Chiếc nhẫn cưới
Đó là ngày chủ nhật, đã năm tháng sau đám cưới của cả hai, cả hai vợ chồng đã trở lại công việc của mình. Seohyun vừa đi làm về cách đây vài giờ cô không có gì để làm nên cô chỉ ở trong phòng khách chơi với máy tính xách tay trả lời hàng tấn tin nhắn từ fan hâm mộ rất tập trung.
Trong khi đó Yonghwa bước ra khỏi phòng chỉ với chiếc quần jeans sờn không mặc áo lâu tóc ướt bằng khăn anh chuẩn bị đi làm.
"Seohyun-ah! Anh không thể tìm thấy áo sơ mi sọc dài tay của mình"
"Anh hãy kiểm tra phòng giặt ủi" Seohyun trả lời anh nhưng đôi mắt cô tập trung vào màn hình laptop, Yonghwa chỉ gật đầu nhưng anh đi về phía vợ anh ngồi xuống cạnh cô.
"Tại sao em lại nghiêm trọng thế?" Yonghwa hôn vào cổ Seohyun và tựa cằm lên vai cô.
"Anh đã tìm thấy chiếc áo của mình?"
"Hãy tìm nó cho anh"
"Oppa! Em đang bận" Seohyun trả lời anh bằng aegyo, Yonghwa giả vờ như anh không nghe,anh vòng tay ôm lấy cô,anh yêu mùi hương trên mái tóc của cô anh vùi mặt vào cổ của cô. Seohyun để anh khám phá cổ cô tiếng thở của anh cảm thấy thư giãn.
"Oppa!anh nên mặc quần áo ngay bây giờ nếu không anh sẽ bị trễ" Seohyun nhấn mạnh và lập lại lời nói của cô ấy. Cô đứng dậy và đi đến phòng giặt ủi vài phút sau cô bước ra với chiếc áo sọc trên tay. Cô đưa chiếc áo cho người chồng đang nằm uể oải trên ghế dài.
"Hôm nay anh cảm thấy rất lười biếng,anh ước mình có thể ở đây rút vào người vợ mình"
"Thật không may là điều đó không xảy ra trừ khi cnblue có thể biểu diễn mà không cần giọng ca chính,em vẫn ổn với nó." Seohyun cười khúc khích, sâu thẳm bên trong cô ước chồng mình có thể ở nhà nhưng dù cô có muốn thế nào thì cũng không thể kết hợp công việc với vấn đề cá nhân.
Yonghwa thở dài vì Seohyun đã đưa ra một quan điểm đúng. Anh uể oải mặc áo vào đứng dậy và đi vào phòng ngủ để sắp xếp trang phục và tạo kiểu tóc, xịt nước hoa và chuẩn bị đi.
"Tai nghe, điện thoại.." Yonghwa đã nói chuyện với chính mình khi trong khi bỏ tất cả những thứ cần thiết vào trong túi của mình sau đó anh cảm thấy như thiếu một cái gì đó.
Chết tiệt ngón tay thứ tư của anh trống rỗng anh không thể nhớ mình đã đặt chiếc nhẫn ở đâu. Anh thậm chí còn không nhớ đã đeo nó đêm qua ,anh nhìn đồng hồ còn hai giờ để đến trường quay.
Lúc này Seohyun bước vào phòng cô cau mày khi thấy chồng mình đang tìm kiếm một thứ gì đó.
"Anh đang tìm kiếm cái gì vậy?"
"Nhẫn của anh" Yonghwa trả lời ngắn gọn ,anh đi vào và ra khỏi phòng tắm, tìm kiếm mọi ngóc ngách trong phòng.
"Anh có thể.. nói lại một lần nữa không?" Cô hỏi lại và khăng khăng đòi anh trả lời.
"Anh không thể tìm thấy chiếc nhẫn của mình tất cả những gì anh nhớ là anh đã lấy nó ra ngày hôm qua nhưng anh không biết mình đã đặt nó ở đâu"
"Gì? Anh đang đùa với em đấy à nó có thể ở đâu đó ở đây!" Seohyun tìm kiếm giữa những chai nước hoa mọi thứ trên bàn trang điểm.
"Anh thật sự không thể nhớ là mình đã đặt nó ở đâu?"
"Anh có thể làm mất chiếc nhẫn cưới của mình như thế à" Seohyun nói giúp anh ấy tìm chiếc nhẫn.
"Anh đã không đánh mất nó,anh không thể tìm thấy nó"
"Ahh.. tại sao anh lại tháo nó ra ngay từ đầu" Seohyun bắt đầu bực mình.
"Anh đã có một trận đấu bóng rổ với bạn bè của anh ngày hôm qua vì vậy anh đã gỡ nó ra anh sợ nó sẽ bị trầy "
"Anh sợ bị trầy xước nhưng cuối cùng lại làm mất nó" Seohyun lắc đầu thở dài. Nỗi thất vọng tương tự mà cô cảm thấy khi anh làm mất chiếc khăn thủ công mà cô đã tặng anh từ lâu.
Yonghwa biết tiếng thở dài ấy có nghĩ là cô ấy đang buồn
"Anh đã nói với em rằng anh đã không làm mất chiếc nhẫn có lẽ anh đã đặt nhầm nó ở đâu."
Yonghwa lục lọi giỏ đồ giặt kiểm tra túi quần anh mặc ngày hôm qua nhưng vẫn không thể tìm thấy cảm giác ngập tràn tội lỗi trong trái tim cô,anh không thể nhớ nổi nơi anh đặt chiếc nhẫn.
"Anh đã đánh mất nó phải không?!"
"Hyun-ah xin đừng giận anh hứa mình sẽ tìm thấy chiếc nhẫn sau khi anh đi làm về, dù có hay không có nhẫn anh vẫn kết hôn với em" Yonghwa đã cố gắng làm xoa dịu sự căng thẳng nhưng không thành công Seohyun chỉ im lặng với khuôn mặt buồn bã, điều đó càng khiến Yonghwa cảm thấy tội lỗi hơn
"Nó chỉ là một chiếc nhẫn, tại sao em lại biến chuyện nhỏ thành một vấn đề lớn như vậy? Phụ nữ họ tỉ mỉ ngay cả những điều nhỏ nhặt trên thế giới!"
"Chúng ta đã thề trước chúa vào ngày đám cưới của chúng ta với chiếc nhẫn đó,mất nó là một vấn đề lớn, thật không thể tin được!"
"Chúng ta có thể tiếp tục về vấn đề này sau,anh đang muộn và anh phải đi ngay bây giờ anh hứa anh sẽ tìm thấy chiếc nhẫn!"Yonghwa không thể tiếp tục với cuộc tranh luận anh ghét cãi nhau đặt biệt là với Seohyun,anh hôn lên trán Seohyun và rời đi.
Khi Yonghwa đóng cửa, Seohyun thở dài cô rõ ràng rất buồn bã cô đặt mình trên đi văng" tại sao anh ấy lại làm mất những thứ mà đáng lẽ ra anh ấy nên trân trọng nhất" cô im lặng nói chuyện với chính mình thất vọng đã che mờ tâm trí cô.
Thời gian trôi qua ngày đã chuyển thành đêm, mưa đã trút mạnh bên ngoài.
Seohyun vẫn ở nhà một mình, companion duy nhất cô có là âm thanh của TV, ngôi nhà nhỏ thậm chí còn nhỏ hơn,cô ghét cãi nhau với Yonghwa nhưng một cảm giác lo lắng bất chợt nảy sinh trong lòng cô khi cô thấy chồng mình bước ra khỏi nhà vào sáng nay, cảm giác cô không thể giải thích.
Mưa ngoài trời đang có bão, có sấm gầm,tia sét,cô ngồi trên đi văng ôm một cái đệm suy nghĩ về Yonghwa, trong kiểu thời tiết này nằm trong vòng tay anh sẽ là nơi an toàn nhất cho cô.
Yonghwa thường gọi điện hoặc ít nhất là nhắn tin cho cô nếu anh về nhà muộn,ngay cả khi quay lại lúc họ còn hẹn hò với nhau họ sẽ thông báo nhắn tin về lịch trình của nhau hoặc thậm chí nói chuyện điện thoại với nhau trong nhiều giờ, Seohyun tiếp tục nhìn điện thoại của mình hy vọng tin nhắn từ chồng xuất hiện sau một thời gian dài chờ đợi cô ngủ thiếp đi trên chiếc ghế dài.
Đột nhiên điện thoại của cô reo lên đó là Yonghwa, Seohyun bị đánh thức bởi âm thanh liếc nhìn đồng hồ 1:30 sáng, mưa đã tạnh.
"Hyun-ah" giọng Yonghwa trầm như thể anh đang bị bệnh
"Oppa,anh đang ở đâu vậy?"
"Bệnh viện quốc tế,em có thể đến đón anh không?" Trái tim Seohyun dường như muốn nổ tung,cô không thể tin những gì cô vừa nghe.
"Chuyện gì đang xảy ra vậy,anh có ổn không?" Seohyun hỏi tim cô đập nhanh hơn
"Hãy đến đây trước anh sẽ nói với em"
Seohyun cúp máy nhanh chóng lấy chìa khóa xe trên bàn và áo khoác cô từ cái giá áo khoác. Cô vội vàng lái xe đến bệnh viện
Seohyun bước nhanh đến sảnh bệnh viện cô lo lắng và bồn chồn mắt cô đang tìm chồng và thấy Yonghwa đang ngồi trên ghế ở góc hành lang ngả người ra sau.
"Yong oppa"cô chạy về phía anh và ôm anh đôi mắt cô đẫm lệ cô lo lắng nhưng nhẹ nhõm khi thấy anh
Anh đứng dậy ôm chầm lấy vợ cổ tay phải anh bị băng bó.
"Cảm ơn chúa,anh đã an toàn,em đã bị sốc khi nghe anh nói anh đang ở bệnh viện chuyện gì đã xảy ra vậy" Seohyun hỏi
Yonghwa ngồi xuống ghế cơ thể của anh cảm thấy đau nhứt, Seohyun ngồi cạnh anh vẫn giữ cánh tay anh.
"Anh không chú ý đến việc lái xe của mình!"
"Ý anh là gì?!"
"Anh rất nhẹ nhõm khi cuối cùng anh cũng đã tìm thấy chiếc nhẫn của mình ở đâu đó trong xe, vì vậy trong khi anh đang lái xe anh đã cố gắng gọi cho em và vì trời mưa to nên anh mất lái,anh đột ngột nghĩ ngơi và đập đầu vào tay lái"Yonghwa chạm vào thạch cao y tế trên lông mày trái và dựa lưng vào ghế, lưng anh đau nhói Seohyun giúp giữ vai anh Yonghwa đặt tay lên đùi Seohyun
Seohyun ngạc nhiên vì những gì cô nghe được,cô cảm thấy có lỗi cô ôm lấy Yonghwa và khóc.
"Em xin lỗi oppa,em xin lỗi vì đã gây ra cho anh những rắc rối như vậy, không có vấn đề gì nếu anh làm mất nhẫn nhưng em không thể mất anh" Seohyun vùi mặt vào vai anh nức nở điều mà cô sợ nhất gần như đã xảy ra.
"Hey, không có gì phải xin lỗi cả, đó không phải là lỗi của em , điều đó xảy ra là do sự bất cẩn của anh" Yonghwa vuốt ve lưng cô một cách nhẹ nhàng cố gắng an ủi vợ
"Anh đang ở đây phải không,anh khỏe mà, mình về nhà thôi!"anh hôn lên trán cô lau nước mắt và mỉm cười
Seohyun đã giúp anh đứng và giữ eo để hỗ trợ anh, Yonghwa giữ vai Seohyun họ đi cùng nhau đến bãi đỗ xe và ôm nhau,cho dù họ cãi nhau bao nhiêu lần vào cuối ngày họ sẽ luôn hướng về nhau.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro