dập, vì những kỳ vọng đã sụp đổ.
Hyunwook nhìn Jihoon lần cuối, rồi cúi đầu. Nó không biết phải làm gì, không biết nói gì. Cảm giác mất mát này quá lớn, nó không thể đương đầu với nó.
"Xin lỗi..." Hyunwook thì thầm, giọng nó nghẹn lại, nhưng Jihoon không đáp lại, không một lời nào. Cậu quay lưng đi, không một lần nhìn lại. Và trái tim của Hyunwook, lại vỡ vụn thêm một lần nữa.
Hyunwook đứng đó, nhìn theo bóng lưng của Jihoon khi cậu rời đi. Từng bước đi của Jihoon, dù nhẹ nhàng, nhưng lại như một nhát dao cứa vào tim Hyunwook. Đó không phải chỉ là sự xa cách, mà là sự rạn vỡ, là cảm giác như có thứ gì đó đã tuột khỏi tay, không thể nào níu giữ được nữa.
Nỗi hối hận bắt đầu trỗi dậy trong lòng Hyunwook, như một con sóng dữ dội xô đẩy mọi lý trí, mọi suy nghĩ của nó ra xa. Nó đã sai. Đúng, nó đã sai, không chỉ một lần mà rất nhiều lần. Khi nhìn vào Jihoon, nó chỉ thấy những khao khát của bản thân, những mong muốn ích kỷ mà không để ý đến cảm xúc của cậu. Nó luôn nghĩ rằng chỉ cần có Jihoon bên cạnh là đủ, nhưng bây giờ, khi mọi thứ đang trượt khỏi tay, nó mới nhận ra rằng, mọi thứ không đơn giản như vậy.
Hyunwook đã từng nghĩ rằng mình hiểu Jihoon, hiểu về trái tim cậu. Nhưng thực tế, nó chưa bao giờ thực sự lắng nghe, chưa bao giờ thật sự nhìn thấy những dấu hiệu của sự mệt mỏi, của nỗi đau mà Jihoon phải chịu đựng. Nó đã quá tham lam, quá vội vã, và quá tự mãn với sự hiện diện của Jihoon trong đời mình, mà không nhận ra rằng, cậu đã chờ đợi một người có thể hiểu và trân trọng cậu hơn.
Đây là cái giá của sự lơ là, của việc không quan tâm đến những điều quan trọng. Hyunwook nhận ra rằng, cái mà nó làm với Jihoon không phải là yêu thương, mà là sở hữu. Và sự sở hữu này, không những không mang lại hạnh phúc, mà còn chỉ đem lại sự đau đớn. Jihoon xứng đáng được yêu một cách chân thành, xứng đáng được cảm nhận sự an toàn và tin tưởng, chứ không phải là sự bất an mà Hyunwook vô tình tạo ra.
Nỗi hối hận trong lòng Hyunwook càng lúc càng nặng nề. Mỗi suy nghĩ, mỗi ký ức về Jihoon đều như một nhát dao, cắt xé trái tim nó. Nó nhớ đến những lần họ cười với nhau, nhớ những buổi tối ấm áp khi hai người chia sẻ những câu chuyện, nhớ từng khoảnh khắc yêu thương mà nó đã bỏ qua. Nhưng tất cả những gì còn lại bây giờ chỉ là khoảng trống và nỗi đau.
Hyunwook không thể chịu đựng được nữa. Cảm giác như nó đang chìm sâu vào một vực thẳm vô hình, và không có gì ngoài bóng tối bao quanh. Nó biết rằng, nếu không làm gì ngay bây giờ, nó sẽ mất Jihoon mãi mãi.
Hyunwook nhận ra rằng mình không thể cứ đứng yên, không thể chỉ nhìn Jihoon rời đi mà không hành động. Nó cần phải chứng minh cho Jihoon thấy rằng, dù đã có bao nhiêu sai lầm, dù đã có bao nhiêu lầm lỡ, nó sẽ làm mọi thứ để sửa chữa. Nó sẽ làm tất cả để cậu biết rằng nó yêu thương cậu, rằng sự đau khổ này không phải là kết thúc, mà là cơ hội để bắt đầu lại.
Nhưng nó cũng biết rằng, để có thể bước đi trên con đường này, nó phải thay đổi. Không chỉ là những lời xin lỗi, mà là những hành động thực sự, là sự cam kết không thể lùi bước. Hyunwook phải học cách yêu một cách trưởng thành, yêu bằng sự tôn trọng và sự nhạy cảm. Nó phải học cách trở thành người mà Jihoon cần, chứ không phải là người mà nó muốn cậu cần.
Nó biết rằng sẽ không có ngày mai nếu như không hành động ngay bây giờ. Và vì thế, Hyunwook không thể đứng yên, không thể để sự hối hận này giết chết nó thêm một lần nữa. Nó phải tìm Jihoon, phải sửa chữa những gì đã hỏng, và nếu có thể, phải cứu lấy trái tim của cả hai người.
Với quyết tâm trong lòng, Hyunwook quay người bước đi, không phải để tìm kiếm sự tha thứ, mà là để chứng minh rằng nó có thể thay đổi, và rằng tình yêu của nó đối với Jihoon là chân thật. Nhưng điều quan trọng nhất là, nó sẽ không bao giờ bỏ cuộc.
Jihoon bước đi trong bóng tối của chính lòng mình. Mỗi bước đi, mỗi hơi thở đều như thể đang đẩy cậu xa rời khỏi một điều gì đó rất quan trọng, một điều mà cậu từng nghĩ mình có thể giữ mãi. Cậu không khóc, không thể khóc, nhưng trái tim thì đã vỡ vụn từ lâu. Cảm giác đau đớn không còn chỉ là nỗi buồn, mà đã trở thành một phần trong từng nhịp đập của cơ thể cậu.
Cậu không thể hiểu nổi mình nữa. Khi yêu Hyunwook, cậu từng cảm thấy như thế giới này chỉ còn lại hai người, như thể tình yêu của họ có thể xóa nhòa mọi đau thương. Nhưng giờ đây, mọi thứ chỉ còn lại những mảnh vụn của niềm tin cũ, những hứa hẹn chưa bao giờ thành lời, và những dấu vết không thể xóa nhòa. Jihoon tự hỏi tại sao cậu lại ở đây, tại sao lại cảm thấy như mình đã đánh mất thứ gì đó quan trọng nhất trong đời mình.
Cảm giác của cậu giống như đứng trên bờ vực, đôi tay không thể với tới những thứ đã mất, và chân lại sắp chạm tới một hố sâu không đáy. Cậu đã yêu hết lòng, yêu với tất cả những gì mình có. Nhưng liệu có phải là vì tình yêu thật sự hay chỉ là sự yếu đuối của bản thân, không dám để trái tim mình hoàn toàn trống rỗng?
Hyunwook đã đến, đã chiếm lấy từng khoảnh khắc trong cuộc đời cậu. Và giờ, khi cậu buông tay, cậu cảm thấy như mình đang rơi vào một khoảng không mênh mông. Cậu cố tỏ ra mạnh mẽ, nhưng trong lòng, có một phần của Jihoon đã bị gãy vỡ và không bao giờ lành lại được nữa. Những gì cậu mong đợi từ tình yêu này, những điều Hyunwook hứa hẹn, cuối cùng chỉ còn lại sự lặng lẽ.
Cậu không khóc, vì nước mắt chẳng còn giá trị gì trong thế giới này nữa. Nhưng tại sao lại có cảm giác rằng trái tim mình đang khóc, mặc dù không thể nhìn thấy? Tình yêu của Jihoon dành cho Hyunwook không chỉ là sự si mê, mà còn là sự kỳ vọng. Kỳ vọng vào một tương lai, vào một tình yêu mà cậu tưởng tượng sẽ khác biệt, sẽ không giống như những lần trước đây. Nhưng giờ đây, tất cả những kỳ vọng ấy như một cơn mưa rào mùa đông, lạnh lẽo và không thể xoa dịu nỗi đau trong lòng.
Hyunwook có thể đã đi mất, nhưng cái vết thương này sẽ không dễ lành. Jihoon không thể đổ lỗi cho ai ngoài chính bản thân mình. Cậu đã yêu quá nhiều, đã để trái tim mình quá dễ dàng mở ra. Nhưng liệu cậu có đủ sức mạnh để khép lại, để quay đi và tiếp tục sống? Liệu có thể chấm dứt mọi thứ và bắt đầu lại từ đầu, khi cảm giác đã không còn trọn vẹn như lúc ban đầu?
Jihoon nhìn vào khoảng không trước mặt, cảm giác như mình đang mất đi thứ gì đó không thể quay lại được. Cậu không thể chắc chắn về điều gì, nhưng có một điều cậu chắc chắn: dù Hyunwook có ở lại hay không, cậu vẫn phải tiếp tục bước đi. Trái tim này đã quá đau, nhưng nếu cậu không tiếp tục sống, mọi thứ sẽ chỉ là một chuỗi đổ vỡ không có điểm dừng. Cậu sẽ phải chấp nhận tất cả những gì đã xảy ra, dù đau đớn, dù tổn thương, và tiếp tục sống vì chính mình.
Bước chân vẫn tiếp tục, mặc dù nặng nề. Cậu không biết tương lai sẽ ra sao, nhưng ít nhất, Jihoon biết rằng mình sẽ không để trái tim mình bị đè nén mãi mãi.
---
Jihoon đứng im lặng trong phòng làm việc, bàn tay đang nắm chặt chiếc điện thoại. Tiếng chuông reng liên hồi, mỗi tiếng chuông lại như đâm thẳng vào tim cậu. Cả người cứng đờ, cậu nhìn vào màn hình, số điện thoại là của Hyunwook.
Cảm giác trong lòng cậu là sự bối rối, sự đấu tranh giữa lý trí và cảm xúc. Một phần trong cậu muốn tắt đi, không muốn nghe, không muốn đối mặt với cái tên đã từng làm trái tim mình xao xuyến. Nhưng một phần khác lại không thể ngừng lo lắng, không thể dễ dàng bỏ qua, vì Hyunwook từng là một phần quan trọng trong cuộc đời cậu, dù giờ đây có đau đớn đến thế nào.
Cuối cùng, Jihoon hít sâu một hơi, cố gắng trấn tĩnh và ấn nút nhận cuộc gọi. "Alo?" Giọng cậu vang lên, nhưng trái tim lại đập loạn nhịp, bất an.
Một lúc lâu không có tiếng trả lời. Rồi bỗng nhiên, một giọng nói lạ lẫm vang lên, nhưng không phải là của Hyunwook. Giọng nói này hớt hải, vội vã, như thể đang ở trong một tình huống cấp bách. "Anh ấy bị tai nạn... xe, Jihoon... anh ấy bảo tôi phải gọi cho cậu. Anh ấy cần cậu, anh ấy cần cậu..."
Một cú sốc, như thể tất cả mọi cảm xúc dồn nén trong cậu bùng lên trong một khoảnh khắc. Jihoon cảm thấy như căn phòng quanh mình chao đảo, như không khí bị hút đi trong tích tắc. Tai cậu ù đi, không nghe rõ nữa, chỉ có tiếng giọng nói kia vang lên trong đầu.
"Tai nạn? Hyunwook... bị tai nạn?" Jihoon thì thầm, từng chữ như nghẹn lại trong cổ họng. Cậu không thể chấp nhận được điều đó. Không thể nào... Không phải lúc này, không phải khi mọi thứ vừa mới bắt đầu trở lại như cũ, khi cậu vẫn chưa kịp hiểu hết mọi thứ giữa hai người.
Cái tên Hyunwook lại lặp lại trong đầu cậu, như một nhịp điệu đau đớn không thể dừng lại. "Cho tôi địa chỉ!" Jihoon chỉ kịp hét lên, rồi không biết từ lúc nào nước mắt đã lăn dài trên má, cậu không còn quan tâm đến gì nữa ngoài một điều duy nhất: phải đến bên Hyunwook, phải biết rằng anh ta vẫn còn sống.
Mọi thứ dường như không còn quan trọng nữa. Jihoon vội vã, bỏ lại mọi thứ, chỉ có một mục đích duy nhất: đến bên người cậu yêu.
Jihoon bước vào bệnh viện, đôi chân của cậu như không thể bước tiếp, nhưng vẫn lê bước qua hành lang dài, mỗi bước đi như nặng trĩu. Cả cơ thể cậu căng thẳng, nỗi lo lắng dồn nén đã làm đầu óc như quay cuồng. Lòng cậu đập thình thịch, từng nhịp tim như đang đuổi theo từng bước chân.
Khi cậu đến cửa phòng cấp cứu, một cảnh tượng đập vào mắt Jihoon khiến cậu đứng khựng lại, không thể di chuyển. Hyunwook nằm trên giường bệnh, máu me khắp người, khuôn mặt nó tái nhợt và đầy vết thương. Những vết cắt và bầm tím trên cơ thể nó như một dấu vết của sự đau đớn không thể tả nổi. Cả cơ thể Hyunwook gần như bị bao phủ trong vết máu đỏ tươi, mắt nó nhắm chặt, nhưng cậu biết rõ, chỉ cần nó mở mắt là có thể khiến cậu đau đớn.
Jihoon cảm thấy như tim mình bị xé nát. Từng bước đi của cậu trở nên rời rạc, trái tim như bị khoét một lỗ sâu hoắm khi nhìn thấy hình ảnh này. Cậu hoảng sợ, đôi mắt mở to, đôi tay run lên, không biết làm gì ngoài việc nhìn vào người đàn ông cậu đã từng yêu, người đàn ông mà giờ đây đang nằm bất động, trong tình trạng thảm hại như vậy.
Hyunwook, dù đang trong cơn đau đớn, vẫn mở mắt khi cảm nhận được sự hiện diện của Jihoon. Nó nhìn cậu, đôi mắt lờ đờ nhưng vẫn có thể nhìn thấy một chút tia sáng trong đó, một chút hy vọng. Và rồi, trong khoảnh khắc tĩnh lặng đó, Hyunwook chạm nhẹ vào tay Jihoon, như một cử chỉ nhẹ nhàng, đau đớn nhưng đầy kiên quyết.
"Chờ anh... chứng minh nhé," Hyunwook thì thầm, giọng nó yếu ớt, nhưng vẫn có chút gì đó vững vàng, như thể không muốn bỏ cuộc, không muốn để Jihoon ra đi một lần nữa.
Jihoon đứng im, mắt đỏ hoe, đôi tay run rẩy nắm chặt lấy tay Hyunwook. Mọi cảm xúc dồn nén từ trước giờ ùa về, nhưng cậu không thể nói gì. Cảm giác sợ hãi, sự giận dữ, sự đau đớn, tất cả cuộn chặt trong lồng ngực, như thể một nút thắt không thể tháo gỡ. Nhưng chỉ một câu nói đó từ Hyunwook cũng khiến mọi thứ như dừng lại.
Jihoon cúi đầu, nước mắt lại rơi. Cậu không còn biết phải làm gì, nhưng cũng không thể rời đi nữa. "Anh hứa rồi... đừng làm em phải chờ lâu nữa." Giọng Jihoon nghẹn lại, chẳng còn sức để nói tiếp, chỉ biết nắm chặt tay Hyunwook, mong rằng anh ta sẽ thật sự giữ lời hứa.
Trong khoảnh khắc ấy, họ như thể lại là hai người quen thuộc của nhau, hai người đã từng yêu thương nhau rất sâu đậm. Nhưng lần này, tình yêu ấy không chỉ đơn giản là cảm xúc, mà là một sự kiên cường, một quyết tâm không thể quay lại.
---
Ngày nào cũng vậy, Jihoon đến bệnh viện vào cùng một giờ, đứng trước cửa phòng bệnh của Hyunwook, nhìn vào căn phòng đầy thiết bị y tế và ánh sáng lạnh lẽo. Mỗi lần cậu nhìn thấy Hyunwook nằm đó, người nó vẫn còn yếu ớt, những vết thương từ vụ tai nạn vẫn còn in hằn trên khuôn mặt, cậu lại cảm thấy trái tim mình quặn thắt. Hyunwook vẫn chưa tỉnh lại, nó vẫn hôn mê trong một trạng thái mà Jihoon không thể hiểu được, như thể giữa sự sống và cái chết đang giao thoa một cách mong manh.
Jihoon ngồi xuống ghế, nhìn vào người đàn ông mà cậu đã từng yêu thương, từng hận, từng lo lắng và rồi lại rời xa. Cậu không thể tưởng tượng được cuộc sống không có nó bên cạnh, dù rằng đã nhiều lần cố gắng thuyết phục mình rằng cậu có thể sống mà không cần Hyunwook. Nhưng khi đứng đây, trong căn phòng lạnh lẽo, với những giây phút im lặng kéo dài, cậu nhận ra rằng trái tim mình không thể buông tay.
Hyunwook vẫn nằm đó, đôi môi nó khô cạn, khuôn mặt nhợt nhạt, nhưng Jihoon không thể rời đi. Cậu không thể dứt bỏ hình ảnh của người đàn ông này, hình ảnh của người đã từng khiến trái tim cậu đau đớn, nhưng cũng chính là người khiến trái tim cậu loạn nhịp. Cảm giác tình yêu không thể lý giải, không thể phủ nhận, cứ bám riết lấy cậu.
Cậu chạm nhẹ vào tay Hyunwook, cảm nhận hơi ấm từ cơ thể nó. Mỗi lần cậu chạm vào nó, dù chỉ là một cảm giác thoáng qua, lại như đánh thức những ký ức sâu kín trong lòng. Cậu không thể tiếp tục giả vờ rằng mình không yêu, rằng mình có thể rời bỏ mọi thứ. Cảm xúc cứ dâng trào trong cậu, như một dòng nước xiết không thể kiểm soát, không thể ngừng lại.
"Anh biết không, em không thể không yêu anh," Jihoon thì thầm, giọng nghẹn lại. "Mặc dù em muốn, nhưng em không thể. Tình yêu này... nó mãnh liệt đến mức em không thể cầm lòng."
Cậu ngồi đó, trong im lặng, nhìn vào Hyunwook. Cậu không khóc, nhưng từng cơn đau đớn lại dâng lên trong lòng. Mỗi giây phút nhìn thấy Hyunwook vẫn không tỉnh lại, mỗi ngày ngồi cạnh nó mà không thể nói được gì, đều làm cậu cảm thấy nỗi nhớ nhung và tình yêu này càng thêm sâu sắc. Hyunwook không phải là người hoàn hảo, và mối quan hệ của họ đã từng đầy sóng gió, nhưng Jihoon nhận ra rằng những điều đó không quan trọng nữa. Cái mà cậu không thể thiếu chính là nó, là Choi Hyunwook.
Một ngày lại qua, và một ngày nữa lại đến, Jihoon vẫn không thể rời đi. Cậu vẫn đứng đó, ngắm nhìn Hyunwook, chờ đợi một ngày nó thức dậy, chờ đợi để nói với nó rằng: "Em yêu anh, mặc dù em sợ hãi, mặc dù em đau, nhưng em vẫn yêu anh."
Và có lẽ, trong trái tim cậu, những gì đã qua không còn quan trọng nữa. Cái cậu cần bây giờ chỉ là một cơ hội nữa để yêu, để chứng minh rằng tình yêu không bao giờ tắt, dù cho có bao nhiêu vết thương, bao nhiêu sai lầm.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro